Khương Phục Tiên đặt đồ thêu thùa trong tay xuống, ngẩng đầu lên với khuôn mặt đẹp tràn ngập nụ cười: “Phu quân, chàng đã về rồi, có muốn ta làm đồ ăn nhẹ cho chàng không.”
“Được.”
Trần Dĩnh giành trả lời trước.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, Phục Tiên tỷ của muội cần phải nghỉ ngơi, muội tự đi mua ăn đi.”
“Vậy thì thôi.”
Trần Dĩnh lắc đầu liên tục.
Nàng ta thích nhất là đồ ăn nhẹ do Khương Phục Tiên làm, những món ăn khác có ngon hơn nữa ăn nhiều cũng sẽ ngán.
Trần Mục đến phòng bếp hầm thuốc cho Khương Phục Tiên, hắn cho hồn liên và mấy mấy loại tiên dược dưỡng hồn an thai vào nấu cùng, Khương Phục Tiên cũng bước vào phòng bếp.
“Nương tử, nàng đừng nuông chiều Dĩnh Dĩnh.”
“Phu quân, đừng lo, dù sư tỷ có ưỡn lớn bụng thì vẫn có thể làm việc nhà và nấu cơm.”
Trần Mục không ép Khương Phục Tiên nghỉ ngơi, dù sao Thần tộc mang thai vẫn rất khác so với người bình thường, nàng ta có nhục thân vô cùng cường đại.
Khương Phục Tiên bắt đầu làm bánh ngọt: “Phu quân, chàng bận lắm sao? Ta có thể giúp chàng.”
“Nương tử, ta không bận.” Trần Mục không muốn Khương Phục Tiên theo hắn chạy tới chạy lui chịu khổ.
“Vậy chàng không bận, nhưng không ở cùng ta?”
“...”
Thấy Trần Mục không trả lời được, khóe miệng Khương Phục Tiên khẽ giương lên, cười duyên nói: “Sư tỷ đùa với chàng thôi, phu quân, chàng làm việc cho tốt, ta phụ trách việc nhà, lúc nào cần đến sư tỷ thì cứ nói.”
“Vẫn là nương tử nhà ta tốt nhất.”
Sau khi Trần Mục về nhà thì thoải mái hơn rất nhiều.
Trần Dĩnh chạy đến phòng bếp đứng xem, Khương Phục Tiên đưa bánh ngọt vừa làm xong cho nàng ta: “Dĩnh Dĩnh, bánh ngọt phải ăn lúc còn nóng, lúc này là ngon nhất.”
“Dạ, thơm thật.”
Trần Dĩnh cắn một miếng bánh ngọt lớn.
Trần Mục bưng canh thuốc đã nấu xong đến trước mặt Khương Phục Tiên, cầm lấy muỗng canh đút nàng ta ngay trước mặt Trần Dĩnh: “Nương tử, ta đút nàng.”
“Ha ha ha.”
Trần Dĩnh thấy vậy thì cảm thấy thú vị.
Khương Phục Tiên đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, Trần Mục không để tâm nhiều như vậy, hắn tự mình đút thuốc, bây giờ đã xem nàng ta như bảo bối, cần thận bảo vệ che chở.”
“Phu quân, thuốc uống lúc sáng vẫn chưa luyện hóa xong, sau này đừng
“Nương tử, đây là hồn liên, rất có lợi cho thần hồn, không có xung đột với canh thuốc sáng nay.”
Trong miệng Khương Phục Tiên tràn ngập mùi vị hạnh phúc, uống thuốc xong, nàng ta lại ăn bánh ngọt, ngồi trên đùi của Trần Mục, nằm trong vòng tay hắn, nhàn nhã đung đưa trên xích đu.
Trần Dĩnh vẫn rất hiểu chuyện, nàng ta chạy đi tìm Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường vừa xử lý công việc xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhìn thấy nữ tử tiêu sái như một cơn gió.
“Dĩnh Dĩnh, trễ như vậy còn chạy qua đây, có phải là không chịu nổi đám ca ca muội thể hiện tình cảm?”
“Không phải, muội để lại không gian riêng tư cho bọn họ, muội còn đang trông mong bọn họ sớm sinh hài tử.”
Tần Nghê Thường nghe vậy thì khen ngợi: “Vậy muội cũng hiểu chuyện thật, đến đây bóp vai cho tỷ tỷ nào.”
Trần Dĩnh đi đến bên cạnh Tần Nghê Thường, lúc nàng ta bóp vai thì thắc mắc nói: “Muội thấy hôm nay Phục Tiên tỷ uống thuốc, nhưng lại không thấy thân thể tỷ ấy có chỗ nào không khỏe.”
“Uống thuốc?”
Tần Nghê Thường không khỏi suy nghĩ.
“Chẳng lẽ là tỷ ấy mang thai?”
“Đúng rồi, sao muội lại không nghĩ tới chứ.”
Trần Dĩnh và Tần Nghê Thường vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bọn họ nhanh chóng đoán ra nguyên nhân, động tác của Trần Mục rõ ràng như vậy chắc chắn là có liên quan tới việc Khương Phục Tiên mang thai.
“Hài tử do hai người họ sinh ra chắc chắn là rất lợi hại.” Tần Nghê Thường tràn đầy mong đợi.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Nếu như nương muội biết được, chắc chắn sẽ vui đến độ muốn bay lên trời đến đây thăm xem.”
“Dĩnh Dĩnh, sư tỷ, trước tiên hãy giữ bí mật.”
Giọng nói của Trần Mục vang lên bên tai các nàng, hai nữ nhân mỉm cười hiểu ý rồi gật đầu.
Trong cung điện, Trần Mục nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng mịn màng bóng loáng của Khương Phục Tiên, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh mới đang hấp thụ hồn lực thuần khiết trong canh thuốc.
Hồn lực của sinh mệnh mới không ngừng tăng mạnh, theo đó dao động linh hồn cũng càng lúc càng rõ ràng, Trần Mục có thể xác định trong cơ thể Khương Phục Tiên chỉ có một đứa trẻ.
Muốn mang long phượng thai rất khó, Trần gia có rất nhiều hài tử nhưng cũng chỉ có Trần Tô và Trần Đồng là long phượng thai.
Trần Mục nhẹ giọng nói: “Nương tử, ta định đợi sau khi trật tự thiên địa ổn định sẽ để nàng tọa trấn Tiêu Dao Minh, một mình ta tiến đến Bỉ Ngạn.”
“Không được!”
Ánh mắt Khương Phục Tiên bỗng nhiên lạnh đi.
Nhìn thấy khuôn mặt sương giá của Khương Phục Tiên, dáng vẻ này đã rất nhiều năm rồi không xuất hiện.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Bỉ Ngạn tràn đầy ẩn số, bây giờ nàng đang mang thai, không thích hợp theo ta mạo hiểm.”
“Chàng ghét bỏ sư tỷ là gánh nặng?”
“Đương nhiên là không phải, ta sợ không thể bảo vệ tốt cho nàng, nương tử, ta chỉ nói ra để thương lượng với nàng, chắc chắn ta sẽ nghe theo nàng.”
Khương Phục Tiên cúi thấp đầu, nàng ta cuộn người trong lòng Trần Mục không nói lời nào.
Trần Mục thấy Khương Phục Tiên tức giận thì vội vàng dỗ dành: “Nương tử, đừng tức giận, ta dẫn nàng đi, cho dù là chân trời góc bể ta cũng dẫn nàng theo.”
“Gần đây ta không muốn uống thuốc.”
“Vậy thì không uống.”
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên đến tận trưa.
Khương Phục Tiên ngủ rất ngon, nàng ta tỉnh dậy mới phát hiện đã là buổi trưa: “Phu quân, sao chàng không gọi ta, liên minh vẫn còn việc cần chàng xử lý.”
Trần Mục dịu dàng nói: “Không sao, bây giờ đa có sư tỷ giúp đỡ, việc ta phải làm rất nhẹ nhàng.”
Khương Phục Tiên đứng dậy: “Chàng mau đi giúp đỡ, ta đến chỗ sư muội nhìn xem, nếu như có việc ta làm được thì có thể giúp xử lý.”
“Nương tử, bình thường nàng không thích làm việc, bây giờ ta bảo nàng nghỉ ngơi nàng lại đối nghịch với ta.”
“Phu quân, liên minh là do càng thành lập, ta là minh chủ phu nhân, tất nhiên phải phụ trách.”
Trần Mục lắc đầu bất lực, chỉ có thể để Khương Phục Tiên đi, không dám làm nàng ta không vui.
Khương Phục Tiên đến lầu làm việc chỗ Tần Nghê Thường đang ở, mấy người Ngu Tử Huyên đều đang ở đây giải quyết công việc, mọi người đều cung kính gọi nàng ta là minh chủ phu nhân.
Trần Dĩnh lúc nào cũng theo sát bên cạnh Khương Phục Tiên, các nàng ngồi gần Tần Nghê Thường đang giúp xử lý công vụ.
Chương 762 Cấu Trúc Hoàn Mỹ (1)
Tần Nghê Thường cảm thấy cả mặt trời cũng mọc ở hướng Tây, Khương Phục Tiên lại có thể đến đây làm việc, lúc nàng ta làm tông chủ của Lăng Vân tông cũng không kính nghiệp như bây giờ.
“Sư tỷ, chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn lời chúc phúc của sư muội.”
Khương Phục Tiên vui vẻ vì hài tử trong bụng, cho nên làm việc cũng rất vui vẻ.
Trần Mục đưa Nam Cung Hùng và các cấp cao khác đến nhân gian, hắn để Nam Cung Hùng tổ chức hội nghị liên minh ở Lăng Vân tông, còn hắn thì đi đến Tây Hoang một mình.
Tây Hoang Minh phủ, huyết lộ.
Trần Mục lại đi đến chỗ phong ấn Minh chỉ, đã nhiều năm không tới, phong ấn ở đây đã nới lỏng, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống vực thẳm.
Minh phủ ở Tây Hoang.
Trần Mục nhìn xuống vực thẳm tăm tối.
Sương mù bay ra từ trong vực thẳm, cuối cùng ngưng tụ thành bóng người vạm vỡ, hình chiếu của Minh chủ nhìn về phía Trần Mục: “Không ngờ ngươi có thể trở thành sự tồn tại đỉnh phong.”
“Ma chủ đâu?”
“Bị ta phong ấn ở chỗ sâu trong tinh không.”
Trong mắt Minh chủ hiện lên chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Ma chủ lại có thể bị ngươi phong ấn, hiện giờ ngươi rất mạnh, nhưng vẫn không bằng Thần Đế năm đó.”
“Có lẽ vậy.”
Bây giờ Trần Mục đã lên đến tuyệt đỉnh, nắm giữ kiếm đạo, có thêm sự gia trì của sức mạnh vị diện, mặc dù không được coi là hoàn chỉnh nhưng cũng có thể nói là sinh linh mạnh nhất trên thế giới này.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Tăng cường phong ấn.”
Vẻ mặt Trần Mục không chút biểu cảm, giọng điệu hờ hững.
Minh chủ nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Đạo hữu, Ma chủ muốn hủy diệt thế giới, bản đế chỉ muốn dẫn dắt Nhân tộc sinh tồn, hà tất phải lãng phí lực lượng để làm khó ta.”
“Năm đó ngươi và Ma chủ làm thiên địa đại loạn, sinh linh lầm than, chẳng phải vài câu đơn giản là có thể xóa bỏ tất cả.” Vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt.
Minh chủ khom người hành lễ: “Đạo hữu, bản đế tình nguyện hối cải sửa sai, vẫn xin ngươi giơ cao đánh khẽ.”
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Minh chủ, ta có thể cho ngươi một cơ hội.”
“Đa tạ đạo hữu, tại hạ rửa tai lắng nghe.” Minh chủ nhìn thấy hy vọng, trên mặt mang theo ý cười.
Trần Mục nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Thiết lập lại trật tự thiên địa, ta sẽ xây dựng U Minh Địa Phủ ở đây, chuyển Luân Hồi quật đến nơi này để cho Minh phủ trông coi.”
“Đạo hữu, đó là cuộc sống vừa bẩn vừa mệt.” Minh chủ khẽ cau mày, giao tiếp với người chết, loại chuyện tồi tệ này quả thực chẳng ra làm sao.
“Ngươi không muốn?”
Trần Mục không nghĩ đến chuyện bàn điều kiện.
Minh chủ nhìn Trần Mục, ông ta biết nếu như mình không đồng ý thì sẽ mãi mãi bị phong ấn, cho dù đồng ý cũng sẽ bị giới hạn ở trong U Minh Địa Phủ.
“Ngươi định xử trí Minh tộc chúng ta thế nào?”
“Minh tộc và các thế lực khác ở nhân gian không quấy rầy nhau, ta sẽ không giết hại bọn họ, nhưng Minh giới mà bọn họ sinh sống thì không có hy vọng gì.”
Minh giới nằm trong lòng đất mịt mù tăm tối, Minh tộc sinh sống trong vùng nước sâu nóng rực, Minh tộc có thể cảm nhận được tiếng kêu gào của bọn họ: “Nếu như bản đế nắm giữ luân hồi thì có thể sắp xếp ổn thỏa cho những chúng sinh còn lại của Minh tộc không?”
Trần Mục gật đầu: “Có thể.”
“Bản đế đồng ý với yêu cầu của ngươi.”
“Chúng ta ký kết thề ước.”
Trần Mục dùng sức mạnh vị diện ngưng tụ ra pháp chỉ kim sắc: “Thứ nhất, không có sự cho phép của ta, ngươi không được bước ra khỏi U Minh Địa Phủ nửa bước. Thứ hai, ngươi phải duy trì cho luân hồi hoạt động ổn định, không được buông thả. Thứ ba, luân hồi dựa vào nhân quả chuyển thế, không thể tự tiện can thiệp vào.”
“Ngươi có chấp nhận không?”
“Chấp nhận.”
Pháp chỉ kim sắc rơi vào vực thẳm u ám.
Tờ pháp chỉ kia hòa tan vào cơ thể của Minh chủ, huyết lộ sụp đổ, Minh chủ phá mở phong ấn, ông ta xuất hiện trước mặt Trần Mục, trông có vẻ già nua hơn hình chiếu rất nhiều, trên mặt râu ria nhếch nhác, lộ ra vẻ hung thần ác sát.
“Đạo hữu, bây giờ ngươi là Thiên?”
“Không phải.”
“Ngươi là cộng chủ thiên hạ?”
“Cũng không phải.”
“Vậy bây giờ ngươi có thân phận gì.”
“Bây giờ ta là Minh chủ của Tiêu Dao Minh.”
Minh chủ ha ha cười lớn: “Ngươi đúng là kỳ lạ, không có tín ngưỡng của chúng sinh gia trì thì ngươi không thể trở thành chủ tể, chẳng lẽ ngươi không ham muốn quyền lực?”
“Có khát vọng, thực sự tạo phúc cho chúng sinh, ta tin rằng sẽ có hồi đáp.” Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh.
Minh chủ nhìn Trần Mục nói với ý tứ sâu xa: “Vị diện này vẫn chưa có chủ tể ra đời, rất dễ bị các cường giả của vị diện khác săn đuổi, ban đầu vị diện Minh giới chúng ta chính là vì bị tấn công bởi chủ tể của Huyết tộc nên mới bị ép buộc đến vị diện này, kết thành liên minh với Ma chủ.”
Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hắn có chút nghi hoặc: “Lúc ta chiến đấu với Ma chủ, trên người ông ta cũng có sức mạnh vị diện, đó là lực lượng không thuộc về vị diện này.”
“Ma chủ từng thôn phệ một vài vị diện cỡ nhỏ, lực lượng mà ông ta sở hữu chỉ đứng sau chủ tể chân chính, ngươi có thể phong ấn ông ta thật sự đã rất giỏi.”
Đối mặt với lời khen của Minh chủ Trần Mục cũng không dám nhận, lúc hắn chiến đấu với Ma chủ rất khó giải quyết được, nếu không nhờ có Trấn Thiên Ấn thì khó mà giải quyết trận chiến một cách nhanh chóng.
Trấn Thiên Ấn là vị diện chí bảo, lúc Trần Mục phong ấn Ma chủ cũng không thể thôi động toàn bộ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn.
Nếu như thôi động hoàn toàn Trấn Thiên Ấn thì có thể mạt sát Ma chủ. Muốn thôi động toàn bộ lực lượng của Trấn Thiên Ấn thì cần phải nắm giữa sức mạnh vị diện hoàn chỉnh của thế giới này.
“Vị diện của chúng ta là cỡ lớn hay là nhỏ?”
“Rất lớn rất lớn, trong mắt các cường giả dị tộc khác thì đây chính là miếng thịt to béo bở.”
Ma chủ trầm giọng nói: “Vị diện này từng bị phong ấn, bây giờ có lẽ không còn đáng kể, ta nghĩ nó sẽ sớm thu hút sự chú ý của chủ tể dị tộc.”
Ma chủ phát giác được cấm chế vốn có của thiên địa đang biến mất, vị diện đang mở rộng, rất nhanh sẽ khó che giấu được: “Nếu như có dị tộc phát hiện ra nơi này không có chủ tể, hẳn là ngươi biết rõ hậu quả.”
Chương 763 Cấu Trúc Hoàn Mỹ (2)
Trần Mục nghe xong lời nhắc nhở của Ma chủ thì ớn lạnh sống lưng, ngoài vị diện của bọn họ còn có vô số vị diện, như thể đang ở trong một khu rừng tối tăm, nếu như bị các vị diện cường đại khác phát hiện thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Cá lớn nuốt cá bé, đó là quy luật bất biến.”
Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn biết thời gian gấp rút, trầm giọng nói: “Bây giờ ta sẽ xây dựng luân hồi, người dùng ở địa phủ ngươi có thể sắp xếp.”
Minh chủ cười nói: “Bản đế đã nhiều năm không ra ngoài nhìn xem, có thể ra ngoài xem một chút không.”
Trần Mục khẽ gật đầu: “Có thể!”
Minh chủ rời khỏi Minh phủ, ông ta dạo bước ở nhân gian, nháy mắt đã xuất hiện ở Minh vực ven rìa Hoàng Châu.
Trần Mục bắt đầu xây dựng luân hồi, hắn truyền âm cho Phật Đà và tiểu hòa thượng, bảo bọn họ tới giúp đỡ.
Ở Địa Châu, vô số hang động cùng lúc biến mất, Luân Hồi quật được chôn ở đây cũng biến mất.
Trần Mục dùng sức mạnh hùng vĩ chôn Luân Hồi quật vào Minh phủ, Kim Thiền và Tịnh Trần niệm kinh phật, vô số vong linh bị thu hút đến chỗ này, bọn họ đang đợi luân hồi chuyển thế.
Rất nhanh Minh chủ đã dẫn theo một nhóm cường giả của Minh tộc quay trở lại Minh phủ, bọn họ bắt đầu ra tay xây lại Minh phủ thành U Minh Địa Phủ, thành nơi phụ trách chuyển thế cho vong linh.
Sau bảy ngày bảy đêm.
Với sự giúp đỡ của Phật Đà và Kim Thiền, Trần Mục đã xây dựng được sáu đường luân hồi, có sáu thông đạo chuyển thế, bây giờ đã có thể cho vong linh thông qua.
Để đảm bảo sự công bằng cho việc đầu thai, Trần Mục lấy Luân Hồi thạch ra, dùng sức mạnh của Luân Hồi thạch để ngưng tụ ra Luân Hồi Nhãn, khảm nạm Luân Hồi Nhãn lên con đường mà vong linh phải đi qua, để có thể nhìn thấy tiền kiếp của vong linh, từ đó quyết định số phận của bọn họ.
Khi luân hồi được xây xong, Minh chủ dùng sức lực của ông ta để ổn định thông đạo luân hồi, luân hồi ổn định chỉ là bước đầu của việc thiết lập lại trật tự thiên địa, vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị.
Trần Mục chuẩn bị quay về Quang Minh thành.
“Tiểu hòa thượng, các ngươi muốn cùng đi không?”
Kim Thiền lắc đầu, cung kính đáp: “Thí chủ, tiểu tăng muốn đi vòng quanh nhân gian.”
Tịnh Trần cũng lắc đầu: “Bần tăng muốn ở lại chỗ này, cố hết sức mình loại bỏ cái ác, phát huy cái thiện.”
Trần Mục cảm thấy rất tốt nên đã đồng ý để Tịnh Trần ở lại giúp đỡ địa phủ, Kim Thiền lại lên tiếng: “Thí chủ, ta có thể tuyên dương phật pháp ở nhân gian được không?”
“Có thể.”
Trần Mục không thích phật pháp nhưng hắn không từ chối, bởi vì trào lưu tư tưởng là chuyện tốt.
Giải quyết xong chuyện luân hồi địa phủ, cuối cùng Trần Mục cũng có thể quay về Quang Minh thành, đúng vào giữa trưa, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đang xử lý công vụ ở tổng bộ Tiêu Dao Minh.
Trong đại điện, thỉnh thoảng có các quyển trục được trình lên phê duyệt, Trần Dĩnh đang giúp mang chuyển quyển trục.
Trần Mục đi đến đại điện.
Hắn gật đầu mỉm cười với Trần Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh, muội có thể làm việc ở đây thật chẳng dễ dàng.”
“Muội chỉ sợ Phục Tiên tỷ tỷ vất vả quá thôi.” Trần Dĩnh khẽ nhướng mày liễu, bây giờ mọi người đều quan tâm đến cơ thể của Khương Phục Tiên, nàng ta cũng hơi ngượng ngùng.
Tần Nghê Thường nhắc nhở: “Tiểu sư đệ, người đại diện của Thần tộc đã đến Quang Minh thành, đang đợi để thảo luận với đệ về chi tiết hợp tác cụ thể hơn.”
“Đệ biết rồi.”
Lúc Trần Mục trở về đã cảm ứng được sự tồn tại của Thần tộc, nhưng điều hắn quan tâm nhất vẫn là Khương Phục Tiên.
“Nương tử, ta xoa bóp vai cho nàng.”
Trần Mục đi ra sau lưng Khương Phục Tiên, nhẹ nhàng nắn bóp, kỹ thuật điêu luyện.
Khương Phục Tiên quay lại nhìn, mỉm cười: “Phu quân, chàng mới đúng là vất vả, nghỉ ngơi trước đã, lát nữa còn có hội nghị, chàng vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
“Không vội.”
“Để ta thăm tiểu bảo bảo.”
Trần Mục cảm nhận sinh mệnh nhỏ trong bụng Khương Phục Tiên, dao động sinh mệnh càng ngày càng mạnh mẽ, bởi vì hấp thụ hồn liên nên linh hồn của tiểu bảo bảo cũng ngày càng mạnh lên.
Sinh mệnh mới trong bụng Khương Phục Tiên vẫn còn trong trạng thái mơ hồ, dao động linh hồn càng ngày càng mạnh nhưng vẫn chưa hình thành ý thức, thậm chí còn chưa có cả nhục thân, loại trạng thái này phải được bồi dưỡng thật tốt, không được bị thương.
“Phu quân, ngày nào cũng quan tâm đến hài tử trong bụng ta, sau này có phải sẽ thương hài tử hơn không?”
“Tất nhiên là thương nương tử nhà ta nhất, nhưng hài tử cũng nên được quan tâm.”
Từ sau khi Trần Mục đến, tốc độ hắn xử lý công việc rất nhanh, sau khi xử lý hết công việc trong tay: “Sư tỷ, tỷ bảo Tử Huyên thông báo cho Thần tộc đi.”
“Được.”
Tần Nghê Thường lập tức đi giải quyết.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tiếp tục thảo luận chi tiết cụ thể, Trần Dĩnh nghe không hiểu nhưng vẫn thích nhìn bọn họ.
Tiêu Dao lầu.
Cấp cao của Thần tộc đều đã có mặt, Chúc Chiếu, U Huỳnh, Mạn Đà La, ba vị Thần tộc chí cao làm đại diện, còn có một nhóm Thần Hoàng đến đây.
Trong hoa viên dưới lầu, Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng hiện thân, bọn họ đi về phía Khương Đông Hoàng và Cơ Huyền Vận: “Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân.”
Trần Mục hành lễ với hai người.
Đông Hoàng và Huyền Vận thần hậu rất vui mừng.
Khương Vũ Thần anh tuấn thần võ ở bên cạnh cung kính nói: “Bái kiến tỷ tỷ, tỷ phu.”
Trần Mục vội vàng giải thích: “Gần đây ta đang bận chuyện của địa phủ luân hồi, vừa giải quyết công vụ xong.”
Huyền Vận thần hậu nở nụ cười hiền hòa nói: “Chúng ta biết bây giờ các ngươi rất bận, chúng ta có thể hiểu được.”
Ngay sau đó Trần Mục chắp tay hành lễ với Thanh Nguyệt Thần Hoàng: “Bái kiến Thanh Nguyệt tiền bối.”
Hai người không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng Thanh Nguyệt Thần Hoàng từng giúp đỡ Trần Mục, hắn nhớ kĩ trong lòng.
Thanh Nguyệt Thần Hoàng khẽ gật đầu, Lôi Hoan Âm bên cạnh nàng ta khẽ khom người hành lễ với Trần Mục.
Liễu Trung Nguyên và Khuyển Hoàng cùng lúc đến hoa viên, Thất Thất cưỡi trên cổ Thủy Kỳ Lân, tất cả các cấp cao đều quy tụ đầy đủ, bọn họ tổ chức hội nghị chính thức ở Tiêu Dao lầu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi ở bàn dài phía Đông, Thần tộc chí cao và cường giả đỉnh tiêm của Tiêu Dao Minh ngồi ở hai bên, Thần Hoàng của Thần tộc và các cấp cao của Tiêu Dao Minh đều biết ý ngồi ở xung quanh, nghe bọn họ thương thảo.
Chương 764 Cấu Trúc Hoàn Mỹ (3)
Người có tư cách tham gia thảo luận đều là những cường giả đỉnh tiêm từng tham gia đối phó với Ma chủ, Trần Mục lấy phương án cụ thể do hắn đặt ra, đó là một quyển trục rất dài.
Chúc Chiếu nhìn quyển trục Trần Mục lấy ra, U Huỳnh đưa phương án cụ thể mà Thần tộc đặt ra cho Trần Mục: “Mời minh chủ xem qua, nếu như có chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng.”
Trần Mục mở quyển trục ra, hắn và Khương Phục Tiên cùng xem phương án do Thần tộc đặt ra.
Khương Phục Tiên lặng lẽ nhìn xem.
Trần Mục nhanh chóng xem xong, trong phương án mà Thần tộc đặt ra, địa vị của Thần tộc phải cao hơn các chủng tộc khác, hiệp ước rõ ràng nhất chính là Thần tộc có thể bất tử, các chủng tộc khác không được, nếu không sẽ phá hủy cân bằng của thiên địa.
Kim Thiền từng đề cập với Trần Mục, nếu như mọi người đều có thể bất tử thì năng lượng của thiên địa sẽ nhanh chóng tiêu hao cạn kiệt, lực lượng của Thần tộc là thần lực, là lực lượng do Thiên Đạo ban cho, sẽ không làm tiêu hao năng lượng của thiên địa.
Tu tiên giả tu tiên sẽ làm tiêu hao năng lượng của thiên địa, nhưng tước đoạt tuổi thọ của tu tiên giả rõ ràng là không công bằng.
Chúc Chiếu nhìn kế hoặc Trần Mục đặt ra, hắn ta liên tục gật đầu, cảm thấy phương án này rất tốt, Mạn Đà La và U Huỳnh đều đang suy nghĩ.
Các tu tiên cường giả và cường giả Thần giả ngồi ở xung quanh đều đang tò mò về quá trình thảo luận của bọn họ.
“Thể chế thần tiên, đây là quan điểm không tồi.” Cơ cấu Chúc Chiếu đề ra với Trần Mục rất được tán đồng, U Huỳnh và Mạn Đà La đều khẽ gật đầu.
Trong cấu trúc mà Trần Mục xây dựng dẫn dụ thể chế thần tiên và cơ chế thiên kiếp, Thần tộc và tu tiên cường giả gọi chung là thần tiên, cùng nhau quản lý thiên địa.
Tu tiên giả độ kiếp thành công sẽ có thể trở thành thần tiên, lúc này sẽ có thể hấp thụ hương hỏa, thông qua hương hỏa để trường sinh, tốc độ suy giảm của năng lượng thiên địa cũng sẽ giảm chậm.
Sự tồn tại của thiên kiếp cũng sẽ ngăn chặn con đường cho phần lớn tu tiên giả trở thành thần tiên, kình lạc mà vạn vật sinh, bọn họ sẽ trở về hệ sinh thái vốn có.
Cho dù là thần tiên cũng sẽ có thiên kiếp, nếu như số lượng hương hỏa không đủ thì không đạt được thành quả, sẽ phải chịu thiên kiếp, bị tước đoạt tư cách thần tiên, tu luyện lại từ đầu.
Trong hệ thống này, Thần tộc cũng sẽ gặp nạn kiếp, mấy người Chúc Chiếu ngược lại cũng không quá để ý, ở cấp độ như bọn họ dù có là thiên kiếp cũng không sợ, nhưng mà các Thần tộc khác có thể khó tiếp nhận được, bọn họ vẫn đang suy xét.
U Huỳnh cười hỏi: “Minh chủ, Thần tộc cũng có chuyện không thích hợp như thiên kiếp sao?”
Trần Mục cười giải thích: “Các ngươi chỉ cần hiểu rõ phải phục vụ cho chúng sinh là có thể thu thập đủ hương hỏa, sẽ không phải chịu nạn kiếp.”
“Cũng phải, Thần tộc chúng ta đúng là thiếu mất quy củ như thế cho nên mới suy tàn.” Chúc Chiếu khẽ gật đầu, cơ cấu này của Trần Mục rất tốt.
Mạn Đà La khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Cơ cấu không tệ, nhưng lỗ hổng rất lớn!”
“Trong cấu trúc này chúng sinh có thể sinh sống hạnh phúc, bọn họ còn cần đến thần tiên? Ngươi cho tu tiên giả định kiếp, cho thần tiên định kiếp nhưng lại không cho chúng sinh định kiếp!”
“Chúng sinh không có kiếp nạn, bọn họ còn nghĩ đến việc cầu xin thần linh phù hộ, chúng ta còn có thể có hương hỏa sao?”
Trần Mục hiểu ý của Mạn Đà La.
Ngay cả Liễu Trung Nguyên và Thủy Kỳ Lân cũng đều gật đầu.
Trần Mục không thể không nhìn sang Khương Phục Tiên, hắn có chút không chắc chắn: “Nương tử, nàng thấy thế nào?”
Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Ta cũng mong có thể có một thế giới hoàn hảo, nhưng quá hoàn hảo đồng nghĩa với việc thờ ơ, ta nghĩ kiếp nạn là cần phải có.”
Trần Mục mong muốn xây dựng thế giới hoàn hảo, hắn nhìn sang Chúc Chiếu: “Các ngươi còn thấy có chỗ nào không phù hợp, bây giờ có thể nói ra để cùng nhau thảo luận?”
Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Trong cấu trúc này, thần đình và Tiêu Dao Minh giám sát lẫn nhau, nhưng cuối cùng chúng ta lựa chọn từ bỏ việc thành lập thần đình, suy cho cùng ý kiến không hợp.”
Trần Mục nhìn đám người Mạn Đà La, bọn họ đều là sự tồn tại chí cao của Thần tộc, ai cũng không phục người kia, cho nên cuối cùng thần đình đã sụp đổ tan rã.
Nếu như Khương Phục Tiên làm chủ thần đình chắc chắn bọn họ sẽ không có ý kiến, hiện giờ thần đình đã tan rã hoàn toàn, Chúc Chiếu nhìn Trần Mục rồi nói với vẻ trịnh trọng: “Sau khi ta đến Quang Minh thành đã thương lượng với chúng thần ở Thần vực, Thần tộc chúng ta có thể tạm thời nghe theo ngươi, nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Thần tộc nguyện ý quy phục, Trần Mục có chút bất ngờ.
Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Ngươi kế thừa sức mạnh vị diện, ngươi chính là Thiên, chúng ta có thể phong ngươi làm Thiên Đế, nhưng sau này ngươi nhất định phải giao quyền cho hài tử của Quang Minh Nữ Thần, đây chính là điều kiện của Thần tộc chúng ta.”
Khương Phục Tiên đang mang thai, cường giả bình thường đều không thể cảm ứng được, nhưng Chúc Chiếu là Chí Cao Thần, hắn ta nhạy bén phát giác được cho nên đã bàn bạc với Thần tộc.
Khương Phục Tiên không ngờ chuyện này lại bị công khai, nàng ta lắc đầu bất lực, vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, hắn không muốn hài tử phải gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Nếu như là nam hài nhi thì còn tốt.
“Hài tử còn chưa sinh ra, ta không thể quyết định thay hài tử được, nếu như tương lai hài tử của chúng ta bằng lòng thì ta mới có thể đồng ý điều kiện của các ngươi.” Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên nói.
Trần Mục không đáp ứng điều kiện của bọn họ thay cho hài tử trong bụng Khương Phục Tiên.
Chúc Chiếu đứng dậy, trịnh trọng nói: “Đó là chuyện của sau này, bây giờ chúng ta nguyện ý phong ngươi làm Thiên Đế, hỗ trợ ngươi thiết lập lại trật tự.”
U Huỳnh và Mạn Đà La đồng thời gật đầu.
Nhìn thấy Thần tộc gật đầu, trên mặt Thủy Kỳ Lân và cấp cao của Tiêu Dao Minh đều lộ ra nụ cười.
“Lỗ hỏng mà các ngươi nói, xin hãy cho ta chút thời gian để suy diễn.” Trần Mục rời khỏi Tiêu Dao lầu, hắn muốn kiểm chứng xem có thể xây dựng được thế giới hoàn hảo không.
Chương 765 Trật Tự Mới (1)
Mấy người Chúc Chiếu chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Mọi người đột nhiên cảm thấy thời gian trở nên dài vô tận.
Trần Mục một mình đi đến tinh không.
Hắn muốn suy diễn ra cấu trúc hoàn mỹ, muốn xây dựng thế giới vui vẻ hạnh phúc cho chúng sinh.
Suy diễn bắt đầu, Trần Mục đặt mình vào trong dòng sông Thời Gian, trước mắt xuất hiện hình ảnh của chúng sinh, sinh linh có mạnh hơn đi nữa khi ở trong dòng sông Thời Gian cũng không khác gì bong bóng, cho dù là cường giả tuyệt đỉnh cũng chỉ có thể nhìn thấy tương lai mơ hồ, hơn nữa còn phải bỏ ra cái giá.
Trần Mục nắm giữ sức mạnh vị diện, có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn trong dòng sông Thời Gian, nhưng muốn suy diễn xem cấu trúc này có thể thành công hay không cũng rất tốn sức.
Hắn cần phải suy diễn vận mệnh của chúng sinh, xem được số phận của chúng sinh sẽ đi về đâu.
Vừa bắt đầu Trần Mục đã nhìn thấy tương lai thịnh vượng, nhưng sự thịnh vượng này đã nhanh chóng sụp đổ bởi vì không đủ tài nguyên, cuối cùng trật tự sụp đổ, cả thế giới cuối cùng đã đi đến vực thẳm của sự diệt vong.
“Tài nguyên không đủ!”
Suy diễn của Trần Mục đã thất bại.
Cơ cấu mà hắn xây dựng bởi vì tài nguyên cạn kiệt nên sụp đổ một cách nhanh chóng, nếu muốn giải quyết thì bắt buộc phải định kiếp cho chúng sinh, để ổn định tài nguyên.
“Suy diễn thêm lần nữa.”
Trần Mục bắt đầu suy diễn về tương lai sau khi chúng sinh có kiếp, lần này đã thay đổi ổn định hơn rất nhiều, tương lai mà hắn nhìn thấy vẫn còn mơ hồ, dù là hắn cũng không cách nào nhìn thấy rõ tương lai.
Ngay cả khi định kiếp cho chúng sinh, vị diện cũng sẽ đối mặt với hủy diệt, vẫn là vì tài nguyên không đủ, chỉ cần có người trường sinh thì trật tự sẽ sụp đổ.
Muốn duy trì ổn định của trật tự thiên địa thì trừ khi xóa sổ một số lượng lớn sinh linh phổ thông hoặc là xóa sổ một phần sinh linh cường đại.
Trần Mục sẽ không làm như vậy, hắn chuẩn bị hoàn thiện cấu trúc, sau khi ổn định thiên địa sẽ lại đến Bỉ Ngạn tìm vật chất bản nguyên bị bỏ qua ở bên ngoài.
“Nếu như ta có đủ vật chất bản nguyên thì có thể có thể tạo ra thế giới hoàn hảo, chúng sinh đều được sống cuộc sống hạnh phúc.” Trần Mục ngẩng đầu nhìn lên tinh không, hắn nhất định phải tiến đến Bỉ Ngạn.
Chỉ khi có được sức mạnh vị diện hoàn chỉnh mới có thể giải quyết các mối đe dọa đến từ các vị diện khác, mới có cơ hội xây dựng thế giới trong lí tưởng của hắn.
Trần Mục lại suy diễn lần nữa, giả dụ như có lượng lớn tài nguyên thì cấu trúc này có thể ổn định được hay không.
Thế như lần này còn thành công hơn so với hai lần trước, kết quả của suy diễn đã chứng minh được chỉ cần tài nguyên càng đầy đủ thì trật tự mới sẽ càng ổn định.
Nếu như có nguồn năng lượng vô tận thì chắc chắn có thể xây dựng một thế giới hoàn mỹ.
Tiêu Dao lầu.
Trần Mục quay lại lầu.
Hắn suy diễn mất rất nhiều ngày.
Mọi người đều ở đây chờ đợi, mọi người đều rất mong chờ vào kết quả suy diễn của hắn.
Trần Mục cũng không giấu giếm: “Cấu trúc của ta có vấn đề, ta sẽ tăng thêm cho chúng sinh kiếp số cần thiết, các ngươi còn có ý kiến gì không?”
Chúc Chiếu lắc đầu: “Ta không có ý kiến.”
Mạn Đà La nhướng mày: “Về chuyện chức vị thần tiên, không có danh sách cụ thể, ta nghĩ nếu như không giải quyết tốt thì có thể xảy ra tranh chấp.”
Nàng ta khá quan tâm đến địa vị của Thần tộc.
“Trần Mục là minh chủ của Tiêu Dao Minh, còn là Thiên Đế mà chúng ta nguyện ý ủng hộ, ta nghĩ để cho hắn sắp xếp sẽ rất công bằng.”
U Huỳnh ngầm ám chỉ Trần Mục phải đảm bảo công bằng, nhân tiên giao vấn đề khó này cho hắn giải quyết.
Về chuyện chức vị thần tiên, Trần Mục vẫn chưa có sắp xếp cụ thể, muốn để cho không ai phàn nàn cũng là một chuyện khó.
Trong cấu trúc của Thần tộc, danh sách các chức vị của Thần tộc được sắp xếp rất tốt, thậm chí còn giữ lại rất nhiều vị trí Hà Thần và Sơn Thần cho Tiêu Dao Minh, cách sắp xếp như vậy rõ ràng là Thần tộc ăn trên ngồi trước.
Trần Mục định sửa đổi danh sách do Thần tộc đặt ra, cố gắn công bằng công chính để cường giả các tộc cùng nhau xây dựng trật tự mới.
“Ta định vào nửa tháng sau sẽ dùng sức mạnh vị diện xây dựng lại trật tự thiên địa mới, khoảng thời gian này mọi người có thể nói công việc mình muốn làm, nếu như không muốn tham gia công việc của thần tiên thì cũng có thể nói ra.”
Mọi người đều không có ý kiến về chuyện này, Trần Mục cũng chính thức chuẩn bị sắp xếp hạng mục của công việc.
Chúc Chiếu lên tiếng trước: “Ngươi là Thiên Đế, Thần tộc tình nguyện nghe theo sắp xếp.”
Thủy Kỳ Lân gật đầu: “Nếu minh chủ có việc cần đến lão phu thì cứ phân phó.”
Liễu Trung Nguyên và Khuyển Hoàng đồng thời gật đầu, cấp cao của Tiêu Dao Minh và các cường giả Thần tộc đều gật đầu.
Nhìn thấy mọi người đều bằng lòng phối hợp, Trần Mục nở nụ cười nói: “Mời các vị tạm nghỉ ngơi ở Quang Minh thành, sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Chúc Chiếu mang theo thành ý, chắp tay nói: “Nếu có việc gì cần thì cứ dặn dò.”
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên, bọn họ nhìn nhau mỉm cười, công việc này chắc chắn sẽ phải bận rộn rất lâu.
Kết thúc hội nghị.
Trần Mục cầm quyển trục trở về cung điện.
Khương Phục Tiên vốn muốn cùng làm việc với hắn nhưng Đông Hoàng và Huyền Vận thần hậu đến thăm nàng ta nên chỉ có thể cùng phụ hoàng và mẫu hậu đi tản bộ trong hao bên cạnh cung điện trước.
Huyền Vận thần hậu kéo cánh tay Khương Phục Tiên, vẻ mặt dịu dàng: “Phục Tiên, mẫu hậu không biết con mang thai cho nên lúc đến cũng không chuẩn bị gì.”
Đông Hoàng đầy vẻ vui mừng: “Phục Tiên, phụ hoàng đã bảo Vũ Thần về Đông Hoàng quốc hái thần dược, sau này con phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đa tạ phụ hoàng và mẫu hậu.”
Khương Phục Tiên gật đầu tươi cười, vốn dĩ còn muốn để sau này tạo bất ngờ cho bọn họ.
Huyền Vận thần hậu cảm khái nói: “Năm đó lúc mẫu hậu mang thai con, trải quả trăm năm an dưỡng, phục dụng đủ các loại thiên trân địa bảo hiếm có của Thần tộc, về sau chắc chắn con còn vất vả hơn mẫu thân.”