Lão giả là các chủ Vụ Ẩn cát của Lăng Vân tông, cường giả Kiếm Hoàng đỉnh phong Lâm Hình: "Tông chủ, ngài dùng Vụ Ẩn các để bảo vệ Trần gia, có đáng không?"
Vụ Ẩn các là cơ quan tình báo của Lăng Vân tông, nhiệm vụ chủ yếu là thu thập tình báo.
"Một viên Thánh Đan, có đáng không?"
Đôi mắt Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào Lâm Hình.
Lâm Hình nghe đến Thánh Đan, kích động nói: "Xin tông chủ yên tâm, lão phu sẽ bảo vệ tốt cho Trần gia."
Thánh Đan có thể nâng cao xác suất đột phá đến Kiếm Thánh, rất nhiều cường giả cả đời đều bị mắc kẹt ở Kiếm Hoàng đỉnh phong, mà loại đan dược Thánh giai Thánh Đan này các thế lực siêu cấp cũng có rất ít.
Cho dù không có Thánh Đan, chỉ cần Khương Phục Tiên hạ mệnh lệnh thì Lâm Hình cũng sẽ bảo vệ cho tốt Trần gia, bây giờ có Thánh Đan làm phần thưởng, ông ta đương nhiên không dám trì hoãn.
Trần phủ.
Khi Trần Mục trở lại trong viện.
Có thân ảnh to lớn chạy tới, chính là tiểu lão hổ Trần Mục nhặt về, cả người lông đỏ trắng, tròng mắt cũng một đỏ một trắng.
Đại Tráng khẽ cọ đầu vào Trần Mục, nó ở Trần gia ăn ngon, bây giờ đã lớn đến có chút to tướng, ngoại hình đáng yêu, không có sự bá đạo của hổ yêu hoang dã.
"Thật ngoan!"
Trần Mục xoa xoa đầu nó.
Bây giờ đã là đêm khuya vắng lặng, Đại Tráng không phát ra âm thanh, Trần Mục có thể cảm giác được khí tức của mẫu thân và muội muội, muội muội ngủ ở bên cạnh mẫu thân, Yến Lang Nguyệt ngủ ở cách vách phòng của Trần Mục.
Bây giờ đêm đã khuya.
Trần Mục không quấy rầy bọn họ, hắn trở về phòng của mình, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Trong sân vang lên tiếng cười quen thuộc.
Trần Dĩnh vừa mới ăn cháo xong, đã chơi ném bao cát ở trong sân, Đại Tráng chạy tới chạy lui nhặt cho nàng ta, đừng nhìn nó to lớn cồng kềnh, nhưng mà động tác lại rất linh hoạt.
Hình thể của Đại Tráng càng ngày càng rắn chắc, nếu như không phải Trần Mục mỗi tháng đều gửi linh thạch về, Trần gia cũng không nuôi nổi.
Bạn chơi bình thường của Trần Dĩnh chính là Đại Tráng, hơn nữa nó còn là vệ sĩ hung mãnh.
Yến Lang Nguyệt vừa đi tới trước phòng của Trần Mục, chuẩn bị vào trong quét dọn thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên trong.
Trần Mục từ trong phòng đi ra, hắn so với trước khi đi đã cao hơn một chút, đã đến bả vai của Yến Lang Nguyệt, chủ yếu là Yến Lang Nguyệt không mang giày cao gót.
"Tiểu thiếu gia!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Yến Lang Nguyệt mang vẻ kinh hỉ.
Trần Mục mỉm cười: "Lang Nguyệt tỷ, cám ơn tỷ, phòng được tỷ quét dọn sạch sẽ như vậy, thật ra đệ không ở nhà tỷ cũng không cần phải quét dọn đâu."
"Được, tiểu thiếu gia." Yến Lang Nguyệt mỉm cười gật đầu, nàng ta đeo tạp dề, đoan trang như trước, chỉ cần là mệnh lệnh của Trần Mục nàng ta đều nghe theo.
"Ca ca!"
Trần Dĩnh hưng phấn chạy tới.
Muội muội vẫn nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, tóc ngắn ngang vai, mặt không tròn như trước, nàng ta nhào vào trong ngực Trần Mục, cười không khép miệng lại được.
Trần Mục nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, xoa xoa nói: "Dĩnh Dĩnh ở nhà có nghe lời không?"
"Ca ca, muội rất nghe lời." Trần Dĩnh chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, tương đối đáng yêu.
Đường Uyển ở trong phòng thu dọn đồ đạc, nghe được động tĩnh bên ngoài thì vội vàng chạy ra, nàng ta nhìn thấy Trần Mục thì trong mắt mang theo nụ cười.
"Mục Nhi."
"Mẫu thân."
Vẻ mặt Trần Mục cười ngọt ngào.
Đường Uyển ôm hai huynh đệ bọn họ.
"Mục Nhi, con trở về khi nào, cũng không thông báo trước cho mẫu thân một tiếng, mẫu thân cũng không chuẩn bị đồ ăn cho con." Đường Uyển xoa xoa đầu Trần Mục.
"Mẫu thân, nói đến ăn, người ngược lại nhắc con nhớ, con có đem theo điểm tâm do sư tỷ tự tay làm, con lấy ra cho mọi người nếm thử."
"Hay quá!"
Trần Dĩnh vỗ bàn tay nhỏ bé.
Nàng ta thích ăn nhất.
Yến Lang Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn.
Bao cát trong miệng Đại Tráng đột nhiên rơi xuống đất, mũi nó rất thính, bây giờ nó biến thành hổ ngốc, há to miệng, hai mắt trợn tròn.
Đường Uyển mỉm cười nói: "Mục Nhi, sư tỷ của con thật tốt, còn làm điểm tâm cho con."
Trần Mục lấy hộp bánh ngọt mang theo hàn ý ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Mẫu thân, tướng mạo sư tỷ như thiên tiên, còn cực kỳ lợi hại, không chỉ dịu dàng săn sóc, còn có thể làm các loại điểm tâm, lớn lên con muốn cưới nàng ta."
Phía trên Hắc Thạch thành, Khương Phục Tiên nằm ở trong đám mây trắng, nàng ta đương nhiên có thể nghe thấy Trần Mục nói, khóe miệng cũng mang theo nụ cười nồng đậm.
Yến Lang Nguyệt có chút hâm mộ, có thể khiến cho tiểu thiếu gia thích, sư tỷ của hắn khẳng định cực kỳ lợi hại.
Đường Uyển cau mày nói: "Mục Nhi, sau này không thể nói những lời như vậy, con còn nhỏ, chưa hiểu cái gì là thích."
"Mẫu thân, vì sao chứ?"
Trần Mục không biết phải làm sao.
Khương Phục Tiên ở nơi cao hơi hé miệng.
"Nhớ kỹ, sư tỷ đối với con có tốt hơn nữa, cũng không tốt được như tông chủ." Giọng điệu của Đường Uyển nghiêm khắc.
Tâm tình của Khương Phục Tiên lên xuống, nàng ta có chút nghi hoặc, lời nói của mẫu thân Trần Mục rất kỳ quái, chẳng lẽ bà ta biết chuyện hôn ước?
Đường Uyển đương nhiên biết chuyện hôn ước, nếu chọc cho Khương Phục Tiên tức giận, bà sợ Trần Mục bị đập chết, nhưng sư tỷ trong miệng Trần Mục chính là Khương Phục Tiên.
"Ha ha ha."
"Mẫu thân, tông chủ chính là sư tỷ của con, những điểm tâm này đều là do nàng ta làm."
"Cái gì?"
Vẻ mặt Đường Uyển khiếp sợ.
Khương Phục Tiên là tông chủ của Lăng Vân tông, nàng ta vậy mà lại tự mình làm điểm tâm cho Trần Mục.
Đây chính là cường giả mạnh nhất đại lục, ngay cả Yến Lang Nguyệt cũng vẻ mặt không dám tin.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân, Trần Mục đỡ Đường Uyển, mỉm cười ngọt ngào nói: "Mẫu thân, không chỉ có Khương sư tỷ đối tốt với con, còn có Tần sư tỷ đối với con cũng không tệ, con ở tông môn ngược lại rất tiêu dao tự tại."
"Vậy là tốt rồi."
Đường Uyển ngược lại không lo lắng.
Bà tin chắc nhi tử của nàng rất ưu tú.
"Ca ca..."
Trần Dĩnh chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ bé của nàng ta khẽ kéo quần áo Trần Mục, muốn ăn bánh ngọt.
Trần Mục mở hộp bánh ngọt ra, bên trong là bánh ngọt tinh xảo đầy màu sắc.
Trần Mục bưng đến trước mặt muội muội, để cho nàng ta lựa chọn, Trần Dĩnh cầm lấy bánh ngọt màu hồng phấn.
Chương 137 Kỳ nghỉ (1)
Trần Dĩnh lấy bánh ngọt chia thành hai nửa.
"Nguyệt tỷ tỷ, cho tỷ."
Trần Dĩnh từ nhỏ đã biết chia sẻ.
Yến Lang Nguyệt không từ chối, nàng ta cũng muốn biết những bánh ngọt này làm như thế nào.
Trần Dĩnh ăn bánh ngọt, đột nhiên vui vẻ nhảy dựng lên: "Ngon quá."
Vẻ mặt Yến Lang Nguyệt cũng là ngơ ra, bánh ngọt mềm mại thơm ngon, sau khi ăn xong trên môi trên răng vẫn còn giữ lại mùi hương, nàng ta cũng không nghĩ ra được lời khen nào.
Nàng ta ở vương cung ăn qua vô số điểm tâm, nhưng cũng không ngon bằng điểm tâm mà Khương Phục Tiên làm.
Đường Uyển nhấm nháp điểm tâm do Khương Phục Tiên làm, hốc mắt rưng rưng, Trần Mục thấy thế, vội vàng hỏi: "Mẫu thân, người có phải không thoải mái không?"
"Mẫu thân đang vui vẻ." Đường Uyển mỉm cười cong mí mắt, bây giờ bà ta có thể xác định, Trần Mục chính là phu quân nuôi mà Khương Phục Tiên đặt trước.
Nếu Trần Mục thật sự có thể cưới được Khương Phục Tiên, vậy Đường Uyển lúc ngủ cũng có thể cười đến tỉnh lại.
"Ca ca, muội còn muốn ăn nữa..."
Vẻ mặt Trần Dĩnh ngốc nghếch nhìn Trần Mục.
"Muội muội, muội ăn nhiều một chút." Trần Mục mở hai hộp bánh ngọt còn lại ra, trong đó có một món bánh ngọt, hắn đưa chiếc bánh đó cho muội muội mình.
Trần Dĩnh ăn món bánh ngọt, vui vẻ chạy tới chạy lui trong sân, chạy hai vòng thì lại chạy về muốn ăn, nàng ta nhỏ nhất nhưng lại ăn nhiều nhất.
Khương Phục Tiên nhìn bọn họ chia sẻ bánh ngọt mà mình làm, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt ăn vài miếng bánh, Trần Mục cũng ăn một ít, sau đó hắn lấy ra mấy miếng chuẩn bị mang qua cho thúc thẩm Từ Yến, còn lại định để cho muội muội ăn.
Khi đến nhà thúc phụ, Trần Mục mới phát hiện thúc thẩm Từ Yến đã mang thai mấy tháng, Trần gia không lâu sau lại sắp có thêm tiểu bối.
Bởi vì Trần Hi và Trần Hạo đều không có ở nhà, nên Từ Yến và Trần Uy ở nhà cũng cảm thấy nhàm chán, nên bọn họ quyết định sinh thêm một đứa con.
"Tiểu Mục, ta còn tưởng con ăn tết xong mới có thể trở về." Từ Yến cười hoan nghênh.
"Thúc thẩm, những điểm tâm này là sư tỷ của con làm, người nếm thử xem, còn có hai gốc linh dược này, là dược hiệu dịu nhẹ, rất có lợi đối với thai nhi trong bụng." Trần Mục cười nói.
Từ Yến nhiệt tình nói: "Tiểu Mục, con đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, thúc thẩm đi rót trà cho con."
"Thúc thẩm, con đi gặp gia gia trước." Trần Mục phất phất tay, trong chớp mắt biến mất không thấy.
Từ Yến đành phải cười lắc đầu, nếu như không phải có Trần Mục thì cuộc sống của bọn họ vẫn còn hạn chế như trước, bây giờ trong nhà trở nên dư dả, cũng có thể sinh ba đứa.
Ngay cả Trần Nghiêm cũng muốn chờ Trần Dĩnh lớn hơn một chút thì sinh thêm một đứa nhỏ, chỉ là Đường Uyển cảm thấy hơi vất vả, bà ta nghĩ vài năm nữa rồi hẵng bàn đến.
Sân tập võ Trần gia.
Trần Thiên Nam đang luyện kiếm ở nơi này.
Sau khi Trần Uy và Trần Nghiêm đột phá đến Kiếm Tông, hai huynh đệ bọn họ lần lược tiếp quản Thuận Phong tiêu cục, Trần Thiên Nam xem như đã lùi về phía sau màn.
Trong khoảng thời gian này, Trần Thiên Nam cũng đột phá đến Thất phẩm Kiếm Tông, ông ta hy vọng có thể đột phá đến cảnh giới Kiếm Hậu, trở thành Kiếm Hậu thì tuổi thọ có thể tăng gấp bội, Trần Thiên Nam đương nhiên là muốn sống thêm mấy chục năm nữa.
"Gia gia."
"Tiểu Mục."
Trần Thiên Nam thu hồi kiếm, tinh thần phấn chấn, ông ta vui vẻ vỗ bả vai Trần Mục: "Ở Lăng Vân tông thế nào?"
"Ở Lăng Vân tông mọi người đối với con đều rất tốt, chỉ là thường xuyên nhớ nhà." Trần Mục thành thật trả lời.
"Vậy sau này thường xuyên trở về."
"Gia gia, con có thể sẽ không trở về trong thời gian dài, bởi vì phải chuẩn bị cho Thanh Vân đại hội."
Trần Thiên Nam ngược lại là đã nghe nói qua về Thanh Vân đại hội, đó là đại hội chỉ có Thiên Kiêu đỉnh cấp mới có thể tham dự, sau đó trầm giọng nói: "Chuẩn bị cho tốt, con có tài nguyên thì để mà dùng, không cần gửi về Trần gia."
"Gia gia, tài nguyên mỗi tháng của con đều không dùng hết, để lại trong tay cũng lãng phí."
Lúc nói chuyện, Trần Mục còn lấy ra hai bình đan dược, khuôn mặt nhỏ nhắn cung kính nói: "Gia gia, những đan dược này hẳn là có thể giúp cho người đột phá đến Kiếm Hậu."
Trần Nghiêm và Trần Uy thì không vội, bọn họ có Hô Hấp pháp được cải tiến, đột phá đến Kiếm Hậu là chuyện sớm muộn, nhưng mà thời gian của gia gia không còn nhiều lắm, cần có ngoại lực trợ giúp.
Trên mặt của Trần Thiên Nam đầy vẻ vui mừng, ông ta không từ chối, sau khi nhận đan dược thì vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Hai ngày sau cha của con sẽ trở về, lần này trở về Trần gia thì ở chơi thêm vài ngày."
"Vâng."
Trần Mục vốn là trở về chơi, tốc độ đột phá cảnh giới của hắn so với ngồi hỏa tiễn còn nhanh hơn, nghỉ ngơi thích hợp một thời gian ngắn, cho những Thiên Kiêu khác có cơ hội.
Trần Dĩnh cưỡi Đại Tráng đến sân tập võ.
Đại Tráng trong chớp mắt đã chạy đến bên cạnh Trần Thiên Nam.
"Gia gia."
Trần Dĩnh vươn hai cánh tay nhỏ.
Trần Thiên Nam cười ôm lấy Trần Dĩnh: "Cháu gái ngoan, đừng nhổ râu của gia gia, đau."
Trần Mục xoa đầu hổ tráng kiện, nó còn nhỏ, lại có sức mạnh có thể so sánh với kiếm sư, sau này trưởng thành nói không chừng là hung thú cấp bậc Yêu Vương.
"Ca ca."
Trần Dĩnh lại đưa tay muốn Trần Mục Ôm.
Trần Mục ôm Trần Dĩnh, đại tráng vẫy đuôi đi theo phía sau bọn họ.
"Dĩnh Dĩnh."
"Không ngờ muội khá nặng."
Trần Dĩnh ngây thơ chớp chớp mắt, lông mi mảnh khảnh rung rung.
Muội muội nặng hơn hài tử bình thường rất nhiều, Trần Mục qua quan sát đã phát hiện trong cơ thể nàng ta có rất nhiều kinh mạch đã thông suốt, nàng ta bây giờ đã là Tứ phẩm Kiếm Đồ, với tuổi này thì so với Trần Mục năm đó còn mạnh hơn, hơn nữa trong máu nàng ta có tồn tại vật chất màu vàng.
Trần Mục cau mày, trước kia hắn chưa từng chú ý, lập tức nhìn về phía gia gia, phát hiện trong cơ thể gia gia cũng có vật chất màu vàng, nhưng mà số lượng cực kỳ ít, còn không nhiều bằng trong cơ thể Trần Dĩnh.
Trần Mục lập tức xem thần hồn trong người, hắn cũng nhận thấy trong cơ thể mình có vật chất màu vàng, nhưng mà số lượng rất ít, rất khó để phát hiện ra.
Trần Mục ở Lăng Vân tông đã quan sát được thân thể của nhiều tiểu bối, cũng chưa từng thấy loại tình huống này, đây hẳn là di truyền trong gia tộc.
Thứ này không hại.
Trần Mục cũng không để ý.
Chương 138 Kỳ nghỉ (2)
"Dĩnh Dĩnh, có muốn học kiếm không?"
"Có có có." Trần Dĩnh vỗ bàn tay nhỏ bé, nàng ta cảm thấy múa kiếm rất thú vị, thường xuyên đến sân tập võ xem gia gia luyện kiếm.
Trần Mục lật thanh kiếm gỗ kia ra.
Trần Dĩnh cầm kiếm gỗ vui vẻ chạy loạn, Đường Uyển có chút cảm khái, bộ dáng Trần Mục cầm kiếm gỗ cứ như là ngày hôm qua vậy, bây giờ người cầm kiếm gỗ là Trần Dĩnh, thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc trước Trần Dĩnh làm tiệc rượu đầy tháng, rất nhiều tiền bối đã giám định qua căn cốt của Trần Dĩnh, mặc dù không chuẩn lắm, nhưng bọn họ đều cảm thấy rất bình thường, có lẽ thật sự không thích hợp để tu hành.
Đường Uyển chỉ hy vọng Trần Dĩnh trưởng thành khỏe mạnh.
Trần Mục đầu tiên dạy muội muội kiếm chiêu cơ bản.
Trần Dĩnh học rất có khuôn mẫu.
Trần Thiên Nam ở bên cạnh nhìn hai huynh muội bọn họ, vuốt râu, khuôn mặt mỉm cười đầy vui vẻ.
Sân tập võ.
Trần Dĩnh được ca ca dạy vung kiếm.
Thân thể nhỏ nhắn vung kiếm lại rất có lực.
Nàng ta ở trong bụng mẫu thân thì đã được tẩm bổ bằng linh dược, sau đó Trần Mục đi Bắc Lâm, thu thập được số lượng lớn linh dược, chia linh dược cho phụ mẫu thì bọn họ cũng dùng trên người muội muội.
Căn cơ của Trần Dĩnh còn hơn xa tiểu bối cùng tuổi.
Bây giờ Trần Mục dạy muội muội kiếm chiêu cơ bản, xem như giáo dục giác ngộ, sau này chờ nàng ta thật sự học kiếm thì có thể làm ít công nhiều.
Trần Dĩnh rất thích chơi kiếm, nàng ta so với trước kia thì thông minh hơn rất nhiều, rất nhanh đã bắt chước kiếm chiêu cơ sở có khuôn mẫu.
Trần Thiên Nam vuốt râu, rất tự hào, thầm nghĩ thầm Trần gia chẳng lẽ lại sắp có thêm một Thiên Kiêu?
Học kiếm được nửa canh giờ.
Trần Dĩnh đã có chút mệt mỏi, nàng ta vung kiếm rất mất sức, đang dùng Hô Hấp pháp để nghỉ ngơi.
Bây giờ nàng ta đã có thể sử dụng thuần thục Hô Hấp pháp, lúc ngủ cũng tu hành, cho nên cảnh giới mới cao như vậy.
"Ca ca dẫn muội muội lên trời chơi." Trần Mục triệu hồi ra Chiết Dực và Vô Song.
Trần Dĩnh chân ngắn đứng ở trên Vô Song, Trần Mục đứng ở trên Chiết Dực, sau đó hắn dẫn muội muội, hai thanh kiếm đồng thời bay lên trời.
"Ha ha ha."
Trần Dĩnh vui vẻ cười rộ lên.
Hắc Thạch thành ở trong mắt bọn họ càng ngày càng nhỏ.
Khương Phục Tiên nhìn bọn họ tới gần thì phất tay áo biến mất ở chỗ sâu trong mây trắng.
"Trời lạnh quá."
Vẻ mặt Trần Dĩnh thoải mái.
Trần Mục cảm giác được lạnh, hắn không thể nhìn thấy Khương Phục Tiên, chỉ biết nàng ta ở rất gần.
Đường Uyển ở trong sân Trần gia nhìn bọn họ, vẻ mặt mỉm cười hiền mẫu, có thể nhìn thấy huynh muội bọn họ trưởng thành khỏe mạnh thì cũng vui vẻ hơn so với điều gì.
Yến Lang Nguyệt đang trên đường mua đồ ăn về, Đường Uyển cười đứng dậy, hôm nay nàng ta định tự mình xuống bếp nấu ăn cho Trần Mục.
Gần trưa Trần Mục mang theo muội muội trở về Trần gia, trên bàn cơm ở đại sảnh bày đầy thức ăn ngon, vẫn là mùi hương cơm nhà, sơn hào hải vị bên ngoài không thể so sánh được.
"Thịt thơm ngon."
Trần Dĩnh nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn thấy có ca ca ở đây, nàng ta lập tức đứng trên ghế, gắp ra một miếng thịt chiên ăn vụng.
Trần Dĩnh còn chưa ăn xong trong miệng thì lại đưa tay ra thêm lần nữa: "Ca ca, thịt thịt rất ngon. Cho huynh."
Nàng ta ăn cái gì cũng sẽ không quên Trần Mục.
"Ừm, thật ngon."
Trần Mục vừa ăn thịt chiên vừa nói.
Yến Lang Nguyệt và Đường Uyển bưng thùng cơm và bát cơm đến đại sảnh, thấy cái miệng nhỏ nhắn của Trần Dĩnh thì ra vẻ tức giận nói: "Dĩnh Dĩnh, mẫu thân dạy con như thế nào, lại dám ăn vụng?"
Trần Dĩnh bĩu môi, vội vàng trốn sau lưng của Trần Mục, lộ ra nửa cái đầu nhỏ yếu ớt nói: "Mẫu thân, ca ca cũng ăn vụng."
Nghe vậy, Yến Lang Nguyệt che miệng cười khẽ, Trần Mục cũng nhịn không cười, Đường Uyển vừa tức vừa muốn cười, cuối cùng nghiêm túc nói: "Sau này hai huynh muội các con đều không được ăn vụng, đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ."
Trần Dĩnh ngốc nghếch gật đầu.
Trần Mục từ nhỏ cũng chưa bị mẫu thân mắng qua, không ngờ tới lần này về nhà lại bị muội muội lừa gạt.
Đồ ăn trong nhà rất ngon, Trần Mục ăn cả năm bát cơm, muội muội cũng không kém, cũng có thể ăn đến ba bát cơm.
"No quá."
Trần Mục sờ sờ bụng.
"No quá."
Trần Dĩnh học theo động tác của ca ca.
Yến Lang Nguyệt hâm mộ lượng cơm của bọn họ, mỗi lần nàng ta ăn nửa chén đã cảm thấy rất no.
Sau khi ăn xong.
Trần Dĩnh đi theo Bên cạnh Trần Mục.
"Ca ca, chơi trốn tìm đi."
"Cơm nước xong thì phải nghỉ ngơi."
Trần Dĩnh đi theo Trần Mục vào trong viện.
Bữa trưa của Đại Tráng là hai cái đùi lợn, thịt đã gặm xong, giờ nó đang gặm xương.
Trần Dĩnh thuần thục bò lên lưng Đại Tráng, duỗi tay chân ra, nhàn nhã nằm, sau khi nàng ta ăn no không được chơi thì sẽ muốn ngủ.
Lông Đại Tráng xù rậm rạp, thịt khỏe, Trần Dĩnh thích nằm sấp trên người nó nghỉ ngơi.
Đại Tráng không gặm xương nữa, nó nằm sấp đầu, sợ quấy rầy Trần Dĩnh nghỉ ngơi.
Đường Uyển và Trần Mục ngồi trong đình nói chuyện phiếm.
Cuộc sống của Trần Mục ở Lăng Vân tông tương đối khô khan, mỗi ngày đều là tu luyện, chỉ có lúc ở chung với Khương Phục Tiên mới có cảm giác.
Trần Dĩnh khôi phục lại tinh thần, nũng nịu hô: "Mẫu thân, con muốn ăn bánh ngọt."
"Dĩnh Dĩnh, không còn nữa." Đường Uyển cười lắc đầu, bánh ngọt chỉ có ba hộp, tổng cộng cũng không có bao nhiêu, mọi người chia ra cũng rất ít.
Trần Dĩnh chạy đến bên cạnh Trần Mục, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào đùi hắn, ngọt ngào nói: "Ca ca..."
Trần Mục khẽ xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: "Mặc dù sư tỷ cũng ở Hắc Thạch thành, nhưng ta cũng không tiện làm phiền nàng ta."
Vẻ mặt Đường Uyển khiếp sợ.
"Mục Nhi, Khương sư tỷ đang ở Hắc Thạch thành?" Vẻ mặt Đường Uyển rất kích động.
"Đúng vậy, sư tỷ đưa con trở về, có lẽ chúng ta nói chuyện, nàng ta cũng có thể nghe thấy."
“...”
Trái tim Đường Uyển đập thình thịch.
Tông chủ Lăng Vân tông lại ở gần đây.
"Mục Nhi, nếu Khương sư tỷ của con đang ở Hắc Thạch thành, tại sao lại không gọi nàng ta đến Trần gia?"
"Mẫu thân, có lẽ sư tỷ ngượng ngùng đấy."
Đường Uyển cố nén không dám cười, Khương Phục Tiên ở trên không trung đang trừng mắt, Trần Mục bỗng nhiên phát lạnh ở sau lưng, hắn vội vàng đổi đề tài: "Dĩnh Dĩnh, buổi chiều ca ca dẫn muội đi dạo phố."
"Được được, đi dạo phố." Trần Dĩnh đang không có tinh thần, nghe được đi dạo phố thì nháy mắt đã hưng phấn chạy tới chạy lui trong sân, giống như một gió.
Chương 139 Hơi ấm
Buổi chiều.
Trần Mục dắt muội muội ra đường.
Yến Lang Nguyệt xách giỏ đi theo phía sau.
Đại Tráng trên đường phố rất dễ dọa đứa trẻ, vì vậy không mang nó ra ngoài.
Mọi người đều chú ý đến Trần Mục, hàng xóm láng giềng đều cười chào hỏi với hắn, Trần Mục mỉm cười lại, Trần Dĩnh còn có thể chào thúc thúc, dì ơi.
Dân chúng trong thành đều thích hai huynh muội bọn họ, Trần Mục là niềm kiêu ngạo của Hắc Thạch thành, từng cứu vớt Hắc Thạch thành, mọi người đều lấy hắn làm tự hào.
Trần Mục mua hoa quả và kẹo ở trên đường, còn mua nửa con dê béo, Yến Lang Nguyệt có hơi kinh hãi, thứ này nàng ta không cầm nổi.
Cũng may Trần Mục có không gian giới chỉ.
Trần Mục còn mua kẹo hồ lô cho muội muội ăn.
Trần Dĩnh đã rất lâu không có vui vẻ như vậy, bình thường mẫu thân rất nghiêm khắc, cũng không cho phép nàng ta ăn quá nhiều kẹo, chỉ có Trần Mục sẽ cho nàng ta ăn.
Sau khi mua sắm thì về nhà.
Trần Dĩnh vừa ăn kẹo hồ lô xong, Đường Uyển đã gọi nàng ta đi học chữ với Yến Lang Nguyệt.
Trần Mục chặt tre trong sân, hắn gọt một đống tăm tre lớn, chuẩn bị thịt dê nướng vào buổi tối.
Vào buổi tối.
Có một chậu than trong sân.
Trần Mục quét dầu vào xiên thịt cừu trên vỉ nướng.
Muội muội còn muốn ăn bánh ngọt của Khương Phục Tiên làm, cái này có chút không có khả năng, cho nên Trần Mục dự tính tự mình làm chút thịt dê nướng rất ngon.
"Thịt thơm ngon."
Trần Dĩnh nhịn không được chảy nước miếng.
Đại Tráng ăn phần xương còn lại.
Yến Lang Nguyệt và Đường Uyển đang giúp phết nước sốt.
"Nào, Dĩnh Dĩnh, cẩn thận kẻo phỏng miệng." Trần Mục đưa xiên thịt dê nướng cho Trần Dĩnh.
"Cám ơn ca ca."
Trần Dĩnh nhận xiên thịt dê, nàng ta nhẹ nhàng cắn một cái, có dầu tràn ra, mùi thơm xông vào trong mũi, miệng đầy mùi thịt.
"Thật ngon..."
"Ca ca, ăn thịt..."
Trần Dĩnh đưa xiên thịt dê đến bên miệng Trần Mục.
"Dĩnh Dĩnh thật ngoan." Trần Mục cắn một miếng thịt dê, bên ngoài cháy bên trong mềm, mùi vị rất ngon.
Đường Uyển và Yến Lang Nguyệt đều ăn, hương vị cực kỳ ngon, Trần Mục nướng thêm chút thì là, phần cho thúc thẩm và gia gia.
Nha hoàn trong nhà cũng may mắn được chia sẻ.
Trần Mục trở lại sân, hắn tiếp tục nướng xiên thịt dê, lúc Trần Dĩnh ăn xiên thịt dê, sẽ đưa cho ca ca một miếng.
Khương Phục Tiên ngồi trên mây trắng cao, tóc bạc phiêu vũ, tiên nhan bế nguyệt, nàng ta nhìn Trần gia ấm áp, trong mắt có chút hâm mộ.
Hai ngày sau khi Trần Mục về nhà, cũng không tu luyện, mỗi ngày đều mang muội muội đi luyện kiếm chơi đùa, lúc ở nhà muốn ở cạnh người nhà nhiều hơn.
Sáng ngày thứ ba.
Trần Nghiêm về nhà.
Trần gia càng thêm náo nhiệt.
"Cha."
"Mục Nhi."
Trần Nghiêm vừa vào phòng đã vỗ bả vai Trần Mục, niềm vui vẻ trong lòng tràn vào trong lời nói.
"Phụ thân."
Trần Dĩnh ngọt ngào hô.
Trần Nghiêm một tay ôm lấy Trần Dĩnh, sau đó đưa tay ôm bả vai Trần Mục, cười to nói: "Lần này phụ thân trở về, còn mang theo đặc sản phương Nam, đợi lát nữa cho các con ăn."
"Hay quá."
Trần Dĩnh vỗ tay.
Trần Mục chú ý tới tu vi của phụ thân đã là Nhất phẩm Kiếm Tông, khẳng định có thể tu luyện tới cảnh giới Kiếm Hậu, nếu như có đủ tài nguyên thì Kiếm Vương cũng có thể.
"Cha, gần đây tiêu cục làm ăn được không?"
"Được, bây giờ rất nhiều hào tộc đều đến tìm Trần gia chúng ta làm áp tiêu, cũng sắp bận đến không chịu nổi, hơn nữa nửa năm gần đây chúng ta áp tiêu cực kỳ thuận lợi, trên đường cũng chưa từng gặp phải rắc rối gì. "
Trần Mục biết áp tiêu rất nguy hiểm, có thể liên tục nửa năm cũng không gặp phải rắc rối gì, may mắn đương nhiên không cần nhắc đến, nói không chừng là do có nguyên nhân khác.
Trần Nghiêm cười nói: "Phụ thân và đại bá của con còn muốn đưa Thuận Phong tiêu cục từ Hắc Thạch thành đến vương đô, thậm chí là toàn bộ Bắc Hoang, tạo thành sản nghiệp lớn."
Trần Mục cười đề nghị: "Cha, cha có thể mời thêm nhiều người nữa, để cho bọn họ làm, người ở phía sau màn làm ông chủ, quản lý vận hành là được rồi."
"Gần đây tiêu cục tuyển cao thủ càng ngày càng nhiều, cha con ta cũng đang có suy nghĩ này, chuẩn bị ở phía sau vận hành việc làm ăn của tiêu cục."
"Nhưng mà cái này cần học vấn sâu, trước kia cha của con đọc sách ít, sợ làm không tốt."
Trần Mục nghe vậy cũng cảm thấy có lý, chuyện quản lý hoạt động của tiêu cục Yến Lang Nguyệt khẳng định có thể đảm nhiệm được, để nàng ta làm nha hoàn có chút ủy khuất rồi.
"Cha, không bằng để cho Lang Nguyệt tỷ hỗ trợ quản lý tiêu cục, người còn có thể thêm chút thời gian ở bên cạnh mẫu thân."
"Có đạo lý."
Trần Nghiêm liên tục gật đầu.
Vẫn là nhi tử của mình thông minh.
Sau khi Trần Nghiêm và Trần Uy về nhà, mọi người đều đến phòng ăn ăn cơm, Trần Hi và Trần Hạo không có ở đây, nơi này không náo nhiệt như trước.
Cũng may Từ Yến mang thai, sau này Trần Dĩnh có thể có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, cũng sẽ không cô đơn.
Cơm nước xong, Trần Mục giao phần sau của Long Ngâm Kiếm Kỹ cho phụ thân và đại bá, Trần Thiên Nam và Trần Dĩnh vây lại ở sân tập võ xem.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Khi đêm khuya yên tĩnh, Khương Phục Tiên xuất hiện trong phòng Trần Mục, dưới ánh trăng trong trẻo, dung nhan tuyệt mỹ lóe lên ánh sáng.
Căn phòng trở nên mát mẻ.
Trần Mục đang suy tưởng, hắn ngửi thấy mùi hương khiến cho người ta sảng khoái, mở mắt ra đã nhìn thấy Khương Phục Tiên tựa như tiên tử đang đứng ở bên cửa sổ.
Còn sáng hơn cả mặt trăng đang chiếu rọi ngoài cửa sổ.
"Tiểu sư đệ, đệ đã chơi được nửa tháng, nhanh theo sư tỷ trở về Lăng Vân tông." Khương Phục Tiên nhìn lại, trên mặt nở nụ cười, tiên nhan tuyệt thế.
"Sư tỷ, sáng mai rồi đi được không?"
Trần Mục còn muốn nói lời tạm biệt với phụ mẫu, lặng lẽ rời đi có chút không tốt lắm.
Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: "Có thể, ngày mai đến phía ngoài Nam Thành, sư tỷ ở gần đó chờ đệ."
"Không thành vấn đề."
Trần Mục nhếch miệng cười nói.
Sau đó Khương Phục Tiên biến mất không thấy đâu.
Trần Mục vừa rồi còn muốn gọi Khương Phục Tiên cùng ngủ, mặc dù bị đánh rất sảng khoái, nhưng mà bị đánh thì rõ ràng không có lời, sau này vẫn là không nên.
Sáng sớm.
Mặt trời bắt đầu mọc.
Trần Mục đã chuẩn bị rời khỏi Trần gia.
Đường Uyển và Trần Nghiêm dường như đã quen rồi.
Muội muội Trần Dĩnh lại khóc òa lên.
Chương 140 Thập lý đào lâm (1)
Trần Mục khẽ xoa đầu muội muội, giọng điệu dịu dàng nói: "Ở nhà phải nghe lời, lần sau ca ca trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho muội."
"Vâng."
Trần Dĩnh mang theo nức nở.
Trần Mục lại ôm muội muội.
Sau khi nói lời tạm biệt với gia đình, Trần Mục ngự kiếm rời đi, trực tiếp bay đến gần cửa thành phía nam, chờ đợi hắn sẽ là một thử thách hoàn toàn mới.
Trần Mục nhìn thấy Băng Điểu màu tuyết lượn lờ ở nơi cao, sau đó đáp xuống bên cạnh Khương Phục Tiên, Băng Điểu vỗ cánh, bọn họ bắt đầu trở về Lăng Vân tông.
Lâm Hình nhìn Băng Điểu rời đi, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Vậy mà có thể khiến cho tông chủ hộ tống, thiên phú của hắn chẳng lẽ nói có thể vượt qua Kiếm Thánh?"
Kiếm Tiên, đó là tồn tại không dám tưởng tượng, mấy vạn năm gần đây đều không có Kiếm Tiên được sinh ra, ngay cả Khương Phục Tiên với thiên phú kinh diễm thế gian cũng không thể đột phá tới cảnh giới Kiếm Tiên trong truyền thuyết.
Hoàn cảnh của Vạn Tượng đại lục đã không ủng hộ sự tồn tại của Kiếm Tiên, chỉ có Kiếm Khai Tiên Môn, đặt chân lên Tiên Vực mới có hy vọng thành tiên.
Trần Mục có thể khiến cho Khương Phục Tiên coi trọng như thế, nói không chừng tiềm lực của hắn có thể đột phá được Kiếm Tiên!
...
Trên đường trở về tông môn.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đang nói chuyện phiếm.
"Thanh Vân đại hội đối với Lăng Vân tông rất quan trọng, phía nam Hoang Châu có một mỏ linh khoáng siêu cấp, bài danh của Thanh Vân đại hội sẽ quyết định chia sẻ linh quáng cho những thế lực nào."
"Người thứ nhất có thể lấy đi một nửa lượng linh khoáng sản trong mười năm tới, người thứ hai có thể lấy đi nửa còn lại, phần thưởng chính là như vậy."
"Bây giờ tài nguyên của Lăng Vân tông có một nửa đều dựa vào siêu cấp linh khoáng này cung cấp."
Sau khi được Khương Phục Tiên giới thiệu, tầm quan trọng của Thanh Vân đại hội không cần nói cũng biết.
"Sư tỷ, thành tích mấy lần trước của Lăng Vân tông chúng ta thế nào?"
"Thành tích của Lăng Vân tông quanh năm đều nằm trong top ba, năm đó Phi Yến là thứ hai, lần trước là thứ ba, tài nguyên của đệ tử Lăng Vân tông chúng ta mấy năm gần đây càng ngày càng tốt, nhưng tài nguyên linh thạch càng ngày càng không đủ dùng."
"Sư tỷ hy vọng đệ có thể lấy được vị trí thứ hai."
Khương Phục Tiên cũng không có yêu cầu Trần Mục nhất định phải lấy được thứ nhất, lấy thứ hai cũng không tệ.
Trần Mục khẽ nhíu mày, Lăng Vân tông thứ ba chỉ có thể phân bổ khoảng 10% tài nguyên siêu cấp linh khoáng, mà thứ nhất lại có thể nhận đến 50% tài nguyên.
Với loại này quy tắc thì tông môn đã mạnh cành mạnh, mà tông môn yếu thì càng yếu.
"Lần trước tông môn nào là đệ nhất?"
"Thánh Kiếm sơn đã liên tục đứng đầu nhiều lần."
"Thánh Kiếm sơn?" Trần Mục bỗng nhiên nhớ tới, hắn đã nhìn thấy qua trong cuốn sách nhỏ của Thiên Cơ các, có rất nhiều tiểu bối Thánh Kiếm sơn xếp ở vị trí đầu trong Thiên bảng và Thanh Vân bảng.
Ở xếp hạng tông môn, Thánh Kiếm sơn không bằng Lăng Vân tông, Lăng Vân tông có Khương Phục Tiên và Tô Mân, tông môn mạnh yếu đều là dựa vào chiến lực đỉnh phong nói chuyện.
Trần Mục trịnh trọng nói: "Sư tỷ, đệ sẽ cố gắng giúp Lăng Vân tông lấy được vị trí thứ nhất."
Khương Phục Tiên cười nói: "Tiểu sư đệ, nếu đệ có thể trợ giúp Lăng Vân tông lấy được vị trí thứ nhất của Thanh Vân đại hội, sư tỷ sẽ cho đệ một phần thưởng."
"Phần thưởng gì?"
Ánh mắt của Trần Mục tràn đầy chờ mong.
Bàn tay như ngọc của Khương Phục Tiên kéo cái cằm trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc, mặt mỉm cười: "Sư tỷ còn chưa nghĩ kỹ, sư đệ có muốn hay không?"
"Có ạ, sư tỷ, nếu lần này Lăng Vân tông lấy được đệ nhất, ta muốn ăn điểm tâm của tỷ làm, tỷ làm cho đệ, có được không?"
"Có thể."
Khương Phục Tiên cũng không có do dự.
"Sư tỷ, lúc ấy tỷ nói Thanh Vân sơn có tạo hóa, rốt cuộc là tạo hóa gì?"
"Thanh Vân Sơn là nơi Thanh Vân Kiếm Tiên ẩn cư, trong núi có cấm chế đặc thù, ngay cả ta cũng không thể tới gần được, tiểu bối dưới Kiếm Vương mới có thể đặt chân vào."
"Nghe đồn Thanh Vân Sơn có tạo hóa Thanh Vân Kiếm Tiên lưu lại, nếu có thể đạt được tạo hóa mà Kiếm Tiên để lại, nói không chừng có thể trực tiếp thăng lên Thanh Vân."
"Tạo hóa của Kiếm Tiên."
Trong mắt Trần Mục tràn ngập chờ mong.
Khương Phục Tiên nhắc nhở: "Tạo hóa và thành tích thường thường không thể đạt được, bởi vì chính Phi Yến lần đó tìm kiếm tạo hóa cho nên mới trì hoãn thời gian."
"Thành tích đứng đầu."
Trần Mục cười trả lời.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: "Thành tích không quan trọng, sư tỷ hy vọng đệ bình an."
"Thanh Vân sơn có nguy hiểm?"
"Khó tránh khỏi có người giở trò."
Trần Mục hiểu được ý của Khương Phục Tiên, hắn bây giờ là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, năm đó Khương Phục Tiên cũng có thể gặp phải ám sát, bây giờ hắn cũng phải cẩn thận.
Khương Phục Tiên vốn không muốn để Trần Mục mạo hiểm, sau khi Thẩm Trạch đột phá, trong tiểu bối Kiếm Hậu của Lăng Vân tông cũng chỉ có hắn mới có thể làm trụ cột.
"Sư tỷ yên tâm."
"Đệ sẽ bảo vệ tốt cho mình."
Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc, ánh mắt kiên định phối hợp với khuôn mặt non nớt kia cực kỳ đáng yêu.
Khương Phục Tiên đưa tay ôm Trần Mục vào trong ngực, sau đó bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
"Sư tỷ, đệ không có chọc tỷ."
"Sư tỷ thích."
"Nhưng mà..."
Ngón tay của Khương Phục Tiên lạnh lẽo, Trần Mục bị nàng ta nắm lấy rất thoải mái, cũng không có phản kháng, hắn biết phản kháng cũng vô dụng.
Ba ngày sau.
Trần Mục đột nhiên mở mắt ra.
【Đánh dấu: Thập Lý Đào Lâm】
【 Phần thưởng: Tru Thần Kiếm Kỹ】
【 Phẩm giai: Trung phẩm Thánh giai.】
Đó là kiếm kỹ vượt qua cả linh giai, phải biết rằng ở Tàng Kinh các của Lăng Vân tông đó là kiếm kỹ đứng đầu mà chỉ có Kiếm Thánh mới có thể mượn được.
"Sư tỷ, bây giờ chúng ta có thể đến Thập Lý Đào Lâm được không?" Trong mắt Trần Mục có chút kích động.
Trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên mang theo nghi hoặc: "Bây giờ không phải là mùa ngắm hoa đào, nếu tiểu sư đệ muốn ngắm hoa đào, sang năm sư tỷ sẽ dẫn đệ đi."
"Bây giờ đệ muốn đi Thập Lý Đào Lâm." Hai mắt Trần Mục mang đầy chờ mong nhìn Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "A Tuyết, đến Thập Lý Đào Lâm trước."
"Cảm ơn sư tỷ!"
Vẻ mặt Trần Mục cực kỳ kích động.