Khi bàn tay đen biến mất, Ma Thần bị mang đi, Bách Chiến Chí Tôn phục dụng hồng thạch Trần Mục đưa cho, sau đó lượng lớn sinh mệnh bản nguyên tràn vào cơ thể, trên mặt hắn ta hiện lên huyết sắc, hắn ta xé nát bộ giáp vỡ nát trên người, để lộ bạch y dính máu, sau đó khí huyết xông thẳng vào chỗ sâu trong tinh không.
Cường giả xung quanh đều bị sự cường thế của Bách Chiến Chí Tôn chấn nhiếp, Thương Vân Chí Tôn trầm giọng nói: “Lão đại ca, trách nhiệm của chúng ta là trấn thủ cổ thành!”
Bách Chiến Chí Tôn cầm hắc kiếm lao ra bí cảnh: “Không thể để Ma Thần rời đi như vậy!”
Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đám đại thần Viêm Sát có thể so với Chí Tôn, nếu như bọn họ rời đi thì Viễn Cổ Tiên thành có thể gặp nguy hiểm, nếu như ở lại bí cảnh thì Bách Chiến Chí Tôn sẽ tứ cố vô thân.
Lúc này, Kim Thiền lao ra ngoài bí cảnh, Thương Vân Chí Tôn khẽ cau mày, nhưng hắn ta không đuổi theo.
Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ tụ lại: “Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để rời khỏi đây.”
Viêm Sát trầm giọng nói: “Ta đang cảm ứng ấn ký kim sắc bên trong cơ thể, có sức mạnh không gian, có cả sức mạnh thời gian, các ngươi không cảm thấy quen thuộc sao?”
Chân mày lá liễu của Băng Thanh khẽ nhíu lại: “Ngươi nói là ấn ký này tương tự với cấm chế của Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực?”
Hư Ảnh cười nhẹ nói: “Tuy rằng không hoàn mỹ như cấm chế của Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực nhưng đủ để vây khốn chúng ta, cho nên tốt nhất vẫn nên đợi thêm.”
Bọn họ bị ấn ký kim sắc của Trần Mục uy hiếp, tạm thời không dám làm càn, Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn cũng không tùy tiện xuất thủ, hai bên đều đang đối đầu.
Sự chú ý của Trần Mục đều ở chỗ sâu trong mây mù, hắn chậm rãi tiến vào dọc theo cổ đạo, sau đó nhìn thấy con đường nhỏ quanh co gấp khúc, cảnh tượng xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Giữa núi mây mù lượn quanh, do có sự tồn tại của cấm chế nên Trần Mục có chút mệt mỏi, khi hắn đi đến lưng chừng núi mồ hôi nhễ nhại, hắn ngồi trên đá xanh nghỉ ngơi, làn gió thổi qua rất mát mẻ.
Cấm chế ở đây còn đặc thù hơn trong hầm mỏ, Trần Mục có loại cảm giác quen thuộc, có ảo giác như đã quay về kiếp trước, hoàn toàn trở thành người bình thường.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Trần Mục tiếp tục leo núi, cả đường vừa đi vừa dừng phải mất rất nhiều công sức mới có thể lên đến đỉnh núi, chỗ này mây mù bao phủ, đã đến đỉnh núi nhưng lại không nhìn thấy kiếm, hắn không khỏi liếc nhìn xung quanh.
Trần Mục ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngôi sao ngập trời, bầu trời vốn không có kiếm, hắn cúi đầu xuống muốn nhìn xem có phải kiếm được chôn dưới đất không, nhưng lại nhìn thấy đôi chân ngọc trắng nõn bóng loáng, đôi chân kia rất dài, được bao bọc trong lớp váy đỏ.
Đôi chân kia vẫn đang di chuyển, bước về phía Trần Mục, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiên tử tuyệt mỹ mặc váy dài rực lửa, nàng ta có đôi mắt sắc bén.
Ánh mắt sắc bén quét qua, Trần Mục không chút sợ sệt, hắn mỉm cười rạng rỡ: “Tiền bối, Bách Chiến Chí Tôn bảo ta đến thử xem, xem có thể mang kiếm trên đỉnh núi đi được không, nếu như quấy rầy thì xin hãy lượng thứ.”
Khóe miệng tiên tử váy lửa khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: “Người ta đợi không phải ngươi.”
Trần Mục không ngốc, lập tức bừng tỉnh, tiên tử tuyệt mỹ trước mắt chính là thanh kiếm trong miệng Bách Chiến Chí Tôn kia, hắn từng gặp tiên kiếm thông linh, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy tiên kiếm hóa thành hình người, khó tránh khỏi kinh ngạc.
“Tiền bối, nếu như ta không thể quay lại?” Trần Mục bỗng nhiên cảm thấy hỏi như thế không thích hợp nên vội vàng xin lỗi: “Là vãn bối mạo phạm.”
Tiên tử váy lửa không tức giận, nàng ta nhìn chăm chú vào đôi mắt của Trần Mục: “Không sao, lúc hắn ta để ta lại đây thì đã định sẵn không thể quay lại.”
Trần Mục có thể phát giác được trong mắt nàng ta có thêm chút bi thương, hắn áy náy nói: “Tiền bối, rất xin lỗi, ta cũng không cố ý gợi lên quá khứ thương tâm của ngài.”
Tiên tử váy lửa bỗng nhiên cười tà mị, trêu ghẹo nói: “Ngươi cảm thấy kiếm sẽ có cảm xúc sao?”
“Không biết.” Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn không biết thần giao cách cảm nên không biết thật hay giả.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta biết ta khó có được sự công nhận của ngài, xin hỏi ta phải làm thế nào mới có thể nhận được sự giúp đỡ của ngài.”
Ánh mắt tiên tử váy lửa sắc bén, nàng ta giễu cợt nói: “Ngươi sở hữu Bá Đạo Kiếm Thể, tính cách lại nhã nhặn như thế, chưa từng nghĩ tới chuyện chinh phục ta?”
Trần Mục cười lắc đầu: “Ta không thích ép buộc, cho dù ngài là kiếm.”
Tiên tử váy lửa trịnh trọng nói: “Ta thích tính cách của ngươi, đưa tay phải của ngươi ra.”
Trần Mục vô thức vương tay phải ra, tiên tử váy lửa nắm lấy tay phải của hắn.
Tiên tử váy lửa trông nóng như lửa, nhưng tay của nàng ta lại lạnh lẽo dị thường, không hề mềm mại.
“Trần Mục, nắm chặt ta.”
Nghe thấy tiếng thì thầm của tiên tử váy lửa, Trần Mục nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của nàng ta, trường kiếm huyết sắc xuất hiện trong tay Trần Mục, nó còn to lớn, dày nặng hơn tiên kiếm bình thường, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm xé tan mây mù trên đỉnh núi, kiếm quang lao thẳng vào bầu trời
Trong Viễn Cổ Tiên thành, tất cả tiên kiếm đều đang run lên, tiếng kiếm vang vọng khắp bí cảnh, đám lão tổ Tiên Vương nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong mây mù: “Hắn thành công rồi?”
Trần Mục nhìn chăm chú vào tiên kiếm tuyệt thế trong tay, thân kiếm nhẵn bóng, bên trên có khắc đường văn hỏa diễm cổ lão, cả thanh kiếm giống như ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt.
Lực lượng của thanh tiên kiếm này vô cùng đáng sợ, Trần Mục thậm chí còn có cảm giác bị kiếm khống chế, hắn hiểu được đây hẳn là đế binh trong truyền thuyết.
“Tiền bối, không biết phải xưng hô thế nào?”
“Vọng Sơ.”
Trần Mục cảm thấy cái tên này hơi kỳ quái, hoàn toàn không hợp với bá khí của đế binh.
Ngay lúc Trần Mục nắm chặt Đế kiếm, hắn không còn sợ hãi, cấm chế xung quanh biến mất.
Khi mây mù tan biến, các lão tổ Tiên Vương đều nhìn về phía sâu trong Viễn Cổ Tiên thành, Trần Mục giẫm không bay đến, hắn vốn nhỏ bé trở nên vĩ ngạn.
Chương 672 Kiếm Trảm Ma Thần (1)
Viễn Cổ Tiên thành đang rung chuyển, Kiếm Tiên bình thường đều đang run rẩy, thậm chí còn có cường giả quỳ xuống.
“Là người nam nhân kia?”
Lão Tiên Vương sống từ viễn cổ đang run cầm cập, toàn thần nổi da gà, dường như ông ta nhìn thấy cường giả tuyệt đỉnh từng chiếu sáng tinh không, kiếm trảm cổ kim đang giẫm lên dòng sông Thời Gian bước tới.
Tống Chung và Tịnh Vân lão tổ đều có vẻ mặt kinh hãi, bọn họ không sợ Trần Mục, nhưng lại vô cùng sợ hãi Đế kiếm trong tay hắn, họ không khỏi lùi về phía sau.
Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn chú ý thấy dị tượng của Viễn Cổ Tiên thành, bọn họ nhìn đối phương, có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
“Thật sự là hắn?”
Thương Vân Chí Tôn không xác định được.
Bàn Thạch Chí Tôn nói với vẻ chắc chắn: “Còn ai có thể nhận được sự công nhận của Đế kiếm? Dù cho vạn đạo sụp đổ, ta vẫn tin tưởng hắn có thể sống sót quay lại.”
Hai vị Chí Tôn trở lại Viễn Cổ Tiên thành trong nháy mắt, bọn họ cảm thấy Trần Mục rất quan trọng.
Viêm Sát và đám đại thần hai mặt nhìn nhau, bọn họ có thể phát giác được sự khác thường của Viễn Cổ Tiên thành, áp bách của Đế kiếm trong tay Trần Mục đang bao trùm lên toàn bộ bí cảnh.
“Loại cảm giác ngạt thở này, đã rất lâu rồi không xuất hiện.” Băng Thanh ôm ngực, tim nàng ta đập rất nhanh, dù là đại thần cũng sẽ sợ hãi.
Hư Ảnh khẽ híp mắt lại, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ hắn thật sự là Thần Đế chuyển thế?”
“Không loại trừ khả năng hắn là Thần Đế chuyển thế.” Viêm Sát có chút căng thẳng, bọn họ đã bị Thần Đế phong ấn vô số lần, không có hận mà chỉ có sợ hãi.
Đối diện với Trần Mục đang xông đến trước mặt, cường giả Tiên Đạo xung quanh thi nhau lùi lại, Tịnh Vân lão tổ và Tống Chung trốn sau lưng Thương Vân Chí Tôn.
Mặt Trần Mục mang theo ý cười, bình tĩnh nói: “Theo như giao ước của Bách Chiến Chí Tôn, ta lấy được Đế kiếm, xin hai vị tiền bối cho đi.”
Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn nhìn nhau, trong mắt bọn họ mang vẻ chấn kinh: “Lấy được Đế kiếm, hẳn là ngươi đã nhớ được chuyện quá khứ.”
Trần Mục nhìn Đế kiếm trong tay, hắn có chút không biết phải làm sao, Bàn Thạch Chí Tôn cau chặt mày: “Ngươi lấy được Đế kiếm, sao lại có thể không nhớ được quá khứ?”
Thương Vân Chí Tôn trầm giọng nói: “Nếu như Đế kiếm đã công nhận ngươi, vậy thì hãy tận dụng phần lực lượng này.”
Trần Mục nhìn Đế kiếm trong tay, có thể nhìn thấy dung mạo của Vong Sơ trong thân kiếm: “Tiền bối, ta muốn mượn dùng lực lượng của ngài để đối phó với Ma Thần.”
“Ngươi còn đang đợi gì nữa?”
Giọng nói của Vọng Sơ vang vọng trong đầu Trần Mục, hắn bị lôi đình trắng bạc bao phủ, xông ra khỏi Viễn Cổ Tiên thành trong nháy mắt, xé bí cảnh tạo ra vết nứt.
Băng Thanh nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trần Mục: “Trên người hắn có Lôi Đình Tổ Văn đang chớp tắt!”
“Theo ta truy kích Ma Thần!”
Giọng nói của Trần Mục vang vọng bên tai bọn họ, đó không phải thỉnh cầu mà là ra lệnh, Viêm Sát và Hư Ảnh không hề do dự, lập tức lao ra khỏi bí cảnh theo Trần Mục, Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn không hề ngăn cản, bọn họ càng lo lắng cho sự an nguy của Bách Chiến Chí Tôn.
Hai vị Chí Tôn không rời khỏi Viễn Cổ Tiên thành, nhiệm vụ của bọn họ là trông coi phong ấn địa: “Vừa nãy lực lượng của bàn tay đen kia vượt qua cả Chí Tôn.”
Bàn Thạch Chí Tôn phỏng đoán: “Có lẽ chính vì như vậy nên Đế kiếm mới bị ép phải lựa chọn hắn.”
Nhìn thấy Trần Mục rời đi, Tống Chung và Tịnh Vân lão tổ tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ đều hiểu rõ mình đã chọc phải sự tồn tại không nên chọc vào.
Sở hữu thanh Đế kiếm tuyệt thế kia, cho dù là Chí Tôn cũng cần phải cân nhắc.
Vùng phía Tây của bí cảnh, cách đó tám trăm dặm.
Bức màn màu đen bao trùm thiên địa, đó là lĩnh vực do Bách Chiến Chí Tôn giải phóng.
Bách Chiến Chí Tôn cưỡng ép cản đường Ma Thần, hắc kiếm mục nát đứt gãy trong trận chiến.
Kim Thiền trừng mắt tức giận, trong tay cầm kim cương chử, phật quang chiếu rọi, kinh văn đan xen nhau, tiếng Phạn lượn quanh, Bách Chiến Chí Tôn cầm kiếm gãy trong tay, tóc tai rối bù, khí huyết ngút trời, bọn họ dựa lưng vào nhau, cưỡng chế giữ năm tôn Ma Thần ở lại chỗ này.
Trần Mục dẫn theo ba vị đại thần đến gần, Cửu Nhị Ma Thần phát giác được nguy hiểm nên dứt khoát hạ lênh: “Nhất Nhất, Nhị Ngũ, Tam Bát, các ngươi chặn hậu.”
Lúc Nhất Nhất Ma Thần bị gọi tên, khuôn mặt đẹp đen lại, chặn hậu có nghĩa là không còn đường trốn thoát, nàng ta không cách nào chống lại mệnh lệnh của Ma Thần cấp cao.
Bách Chiến Chí Tôn và Kim Thiền không thể giữ lại tất cả Ma Thần, Cửu Nhị Ma Thần theo Bát Cửu Ma Thần xông ra ngoài lĩnh vực, bọn họ biến mất trên mặt đất.
Trần Mục cầm Đế kiếm trong tay xông vào chiến trường, kiếm quang mang theo lực lượng hùng vĩ xé toạc không gian.
Tam Bát Ma Thần phát giác được cái chết đang đến gần, nàng ta muốn phản kháng, nhưng kiếm quang vụt đến ngay lập tức, cánh tay cầm ma binh đã bị chém đứt.
Cánh tay phải của Tam Bát Ma Thần bị chém đứt, đôi mắt nàng ta đỏ thẫm mang theo tức giận: “Khốn kiếp!”
Trần Mục không quan tâm đến lửa giận của Tam Bát Ma Thần, Đế kiếm trong tay không có cảm xúc.
Tam Bát Ma Thần không có cách nào để hồi sinh cánh tay bị đứt, Trần Mục lao tới trước mặt, Đế kiếm nhảy múa trong gió.
“Á!”
Tiếng kêu rên vang vọng khắp thiên địa.
Nhất Nhất Ma Thần và Nhị Ngũ Ma Thần bị Bách Chiến Chí Tôn và Kim Thiền giữ chân, bọn họ nghe được tiếng kêu rên của Tam Bát Ma Thần, trong mắt hiện lên sợ hãi.
Tam Bát Ma Thần không có sức chống trả trước Đế kiếm, toàn thân bị Đế kiếm chém phá, rất nhiều xương cốt bị đứt gãy, sức mạnh quy tắc của Đế kiếm, dù là Tam Bát ma Thần cũng không thể nào loại trừ.
Chính vào lúc này, cánh tay của Tam Bát Ma Thần mang theo ma binh đột nhiên đâm vào lưng Trần Mục.
Có Đế kiếm, loại đánh lén thế này hoàn toàn vô dụng, như Hư Ảnh bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Trần Mục, giúp hắn đỡ đòn đánh lén của cánh tay gãy của Ma Thần.
Viêm Sát và Băng Thanh gia nhập chiến trường.
Thế cục của trận chiến đã đảo ngược, Ma Thần bị đánh tan tác.
Chương 673 Kiếm Trảm Ma Thần (2)
Nhất Nhất Ma Thần bị Kim Thiền dùng cà sa trấn áp, Nhị Ngũ Ma Thần bị Băng Thanh dùng thần lưng đông kết, Tam Bát ma Thần bị Đế kiếm làm thương tổn nặng, mất đi năng lực phản kháng.
Bát Cửu Ma Thần bỏ trốn theo Cửu Nhị Ma Thần, đó là hai tôn Ma Thần vô cùng mạnh, so với ba tôn Ma Thần trước mắt càng có uy lực hơn.
Sắc mặt Bách Chiến Chí Tôn tái nhợt giống như lão già bị chôn mình trong hoàng thổ, vì để giữ lại những Ma Thần này mà hắn ta đã phải trả cái giá cực đắt.
Vốn dĩ hắn ta định lấy mạng trấn giữ, may mà Trần Mục chạy đến kịp mới có thể thuận lợi hạ gục ba tôn Ma Thần, đây đã là kết quả tốt nhất.
“Làm phiền tiểu hữu đưa Ma Thần về cổ thành phong ấn lại.” Bách Chiến Chí Tôn nhìn về phía Trần Mục.
“Được.”
Trần Mục không từ chối.
“Áp giải bọn họ về Viễn Cổ Tiên thành.”
Viêm Sát và đám đại thần lập tức chấp hành, đám người quay trở lại bí cảnh, nhưng khi đến trước Viễn Cổ Tiên thành, chỉ có Trần Mục và Ma Thần bị bắt mới được phép tiến vào tiên thành.
Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn lập tức đến bên cạnh Bách Chiến Chí Tôn, Bách Chiến Chí Tôn hờ hững nói: “Không sao đâu, dù sao cũng đều là người sắp chết.”
Bàn Thạch Chí Tôn nhìn vào những Ma Thần bị bắt, hoài nghi nói: “Không ngờ lão đại ca, ngươi còn có thể giữ lại bọn họ, không dễ dàng gì.”
Bách Chiến Chí Tôn lắc đầu: “Bàn tay đen không để lộ chân thân, nếu không thì sẽ không dễ dàng như vậy.”
Thương Vân Chí Tôn trịnh trọng nói: “Phong ấn bọn họ trước đã, mang bọn họ đến đài phong ấn.”
Trần Mục đi theo ba vị Chí Tôn đến đài phong ấn, tế đài này là cửa của Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, nếu như chỗ này bị phá hủy thì phong ấn sẽ biến mất.
Đám Ma Thần bị giải lên đài phong ấn, Nhất Nhất Ma Thần khóc lóc nói: “Ta thật sự không cam tâm, vừa thành Ma Thần đã bị phong ấn, vừa trốn ra ngoài đã bị bắt về lại.”
Nhị Ngũ Ma Thần cười lạnh nói: “Ha ha, Trần Mục, chúng ta nhiều lần giúp đỡ ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, xem ra chúng ta không thể trở thành bằng hữu.”
Đôi mắt Trần Mục khẽ híp lại, nếu như không phải vừa nãy hắn ra tay giúp đỡ Bách Chiến Chí Tôn bắt ba tôn Ma Thần trở về thì ở đó chắc chắn sẽ có lão tổ Tiên Vương nghi ngờ hắn.
Hai lần gần nhất, lúc Trần Mục gặp rắc rối Ma Thần luôn có thể xuất hiện phá rối, hắn cảm thấy chuyện này khổng phải trùng hợp, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Tuy rằng dáng vẻ Tam Bát Ma Thần thảm hại nhưng ánh mắt nàng ta vẫn cao ngạo, chế giễu nói: “Khi Ma chủ trở về, đó chính là ngày diệt vong của các ngươi.”
Thương Vân Chí Tôn vung tay, trên đài phong ấn có đường văn cổ lão sáng lên, ba tôn Ma Thần theo đó biến mất, Viễn Cổ Tiên thành khôi phục vẻ yên tĩnh.
Bách Chiến Chí Tôn nhìn sang Trần Mục, còn cả Đế kiếm trong tay hắn: “Hiện giờ Tiên giới loạn trong giặc ngoài, vẫn xin tiểu hữu tạm thời buông bỏ ân oán.”
Trần Mục cường thế nói: “Ta sẽ không mặc kệ Ma Thần làm loạn, những thế lực tiên giới kia ra tay với người thân bằng hữu bên cạnh ta, ta sẽ không tha thứ thay bọn họ.”
Tống Chung không hề sợ hãi, hắn ta phụ trách trấn giữ Viễn Cổ Tiên thành, có được sự bảo hộ của Chí Tôn, nhưng Tịnh Vân lão tổ thì tê dại cả da đầu, Trần Mục có Đế kiếm gia trì, cho dù là Thái Thanh Tiên Cung cũng không đối phó được.
Bách Chiến Chí Tôn cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Đế kiếm bỗng nhiên hóa thành lưu quang biến mất từ trong tay Trần Mục, rồi lại quay về chỗ sâu trong Viễn Cổ Tiên thành.
Thương Vân Chí Tôn nhìn sang Bàn Thạch Chí Tôn: “Đó là lựa chọn mà Đế kiếm bị ép phải làm.”
Bách Chiến Chí Tôn có chút thất vọng: “Xem ra ngươi không phải là người mà Đế kiếm muốn đợi.”
Tống Chung thấy vậy thì mừng khôn xiết: “Bách Chiến Chí Tôn, hắn có vấn đề, không thể để hắn rời đi.”
Lão tổ Tiên Vương xung quanh thi nhau gật đầu, Tịnh Vân lão tổ trầm giọng nói: “Thần tộc bên ngoài đều nghe theo hắn, phải nghĩ cách phong ấn những Thần tộc kia.”
Sau khi Đế kiếm rời khỏi hắn, Trần Mục mất đi chỗ dựa nhưng lại không hề sợ hãi, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười: “Các vị tiền bối trấn thủ Viễn Cổ Tiên thành, về lý nên được tôn trọng, ta không muốn hai bên vì đấu tranh mà cùng bị tận diệt với các ngươi.”
Bách Chiến Chí Tôn khẽ gật đầu: “Ngươi đi đi, hy vọng ngươi có thể hậu sinh khả úy, sự xuất hiện của ngươi khiến ta nhìn thấy hy vọng, một hy vọng mong manh.”
“Đa tạ tiền bối!”
Trần Mục ôm quyền với Bách Chiến Chí Tôn.
Lão tổ Tiên Vương xung quanh tự nhiên cũng không dám dị nghị gì, Tịnh Vân lão tổ thở dài một hơi, Trần Mục không có Đế kiếm thì vẫn còn cách để đối phó.
Trước khi Trần Mục rời đi, hắn lấy ra lượng lớn hồng thạch đều có kích thước chừng nắm đấm, toàn bộ cường giả của Viễn Cổ Tiên thành đều sôi sục, phần lớn khí huyết của bọn họ đã suy yếu, chỉ có hồng thạch mới có thể kéo dài tính mạng cho bọn họ.
Bách Chiến Chí Tôn chắp tay với Trần Mục: “Đa tạ tiểu hữu, ân tình này ta sẽ ghi nhớ.”
“Đa tạ tiểu hữu.”
Các lão tổ Tiên Vương đều đỏ mặt.
Viễn Cổ Tiên thành có truyền tống trận thông ra ngoại giới, Bách Chiến Chí Tôn để mấy người Viêm Sát tiến vào Viễn Cổ Tiên thành, sau đó khai triển truyền tống trận đưa bọn họ rời đi.
Sau khi ra khỏi bí cảnh.
Trần Mục đứng trên vùng bình nguyên, Băng Thanh cầm băng trượng trong tay, khom người hành lễ: “Đa tạ đại nhân!”
Viêm Sát và Hư Ảnh đều mỉm cười hành lễ, Trần Mục lạnh giọng nói: “Ta không hỏi quá khứ của các ngươi, từ bây giờ trở đi, hoặc là các ngươi nghe theo ta, hoặc là bị phong ấn.”
“Đại nhân, chúng ta nghe theo ngài.”
Băng Thanh cười khanh khách gật đầu, Trần Mục cũng biết những đại thần này trông có vẻ hiền lành tốt bụng, nhưng đều không phải là đèn cạn dầu, nếu như không chú ý thì rất có thể bọn họ sẽ phản chủ, nhưng ở Tiên giới cũng cần có sức lực của bọn họ.
Trần Mục khá yên tâm về Kim Thiền, hắn ta không có bụng dạ khác, còn sở hữu sức lực sáng ngang với Chí Tôn.
Chương 674 Kiếm Trảm Ma Thần (3)
“Tiểu hòa thượng, sau này đi theo ta, ta dẫn ngươi đi ăn ngon uống say.” Trần Mục nhìn cái đầu trọc của Kim Thiền, vốn muốn đưa tay ra xoa nhưng lại cảm giác lòng bàn tay hẳn sẽ đau rát lắm, hắn nhìn thấy kiếm văn in sâu trong lòng bàn tay.
“Đây là?” Trần Mục nhìn kiếm văn huyết sắc dần dần mờ đi, cuối cùng ẩn vào trong da thịt, rất rõ ràng đường kiếm văn này là do Đế kiếm lưu lại.
Kiếm văn không mang theo bất kỳ năng lượng nào, càng giống với tọa độ hơn, Trần Mục không biết Đế kiếm có ý gì: “Chỉ có sức mạnh của bản thân mới là Tiên Đạo.”
Trần Mục dẫn theo Kim Thiền quay lại Thanh Thạch đồng, hắn để đám đại thần Viêm Sát tuần tra vùng phụ cận, kiểu cường giả như bọn họ dù cách vạn dặm cũng có thể chạy tới ngay lập tức.
Thanh Thạch đồng, ánh mặt trời rạng rỡ.
Sở Sở đang ở trong đình viện, nàng ta ngồi trên băng ghế nhỏ, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, khoảng thời gian này đi theo Trần Mục, khuôn mặt nhỏ của nàng ta đã trở nên tròn trịa, nàng ta đang ngồi ngây ngốc trong viện tử.
Trần Mục dẫn theo Kim Thiền trở về viện tử.
Sở Sở phấn khích đứng bật dậy, nàng ta đi đến trước mặt Trần Mục, nhếch miệng cười ngọt ngào: “Đại ca ca.”
Trần Mục ngồi xổm người xuống, xoa nhẹ đầu của Sở Sở, sau đó nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ thẫm của nàng ta, gần đây Ma Thần nhiều lần có động thái khiến hắn không thể không nghi ngờ có Ma Thần cao giai đang âm thầm khống chế, kẻ có thể điều động Ma Thần bát giai chỉ có Ma Thần cửu giai.
Ánh mắt Sở Sở trong veo, nở nụ cười rạng rỡ, Trần Mục cười hỏi: “Có đi ra ngoài không?”
“Không có, Sở Sở rất nghe lời, vẫn luôn ở trong viện tử.” Sở Sở lắc lư cái đầu.
Trần Mục cũng không có nghi ngờ, dù sao nàng ta cũng có lực lượng của Ma Thần: “Hắn là Kim Thiền, sau này các ngươi chơi cùng nhau, cũng có người bầu bạn.”
Sở Sở nhìn sang Kim Thiền mặc áo cà sa, đầu hắn ta trời sinh có mắt dọc kim sắc, trông có chút ngốc nghếch, hai tay chắp trước ngực, chân trần giẫm vào không trung, dáng vẻ cũng chỉ sáu bảy tuổi, nhưng tâm trí lại trưởng thành hơn Sở Sở.
“Tiểu ca ca, xin chào, ta là Sở Sở.” Sở Sở hơi ngại ngùng vẫy vẫy tay.
Kim Thiền khẽ khom người, giọng nói non nớt: “Tiểu tăng Kim Thiền, bái kiến tiểu thí thủ.”
Sở Sở che miệng cười ngây ngô: “Đại ca ca, trang phục này của tiểu ca ca thật là kỳ quái.”
“Đệ tử Phật tộc đều ăn mặc như vậy, chỉ có điều đạo thống của Phật tộc đã biến mất nhiều năm, cho nên trước kia ngươi chưa từng thấy.” Trần Mục cười giải thích.
Sở Sở trở về phòng, sau đó lấy kẹo hồ lô Trần Mục mua cho nàng ta mang ra: “Tiểu ca ca, cho ngươi kẹo hồ lô này, ăn rất ngon đấy.”
Kim Thiền không liếc mắt: “Cảm ơn ý tốt của tiểu thí chủ, tiểu răng chỉ ăn gió nằm sương.”
“Hả?”
Sở Sở há hốc miệng.
Trần Mục nhẹ giọng nói: “Sở Sở, chúng ta sắp rời khỏi nơi này, có gì muốn ăn không?”
“Đại ca ca, ta muốn ăn khoai lang nướng.” Sở Sở chớp đôi mắt sáng ngời.
Trần Mục mua khoai lang trong thành, sau đó dẫn theo Sở Sở và Kim Thiền rời khỏi Địa Châu.
Bây giờ hắn có Đại Thần tương trợ, có vốn liếng để đối cứng với Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung.
Nhưng mà Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung hiện giờ chắc chắn đã có phòng bị, dù sao bọn họ cũng là đạo thống được truyền thừa từ viễn cổ, vốn không dễ đối phó.
Trần Mục có Thất Kiếp Luân Hồi Đan, hắn chuẩn bị sau khi đột phá thì lại tính sổ với thế lực Tiên giới.
Thần thuyền đi về khu rừng nguyên sinh ở phía Đông, lần này Trần Mục bế quan có thể dẫn tới thiên kiếp, cho nên hắn chuẩn bị cố hết sức tránh xa thế lực Tiên giới.
Mấy người Viêm Sát đi theo gần thần thuyền.
Trên thần thuyền, Sở Sở đang ăn khoai lang nướng, Kim Thiền ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh, quanh thân có phật quang chiếu sáng.
Trần Mục trêu đùa nói: “Tiểu hòa thượng, chẳng phải ngươi nói sẽ dạy ta Vạn Pháp Bất Xâm sao?”
Kim Thiền mở mắt ra, gật đầu nói: “Thí chủ, ngươi muốn học thì tiểu tăng có thể dạy ngươi.”
Trần Mục tu luyện Bất Diệt Kinh đến đỉnh phong nhưng lại không đạt được trạng thái vạn pháp bất xâm thật sự, tạm thời chỉ có thể miễn dịch với thần thông chí cường một lần: “Vậy thì vất vả rồi.”
Kim Thiền giơ tay ra trước người viết kinh phật, Trần Mục nhìn những văn tự vặn vặn vẹo vẹo kia, khẽ nhíu mày lại, khó mà in sâu chúng vào thức hải.
“Kinh phật không giống với những phù văn mà ngươi đã từng thấy, thứ quan trọng không phải hình mà là âm, nắm vững Phạn âm có thể tung hoành ba ngàn Đại Thiên thế giới.”
Kim Thiền mở miệng niệm kinh phật, Phạn âm vang lên, phật quang hiện lên, Sở Sở lập tức trừng to mắt, nàng ta che tai lại, trên mặt đầy vẻ đau khổ.
Trần Mục cũng cau mày lại, hắn không thích hòa thượng niệm kinh nên cắt ngang nói: “Bỏ đi.”
“Niệm kinh chóng mặt, vẫn là không nên học nữa.” Trần Mục từ bỏ việc tu luyện thần thông Phật tộc.
Giọng Kim Thiền non nớt nói: “Chỉ cần lòng không tạp niệm là có thể nghe được âm thanh của tự nhiên.”
Trần Mục tò mò nói: “Tiểu hòa thượng, ba ngàn Đại Thiên thế giới mà ngươi nói là có ý gì?”
“Phật chủ nói Bỉ Ngạn có ba ngàn Đại Thiên thế giới, truyền thừa của chúng ta bắt nguồn từ Bỉ Ngạn, chư phật đi hướng Tây, biển khổ khó độ, chúng ta đều đang trên đường.”
Kim Thiền nói rất cao thâm, Trần Mục cái hiểu cái không, ở Bỉ Ngạn còn có thế giới khác, liên tưởng đến Tà Tu ở khoảng thời gian trước, bọn họ đang cúng tế tân thần, đó là thần minh không thuộc về thế giới này.
Trần Mục bỗng nhiên dựng tóc gáy.
Hắn thật nhỏ bé dưới mảnh tinh không này, ở trên tinh không kia còn có thế giới vĩ đại hơn sao?
Chương 675 Chiêu Yêu Phiên (1)
Trần Mục không biết Bỉ Ngạn có tồn tại hay không, với hắn mà nói thì điều quan trọng nhất trước mắt là trở nên mạnh mẽ, sau đó đến sâu trong tinh không giúp đỡ Phục Tiên lão bà.
Thần thuyền cách vùng Trung bộ Địa Châu không xa lắm, Trần Mục đứng trên mũi thuyền, hắn ném viên châu Tần lão đưa cho ra, sau đó hòn đảo lơ lửng đáp xuống trong rừng nguyên sinh.
Bách tính trên hòn đảo có được tự do.
Trần Mục bọn họ tiếp tục đi đến Đông bộ Địa Châu.
Kim Thiền ngồi xếp bằng, dáng vẻ trang nghiêm, hắn ta đang niệm thầm kinh phật, toàn thân được bao phủ trong phật quang.
Sở Sở vừa ăn kẹo vừa đọc truyện, nàng ta rất ngoan ngoãn, sẽ không tự ý quấy rầy Trần Mục.
Ý thức của Trần Mục xuất hiện ở nhân gian, Trần gia ở Bắc Hoang, hiện giờ đêm khuya vắng người.
Phụ mẫu đang nghỉ ngơi trong phòng.
Trần Dĩnh và Trần Dao đều đang tu luyện.
Trên đỉnh núi ở gần Trần gia, da thịt Trần Dao hiện lên ánh sáng trong suốt, sau khi nàng ta trở về thì tu luyện lại từ đầu, cảnh giới vững chắc tăng trở lại, căn cơ cũng mạnh hơn trước kia, trong cơ thể đã sinh ra một lượng huyết dịch kim sắc.
Tiểu Hắc đang ngủ gần Trần Dao, ở chỗ này Tiểu Bạch không dám chạy tới làm loạn.
Nhìn thấy tiểu muội hồi phục rất tốt, trên mặt Trần Mục nở nụ cười yên tâm, Trần Dao cũng phát giác được sự tồn tại của ca ca, nàng ta mở mắt ra, có kim quang nhàn nhạt tỏa ra.
Trần Mục đi vào thức hải của Trần Dao.
“Dao Dao.”
“Ca, huynh vẫn khỏe chứ?”
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hiếm khi tiểu muội quan tâm đến mình: “Dao Dao, nếu như muội tu luyện có gì không biết thì có thể đến Lăng Vân tông thỉnh giáo sư tôn của huynh.”
Trần Dao gật đầu, thanh thúy nói: “Muội biết, huynh ở Tiên giới cũng phải bảo vệ bản thân cho tốt.”
Trần Mục cười nhẹ đáp: “Được, đợi ca ca trở về sẽ tặng muội tiên kiếm tuyệt thế.”
Trần Dao nở nụ cười xinh đẹp: “Huynh bình an trở về là tốt rồi, chúng ta đều đang đợi huynh về nhà, còn cả Phục Tiên tỷ tỷ, muội cũng rất nhớ tỷ ấy.”
Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn rời khỏi thức hải của Trần Dao, sau đó nhìn về phía Trần Dĩnh ở trong đình viện phía xa, nàng ta đang vất vả tu luyện.
Tiểu Bạch nằm dài trên đầu Đại Tráng, vẫy vẫy cái đuôi, Thất Thất dẫn theo Tiểu Côn đi tưới nước cho thần dược ở phía lân cận Trần gia, Trần Tô và Trần Đồng đang ngồi xếp bằng tu luyện trên đạo đài ở diễn võ trường, Trần Thiên Nam đang nghỉ ngơi trong tổ trạch.
Yến Lang Nguyệt và Trần Hi ở trong nhà cũ của Trần gia, các nàng phải quản lý sản nghiệp to lớn của Trần gia.
Trần Hại và Trần Hãn đang giúp Trần Mục đi khắp nơi truyền bá, xây dựng tượng đá với số lượng khổng lồ vì hắn, ở Hoang Châu hắn đã trở thành huyền thoại.
Lực lượng của Trấn Thiên Ấn đang không ngừng giải bỏ phong ấn.
Ý thức của Trần Mục đi đến Lăng Vân tông, các tiểu bối đều đang bế quan tu luyện, mặc dù Triệu Phi Yến là tông chủ, nhưng đa số thời gian của nàng ta đều đang tu luyện, nâng cao tu vi, sự vụ của tông môn phần lớn đều do Tần Nghê Thường xử lý.
Tần Nghê Thường đang làm việc trong nhà gỗ ở Lạc Hà phong, ý thức của Trần Mục xuất hiện trong thức hải của nàng ta: “Sư tỷ, đệ có chuyện cần tỷ giúp đỡ.”
“Tiểu sư đệ, đệ thật sự không cần khách khí với sư tỷ, có chuyện gì?” Tần Nghê Thường trêu chọc nói.
Trần Mục nghiêm túc đáp: “Đệ hy vọng sư tỷ giúp truyền bá về thần miếu của Khương sư tỷ nhiều hơn, tỷ ấy đi đến chỗ sâu trong tinh không, cần sức mạnh tín ngưỡng nhiều hơn đệ.”
Đuôi lông mày Tần Nghê Thường khẽ nhướng lên: “Được, sư tỷ biết rồi, ta với Phục Tiên là tỷ muội, yên tâm đi, chuyện này Phi Yến cũng cực kỳ xem trọng.”
Trần Mục khom người hành lễ: “Đa tạ sư tỷ, trở về đệ sẽ mang đồ tốt cho tỷ.”
“Cái này còn tạm được.”
Tần Nghê Thường cười khanh khách gật đầu.
Lăng Vân tông bây giờ là người có thế lực cường đại nhất Hoang Châu, với sức ảnh hưởng của Lăng Vân tông và cả danh tiếng của Khương Phục Tiên, nàng ta chắc chắn có thể lấy được lượng lớn sự tín ngưỡng của Hoang Châu và Hồng Châu.
Ý thức của Trần Mục quay về thức hải, muốn giúp Phục Tiên lão bà thì tốt nhất là lập thần miếu ở Tiên giới, nếu như có thể có được gia trì từ tín ngưỡng của Tiên giới và nhân gian, đó chắc chắn đủ để chống lại tuyệt đỉnh vĩ lực.
Thế lực Tiên giới không giống với nhân gian, xây dựng thần miếu cũng rất dễ dàng bị phá hủy, chỉ cần thanh lý thế lực đối địch trước mới có cơ hội xây dựng thần miếu.
Thần thuyền đang trên đường tiến tới cùng Đông bộ của Vũ Châu, nhiệm vụ đánh dấu lại được cập nhật lần nữa.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Yêu Chủ điện】
【Phần thưởng: Chiêu Yêu Phiên】
【Chí bảo của Yêu tộc, có thể chỉ huy Yêu tộc, còn có thể triệu hồi linh hồn Phách Đại Yêu đến trợ trận】
Trần Mục lập tức kiểm tra bản đồ, ở vùng Đông bộ của Vũ Châu có chỗ cấm địa, tương tuyền nó chôn giấu đại yêu tuyệt thế, ngay cả Chí Tôn cũng không dám tùy tiện đặt chân đến.
Chỗ đó cách xa thế lực Tiên giới, còn có chí bảo, Trần Mục quyết định tiến đến cấm địa Yêu tộc, nhân tiện còn có thể bế quan đột phá trong cấm địa, có ba vị đại thần Viêm Sát đi theo, còn có cả Kim Thiền ở đây, chẳng có gì phải sợ hãi.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng nhóm người Trần Mục đã đi đến chỗ sâu trong cấm địa Yêu tộc, hắn không phát hiện kiến trúc tương tự với cung điện Yêu tộc.
Kim Thiền cầm kim bát, miệng hắn ta niệm kinh phật, giọt sương giữa rừng tự động rơi vào kim bát, rất nhanh đã đầy nửa bát, Sở Sở nhìn hắn ta uống nước sương.
“Tiểu ca ca, ta cũng muốn nếm thử.” Sở Sở chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói.
Tay Kim Thiền cầm kim bát đưa đến bên miệng Sở Sở.
Sở Sở đưa tay muốn bưng lấy kim bát, nhưng cho dù nàng ta dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển được kim bát: “Ấy, sao ta lại không cầm nổi kim bát.”
“Kim bát của Phật tộc, kiên cố không thể phá hủy, có thể chứa đựng trần thế, cũng có thể trấn áp chư thiên.”
“Nghe không hiểu.”
Sở Sở lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ mù mờ, nàng ta hé miệng, Kim Thiền nghiêng kim bát qua.
“Nước sương này không có mùi vị gì, hình như có một chút ngọt.” Sở Sở lắc đầu, nàng ta không thích uống sương: “Cảm ơn tiểu ca ca.”