Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 856 Quay Về Vĩnh Hằng (2)

Tổ Tà Thần thấy vậy thì trực tiếp đưa một tay bắt lấy Chiêu Yêu Phiên, sau đó mạnh mẽ dùng sức, Chiêu Yêu Phiên bắt đầu vặn vẹo, vô số yêu hồn cũng theo đó biến mất.

Khi Chiêu Yêu Phiên bị biến dạng, đồng thời Tổ Tà Thần cũng bị giam cầm tại chỗ, tiếp đó Đậu Dậu tế ra Trấn Thiên Ấn, hai món chí bảo đều rơi xuống người Tổ Tà Thần.

Rắc!

Vết nứt phía trên Trấn Thiên Ấn càng ngày càng nhiều, Chiêu Yêu Phiên cũng sắp bị chém đứt, Đậu Đậu đang ho ra máu không ngừng, huyết quang hóa thành ngọn lửa hừng hực.

Ma chủ lao về phía Tổ Tà Thần.

Tổ Tà Thần cảm nhận được nguy hiểm, toàn thân trải dài đường văn hắc ám, năng lượng khủng khiếp khiến không gian ở chỗ sâu trong tinh không bị vỡ vụn, vô số ngôi sao bị hủy diệt.

Ầm!

Trấn Thiên Ấn vỡ nát.

Tiếp đó Chiêu Yêu Phiên bị phá vỡ.

Tổ Tà Thần muốn thoát khỏi chỗ này, Ma chủ lại lao đến gần hắn ta, không chút do dự thôi động ấn ký hư vô, đạo ấn ký kia ở trong cơ thể nàng ta, cũng có nghĩa là Ma chủ muốn bị phong ấn cùng với Tổ Tà Thần.

Trong tinh không xuất hiện lỗ đen hư vô, nó nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh, ngay cả ánh sáng cũng không thể tránh khỏi.

Đậu Đậu kéo thân thể bị thương nặng rời xa nơi này, nàng ta nhìn Tổ Tà Thân đang vùng vẫy trong lỗ đen, cuối cùng cánh tay to lớn của hắn ta biến mất trong lỗ đen, chỉ còn lại tiếng gầm thét không cam lòng: “Đây không phải phong ấn, tên điên nhà ngươi lại muốn kéo ta chôn chung với ngươi!”

Giọng nói của Tổ Tà Thần gần như điên cuồng.

Đôi mắt Đậu Đậu khẽ híp lại, nàng ta không thể hiểu được tại sao Ma chủ lại lựa chọn cách kết thúc này.

Giọng nói của Ma chủ vang lên: “Tất cả chúng sinh đều đến từ trong hư vô, sau khi chúng ta quay về hư vô, năng lượng phân giải ra hẳn là có thể duy trì hoạt động của vị diện này, hy vọng đó là tương lai mà các ngươi mong muốn.”

Khi lỗ đen biến mất, tinh không lại quay về yên tĩnh, Đậu Đậu nhìn tinh không trống rỗng, có chút không biết phải làm sao, không biết Ma chủ là bạn hay là thù.

Đậu Đậu không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa, nàng ta hơi mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng bỗng nhiên nàng ta cảm nhận được sự xuất hiện của năng lượng hùng vĩ.

Cỗ sinh cơ dồi dào kia xuất hiện từ trong hư không.

Trật tự ban đầu chỉ có thể kéo dài mười vạn năm, nhưng sau khi cỗ sinh cơ này tràn ra, trật tự mới có thể kéo dài lâu hơn, Đậu Đậu thì thầm: “Cho dù thế nào thì vẫn phải cảm tạ ngươi.”

Đậu Đậu quay đầu lại nhìn về phía thông đạo vị diện, chỗ đó không có động tĩnh gì, nàng ta không khỏi lắc đầu.

Sau khi Tổ Tà Thần bị giải quyết, nguy cơ của vị diện Vĩnh Hằng cuối cùng cũng kết thúc, mấy người Trần Dĩnh đến chỗ sâu trong tinh không nghênh đón Đậu Đậu quay về thiên cung điều dưỡng.

Mười năm sau.

Đậu Đậu khôi phục đỉnh phong.

Trải qua trận chiến lần trước, thực lực của nàng ta đã gia tăng với biên độ lớn, đạo quả trong cơ thể đã hóa thành đạo thai, cách ngưỡng cửa của cảnh giới chủ tể chỉ còn một bước chân.

Đậu Đậu có thể có cơ hội đột phá tuyệt cảnh, phần lớn nguyên nhân là nhờ năng lượng của Ma chủ và Tổ Tà Thần phân tán ra ở thiên địa này, nuôi dưỡng ra lượng lớn cường giả.

Chúng sinh đều biết chuyện thiên địa náo loạn mười năm trước, mọi người đều cho rằng Thiên Đế đã giết quân địch ở ngoại vực cho nên uy danh của Thiên Đế càng thêm cường thịnh.

Điện chính của thiên cung.

Đậu Đậu ngồi trên chỗ cao.

Chúng thần tiên đang làm báo cáo công tác.

Khoảng gần giữa trưa, hội nghị kết thúc, Đậu Đậu trở về cung điện, Trần Dĩnh đến bên cạnh nàng ta: “Đậu Đậu, tiểu cô ngươi hỏi lúc nào thì ngươi quay về thăm.”

Đậu Đậu cười trả lời: “Cô cô, gần đây ta nhàm chán không có gì làm, chúng ta về thăm nhà đi.”

Trần Dĩnh cười gật đầu: “Ta đi thông báo cho Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ cũng đã nhiều năm không trở về rồi.”

“Được ạ.”

“Mọi người cũng đã rất lâu không tụ họp.”

Trên khuôn mặt căng cứng của Đậu Đậu nở nụ cười, thân là Thiên Đế, nàng ta không có thời gian thư giãn, bây giờ đã giải quyết xong vị diện Tà Thần mới có thời gian nghỉ ngơi.

Trần Dao và Trần Dĩnh không muốn Đậu Đậu phải áp lực lớn như vậy, vì vậy mới đề nghị nàng ta về thăm nhà.

Bắc Hoang, Trần gia.

Tiên sương bao trùm, tràn đầy sức sống.

Trần Hạo và Tạ Nhã nhìn thấy Trần Tô và Trần Đồng, Trần Tô và Trần Đồng cũng đã thành gia, bọn họ dẫn theo gia quyến, đám Trần Phàm và Tần Di cũng dẫn theo gia quyến.

Trần gia từ một gia tộc nhỏ ở Hắc Thạch thành đã phát triển thành đại gia tộc mấy trăm người, hơn nữa còn được xưng là Đế tộc, khắp nơi kính trọng.

Trần Tiểu Đậu đi đến viện tử của phụ mẫu, lần nào nàng ta cũng sẽ đến đây nhìn xem, xem nơi này thành nhà của mình giống như phụ thân, cảm thấy rất thoải mái.

Đường Uyển thích Đậu Đậu nhất, nhìn thấy nàng ta trở về thì thân thiết kéo tôn nữ cùng trò chuyện dạo bộ.

Trần Uy và Trần Nghiêm tổ chức cho các tiểu bối tế bái tổ tiên, bài vị của Trần Thiên Nam cũng ở bên trên, tuy rằng thân thể ông ta đã chết nhưng vẫn chưa chết đi hoàn toàn.

Mệnh số của Trần Thiên Nam đã tận, hồn phách đã đến U Minh Địa Phủ, phán quan ở Địa Phủ đều không biết phải làm thế nào, cho dù là Minh chủ cũng không dám chủ trương.

Bởi vì ông ta là gia gia của Trần Mục, Minh chủ không dám tùy tiện để ông ta luân hồi chuyển thế, nên đã để Trần Thiên Nam nhận chức ở Địa Phủ, đợi Trần Mục quay về quyết định.

Trần Thiên Nam cũng thích công việc ở Địa Phủ, ông ta ở Trần gia không có việc gì làm, nhưng từ sau khi đến đây thì tâm trạng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Ban đêm.

Mọi người tụ họp ở sân tập võ.

Đậu Đậu mang theo quỳnh tương ngọc lộ từ thiên cung.

Hai huynh đệ Trần Hạo và Trần Hãn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, mọi người ăn uống thỏa thích, uống rượu ngụm lớn, ăn thịt miếng to, vừa nói vừa cười, tiếng cười nói không dứt.

Trần gia thắp sáng đèn đuốc.

Sáng sớm.

Trần Tiểu Đậu tạm biệt người trong tộc Trần gia.

Thân là Thiên Đế, nàng ta có rất nhiều việc phải xử lý, cho dù không có việc thì cũng phải chuẩn bị cho các nguy cơ có thể xảy ra, không thể nghỉ ngơi quá lâu.
Chương 857 Quay Về Vĩnh Hằng (3)

Mọi người đều hiểu được chỗ khó của Đậu Đậu.

Hốc mắt Đường Uyển rơm rớm nước mắt, Trần Dĩnh an ủi nói: “Nương, ngài đừng lo, ta sẽ ở bên cạnh Đậu Đậu, giúp đỡ con bé.”

“Dĩnh Dĩnh, ngươi có người mình thích không, đây mới là chuyện nương quan tâm.”

Trần Nghiêm hỏi với danh nghĩa của Đường Uyển.

Trần Dĩnh nhướng mày: “Cái này ấy à, ta vẫn chưa nghĩ đến, tiểu muội muội có không?”

Trần Dao bị hỏi thì không chút biểu cảm, nàng ta vén nhẹ sợi tóc bên tai: “Muội thì chưa nghĩ đến, chủ yếu là cũng không ai dám theo đuổi muội.”

“Ha ha ha.”

Trần Dĩnh không nhịn được cười to.

Hai tỷ muội cùng nhau đi đến thiên cung.

Hai phu thê Trần Nghiêm và Đường Uyển nhìn nhau mỉm cười.

Trong nhà chỉ có Đại Tráng ở cùng với bọn họ, tuy rằng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được đưa về đây, nhưng chúng nó thích đi quậy phá khắp nơi, rất ít khi về nhà.

Xuân đi thu đến, hạ qua đông đến.

Chớp mắt lại trôi qua mười mấy năm.

Ở chỗ sâu trong tinh không, thông đạo vị diện bị bóp méo, hai bóng người vĩ ngạn giáng xuống, tam giới đều đang rung chuyển, vô số cường giả giật mình tỉnh giấc.

Thiên Cung.

Trần Tiểu Đậu ngẩng đầu lên.

Nàng ta có thể cảm nhận được dao động quen thuộc.

Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về vị diện Vĩnh Hằng, hai người họ đều che giấu khí tức, sau đó kiểm tra tình hình của vị diện, nhanh chóng biết được nơi đây đã xảy ra chuyện gì.

Trần Tiểu Đậu lập tức đi đến chỗ sâu trong tinh không, nàng ta trông thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên, nhìn bọn họ, trong miệng nhẹ giọng gọi: “Phụ thân, mẫu thân.”

Trần Mục biết những trọng trách mà mấy năm nay Trần Tiểu Đậu phải gánh vác nên rất tự trách, hắn và Khương Phục Tiên đến bên cạnh nữ nhi, cùng lúc ôm nàng ta.

Người một nhà cùng ôm lấy nhau.

Hốc mắt Trần Tiểu Đậu hiện lên gợn sóng, từ nhỏ đến lớn nàng ta đều chưua từng mất kiểm soát như vậy.

Khương Phục Tiên có muôn vàn điều muốn nói, lúc trước không nên giao cục diện rối rắm của vị diện Vĩnh Hằng cho nàng ta: “Đậu Đậu, là do nương không tốt, đã để ngươi phải chịu khổ.”

“Đậu Đậu, là cha không tốt.”

“Không, Đậu Đậu tự hào về phụ thân và mẫu thân.” Trong mắt Đậu Đậu lóe lên ánh sáng.

Nhìn thấy nữ nhi hiểu chuyện, trong mắt Trần Mục tràn đầy tự hào: “Cha cũng tự hào về ngươi.”

Trong mắt Khương Phục Tiên tràn đầy niềm vui, áp lực trên người Trần Tiểu Đậu cũng biến mất, nàng ta thoải mái cười lớn, đây là lần cười vui vẻ nhất từ sau khi nàng ta trở thành Thiên Đế.

Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về thiên cung.

Thần tiên đại năng nhận được tin bọn họ quay về thì kéo nhau đến chúc mừng, Trần Dĩnh ôm lấy Trần Mục khóc đến đỏ mắt, Trần Dao và Khương Phục Tiên trò chuyện về những việc đã xảy ra trong mấy năm gần đây.

Các nàng đều khen ngợi Đậu Đậu.

Trần Tiểu Đậu rúc vào trong vòng tay của Khương Phục Tiên.

Mấy người Thủy Kỳ Lân lần lượt đến chúc mừng, mọi người đều rất vui mừng, bởi vì có Trần Mục và Khương Phục Tiên ở đây thì sẽ không cần lo lắng kẻ địch ở ngoại vực.

Tiểu Thất bây giờ là đại cô nương Thủy Linh Linh, nàng ta đến bên cạnh Trần Mục: “Tam ca, ta và Tiểu Côn đang chuẩn bị cử hành hôn lễ, huynh quay về vừa đúng lúc.”

Tiểu Côn hóa thành hình người, anh tuấn tiêu sái, Trần Mục cười gật đầu: “Yên tâm đi Thất Thất, đến lúc đó ta và Phục Tiên tỷ của ngươi đều sẽ tới.”

“Tốt quá!”

Tiểu Thất vui sướng nhảy cẫng lên.

Khương Phục Tiên mỉm cười đề nghị: “Tiểu Thất, hay là hôn lễ của các ngươi tổ chức ở Trần gia đi.”

“Được ạ được ạ!” Thất Thất chớp đôi mắt to sáng ngời, không cần nói cũng biết nàng ta vui mừng biết bao.

Trần Mục cười gật đầu, vừa hay còn có thể mượn hôn lễ của Tiểu Thất và Tiểu Côn để mời các vị thần tiên và bằng hữu đến Trần gia tụ họp, vui càng thêm vui.

Bọn họ bàn bạc về ngày tháng xong, Tiểu Côn và Tiểu Thất lập tức trở về chuẩn bị hôn lễ.

Trần Mục và Khương Phục Tiên tiếp tục tiếp kiến các cường giả lão bối, sau khi bận xong, bọn họ dẫn theo Trần Tiểu Đậu dạo bộ trong tinh không, người một nhà trò chuyện về cuộc sống hàng ngày.

Lam Hải tinh.

Thảo nguyên màu xanh giống như biển cả.

Trần Mục và Khương Phục Tiên tùy tiện ngồi trên bãi cỏ, Trần Tiểu Đậu ngồi giữa phụ mẫu, thư giãn thoải mái, nàng ta kể về những chuyện xảy ra mấy năm nay.

“Cuối cùng Ma chủ cùng Tổ Tà Thần trở về hư vô, ta không hiểu tại sao nàng ta lại làm như vậy.” Trần Tiểu Đậu vẫn rất khó hiểu, nàng ta biết dự định ban đầu của Ma chủ, chuẩn bị hủy diệt thế giới, khởi động lại vị diện.

Ánh mắt Trần Mục nhìn về phía tinh không: “Nàng tin tưởng chúng ta có thể mở ra một chương mới.”

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau viết nên một chương mới.”

“Đậu Đậu, mấy năm nay vất vả cho con rồi.”

“Cha, không vất vả, đây là chuyện con nên làm, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều.”

Trong mắt Trần Mục tràn đầy vui mừng, hắn nói với vẻ nghiêm túc: “Đậu Đậu, con có thích công việc này không?”

“Thích ạ, có thể bảo vệ chúng sinh, nhận được sự kính của mọi người, rất có ý nghĩa.” Trần Tiểu Đậu lộ ra hàm răng trắng tinh, cười rất vui vẻ.

Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên, trên mặt hai phu thê đều nở nụ cười, nếu như Đậu Đậu không muốn trở thành Thiên Đế thì bọn họ cũng sẽ không ép buộc.

Trần Tiểu Đậu như có điều suy nghĩ, nàng ta vội vàng hỏi: “Cha, chẳng lẽ hai người còn phải rời đi?”

Trần Mục suy nghĩ một lát, hắn không giấu giếm: “Tạm thời sẽ không rời đi, có thể sau này vẫn còn phải đến Bỉ Ngạn, dù sao bí mật ở đó vẫn chưa được phá giải.”

Ánh mắt Trần Tiểu Đậu kiên định nói: “Cha, nương, hai người yên tâm, bây giờ con có thể gánh được trọng trách.”

Khương Phục Tiên đưa tay ôm lấy Trần Tiểu Đậu, nhẹ giọng nói: “Đậu Đậu, con vẫn chưa nếm thử tay nghề của cha ngươi, lát nữa để hắn làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

“Được ạ.”

Mắt Trần Tiểu Đậu chứa ý cười.

Bây giờ nàng ta không có vẻ uy nghiêm của Thiên Đế, trước mặt phụ mẫu chỉ giống như một đứa trẻ, còn biết làm nũng nữa.

Trần Mục nhanh chóng chuẩn bị xong các loại nguyên liệu, bọn họ đến ven hồ, hồ nước trong vắt, phía sau là rừng đào, hoa đào nở rộ khắp trời, hoa rơi lả tả.
Chương 858 Cả nhà đoàn tụ (1)

Nơi này có thể gọi là xứ sở thần tiên.

Trần Tiểu Đậu ngồi trên đá xanh bên hồ, nàng ta chống má nhìn phụ mẫu chuẩn bị đồ ăn, hai người họ chia nhau cùng làm, vừa nói vừa cười.

Đây là hình ảnh mà nàng ta muốn xem nhất, trên khuôn mặt của Trần Tiểu Đậu tràn đầy hạnh phúc.

Trần Mục phụ trách nướng đồ ăn, Khương Phục Tiên phụ trách làm món tráng miệng, bên hồ tràn ngập mùi thơm, Trần Tiểu Đậu ngửi được mùi thơm thì đi đến gần: “Thơm quá.”

“Đậu Đậu, mau nếm thử xiên thịt nướng cha làm.” Trần Mục đưa cho Trần Tiểu Đậu một xâu thịt nướng, Trần Tiểu Đậu nhận lấy xâu thịt nướng rồi ăn một miếng lớn.

Trần Tiểu Đậu vừa ăn xâu thịt nướng vừa lẩm bẩm: “Thơm quá đi, đây là xiên nướng thơm nhất mà con từng ăn.”

Trần Mục còn nướng rất nhiều thức ăn chay, chẳng hạn như khoai lang nướng, khoai tây nướng, bắp nướng, những món ăn bình thường này, Trần Tiểu Đậu cũng ăn rất ngon miệng.

Khương Phục Tiên làm xong món tráng miệng với đủ loại hương vị khác nhau, Trần Tiểu Đậu ăn món tráng miệng, cười duyên nói: “Nương, đồ tráng miệng người làm lúc trước đều bị người Trần gia ăn hết rất nhanh, con chẳng được ăn đã, cũng ngại nói ra.”

“Ha ha ha.”

Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng.

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên chứa đậm ý cười: “Đậu Đầu, lần này nương làm cho con nhiều món tráng miệng hơn, nếu ăn không hết thì để cha từ từ ăn.”

“Được ạ!”

Trần Tiểu Đậu vui vẻ gật đầu.

Buổi tối, bên hồ đốt lên đống lửa, Trần Mục cùng thê nữ thưởng thức đồ ăn, bọn họ nâng chén uống rượu trái cây, cuộc sống ấm áp như thế này là thứ Trần Tiểu Đậu khao khát nhất.

Đêm khuya, Trần Tiểu Đậu đang ngủ say trong vòng tay mẫu thân, trong mắt Khương Phục Tiên đầy vẻ dịu dàng.

Trần Mục ngồi gần các nàng, phu thê hai người không làm phiền nữ nhi nghỉ ngơi, bọn họ biết đã nhiều năm Đậu Đậu không được ngủ thật sự.

Bọn họ để Trần Tiểu Đậu nghỉ ngơi thật tốt.

Trần Mục đứng dậy, hắn đưa tay ra, Hoang giới xuất hiện trong cơ thể, đó là thế giới nhỏ do Hoang chủ tạo ra, bây giờ bọn họ có thể có được tự do thật sự.

Tổ tiên của chúng sinh ở Hoang giới đến từ Hoang Châu.

Tây Hoang bị Tà tông tàn phá, chỗ đó ít người thưa thớt, Trần Mục thi triển thần thông đưa chúng sinh của Hoang giới đến Tây Hoang, để bọn họ được bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

Trần Mục lại giơ tay ra, nửa chiếc thuyền khổng lồ hoành không xuất thế, đó là mầm lửa duy nhất còn sót lại của Tiên tộc.

Tiên tộc đã hoàn toàn phục tùng, Trần Mục đưa bọn họ đến chỗ sâu trong tinh không để bọn họ bắt đầu lại từ tinh vực gần đó, cũng xem như là thực hiện lời hứa ban đầu.

Xử lý xong công việc trong tay, Trần Mục trở về bên cạnh Trần Mục, hắn nhìn Đậu Đậu đang ngủ say, đưa tay gãi nhẹ mũi quỳnh của nàng ta, mắt đẹp của Khương Phục Tiên trừng Trần Mục một cái, nàng ta dùng thần niệm truyền âm: “Để Đậu Đậu ngủ ngon một lát. Đứa nhỏ này đã lâu không được nghỉ ngơi rồi.”

Trần Mục cười gật đầu.

Phu thê hai người cứ như vậy nhìn Đậu Đậu.

Ba ngày sau.

Lông mi Đậu Đậu khẽ run lên, sau đó mở mắt ra, ánh mắt trong veo, nàng ta ngồi dậy, vô thức chống lưng, cực kỳ thoải mái: “Nương, con đã ngủ bao lâu rồi, không làm chậm trễ mọi người chứ?”

“Không.”

Khương Phục Tiên dịu dàng lắc đầu.

Trần Mục cười nói: “Hôn lễ của đám Tiểu Thất sắp bắt đầu rồi, chúng ta chuẩn bị trở về Trần gia, chắc mọi người đều đang đợi chúng ta.”

“Được ạ.”

“Mọi người đều rất nhớ hai người, đặc biệt là nhị bá, ông thường nhắc tới ngài.”

Trần Mục nghe vậy thì cất giọng cười to.

Bọn họ đến Tiêu Dao Minh ở Tiên giới trước.

Tiểu Thất vẫn đang ở đây, nàng ta đang chuẩn bị thiệp mời hôn lễ, Tiểu Côn đang chuẩn bị hôn lễ ở Bắc Hoang, nơi đó giống như nhà của hắn ta, đến lúc đó hôn lễ sẽ được tổ chức ở Trần gia.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đến đây thăm Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường mặc y phục màu đỏ, dáng vẻ uy nghiêm bá đạo, là một nữ nhân hung hăng có tiếng ở Tiên giới.

Tần Nghê Thường bỏ công việc trong tay xuống, cười tươi như hoa đi đến giữa cung điện: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, ta còn tưởng hai người đã quên ta rồi.”

Lúc mấy người Trần Mục vừa quay về, Tần Nghê Thường đã nhận được tin Trần Dao đưa tới, ngày đêm mong ngóng bọn họ xuất hiện.

Khương Phục Tiên cười nói: “Sư muội, sao chúng ta có thể quên muội được chứ, hôn lễ của Tiểu Thất, muội cũng đến Trần gia tụ họp, tham gia náo nhiệt đi.”

“Được thôi.”

Tần Nghê Thường vui vẻ gật đầu.

“Tiểu sư thúc, Khương sư thúc.”

Liễu Mi Nhi và Tiêu Vân đi vào trong điện, bọn họ khom người hành lễ, trên mặt tràn đầy biểu cảm phấn khích.

Bọn họ đã làm việc ở Tiêu Dao Minh nhiều năm, bây giờ Tần Nghê Thường đang chuẩn bị giao việc cho Tiêu Vân xử lý, mấy năm nay nàng ta có ý định nghỉ hưu.

Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.

Trần Tiểu Đậu ở bên ngoài trò chuyện với Trần Phàm và Tần Di, tiểu bối của Trần gia đã rèn luyện ở Tiêu Dao Minh rất nhiều năm, nàng ta chính thức mời bọn họ sau này đến Thiên Cung làm việc.

Cơ hội như thế này, Trần Phàm và Tần Di đều nhanh chóng gật đầu, bọn họ cũng chẳng phải muốn có được lợi gì, mà là muốn san sẻ giúp Đậu Đậu.

Mấy người Trần Mục chuẩn bị quay về Trần gia, Trần Tiểu Đậu muốn ở lại cùng tân nương, lúc còn nhỏ Thất Thất thường chơi cùng với Đậu Đậu, quan hệ của hai người rất tốt.

Khương Phục Tiên và Trần Mục trở về Trần gia trước.

Ở Trần gia giăng đèn kết hoa, một bầu không khí vui mừng, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi thẳng đến đình viện của phụ mẫu, Trần Nghiêm và Đường Uyển rõ ràng đều đã trở nên già hơn rất nhiều, trên mặt đã có nếp nhăn, cho dù là Trần gia thì với bọn họ mà nói, nếu không độ kiếp thì sinh mệnh đều có hạn.

Đường Uyển kéo tay Khương Phục Tiên, vui đến bật khóc, Trần Mục ôm lấy Trần Nghiêm, hai cha con cười lớn, Đại Tráng vui mừng vẫy đuôi, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều vội chạy về nhà, lăn lộn trong viện tử.

Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn vẻ vui mừng trên mặt phụ mẫu, hai nàng cũng vui theo.

Phu phụ Trần Uy và đám tiểu bối trong nhà đều tấp nập kéo đến, một số tiểu bối gọi Trần Mục là gia gia, cũng có tiểu bối gọi hắn là tằng tổ, có người còn gọi hắn là lão tổ tông.
Chương 859 Cả nhà đoàn tụ (2)

Trần gia vẫn còn rất nhiều tiểu bối, Trần Mục nhìn gia tộc to lớn, trên mặt hiện lên niềm vui, nhưng trong lòng vẫn vẫn có chút nuối tiếc, bởi vì gia gia không còn nữa.

Trần Hại vội trở về từ Huyền Kiếm tông, hắn ta kích động ôm chầm lấy Trần Mục, hai huynh đệ nhiệt tình chào hỏi: “Tam đệ, tối nay chúng ta phải uống mấy chén.”

“Không thành vấn đề.”

Trần Mục ha ha cười lớn.

Trần Hi không khỏi lau mắt, nhìn thấy Trần Mục quay về nàng ta vui đến rơi lệ.

Trần Hãn và Tạ Nhã giới thiệu tiểu bối trong ngực với Trần Mục và Khương Phục Tiên, còn cả rất nhiều tiểu bối bên ngoài, gần đây đều đang lục tục về nhà.

Trần gia trở nên náo nhiệt.

Trần Mục tất nhiên là muốn mười gia gia trở về, với thực lực hiện giờ của hắn thì làm cho Trần Thiên Nam sống lại là chuyện rất đơn giản: “Nhị ca, ta đến Địa Phủ xem sao đã,

đợi ta trở về sẽ uống rượu với mọi người.”

Trần Hạo cũng biết Trần Mục muốn làm gì, không nói gì cả, hắn ta cũng muốn gia gia quay lại.

“Phu quân, ta đi cùng với chàng.”

Khương Phục Tiên đã nhiều năm không gặp Trần Thiên Nam, nàng ta cũng cảm thấy nên đi thăm lão nhân gia.

Hai phu thê đi đến U Minh Địa Phủ.

Quỷ sai chạm mặt nhìn thấy bọn họ đều bị dọa cho run sợ, kéo nhau quỳ xuống hành lễ, vừa tiến vào Địa Phủ, hai người Trần Mục đã gặp được Kim Thiền.

Kim Thiền vẫn là dáng vẻ của một đứa trẻ.

Hắn ta đang niệm phật tụng kinh, siêu độ vong hồn.

Trần Mục khẽ khom người: “Sao ngươi cũng chạy tới Địa Phủ rồi, không ở nhân gian truyền đạo nữa?”

Kim Thiền mỉm cười, từ tốn nói: “Tất cả chúng sinh A-lại-da thức vốn dĩ đã có, viên mãn thanh tịnh, sinh ngoài thế gian, giống như niết bàn.”

Trần Mục khẽ cười, hắn và Khương Phục Tiên tiếp tục đi đến chỗ sâu trong Địa Phủ, lúc đi đến gần cầu Nại Hà, bọn họ lại gặp người quen.

Trên cầu Nại Hà có bạch y tiên tử.

Bạch Thanh Hoan ở đây phụ trách canh giữ cầu Nại Hà.

“Bạch tỷ.”

Trần Mục cười chào hỏi.

Bạch Thanh Hoan hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ, dù sao thì tin tức ở Địa Phủ không được nhanh nhạy, không biết bọn họ trở lại: “Trần Mục, các ngươi quay về rồi!”

Trần Mục khẽ cười nói: “Sao không ở Huyền Kiếm tông mà lại chạy đến Địa Phủ làm việc?”

Bạch Thanh Hoan gượng gạo nói: “Độ kiếp thất bại, rồi thì không muốn đầu thai, thế là ở đây lăn lộn qua ngày.”

“Hóa ra là vậy, Bạch tỷ, tỷ yên tâm, trở về ta sẽ đốt thêm giấy cho tỷ.” Trần Mục trêu đùa.

Khương Phục Tiên không khỏi che miệng cười nhẹ.

Mặt Bạch Thanh Hoan sương giá, rất muốn mắng Trần Mục nhưng lại không dám mở miệng, chỉ có thể hừ nhẹ.

“Bạch tỷ, nếu như tỷ muốn sống lại, ta có thể giúp tỷ.” Trần Mục nghiêm túc nói.

Năm xưa Bạch Thanh Hoan ở Trần gia đã dạy cho các tiểu bối Trần gia tu luyện, cũng xem như là lão bằng hữu của Trần gia.

Bạch Thanh Hoan khẽ lắc đầu: “Hừ, cũng xem như ngươi có lương tâm, nhưng mà ta ở Địa Phủ tích lũy công đức, chỉ cần tích đủ là ta có thể tu thành chính quả.”

“Như vậy cũng không tệ.” Trần Mục cười gật đầu, sau đó cùng Khương Phục Tiên đi đến điện chính của Địa Phủ.

Trần Thiên Nam mặc áo bào đen, đội mũ đen, khuôn mặt nghiêm túc đang giải quyết công việc trong điện.

“Gia gia.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên cung kính nói.

Trần Thiên Nam nhìn thấy bọn họ thì mở to hai mắt, sau đó phấn khích nói: “Tiểu Mục, Phục Tiên.”

Trần Mục vào thẳng vấn đề: “Gia gia, ta đến là muốn mời ngài trở về, mọi người đều nhớ ngài.”

Nghe thấy vậy, Trần Thiên Nam lại xua tay: “Thỉnh thoảng trở về thăm xem thì được, ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, ở Địa Phủ làm phán quan, đoạn sinh tử.”

Trần Mục thấy gia gia sống ở đây rất vui vẻ thì cũng hiểu ra, ông ta ở Trần gia rất buồn chán, trừ ở cùng tiểu bối thì cũng không có việc gì để làm.

“Gia gia, nếu ngài đã thích nơi này, ta và Phục Tiên cũng không miễn cưỡng ngài rời khỏi, gần đây Tiểu Thất sắp kết hôn, ngài có muốn trở về nhìn xem không?”

“Đến lúc đó ta sẽ nói một tiếng với Minh chủ, quay về thăm sợ là sẽ dọa đám tiểu bối.”

“Không đâu không đâu.”

Trần Mục và Trần Thiên Nam cười không ngậm được miệng.

Ban đêm.

Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại Trần gia.

Bọn họ nói tin tức của Trần Thiên Nam cho trưởng bối biết, Trần Nghiêm và Trần Uy nghe xong thì cũng yên tâm, mọi người cùng uống rượu ở sân tập võ để chúc mừng mấy người Trần Mục quay về.

Đêm khuya.

Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về đình viện của bọn họ, chỗ này vẫn là cách bài trí như trước kia.

“Nương tử, ta thấy nàng cũng khá mệt rồi, từ vị diện Vĩnh Hằng chạy đến Uyên Hải, sau đó chúng ta lại vội vã trở về, nàng còn chưa từng nghỉ ngơi.”

“Phu quân, ta không mệt.”

Trần Mục để Khương Phục Tiên ngồi xuống, sau đó hai tay hắn đặt trên vai thơm của nàng ta, nhẹ nhàng xoa bóp.

Khương Phục Tiên rất thoải mái, nàng ta trêu chọc: “Bây giờ chàng chính là phụ thân của Thiên Đế.”

“Nàng còn là mẫu thân của Thiên Đế.”

Trần Mục nói một cách nghiêm túc.

Hai phu thê cùng lúc bật cười.

Có Trần Mục ở cạnh, Khương Phục Tiên mới có cảm giác về nhà, không lâu sau bọn họ về phòng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến Lăng Vân tông.

Hai người họ đến Lăng Vân tông thăm Tô Mân.

Tô Mân vẫn là dáng vẻ lão giả nhàn rỗi kia, ông ta giống như thể sống bên ngoài thời gian, dù cho thiên địa có trật tự mới cũng không thể nào ảnh hưởng đến ông ta.

“Sư tôn.”

“Sư thúc.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên khom người hành lễ.

Tô Mân vẫn đang tưới nước cho hoa cỏ, nhìn thấy bọn họ thì nhanh chóng dừng công việc trông tay: “Dĩnh Dĩnh có đến đây, con bé nói các con đã trở về.”

Trần Mục chủ động pha trà, khẽ thở dài: “Sư tôn, con quay về nửa đường, không đi đến Bỉ Ngạn.”

“Bỉ Ngạn ở ngay chỗ là ở đó, con con đi lúc nào cũng đều được.” Tô Mân không để tâm.

Trần Mục cũng có suy nghĩ tương tự, lúc đầu trật tự mới của vị diện Vĩnh Hằng chỉ có thể kéo dài mười vạn năm, còn có mối đe dọa từ bên ngoài cho nên hắn rất gấp gáp.

Khủng hoảng năng lượng của vị diện Vĩnh Hằng đã được giải quyết, mối đe dọa bên ngoài cũng được loại bỏ, Trần Mục và Khương Phục Tiên bây giờ vẫn chưa có kế hoạch tiến đến Bỉ Ngạn.
Chương 860 Cuộc Sống Thoải Mái (1)

“Bái kiến sư thúc tổ.”

“Bái kiến sư tôn, tiểu sư thúc.”

Triệu Phi Yến vội đến Trích Tinh phong, nàng ta cảm nhận được sự tồn tại của sư tôn, không ngờ Trần Mục và Khương Phục Tiên thật sự ở đây.

Tô Mân mỉm cười gọi: “Phi Yến, qua đây ngồi đi, không cần đa lễ.”

Khí tức trên người Triệu Phi Yến rất mạnh, cảnh giới của nàng ta đã là Chân Tiên, nhưng vẫn ở lại Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên rất tán thưởng nhìn nàng ta: “Phi Yến, con là tông chủ đạt chuẩn, còn xuất sắc hơn cả vi sư.”

“Con vẫn đang đuổi theo bước chân của sư tôn, Tần sư thúc là tiểu sư muội còn mời con đến Thiên Cung, nhưng con luyến tiếc Lăng Vân tông cho nên không rời đi.”

Triệu Phi Yến thích nơi này, mục tiêu của nàng ta chính là quản lý Lăng Vân tông thật tốt, giúp tông môn phát triển rực rỡ.

Khương Phục Tiên nhìn thấy những thay đổi của Lăng Vân tông, đây là tông môn mạnh nhất ở nhân gian, thậm chí còn có tiểu bối đích hệ của thế lực Tiên giới đến Lăng Vân tông tu luyện.

Trần Mục cười nói: “Sư tôn, Phi Yến, mấy ngày nữa Tiểu Thất sẽ kết hôn với Tiểu Côn, đến lúc đó sẽ tổ chức hôn lễ ở Trần gia, hai người cùng đến uống rượu mừng đi.”

Triệu Phi Yến nhanh chóng gật đầu: “Ừm ừm, đến lúc đó chắc hẳn còn có thể gặp được đám người Tiêu Vân.”

Bình thường Tô Mân đều ở Trích Tinh phong, rất hiếm khi rời khỏi, nhận được lời mời của Trần Mục, ông ta gật đầu đồng ý.

Bọn họ ngồi uống trà trò chuyện ở Trích Tinh phong, thời gian trôi qua nháy mắt đã đến chạng vạng tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Trích Tinh phong, bọn họ đi đến Ngạo Kiếm phong.

Phu thê hai người hồi tưởng lại quá khứ ở đây.

Bọn họ nằm nghỉ ngơi trong rừng trúc, ngắm nhìn đối phương, trong mắt phản chiếu hình ảnh của nhau.

Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong.

Trong rừng trúc, ánh sáng chiếu xuống mặt đất.

Trần Mục chăm chú nhìn Khương Phục Tiên, cặp mắt xanh biếc kia phảng phất như biển cả phản chiếu sao đầy.

"Phu quân, ta muốn tới bờ biển."

"Được, bây giờ chúng ta liền đi."

Trần Mục và Khương Phục Tiên dịch chuyển đến Lan Hải, bọn họ tùy tâm sở dục, muốn đi chỗ nào cũng được.

Khương Phục Tiên đi đến bờ biển, váy tuyết lộng lẫy chạm đất biến thành váy trắng dây đeo ngắn gọn, theo gió biển mát mẻ, váy trắng phấp phới, tóc bạc phiêu tán.

Cánh tay Trần Mục để trần, mặc quần cộc, hắn nắm tay Khương Phục Tiên tản bộ bên bờ biển.

Thủy triều lên xuống, nước biển tràn qua mắt cá chân bọn họ, dấu chân trên bờ biển đều bị tách ra.

Thời điểm Khương Phục Tiên buông lỏng, sẽ thích ngâm nga, Trần Mục không kiềm chế được ngâm nga theo, bọn họ nhìn sang đối phương, sau đó đồng thời cười một trận.

Không lâu sau.

Hai người ngồi ở bờ biển chờ đợi mặt trời mọc.

Đôi tay của Khương Phục Tiên ôm thật chặt cánh tay Trần Mục, thân thể dựa vào trên vai của hắn, loại cảm giác kia đặc biệt an tâm, sự yêu thích ở khóe miệng nàng ta không giấu được.

Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, nói khẽ: "Nương tử, ta ôm nàng."

"Cứ như vậy."

Khương Phục Tiên lắc đầu cười mỉm.

Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó nhìn mặt biển, mặt biển xanh thẳm, ánh sao sáng chói.

Sáng sớm, khi luồng ánh sáng thứ nhất xuất hiện, mặt biển lấp loáng sóng nước, ánh sáng rọi vào mặt.

Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, khẽ hôn lên trán nàng ta, Khương Phục Tiên nhướng mày, nàng ta nhìn sang Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, sao không ngắm ánh bình minh?"

"Không có đẹp bằng nương tử nhà ta." Trần Mục khẽ hôn Khương Phục Tiên lần nữa, giống như chuồn chuồn lướt nước.

Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, nàng ta buông cánh tay Trần Mục ra, sau đó ôm cổ của hắn.

Nàng ta ngồi ở trên đùi Trần Mục, khóe miệng giương lên độ cong mê người, cường thế nói: "Phu quân, vừa rồi chàng hôn quá qua loa, ta dạy cho chàng."

...

Khương Phục Tiên mím môi một cái, vẫn chưa thỏa mãn, đã rất lâu không có phóng túng như vậy.

Trần Mục mỉm cười nói: "Nương tử, trở về còn chưa thăm hỏi nhạc phụ bọn họ đâu."

"Bây giờ chúng ta đi thôi."

Khương Phục Tiên thay sang bộ váy tuyết chạm đất kia.

Thần Vực, Đông Thần quốc.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào Thái Sơ hoàng thành, Huyền Vận thần hậu nhìn thấy bọn họ vui vẻ ra mặt, Đông Hoàng cũng lập tức đến thăm bọn họ.

Huyền Vận thần hậu lôi kéo cánh tay Khương Phục Tiên, Đông Hoàng tự mình rót trà cho Trần Mục, trò chuyện việc thường ngày, Khương Vũ Thần mang theo Diệp Hâm Nhiên đến đình viện.

Khương Vũ Thần vừa cười vừa nói: "Vũ Thần bái kiến tỷ phu, đây là Diệp Hâm Nhiên, ngươi hẳn là cũng đã từng gặp, hiện tại nàng là nương tử của ta."

Trần Mục vẫn còn ấn tượng với Diệp Hâm Nhiên, lúc trước chỉ kém chút nữa đã đính hôn cùng Khương Vũ Thần, hình như hắn nhớ Khương Vũ Thần năm đó thích thần nữ của Trung Thiên Vực.

Khương Vũ Thần và Diệp Hâm Nhiên môn đăng hộ đối, cộng thêm việc người sau không ngừng nỗ lực, cuối cùng đạt được ước muốn.

"Có nhớ."

Trần Mục mỉm cười gật đầu.

Diệp Hâm Nhiên khom mình hành lễ.

Khương Vũ Thần nhiệt tình nói: "Tỷ phu, lần này các ngươi tới Thần Vực, thì chơi thêm mấy ngày."

Trần Mục khẽ lắc đầu: "Gần đây Thất Thất sắp kết hôn, bọn ta nhiều nhất chỉ ở một đêm."

"Suýt nữa quên mất chuyện này, Hâm Nhiên, nàng nhớ mang vài cây thần dược làm quà chúc mừng."

Khương Vũ Thần vội vàng nhắc nhở.

"Được thôi."

Diệp Hâm Nhiên liền vội vàng gật đầu.

"Tiểu Đậu Tử ở đâu?"

"Nàng ở Tiên giới."

Trần Tiểu Đậu không phải trẻ con, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng không phải lúc nào cũng mang nàng ta theo bên người.

Chạng vạng tối, Diệp Hâm Nhiên chuẩn bị xong dạ tiệc phong phú, Trần Mục và một nhà nhạc phụ uống rượu trò chuyện, Đông Hoàng và Huyền Vận thần hậu cười không ngậm miệng vào được.

Yến hội kết thúc.

Hai phu thê Trần Mục trở lại Phục Tiên các nghỉ ngơi.

Phía sau lầu các có cái suối nước nóng, nóng hôi hổi, mây khói lượn lờ, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngâm mình trong suối nước nóng, hai người bọn họ thích nhất là ngâm trong bồn tắm.

"Nương tử, ta đấm bóp cho nàng."

"Cám ơn phu quân."

Sức của Trần Mục vừa vặn, xoa chậm bóp khẽ, Khương Phục Tiên mặt mày thoải mái, rất dễ chịu.

"Phu quân, được rồi."

"Ta cũng không thể chiếm tiện nghi của chàng."

Đầu ngón tay Khương Phục Tiên khoác lên trên vai Trần Mục, án niết nhẹ nhàng: "Phu quân, chàng nói chúng ta có nên sinh cho Đậu Đậu một đệ đệ hoặc muội muội hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK