Trong lúc đồng thời giao đấu với tộc lão Khương gia, Phù Đồ U tiện tay đánh ra một dải lụa, dải lụa kia giống như hắc xà, rơi xuống trong chớp mắt.
Trần Mục sử dụng Tổ Long Kim Lân.
Ầm ầm!
Tổ Long Kim Lân ngăn cản dải lụa này, phía trên chỉ lưu lại dấu vết nhỏ xíu, có thể khiến cho Tổ Long Kim Lân lưu lại dấu vết, có thể thấy được thực lực của Phù Đồ U.
Trần Mục dựa vào Tổ Long Kim Lân để trì hoãn thời gian, hắn còn đang không ngừng hấp thu sinh cơ giữa thiên địa, Thanh Vân kiếm mang theo sức mạnh trở nên cực kỳ khủng bố.
Phù Đồ U phát hiện ra Trần Mục không những không chết, sức mạnh góp nhặt còn hơn khi nãy, ông ta bị tộc lão Khương gia dính chặt, chỉ có thể đưa một tay ra đối phó Trần Mục.
Cái tay kia cách không mà nắm, hình thành hắc thủ vài trăm trượng rơi xuống. Ngay cả Tổ Long Kim Lân cũng bị tóm.
Phì phò!
Tổ Long Kim Lân bị đại hắc thủ ném ra ngoài, mất đi át chủ bài, Trần Mục nhìn đại hắc thủ rơi xuống.
Hắc thủ to lớn rơi xuống rất nhanh, căn bản không cho Trần Mục cơ hội tránh né, hắn không định tránh, mà chính là không hề chùn bước vung kiếm!
Hắn đã luyện vô số lần rút kiếm.
Trần Mục sử dụng Kiếm Thiểm, kiếm quang ngang trời, trực tiếp xuyên qua hắc thủ to lớn, giống như sợi tơ sặc sỡ.
Hết thảy đều hoàn thành trong nháy mắt.
Giây phút hắc thủ rơi xuống, màn ánh sáng màu xanh lam dâng lên, Huyền Vận Thần hậu ra tay cứu Trần Mục.
Di hài Cổ Thần đang tấn công tấm chắn trước người Huyền Vận Thần hậu, bà ta phân thần lực ra, dẫn đến việc tấm chắn bảo vệ bản thân bị suy yếu, màn nước màu xanh lam vỡ nát.
Trên bầu trời.
Kiếm quang của Trần Mục đánh trúng cánh tay Phù Đồ U.
Phù Đồ U trợn to đôi mắt, ống tay áo của ông ta đều bị cắt rách, da thịt hở ra, máu đen trong cơ thể cuồn cuộn, ngay cả xương cốt cũng suýt chút bị bổ ra, không biết đã bao nhiêu năm ông ta chưa từng bị thương, giờ phút này lại bị tu tiên giả trẻ tuổi làm bị thương, biểu cảm trên mặt có phần không nhịn được.
"Hỗn trướng!"
Đột nhiên, Phù Đồ U dùng một bàn tay đánh lui tộc lão Khương gia, sau đó hất người sau ra, dịch chuyển đến trước mặt Trần Mục, vết thương trên cánh tay ông ta chớp mắt khép lại, chỉ cần bị thương, chắc chắn sẽ tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, mặc dù không có trở ngại, nhưng rất ảnh hưởng tới mặt mũi của ông ta, còn có nhiều Thần tộc đang nhìn như vậy.
Lâu Tương Thần hậu lắc đầu: "Đáng tiếc, sao lại phải trêu chọc cường giả Thần hoàng chứ."
Hàng mày của Lôi Hoan Âm nhíu lại, vẻ mặt kinh ngạc, Thanh Nguyệt Thần hoàng bảo nàng ta kết thân với Trần Mục, không ngờ hắn lại bị Phù Đồ Thần hoàng nhắm vào, hiện tại Huyền Vận Thần hậu và Đông hoàng đều không thể ra tay, hắn bây giờ hẳn là chắc chắn phải chết.
Mạc Lưu Sương và Diệp Hâm Nhiên cũng không nghĩ tới, Trần Mục lại dám rút kiếm với Thần hoàng, lá gan này thật lớn!
Thân thể Trần Mục dần dần cứng đờ, ở trước mặt thần uy mạnh mẽ, hô hấp trở nên khó khăn, nhưng hắn cố gắng nắm Thanh Vân kiếm, chiến ý trong ánh mắt không hề biến mất.
"Ha ha."
Trên mặt Phù Đồ U nở nụ cười lạnh.
Hai vị tộc lão Khương gia không có quay lại cứu Trần Mục, mà là liên thủ đối phó với Viêm lão ma, thế cục đột nhiên biến thành Trần Mục phải đối mặt với chiến lực đứng đầu Thần Vực.
Đây là trận chiến hoàn toàn không có hồi hộp!
Trần Mục chỉ có thể lấy ra át chủ bài chưa bao giờ sử dụng tới, trên đan điền, Hồng Mông tiểu thụ càng mập mạp, mà ở phía trên Hồng Mông tiểu thụ là Hồng Mông Thạch Tháp có tổn hại.
Theo việc Trần Mục khởi động, Hồng Mông Thạch Tháp xuất thế ngang trời, một tiếng ầm vang! Phù Đồ U liền bị nhốt vào trong Hồng Mông Thạch Tháp, thạch tháp đang chấn động, mặc dù có vết nứt, nhưng Hồng Mông Thạch Tháp này vẫn không thể phá vỡ như cũ.
Thần tộc chung quanh đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Trong mắt Lâu Tương Thần hậu mang theo vẻ kinh ngạc: "Dùng tiên khí đỉnh tiêm do thạch thai bẩm sinh rèn ra!"
"Hắn vậy mà lại còn có loại chí bảo nghịch thiên này!"
Thiên kiêu Thần tử chung quanh đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, Lôi Hoan Âm thư thái, có thể được mẫu hậu nhìn trúng, tên Trần Mục chắc chắn là người phi thường.
Hướng Yên Hà vốn dĩ cũng không có để Trần Mục vào mắt, chỉ là coi hắn thành công cụ tiếp cận Khương Phục Tiên, lại không nghĩ tới hắn có bản lĩnh mạnh như thế.
Trần Mục dám xuất kiếm với Thần hoàng, còn có trấn áp tiên khí của Thần hoàng, Hồng Mông Thạch Tháp đang không ngừng chấn động, Hồng Mông Tử Khí lượn lờ xung quanh, vô cùng thần bí.
Xa xa Huyền Vận Thần hậu cũng có thể yên tâm đối phó với di hài Cổ Thần, thế cục bỗng nhiên nghịch chuyển, Viêm lão ma dưới sự liên thủ của hai vị tộc lão Khương gia, hoàn toàn không chiếm được lợi gì.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Mục sử dụng Hồng Mông Thạch Tháp trấn áp đối thủ, hắn nhìn thấy vết nứt không ngừng kéo dài chung quanh thạch tháp, sức mạnh của cường giả Thần hoàng cực kỳ khủng bố, không biết Hồng Mông Thạch Tháp còn có thể trụ được bao lâu!
Hồng Mông Thạch Tháp đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Phù Đồ U giận dữ nói: "Tiểu tử, mau thả bản tôn ra ngoài, bản tôn còn có thể tha cho ngươi không chết, bằng không chờ bản tôn đi ra, sẽ chém ngươi thành muôn mảnh."
Nghe thấy lời uy hiếp, Trần Mục ngược lại yên tâm hơn rất nhiều, chứng minh trong thời gian ngắn Phù Đồ U không cách nào ra khỏi Hồng Mông Thạch Tháp được, như thế thì hắn còn có thời gian trợ giúp nhạc mẫu.
Cục diện hiện tại này, Trần Mục cũng không muốn giấu át chủ bài nữa, trực tiếp lấy ra át chủ bài sau cùng, quả cầu kim loại lớn chừng bàn tay, bên trong chứa đựng năng lượng khủng khiếp.
Cự Thần binh đột nhiên biến thành Thiết Nhân mặc giáp cao một trượng, toàn thân đều là do thần sắt chế tạo mà thành, dáng người khôi ngô, Thần hậu có hai thanh chiến chùy, bên hông là hai thanh chiến kiếm.
Ầm ầm.
Cự Thần binh lao tới chỗ di hài Cổ Thần.
Khôi Lỗi thần binh và Khôi Lỗi thần thi bắt đầu đọ sức.
Đôi mắt Lâu Tương Thần hậu ngưng lại, bà ta có kiến thức rộng rãi, cũng bị bảo bối của Trần Mục làm cho kinh ngạc: "Đứa nhỏ này cư nhiên lại có binh khí sát hại của Thần tộc viễn cổ!"
Chương 517 Lộ Ra Thần Uy (4)
Thanh Vân kiếm, Xích Long Thần Mâu, Tổ Long Kim Lân, Hồng Mông Thạch Tháp, Cự Thần binh, những thứ này giống nhau đều có thể làm Thần Vực khiếp sợ, thế mà tất cả những thứ này đều thuộc về Trần Mục, Thần tộc vây xem có người hâm mộ, có người ghen ghét.
Cự Thần binh ra sân, Huyền Vận Thần hậu khẽ gật đầu với Trần Mục ở cách đó không xa, trong mắt mang theo ý cười hiền lành, đây là bà ta công nhận Trần Mục một cách đúng nghĩa.
Trần Mục có thể cảm nhận được sự thay đổi ánh mắt của Huyền Vận Thần hậu, ánh mắt trở nên ôn hòa, trên mặt hiện lên nụ cười khó thấy, không thể nghi ngờ đó là coi hắn là con rể mà đối đãi.
Hà Mộng Như và Khương Sinh Yên mắt thấy toàn bộ quá trình, Thần tộc chung quanh đột nhiên sinh ra sùng bái với Trần Mục.
Thế cục xảy ra biến hóa cực lớn, Trần Mục tranh đoạt được thời gian quý giá cho Đông Thần quốc, Viêm lão ma ở chỗ cao phát hiện ra tình hình không đúng, thừa dịp Đông hoàng còn chưa có trở về, trực tiếp xoay người chạy, hai vị tộc lão của Khương gia không dám ép giữ lại, chỉ có thể để mặc ông ta chạy thoát khỏi Thái Sơ hoàng thành.
Cự Thần binh bức di hài Cổ Thần đến nơi xa, hai con rối không biết mỏi mệt, không biết đau đớn đang đánh lộn.
Lâu Tương Thần hậu nói khẽ: "Chỗ mạnh nhất của Cự Thần binh là nó có thể hấp thu thương tổn của đối thủ chuyển biến thành năng lượng của chính mình, nếu như đánh lộn dã man như vậy, Cự Thần binh nhất định có thể cười đến cuối cùng."
Trần Mục cảm thấy không thích hợp, Cự Thần binh làm sao có thể càng đánh càng mạnh, hắn chuẩn bị lượng lớn tiên thạch, không ngờ rằng Cự Thần binh lại có thể đánh như thế, còn không tiêu hao năng lượng.
"Hâm Nhiên, nhớ kỹ, đừng trêu chọc Trần Mục." Lâu Tương Thần hậu chú ý tới Diệp Hâm Nhiên khó chịu với Trần Mục, lúc này đặc biệt nhắc nhở nàng ta, miễn cho xảy ra chuyện.
Diệp Hâm Nhiên liên tục gật đầu, hiện tại nàng ta đã coi Trần Mục là quái vật mà đối xử, nào còn dám trêu chọc.
Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, từ khi trận chiến bắt đầu, Khương Phục Tiên đã nhắm hai mắt, nàng ta tắm trong ánh sáng màu bạc, thánh khiết không tì vết, dường như đang cảm ứng cái gì.
Hai vị tộc lão Khương gia đáp xuống trước người Huyền Vận Thần hậu, sắc mặt của bọn họ có chút tái nhợt, cường giả Thần tộc chung quanh ngồi xếp bằng ở gần đó, bọn họ kết thành chiến trận phải tiêu hao rất lớn, miễn cưỡng mới ngăn cản được Thần hoàng.
Viêm lão ma sợ hãi xảy ra biến hoá, cho nên sớm rút lui, bằng không thì những cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc này có thể còn sống hay không, thật khó mà nói trước được.
Hồng Mông Thạch Tháp chấn động lần nữa, Phù Đồ U hiểu rõ, tiếp tục trì hoãn nữa, Đông hoàng sẽ trở lại Thái Sơ hoàng thành, hậu quả khó mà lường được.
Di hài Cổ Thần hất Cự Thần binh ra, nó không tới gần Khương Phục Tiên, mà là nhằm vào hướng Hồng Mông Thạch Tháp, là Phù Đồ U đang thao túng con rối này.
Huyền Vận Thần hậu giơ cánh tay lên, y bào dày nặng cũng đung đưa theo, dòng nước xanh biếc từ trên trời đổ xuống, giống như nước sông chảy ngược, di hài Cổ Thần bị dìm ngập, tựa như rơi vào đầm lầy, không cách nào động đậy.
Đoàng!
Không gian tê liệt.
Ánh bạc lần nữa chiếu rọi Thái Sơ hoàng thành.
Khương Đông hoàng đạp không mà đi, trong đôi mắt ông ta mang theo nhuệ khí bễ nghễ thiên hạ, đã không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Bắc Thần nữa.
Đông hoàng nhấc tay, giữa ngón tay ngưng tụ ánh bạc, sau đó ánh bạc xé rách bầu trời, giây phút di hài Cổ Thần bị đánh trúng phân thành vô số mảnh vỡ.
Trần Mục trợn to con mắt, Cự Thần binh cũng không thể mảy may làm di hài Cổ Thần bị thương, vậy mà Đông hoàng lại tùy tiện dùng một ngón tay đã làm di hài Cổ Thần vỡ nát.
Đây chính là sức mạnh của cường giả đứng đầu Thần Vực.
"Thả ông ta ra đi."
Trần Mục nghe được giọng nói của Đông hoàng, hắn khởi động Hồng Mông Thạch Tháp, u quang phóng lên tận trời, nháy mắt liền biến mất tại Thái Sơ hoàng thành.
Khương Đông hoàng đi thẳng về phía trước, trong nháy mắt xuất hiện ở không trung vạn trượng, ông ta nắm quyền, ánh bạc giữa ngón tay còn chói mắt hơn mặt trời, sặc sỡ loá mắt.
Thần tộc bình thường đều nhắm mắt lại.
Trong mắt Lâu Tương Thần hậu mang theo kính sợ.
Ầm ầm!
Tiếng vang nặng nề vang vọng tinh hải.
Những đám mây hình nấm màu trắng bạc phóng ra, có tầng ánh bạc bao phủ Thái Sơ hoàng thành, tấm chắn màn sáng bảo vệ nơi này, mặt đất lắc lư kịch liệt, cảm giác như trời cũng sắp sụp đổ, vô cùng đáng sợ.
Một quyền kia rực rỡ tới cực điểm, vạch ra một dải ngân hà trong tinh hải mênh mông, Trần Mục kinh hãi, đó chính là cường giả đứng đầu Thần Vực.
Nửa thân người của Phù Đồ U bị nổ nát, chỉ còn sót lại thân thể tàn phế độn nhập vào hư không, một mình Đông hoàng đứng tại không trung vạn trượng, đứng chắp tay, uy phong tám phía.
Bầu trời xanh thẳm, vạn dặm không mây, phảng phất như duỗi tay là có thể hái được sao trời, một quyền vang dội cổ kim kia khiến cho đất trời trở nên càng gần hơn.
Thái Sơ hoàng thành vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Đông hoàng không đuổi theo, ông ta trở lại bên ngoài Quang Minh Thần Điện, nhìn Khương Phục Tiên đứng trong cột sáng ngân sắc, Huyền Vận Thần hậu bước tới trên bậc thềm.
Cự Thần binh trở lại trong tay Trần Mục, Hồng Mông Thạch Tháp tiến vào trong cơ thể hắn, trải qua lần chiến đấu này, vết nứt trên thạch tháp rõ ràng tăng nhiều.
Nếu như là Hồng Mông Thạch Tháp thời kỳ đỉnh phong, trấn áp cường giả Thần hoàng hẳn là rất dễ dàng, hiện tại Trần Mục cực kỳ mong muốn sửa lành lại Hồng Mông Thạch Tháp.
Loại tiên khí đỉnh tiêm này, muốn sửa lành, còn khó hơn so với lên trời, ít nhất phải có những vật liệu hiếm có như nước Vạn Vật, Hỗn Độn địa, Bổ Thiên thạch… muốn sửa Hồng Mông Thạch Tháp không hề dễ dàng.
Lâu Tương Thần hậu chắp tay với Đông hoàng và Huyền Vận Thần hậu ở nơi cao: "Lâu Tương bất lực, còn xin Đông hoàng cùng tỷ tỷ bỏ qua cho."
Huyền Vận Thần hậu khẽ cười nói: "Để muội muội khiếp sợ rồi, bọn ta cần phải nhận lỗi với ngươi mới đúng."
Chương 518 Đại Chiến Kết Thúc (1)
Thần tộc nhao nhao quay lại quảng trường, Khương Vũ Thần không bắt được Triệu Thiên Thần, hắn ta được đón rời đi.
Ánh bạc quanh thân Khương Phục Tiên phát ra càng thánh khiết, bên trong ánh bạc xuất hiện hư ảnh nửa người của nữ thần, đôi cánh đẫy đà bao quanh nàng ta, giống như Thần minh.
Thần tộc chung quanh cảm thấy huyết mạch trong cơ thể đang rung động, linh hồn của bọn họ cũng đang run rẩy, cảm giác còn kinh khủng hơn so với gặp phải Thần hoàng, đó là bắt nguồn từ sự kính sợ sâu trong linh hồn, không ngừng có thần tộc quỳ xuống.
Bên ngoài Quang Minh Thần Điện, thiên kiêu và cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc ào ào quỳ xuống, vẻ mặt bọn họ thong dong, không ngừng có ánh bạc vọt lên từ trên người bọn họ.
Trần Mục chú ý tới cỗ sức mạnh này đang tụ tập ở chỗ hư ảnh, còn kinh khủng hơn chiến trận tộc lão Khương gia dùng, trực tiếp tập trung tất cả sức mạnh Thần tộc ở Thái Sơ hoàng thành, vẻ mặt Lâu Tương Thần hậu khiếp sợ.
"Tộc vận!"
Lâu Tương Thần hậu thất thanh nói.
Diệp Hâm Nhiên đã từng nghe qua: "Mẫu hậu, trước kia ngài từng nói, tộc vận chỉ có Chân Thần có thể nắm giữ, Phục Tiên tỷ tỷ là Quang Minh nữ thần thời nay?"
Lâu Tương Thần hậu trịnh trọng nói: "Chắc là vậy, Quang Minh nữ thần là một trong số Thái Sơ Cổ Thần, là một trong những Thần minh cổ xưa nhất, có sức mạnh vượt xa Thần hoàng Thần Vực bây giờ."
Trong mắt Diệp Hâm Nhiên mang theo sùng bái.
Phía sau Quang Minh Thần Điện, Quang Minh Thần Tháp cao ngất đột nhiên chuyển động, tầng thân tháp ở chỗ cao nhất kia tràn ra một đạo ánh bạc, ánh bạc rơi vào trên người Khương Phục Tiên, sau đó nàng ta biến mất tại chỗ.
Trong mắt Thần tộc xung quanh chứa đựng nghi hoặc.
Huyền Vận Thần hậu kinh ngạc nhìn về phía Đông hoàng.
Nét mặt Đông hoàng bình tĩnh nói: "Không phải Quang Minh Thần Tháp lựa chọn Phục Tiên, mà chính là nàng đã khống chế Quang Minh Thần Tháp, nàng đã tiếp quản cổ trận cùng tộc vận của Thái Sơ hoàng thành, nàng chính là Chân Thần mà chúng ta chờ đợi."
Trong mắt Huyền Vận Thần hậu mang theo vui sướng, bà ta biết điều này có ý nghĩa gì, chỉ cần Khương Phục Tiên từ trong Quang Minh Thần Tháp bước ra, liền sẽ chiếu sáng Thần Vực.
Khác với quy trình ban đầu, đột nhiên xuất hiện nguy hiểm, làm cho Khương Phục Tiên tiến vào trạng thái rất huyền diệu, nàng ta trực tiếp khởi động Quang Minh Thần Tháp.
Trần Mục thấy vị hôn thê biến mất, biết nàng ta tiến vào Quang Minh Thần Tháp, cho nên cũng không có suốt ruột.
"Tổ chức tộc lão hội."
Giọng nói của Đông hoàng vang vọng Đông Thần quốc.
Cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc đều hiểu, chỉ có sự kiện trọng đại mới có thể tổ chức tộc lão hội, lần này Bắc Thần quốc, Phù Đồ cấm địa, Thiên Hỏa cấm địa liên thủ xâm phạm, Đông hoàng chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Bầu không khí trong Thái Sơ hoàng thành vẫn căng thẳng như cũ.
Khương Phục Tiên ở trong Quang Minh Thần Tháp, cần thời gian rất lâu mới có thể kết thúc lột xác, Trần Mục rõ ràng, hắn rời đi trong ánh mắt của Thần tộc.
Rất nhiều Thần tộc đều nhìn thấy biểu hiện của hắn trong lúc nguy cấp, trong lòng sinh ra sự kính trọng với hắn.
Huyền Vận Thần hậu đứng ở nơi cao nhìn Trần Mục, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: "Đứa nhỏ này không tệ."
Đông hoàng nhẹ gật đầu: "Triệu Bắc Thần chỉ là phân thân, giải quyết ông ta rất dễ dàng, ta đặc biệt lưu ý tới biểu hiện của Trần Mục, ánh mắt của Phục Tiên quả thật không tệ."
Trên mặt Huyền Vận Thần hậu tràn đầy nụ cười của từ mẫu: "Đừng làm khó dễ đứa nhỏ này, hắn rất tốt, cho dù đi đường tu tiên đến cuối, ta cũng bằng lòng nhận hắn làm con rể."
Đông hoàng cười gật đầu: "Yên tâm, chờ Phục Tiên ra khỏi Quang Minh Thần Tháp, ta sẽ công bố hôn ước của bọn chúng ra ngoài, Trần Mục có thể dựa vào sức mạnh của mình để đỡ được một chưởng của ta, thì sẽ đồng ý cho bọn chúng kết hôn."
Huyền Vận Thần hậu hài lòng gật đầu, càng là cường giả thì càng kiêng kị nhân quả, đều là lời vàng lời ngọc, sẽ không dễ dàng đổi ý, bà ta cũng mong nữ nhi có thể hạnh phúc.
Đông hoàng muốn tổ chức tộc lão hội, quay người trở lại Quang Minh Thần Điện, Huyền Vận Thần hậu đi tới bên cạnh Lâu Tương Thần hậu, bày tỏ áy náy tiếp đãi không chu đáo với bà ta.
Nếu như đến lúc đó thật sự khai chiến, cả Thần Vực đều sẽ chọn đội mà đứng, thực lực của Tây Thần quốc rất mạnh, nếu như có thể lôi kéo, chắc chắn chính là trợ lực cường đại.
Hai nhà không bàn thành hôn ước, không thể liên hôn, muốn có được sự ủng hộ của Tây Thần quốc vô cùng khó, Huyền Vận Thần hậu cũng không trông cậy vào việc có thể lôi kéo Lâu Tương Thần hậu, nhưng ít nhất phải để Tây Thần quốc giữ thế trung lập.
Thời điểm Trần Mục trở lại Phục Tiên các, Hạ Trúc Vân đi theo phía sau hắn, trong mắt tràn đầy sùng bái, không ngờ rằng tu tiên giả cũng có thể cường thế như vậy.
Hắn làm Phù Đồ Thần hoàng bị thương, dùng Hồng Mông Thạch Tháp trấn áp Phù Đồ U, còn dùng Cự Thần binh ngăn chặn di hài Cổ Thần, trợ giúp Đông Thần quốc vượt qua nguy cơ, ở trong mắt Thần tộcĐông Thần quốc, Trần Mục không thể nghi ngờ chính là cọng cỏ cứu mạng.
Chỉ có Huyền Vận Thần hậu biết, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay Đông hoàng, Khương Đông hoàng đã sớm tính tới việc Bắc Thần Thần hoàng sẽ giở trò, cố ý lộ ra sơ hở.
Chiến tranh luôn luôn cần có lý do, lần này Triệu Bắc Thần chủ động khơi lên mầm tai hoạ, Đông Thần quốc bèn có lý do chính đáng.
Trần Mục trở lại Phục Tiên các liền ở trong phòng tu luyện.
Hắn muốn nghỉ ngơi, nhưng mà lại có rất nhiều thiên kiêu Thần tộc đến đây thăm hỏi, Khương Vũ Thần và Lôi Hoan Âm đồng thời đi vào Phục Tiên các, bọn họ là đụng phải ở trên đường.
Hạ Trúc Vân vội vàng thông báo với Trần Mục.
Trần Mục chỉ có thể đến đình tử gặp bọn họ.
Khương Vũ Thần đứng trước mặt Trần Mục, vẻ mặt nghiêm túc, khom mình hành lễ nói: "Đa tạ Trần huynh, lần này Đông Thần quốc có thể bình an vô sự, đều nhờ ngươi ra tay tương trợ."
Trần Mục không kể công tự kiêu: "Bá phụ và bá mẫu có thể xử lý được bọn họ, ta chỉ là tiện tay mà thôi."
Chương 519 Đại Chiến Kết Thúc (2)
Khương Vũ Thần mới phát hiện Trần Mục là tuyệt thế thiên kiêu khiêm tốn nhún nhường, trong lòng kính sợ, muốn học tập hắn, khá công nhận vị hôn phu của tỷ tỷ.
Trần Mục nhìn về phía Lôi Hoan Âm trên mặt đeo lụa mỏng: "Không biết Hoan Âm Thần nữ tìm ta có chuyện gì?"
Trong mắt Lôi Hoan Âm mang theo ý cười, hơi hơi khom người, âm thanh véo von nói: "Biểu hiện hôm nay của Trần huynh kinh diễm khiến cho Hoan Âm rất ngưỡng mộ, cho nên muốn cùng Trần huynh uống trà luận đạo, không biết Trần huynh có thể nể mặt hay không."
Trần Mục không tiện từ chối, Khương Vũ Thần khẽ nhíu mày, nghĩ thầm tỷ tỷ ở Quang Minh Thần Tháp, hiện tại phải giúp nàng ta trông kỹ chút: "Hoan Âm Thần nữ, nghe nói Trần huynh có hôn ước, không thích nói chuyện riêng với những nữ nhân khác."
Lôi Hoan Âm nhướng mày, không nghĩ tới Trần Mục đã có hôn ước, có hôn ước xác thực phải giữ khoảng cách với những nữ nhân khác, nhưng tại sao hắn lại thường xuyên ở cùng với Khương Phục Tiên?
Chẳng lẽ nói Trần Mục và Khương Phục Tiên có hôn ước, trên mặt Lôi Hoan Âm tràn đầy biểu cảm kinh ngạc, nàng ta rất thông minh, không có trực tiếp hỏi.
"Trần huynh, ta cũng không gây thêm phiền phức cho ngươi, đây là《 Lôi Pháp Chân Kinh》và《Thân Ngoại Lôi Tướng》, hi vọng sẽ có thể trợ giúp được ngươi tu hành."
Trần Mục nhìn hai viên châu trữ vật bay tới trước mặt, bên trong giấu kỹ thần thông hiếm thấy, ngay cả Khương Vũ Thần cũng hơi kinh ngạc, bởi vì đó là tuyệt học của Lôi tộc.
"Đa tạ Hoan Âm Thần nữ."
Trần Mục chắp tay bày tỏ ý cảm ơn, Lôi Hoan Âm trầm giọng nói: "Trần huynh, gần đây không thái bình, Hoan Âm phải trở về Thiên Vực thần quốc trước, ta sẽ chuẩn bị căn nguyên thần lôi cho ngươi, tùy thời cung nghênh ngươi đến."
"Nhất định!"
Trần Mục gật đầu cười nói.
Trước khi đi Lôi Hoan Âm bỗng nhiên mở miệng: "Trần huynh, đến Cổ Thần cấm địa, tất nhiên phải đi qua Tổ Thần thành, đến lúc đó nhất định phải nhắc Hoan Âm, ta muốn hợp tác với ngươi."
"Không thành vấn đề."
Trần Mục đích thân tiễn Lôi Hoan Âm ra ngoài.
Đợi sau khi nàng ta đi, Khương Vũ Thần thể hiện ra tùy ý hơn rất nhiều, nghi ngờ nói: "Tỷ phu, ngươi cũng không đẹp trai bằng ta, tại sao lại có mị lực như thế? Có thể truyền thụ chút kinh nghiệm được không?"
Trần Mục cũng bị chọc cười, chân thành nói: "Nào có kinh nghiệm, chắc chắn là nàng ta còn có mục đích khác."
Khương Vũ Thần cũng nhìn ra Trần Mục không đơn giản, hiếu kỳ nói: "Ngươi và tỷ ta tới mức nào rồi?"
Trần Mục ho khan nói: "Bí mật."
Khương Vũ Thần cũng không có hỏi nhiều, chỉ là trầm giọng nói: "Trần Mục, nếu như ngươi dám làm chuyện có lỗi với tỷ ta, ta cam đoan, ngươi có trốn tới chân trời góc biển cũng vô dụng!"
Trần Mục không nhịn được cười lớn ha ha.
Khương Vũ Thần đặc biệt mang rượu ngon mỹ tửu của Thần Vực đến, hai người uống rượu trò chuyện ở trong đình, đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi nói chuyện cùng nhau.
Quan hệ của Trần Mục và Khương Vũ Thần càng ngày càng tốt, đây cũng là chuyện Khương Phục Tiên muốn nhìn thấy.
Cho đến tận ban đêm.
Khương Vũ Thần mới rời đi.
Trần Mục về phòng tiếp tục tu luyện, năng lượng trong Thái Sơ hoàng thành rất nồng đậm, cho dù hắn thi triển Táng Thiên thôn phệ lượng lớn sinh cơ, nơi này vẫn khôi phục lại rất nhanh như cũ.
Vật chất năng lượng dồi dào tràn vào trong cơ thể, Trần Mục vẫn đang không ngừng luyện hóa thần nguyên và thần thạch, da thịt hiện ra bóng loáng phát sáng, trong thức hải, đang lĩnh hội《Lôi Pháp Chân Kinh》và《Thân Ngoại Lôi Tướng 》.
Hôm sau, giữa trưa.
Quanh thân Trần Mục trải rộng lôi quang.
Trước kia hắn đã từng tu luyện rất nhiều kiếm ý và quy tắc, hiện tại tiếp xúc với lôi pháp, mới hiểu được đạo pháp cao thâm.
"Nhục thân cách thiên lôi lần thứ sáu càng lúc càng gần, cần tìm nơi thích hợp để đột phá." Trần Mục lẩm bẩm dưới đáy lòng, gần đây mây đen phân bố dày đặc trên vùng trời của Phục Tiên các, đây là dấu hiệu Bất Diệt Kinh sắp đột phá.
Nếu như Bất Diệt Kinh có thể đạt tới cảnh giới đỉnh phong tầng thứ sáu, nhục thể của hắn có thể đàn áp tất cả thiên kiêu Thần tộc, vẫn còn chưa thành tiên, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của thân thể đã có thể làm được!
"Nếu như có thể tu luyện tới Bất Diệt Kinh cực cảnh, tầng thứ bảy, ta có thể đối chọi được với Thần hoàng không?" Trần Mục nghĩ đến một quyền của Đông hoàng khiến Phù Đồ U trọng thương kia.
Vào lúc hắn đang trầm tư, Hạ Trúc Vân lại đi tới trước cửa phòng: "Trần công tử, Mạc tiểu thư cầu kiến."
Trần Mục không khỏi lắc đầu, nhận lễ của người phải nể mặt người, tờ thần văn kinh văn kim sắc Mạc Lưu Sương tặng kia vô cùng trân quý, trong đó có cảm ngộ của tiền bối đại năng, giúp hắn được lợi rất nhiều.
"Biết rồi."
Trần Mục lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trong đình viện.
Mạc Lưu Sương thân mặc bạch y, nàng ta cung kính nói: "Trần công tử, hôm nay ta phải trở về Tây Thần quốc, cố ý đến nói từ biệt với ngươi."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, chắp tay nói: "Mạc cô nương, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
Mạc Lưu Sương che miệng cười một tiếng, nàng ta nghiêm túc nói: "Tây Thần quốc chúng ta có rất nhiều di tích của tu tiên giả, còn có lượng lớn cổ tịch do tu tiên giả để lại, nếu Trần huynh có hứng thú, có thể cùng ta đến Tây Thần quốc."
Trần Mục lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của Mạc cô nương, gần đây ta không muốn đi xa."
Một mình đi tới Tây Thần quốc mạo hiểm rất cao, hơn nữa dạo này Thần Vực hỗn loạn, rất không an toàn.
Mạc Lưu Sương có chút tiếc nuối, nàng ta lấy ra một mảnh kim loại phiếm vàng giống như mảnh trúc, chữ khắc phía trên có phần không rõ, rõ ràng là cổ vật: "Lâu Tương Thần hậu nói, nếu như Trần công tử muốn xem bản đầy đủ, có thể đến Tây Thần quốc tìm bà ấy."
"..."
Trần Mục có phần im lặng.
Hắn nhận lấy mảnh kim giản rất có lịch sử này.
Đến đây Mạc Lưu Sương cáo từ, sau khi nàng ta rời đi, Trần Mục cẩn thận kiểm tra mảnh kim giản này, sau khi xác định không có vấn đề mới bắt đầu nghiên cứu nội dung phía trên này.
Bên trên kim giản ghi chép tên truyền thừa là《 Đạo Tàng》, vả lại chỉ có tên, ngay cả nội dung cũng không có: "Đây thật đúng là nhử!"
Chương 520 Đại Chiến Kết Thúc (3)
Tờ kinh văn kim sắc kia chí ít còn có nội dung, thậm chí Trần Mục còn tìm hiểu được ba loại thủ ấn bên trong trang kinh văn kia, lĩnh ngộ ra rất nhiều thứ, nhưng mà mảnh kim giản này, chỉ có hai chữ, rất khó lấy được cái gì.
Thời điểm Trần Mục đang trầm tư, kim giản đột nhiên biến mất khỏi tay hắn, nháy mắt xuất hiện ở thức hải, mảnh kim giản kia phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Hình như nó đang hấp thu niệm lực?"
Trần Mục có thể cảm giác được mảnh kim giản bất phàm này, lập tức dùng thức hải niệm lực ôn dưỡng, sau đó tiếp tục quay về phòng tu luyện.
Sau khi người của Tây Thần quốc rời đi, Lâu Tương Thần hậu đến xem Trần Mục, phát hiện hắn đang tu luyện liền không có quấy rầy, vốn còn muốn đến khen hắn hai câu, sau đó nghĩ lại, sợ hắn ngạo mạn, nên không quấy rầy hắn nữa.
Nửa tháng sau.
Bầu trời nơi Phục Tiên các u ám.
Hạ Trúc Vân nhìn chằm chằm lên bầu trời, ở Thái Sơ hoàng thành đừng nói là sét đánh, ngay cả đổ mưa cũng chưa từng thấy, nhưng gần đây mây đen bao phủ, nàng ta cứ cảm thấy có đại lôi động trời.
Trong phòng, Trần Mục đột nhiên mở to mắt, hắn lao ra khỏi cửa phòng, hóa thân thành tia sét kim sắc, nháy mắt biến mất khỏi Phục Tiên các, Hạ Trúc Vân còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng nàng ta chú ý tới mây đen trên bầu trời đang di chuyển.
Rất nhiều cường giả đều chú ý tới mây đen di chuyển.
Ầm ầm!
Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên.
m thanh sấm sét kia làm cho rất nhiều Thần tộc khiếp sợ.
Bầu trời bên trong Thái Sơ hoàng thành vẫn trong trẻo, thiên kiêu Thần tộc nhao nhao nhìn về hướng ngoài thành, ở nơi cách Thái Sơ hoàng thành rất xa, một đạo thiên lôi nối liền thiên địa.
Thiên lôi màu đỏ xanh phảng phất như muốn chia đôi đất trời, có thiên kiêu chú ý tới tu tiên giả ở phía xa: "Là Trần Mục, chẳng lẽ hắn đang độ kiếp?"
Tất cả thiên kiêu trong thành đều khiếp sợ, cho dù bọn họ không phải tu tiên giả, nhưng cũng biết ở niên đại không cách nào thành tiên này, không ai có thể độ kiếp thành công.
Khương Vũ Thần và Cơ Thanh Vân lập tức chạy tới chỗ độ kiếp, còn có Hướng Yên Hà vẫn ở Thái Sơ hoàng thành, toàn bộ thiên kiêu Thần tộc và cả tu tiên giả trong thành đều chạy về nơi xa.
Mây đen đầy trời không ngừng lan ra, ngay cả Thái Sơ hoàng thành to lớn cũng sắp bị mây đen kia thôn phệ, lôi đình màu đỏ xanh không ngừng đánh vào trên người Trần Mục, quần áo của hắn tả tơi, lộ ra da thịt bóng loáng như phát sáng.
Hình ảnh độ kiếp khác biệt với thiên kiêu Thần tộc dự đoán, Trần Mục không có lao vào biển sét, hắn ngồi xếp bằng dưới mặt đất, nhận lấy sấm sét tẩy lễ, đường kính của sấm sét dài mấy trượng, đất đá chung quanh không ngừng hóa thành dung nham trong lòng đất, giống như ngày tận thế.
Mây đen tràn ngập, đè ép ngàn dặm, Thái Sơ hoàng thành cũng bị mây đen bao phủ, bách tính trong thành cảm nhận được áp lực, cường giả nội thành đều cau mày.
Trên đỉnh Thần sơn nơi sâu trong nội thành, mây khói lượn lờ trong đình, Huyền Vận Thần hậu đưa mắt nhìn về nơi xa, Hà Mộng Như cung kính đứng ở sau lưng bà ta.
Sấm sét xanh đỏ nối liền đất trời, cách ở rất xa cũng có thể nhìn rất rõ ràng, khủng bố tới kinh dị: "Thần tướng cũng rất khó dùng thần lực để chống đỡ trực diện, đứa bé kia cần phải dùng nhục thân tiếp nhận tẩy lễ."
Trong đôi mắt xanh thẳm của Huyền Vận Thần hậu lóe ra lôi quang, mỉm cười gật đầu, bà ta từng xem rất nhiều cổ tịch, biết được thời cổ có cường giả luyện thể, nhục thân đạt tới cực cảnh, có thể một quyền chấn động tinh hà.
Nhục thân của Trần Mục càng mạnh, thì có thể thi triển thần thông mạnh hơn, huyết mạch Thần tộc và Hồng Mông tiên chủng sẽ có thể trao cho hắn sức mạnh mạnh hơn, cũng không cần lo không chịu nổi sức mạnh quá mạnh mà bị phản phệ.
"Thần hậu, thời đại này có thể độ kiếp sao?" Trong mắt Hà Mộng Như mang theo nghi hoặc.
Huyền Vận Thần hậu trầm mặc một lát sau đó trả lời: "Tiểu Trần không có độ kiếp, đây là thiên lôi luyện thể, phương pháp tu luyện xa xưa, rất nguy hiểm."
Hà Mộng Như có thể nhìn ra sự đáng sợ của thiên lôi, Thái Sơ hoàng thành tràn ngập ánh bạc, nhưng mà bầu trời bao phủ mây đen, đây là chuyện chưa bao giờ có.
Càng đến gần trung tâm của thiên lôi, càng có thể cảm giác được sự khủng bố của thiên lôi, Khương Vũ Thần cũng không dám tới gần Trần Mục, hắn ta đứng ở bên ngoài vài dặm.
Cơ Thanh Vân và Hướng Yên Hà cũng tới gần đó, bọn họ nhìn chằm chằm vào Trần Mục đang tắm trong thiên lôi, bóng dáng kia ở trong ánh chớp lộ ra rất mơ hồ.
Thiên lôi lần này rất khủng bố, lúc vừa mới bắt đầu, nhục thân giống như dao cắt, tựa như bị vạn tiễn xuyên tâm, đau thấu tim gan, ngay cả linh hồn cũng đang chịu tra tấn.
Đùng đoàng!
Tiếng sấm sét không ngừng.
Trong mây đen, hơn mười đạo lôi quang màu vàng đỏ đan xen rơi xuống, thiên kiêu chung quanh đều rút lui, Trần Mục bị lôi quang bao phủ, dung nham chảy dòng dòng.
"Thiên kiếp khủng bố như thế?"
"Quả là tu tiên giả lợi hại!"
Thiên kiêu thần tộc không nhịn được cảm khái, bọn họ chưa từng thấy Chân Tiên, đều tưởng rằng Trần Mục đang độ kiếp.
Nhục thân của Trần Mục liên tục bị tổn hại, hắn cần tiêu hao năng lượng đi phục hồi, rất nhanh, năng lượng trong cơ thể đã tiêu hao gần như không còn, cần phải thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh mới có thể chống đỡ tiếp tục luyện thể.
Sau ba ngày thiên lôi duy trì, có một số Thần tộc có phần mỏi mệt, bởi vì cảnh tượng không có thay đổi, nên cảm thấy không thú vị, Thần tộc vây xem bắt đầu rời đi.
Cường độ thiên lôi không hề giảm bớt chút nào.
Trong lôi quang, da thịt của Trần Mục hiện ra ánh vàng, không ngừng nứt ra, không ngừng khép lại, dòng máu đỏ tươi trong cơ thể hắn đang bị thiêu đốt, sau đó có dòng máu màu vàng được sinh ra.
Thời điểm hắn đang thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh, huyết mạch trong cơ thể cũng không vì vậy mà khô kiệt, huyết mạch kim sắc ngược lại đang thức tỉnh, toàn bộ quá trình giống như là đang thay máu.