Đồng thời hắn sử dụng bốn loại kiếm ý và hai loại kiếm thế, với sự gia trì của Cửu Bính Tàn Kiếm, cộng thêm Thanh Vân kiếm vừa lấy được, Trần Mục muốn thử xem, liệu có thể dựa vào sức mạnh này để đối kháng trực diện với Kiếm Thánh được không.
Ầm ầm.
Giữa không trung xuất hiện vụ nổ dữ dội.
Trần Mục bị chấn động lùi lại, hắn nắm chặt Thanh Vân kiếm, cả cánh tay đều đang run rẩy, trong nháy mắt hắn chấn động lùi lại, Lâu Nhạc Dương ép sát tiến lên.
Ánh mắt của Lâu Nhạc Dương hung ác, huyết kiếm trong tay mang theo huyết quang nồng đậm.
Trần Mục mất thăng bằng, nhìn thấy Lâu Nhạc Dương đang giết tới, hắn cũng không hoảng loạn, mà thôi động Cửu Bính Tàn Kiếm trong Tu Di Giới Chỉ.
Cửu Bính Tàn Kiếm phá không bay ra.
Xì! Xì! Xì!
Ánh mắt Lâu Nhạc Dương hơi ngưng tụ, hắn ta vung kiếm chém về phía những tàn kiếm bay đến trước mặt kia.
Trần Mục nhân cơ hội ổn định cơ thể, Cửu Bính Tàn Kiếm kia thành công kéo chân Lâu Nhạc Dương.
Ở phía xa, Hàn Giang Tuyết đang chăm chú theo dõi chiến trường: “Vào tuổi này mà đã có thể chặn được một kiếm của Kiếm Thánh, thiên phú thật đáng sợ.”
Lâu Nhạc Dương không hề thủ hạ lưu tình.
Cả người Trần Mục đều sắp suy sụp, chỉ mới đấu một kiếm với Kiếm Thánh mà đã sắp không chịu được nữa.
Cách đó không xa.
Lâu Nhạc Dương giải phóng lĩnh vực.
Trong bán kính ngàn trượng đều bị bao phủ bởi sương máu, Cửu Bính Tàn Kiếm bị sức mạnh ngang ngạnh kia làm lùi lại.
Cửu Bính Tàn Kiếm trở lại bên cạnh Trần Mục, chúng bày ra thành hình quạt sau lưng Trần Mục.
Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay, ánh mắt kiên định, vẻ mặt điềm tĩnh, phong thái khá giống với cường giả kiếm đạo.
“Tiểu quỷ, ngươi có thể nhìn thấy Tu La lĩnh vực của ông đây, cũng xem như chết không đáng tiếc.”
Cả không gian giống như địa ngục, ngay cả ánh mắt trời cũng biến mất, âm phong rần rần, linh lực trong cơ thể của Trần Mục đều bị áp chế.
Kiếm Hoàng có thể khai mở ra Kiếm Cung, Kiếm Thánh có thể thi triển lĩnh vực, đây chính là lĩnh vực của cường giả Kiếm Thánh, có thể gia tăng sức mạnh của bản thân với biên độ lớn, còn có thể làm giảm đáng kể sức mạnh của đối phương.
Quy tắc phong cấm do Thanh Vân kiếm giải phóng cũng tương tự như lĩnh vực, chỉ có cường giả Kiếm Thánh mới có thể thi triển lĩnh vực, lĩnh vực mạnh hơn khí tràng rất nhiều.
Biệt hiệu của Lâu Nhạc Dương là Quỷ Diện Tu La, bởi vì hắn ta nắm giữ Tu La lĩnh vực, có thể tăng cường sức mạnh thể chất, có thể mạnh hơn, nhanh hơn.
Trần Mục cảm thấy toàn thân nhớp nháp, giống như có thứ gì đó dính ở trên người, khiến hắn rất không thoải mái, huyết dịch trong cơ thể cũng chảy chậm dần.
“Kiếm của ông đây rất nhanh.”
“Ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn.”
Ánh mắt của Lâu Nhạc Dương mang theo tia khôi hài.
Vào lúc Lâu Nhạc Dương chuẩn bị xuất kiếm, Trần Mục làm động tác hãy khoan: “Dừng đã!”
Lâu Nhạc Dương và Trần Mục cách khoảng không nhìn nhau, giữa bọn họ cũng chỉ cách nhau mười mấy trượng, Lâu Nhạc Dương tin chắc rằng Trần Mục không thể trốn thoát.
“Ngươi còn có di ngôn gì?”
Lâu Nhạc Dương khôi hài nhìn về phía hắn.
Trần Mục thu lại Thanh Vân kiếm trước, sau đó Cửu Bính Tàn Kiếm phía sau lưng cũng trở về trong Tu Di Giới Chỉ, hành động này của hắn, giống như đã từ bỏ phản kháng.
Lâu Nhạc Dương khẽ gật đầu, một lựa chọn rất sáng suốt, cận kề cái chết còn có thể bình tĩnh như vậy, thật đúng là thiên kiêu hiếm thấy trên đời.
“Giết ta thì cũng phải có lý do chứ.” Trần Mục nhìn Lâu Nhạc Dương, vẻ mặt ngây thơ.
Lâu Nhạc Dương nhìn Trần Mục, nhàn nhạt nói: “Lăng Vân tông với bọn ta không đội trời chung.”
“Vậy ta có thể gia nhập với các người không?” Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục mang theo nụ cười vô hại.
Lâu Nhạc Dương trừng to mắt, thiên kiêu tuyệt thế như vậy, nếu như gia nhập Tà tông, vậy sau này Tà tông chắc chắn sẽ có thể xưng bá khắp Vạn Tượng đại lục.
“Ngươi thật sự có ý định gia nhập Tà tông?”
“Ngươi cảm thấy hiện giờ ta có lựa chọn khác không?”
Trần Mục thả tay bất lực.
Trong mắt Lâu Nhạc Dương mang theo ý cười.
Giọng điệu của hắn kích động nói: “Với thiên phú của ngươi, cộng thêm bí pháp tu luyện của Tà tông chúng ta, không hơn mười năm là có thể khiến ngươi trở thành Kiếm Thánh!”
Ở phía xa, Hàn Giang Tuyết híp mắt lại, sau khi Lâu Nhạc Dương khai triển lĩnh vực, khu vực chỗ đó đều là sương máu, nàng ta cũng không rõ tình hình bên trong.
“Có chuyện gì thế?”
“Tên tiểu tử kia còn có át chủ bài?”
Hàn Giang Tuyết không hiện thân, chỉ là lo lắng rằng Trần Mục còn có át chủ bài nên đã để Lâu Nhạc Dương lên trước, bây giờ xem ra quyết định này rất sáng suốt.
Bên trong Tu La lĩnh vực.
Hai người vẫn còn đang trò chuyện.
Lâu Nhạc Dương tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt kia của hắn rải rác vết sẹo, vô cùng dữ tợn, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Trần Mục, ngươi rất thông minh, tương lai vô hạn.”
Lâu Nhạc Dương mang theo sát ý xông tới, bây giờ lại hết lời khen ngợi Trần Mục.
Trần Mục nhân cơ hội hỏi: “Ta không chết, các người giải thích thế nào với Thánh Kiếm sơn?”
“Bọn họ cũng không nói là phải thấy được thi thể của ngươi.”
“Hóa ra là vậy.”
Trần Mục nắm chặt thành quyền, không ngờ Thánh Kiếm sơn quả nhiên có tham gia vào chuyện này, ban đầu chỉ là hoài nghi, bây giờ đã có thể xác định được.
Lâu Nhạc Dương bỗng nhiên cau mày, nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại biết được chuyện này?”
“Ta không biết, chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Trần Mục nở nụ cười ngây thơ, nhưng lại khiến cho lão quái vật sống tạm bợ gần vạn năm sợ hãi.
Lâu Nhạc Dương không khỏi cau mày, Trần Mục trông có vẻ vẫn là đứa trẻ, nhưng hắn lại điềm tĩnh đến đáng sợ, thậm chí những lúc thế này vẫn còn nói chuyện phiếm.
“Không cần phải lo lắng việc Thánh Kiếm sơn, chỉ cần ngươi hoàn thành bài khảo hạch vào tông, chúng ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi Hoang Châu, ở Hồng Châu ngươi có thể phát triển tốt hơn.”
“Khảo hạch?”
Trần Mục nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn đã từng nghe nói về khảo hạch của Tà tông, chính là giết những người vô tội, sau đó tuyên thệ gia nhập, như vậy sẽ không còn đường lui.
“Khảo hạch rất đơn giản.”
“Các người còn có ai ở gần đây nữa?”
“Việc này ngươi không cần phải biết, đi theo ta là được, nếu không đợi lát nữa ngươi muốn đi cũng khó.”
Trần Mục nghe được hàm ý, chắc là sẽ có cường giả của Thánh Kiếm sơn đến đây, có thể khiến cho Lâu Nhạc Dương kiêng kỵ, chắc chắn cũng phải là cường giả Kiếm Thánh.
Chương 182 Trở về Lăng Vân tông (2)
Tất nhiên hắn sẽ không rời đi cùng Lâu Nhạc Dương, đợi cường giả của Thánh Kiếm sơn xuất hiện, đến lúc đó sẽ càng khó giải quyết: “Ngươi có biết phản bội tông phái sẽ chết thế nào không?”
“Cái gì?”
“Ngươi đang lừa ta?”
Lâu Nhạc Dương tức giận nhìn Trần Mục.
Vẻ mặt Trần Mục điềm tĩnh, có con bướm đậu trên vai Lâu Nhạc Dương, con bướm kia lặng lẽ ngưng tụ thành kiếm ấn.
Lăng Vân phong, đỉnh núi.
Khương Phục Tiên cảm nhận được vị trí ký hiệu của Trần Mục, đưa tay lên, vung kiếm, kiếm quang màu tuyết trảm phá không gian xuất hiện trong khu rừng, trong nháy mắt Tu La lĩnh vực đã bị kiếm quang màu tuyết xé toạc.
Sau lưng Lâu Nhạc Dương lạnh toát, nhưng lại không kịp né tránh, Trần Mục nhìn thấy tuyết quang cắt qua đầu vai của hắn ta.
Răng rắc!
Cánh tay của Lâu Nhạc Dương rơi xuống ngang vai.
Hắn ta không chảy máu, bởi vì chỗ vết cắt đã bị đóng băng bởi băng tuyết, nửa cơ thể đều cứng đờ.
Tu La lĩnh vực ngang ngạnh nhanh chóng sụp đổ.
Lâu Nhạc Dương ôm chặt cánh tay bị đứt, sợ hãi nhìn xung quanh, hắn ta còn tưởng rằng Khương Phục Tiên đích thân đến đây, trong ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Ngay cả Hàn Giang Tuyết cũng bị dọa đến nỗi biến mất khỏi đỉnh núi, sắc mặt nàng ta kinh hãi: “Làm sao có thể, ta vẫn chưa nhận được tin tức Khương Phục Tiên rời khỏi Lăng Vân tông.”
Trần Mục có hơi thất vọng.
Hắn nhìn Lâu Nhạc Dương bị đứt cánh tay, khẽ lắc đầu, nếu như lão bà Phục Tiên đánh chếch một chút là có thể chém trúng đầu, nàng ta lại nhắm chuẩn chính xác vị trí mà hắn đánh dấu cách hàng vạn dặm, thậm chí còn không sai lệch chút nào.
Trần Mục còn tưởng rằng đánh dấu ai là có thể giết người đó, không ngờ là chỉ đâu đánh đó.
Có Huyễn Điệp đậu trên đỉnh đầu Lâu Nhạc Dương.
Hắn ta vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của Khương Phục Tiên, hoàn toàn không hề cảm nhận được sự tồn tại của Huyễn Điệp.
Một tia kiếm ấn ngưng tụ.
Một tia tuyết quang phá không bay đến.
Quỷ Diện Tu La Lâu Nhạc Dương bị giết ngay tại chỗ.
Hai kiếm chém chết Kiếm Thánh, Trần Mục cảm thấy có chút lạnh, trong khu rừng bao phủ lớp áo bạc, cả dãy núi đều ngập trong băng tuyết.
Trần Mục tìm thấy không gian giới chỉ trên người Lâu Nhạc Dương, hắn dùng niệm lực để xóa bỏ ấn ký ban đầu.
Trong giới chỉ không có linh thạch, chỉ có bí pháp tu luyện của Tà tông, còn có một số vật phẩm vặt vãnh, Trần Mục thiêu hủy hết toàn bộ những thứ đồ này.
Hai tia kiếm quang của Khương Phục Tiên khiến Hàn Giang Tuyết phải lẩn trốn, cường giả che mặt xông tới chỗ Trần Mục cũng bị dọa sợ hoảng loạn bỏ chạy.
Bọn họ còn tưởng rằng Khương Phục Tiên đã đến.
Trần Mục cũng không dừng lại ở chỗ này, hắn bay lên không trung, hóa thành luồng sáng bay đi.
Trên đường trở về Lăng Vân tông.
Trần Mục không có cảm giác bị theo dõi.
Lực uy hiếp của kiếm quang của Khương Phục Tiên quá mạnh, những cường giả muốn mưu hại Trần Mục kia, cũng đang lo lắng kiếm quang có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
...
Một ngày sau.
Trần Mục trở lại Lăng Vân tông.
Các tiểu bối nhìn lên hỏa quang trên bầu trời.
“Đó là tiểu sư thúc sao?”
“Không phải ngài ấy ở Thanh Vân trấn ư?”
“Theo lý thì Thanh Vân đại hội đã kết thúc, nhưng tiểu sư thúc trờ về nhanh thật, ta vẫn chưa từng thấy Kiếm Vương có tốc độ nhanh như vậy.”
“Không biết thứ hạng của Lăng Vân tông lần này có tăng lên không, lần Thanh Vân đại hội trước, đám Diệp Hoành bọn họ đều xếp thứ ba trở về, kết quả linh thạch hàng tháng chúng ta nhận được giảm bớt một phần ba.”
“Mong là nhóm tiểu sư thúc lần này có thể đạt được thành tích tốt, vậy thì tài nguyên của chúng ta cũng có thể tăng lên.”
Khi Trần Mục trở về, nhóm người Lý Thanh Lưu vẫn chưa trở lại Lăng Vân tông, thậm chí các tiểu bối còn không biết thành tích của Thanh Vân đại hội.
Hắn đi thẳng đến Lăng Vân phong.
Trần Mục lo lắng đám người Lý Thanh Lưu sẽ gặp nguy hiểm, muốn đến Lăng Vân phong để bàn bạc với Khương Phục Tiên.
Nhưng nửa đường lại gặp Tiêu Vân.
“Tiểu sư thúc.”
Diệp Hoành và Thẩm Trạch cũng chạy qua đây, Triệu Phi Yến và Liễu Mị Nhi cũng lần lượt chạy tới.
Bọn họ đang chờ thành tích của Thanh Vân đại hội, cho nên sau khi Trần Mục trở lại, họ đều chạy tới đầu tiên.
“Tiểu sư thúc, sao ngươi lại trẻ ra nhiều như vậy?” Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yến lộ vẻ kinh ngạc.
Trần Mục nói đùa: “Ngươi cười ta lớn nhanh quá, cho nên ta đã thu lại.”
Mọi người đều không nhịn được bật cười thành tiếng.
Diệp Hoành nhướng mày: “Tiểu sư thúc, thành tích của lần Thanh Vân đại hội này như thế nào?”
“Đương nhiên là đứng nhất!”
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười.
Liễu Mị Nhi trầm giọng nói: “Ta thấy Tằng trưởng lão của Tàng Kinh các dẫn theo Kim trưởng lão và Lục trưởng lão trở về Thanh Vân trấn, còn tưởng rằng mọi người đã gặp rắc rối.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Cuối cùng Trần Mục cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm, có bọn họ đến Thanh Vân trấn hỗ trợ Lý Thanh Lưu, đám người Triệu Tư Tư chắc chắn có thể bình an trở về.
Song các cường giả Tà tông lại cho rằng Khương Phục Tiên đang ở gần đó, sớm đã hoảng loạn bỏ chạy, đoán chừng bọn họ không dám ở lại Hoang Châu.
Triệu Phi Yến thấy vẻ mặt của Trần Mục không đúng lắm: “Lần Thanh Vân đại hội này xảy ra chuyện gì thế, sao ngươi lại quay về trước, đám người Triệu Tư Tư đâu?”
Mọi người đều tò mò nhìn sang Trần Mục.
“Nói ra dài lắm.”
“Đến Ngạo Kiếm phong từ từ kể.”
Mọi người đi cùng Trần Mục đến Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục kể chuyện đánh bại Từ Nham và Kiếm Khinh Cuồng cho bọn họ nghe, lần này Thánh Kiếm sơn gây hấn, lại bị Trần Mục hung hăng vả mặt.
Diệp Hoành và Thẩm Trạch vô cùng kích động, Triệu Phi Yến và Tiêu Vân đều cảm thấy là chuyện đương nhiên, bọn họ đều tin tưởng vào thực lực của Trần Mục.
“Thanh Vân đại hội lần này còn gặp phải tiểu bối của Tà tông, suýt chút nữa là bị ám toán, may mà có ngọc bội khắc hình kiếm sư tôn đưa cho, nếu không ta đã không về được.”
“Cái gì?”
Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo vẻ tức giận.
Nàng ta suýt chút đập vỡ bàn đá của Trần Mục.
Đám tiểu bối đều vô cùng tức giận, ý phẫn nộ lộ rõ trên mặt, Tiêu Vân trầm giọng nói: “Nhóm người Tằng trưởng lão chạy tới Thanh Vân trấn chắc chắn là có liên quan đến Tà tông, tiểu sư thúc sao ngài lại quay về một mình?”
“Ta là mục tiêu tập kích của Tà tông, ta chuồn trước, như vậy đám người Triệu Tư Tư sẽ không bị liên lụy.”
Chương 183 Trở về Lăng Vân tông (3)
“Như vậy cũng mạo hiểm quá?”
“Tiểu sư thúc ngài dũng cảm thật.”
Triệu Phi Yến cau mày lại, ánh mắt của Liễu Mị Nhi lại đầy vẻ sùng bái.
Trần Mục không hề nhắc đến chuyện chém chết Dạ Xoa, cũng không nói ra chuyện gặp Kiếm Thánh trên đường đi, bởi vì những chuyện này không đáng để khoe khoang.
“Tiểu sư đệ, đến Lăng Vân phong.” Giọng nói nhẹ nhàng của Khương Phục Tiên vang lên bên tai.
Trần Mục cười nói: “Ta còn phải đến Lăng Vân phong báo cáo tình hình cho sư tỷ, các người nói chuyện đi.”
Dứt lời Trần Mục liền biến mất không thấy bóng dáng.
Triệu Phi Yến đề nghị: “Tiêu Vân, ngày vui mừng như thế này, ngươi phải mời chúng ta uống rượu.”
Liễu Mị Nhi cười hi hi gật đầu: “Đúng vậy, lần này Lăng Vân tông giành được vị trí thứ nhất của Thanh Vân đại hội, chúng ta nhất định phải ăn mừng một phen.”
“Tiểu sư thúc không uống rượu, Triệu sư tỷ, hay là tỷ pha trà đi.” Tiêu Vân cười lắc đầu.
“Chúng ta uống rượu, Liễu Mị Nhi pha trà.”
“Dựa vào đâu mà ta phải pha trà chứ?”
“Thực lực của ngươi yếu.”
“Thẩm Trạch, ngươi đi pha trà.”
“Được thôi, Liễu sư tỷ.”
“Ha ha ha.”
Bọn họ vừa nói vừa cười ở Ngạo Kiếm phong.
...
Lăng Vân tông, Lăng Vân phong.
Mây mù lượn lờ, gió tuyết dày đặc.
Trên đỉnh núi có Băng Cung Ngọc Thụ, như chốn tiên cảnh.
Trần Mục đi đến đại sảnh cung điện, Khương Phục Tiên ngồi đợi trước bàn băng, nàng ta vẫn mặc váy dài màu tuyết, tay thon như băng ngọc, mái tóc màu bạc xõa ra, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười.
“Sư tỷ.”
Trần Mục mỉm cười ngồi đối diện với Khương Phục Tiên, hắn nhìn chiếc bát nhỏ màu trắng trên bàn băng, bên trong có linh dịch màu vàng ánh.
“Đây là linh dịch do Thánh Thụ của Lăng Vân tông sinh ra, có thể giúp ngươi mau chóng hồi phục.”
“Cảm ơn sư tỷ.”
Trần Mục bưng chiếc bát nhỏ màu trắng lên, uống hết linh dịch, cơ thể vốn sắp sụp đổ của hắn lập tức nhận được năng lượng tràn đầy.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang vẻ áy náy: “Lần này là do sư tỷ không tốt, không ngờ rằng bọn họ lại không sợ đệ.”
“Sư tỷ, bọn họ quả thực là sợ tỷ, sau khi hai kiếm kia của tỷ xuất hiện, đệ không còn cảm giác bị bám đuôi nữa, lúc này mới có thể an toàn trở về.”
“Còn nữa, hai đường kiếm kia của sư tỷ nhanh thật, rất chính xác, rốt cuộc làm sao làm được thế?”
Hai tay Trần Mục chồng lên trên bàn, nghiêng đầu nằm lên cánh tay nghỉ ngơi, hắn có hơi kiệt sức, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên nhìn ra được hắn rất mệt mỏi.
Chủ yếu là khi Trần Mục va chạm với Lâu Nhạc Dương, đối mặt với cường giả Kiếm Thánh, trong nháy mắt đã kiệt sức.
Khóe miệng Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, một tay nàng ta kéo lấy cằm, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng tuyết: “Tiểu sư đệ, đợi sau khi đệ nắm chắc được không gian kiếm đạo, kiếm của đệ cũng có thể nhanh như vậy.”
Con đường mà Trần Mục phải đi vẫn còn rất dài, hiện giờ hắn vừa mới bước chân vào cảnh giới Kiếm Vương, tuy rằng đã nắm vững bốn đạo kiếm ý, nhưng hắn vẫn chưa mở được Kiếm Cung, chứ đừng nói đến thông thạo lĩnh vực của chính mình, liên quan đến kiếm đạo hiện giờ hắn không dám vọng tưởng.
Trần Mục bỗng nhiên cau mày, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Sư tỷ, lần này Tà tông phái cường giả đến ám sát đệ, phía sau còn có Thánh Kiếm sơn giật dây.”
Việc này Trần Mục không nói cho người khác biết, bởi vì việc này có thể ảnh hưởng rất lớn.
Khương Phục Tiên nghe xong, trong đôi mắt xanh thẳm phủ đầy băng giá, Lăng Vân phong lại càng thêm lạnh hơn.
“Tiểu sư đệ, đệ chắc chắn?”
“Sư tỷ, đệ dám khẳng định.”
“Sau khi tiểu bối Nam Cung Húc của Tà tông bị đệ đánh trọng thương, đệ đã nhìn thấy hình ảnh trưởng lão Dư Tung của Thánh Kiếm sơn lóe qua trong thức hải của hắn ta, bọn họ chắc chắn có cấu kết với nhau.”
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ có như vậy, vẫn không đủ để chứng minh việc Tà tông ám sát có liên quan đến Thánh Kiếm sơn.”
“Sư tỷ, sau đó lúc đệ bị Quỷ Diện Tu La Lâu Nhạc Dương của Tà tông truy sát thì đã giả đầu hàng, nhân lúc hắn ta đang nói chuyện không chú ý, Lâu Nhạc Dương đã thừa nhận đằng sau có Thánh Kiếm sơn giật dây.” Trần Mục nghiêm túc nói.
Khương Phục Tiên vốn còn đang rất tức giận, nghe thấy Trần Mục giả đầu hàng, nhịn không được bật cười thành tiếng.
“Tiểu sư đệ, đệ vẫn rất thông minh đấy, tuy rằng lời nói của hắn ta không thể làm chứng cứ, nhưng sư tỷ sẽ đi thăm hỏi Thánh Kiếm sơn.”
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý, Trần Mục vội vàng ngồi thẳng người lên, khuôn mặt nhỏ trịnh trọng nói: “Sư tỷ, tỷ đến Thánh Kiếm sơn làm gì?”
“Lăng Vân tông không phải là Lăng Vân tông năm đó, thủ đoạn đê hèn vẫn giống như xưa, sư tỷ đi đòi lại công đạo cho đệ.” Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc.
Thánh Kiếm sơn là thế lực siêu cấp, Khương Phục Tiên đi đến Thánh Kiếm sơn, vô cùng mạo hiểm.
Trần Mục lo lắng nói: “Sư tỷ, tỷ có thể không đi được không, đệ sợ tỷ gặp nguy hiểm.”
“Không được.”
Khương Phục Tiên mạnh mẽ nói.
Tiếp đó, nàng ta nháy mắt mỉm cười.
Trong mắt Trần Mục mang vẻ lo âu, hắn biết vị hôn thê rất mạnh, nhưng Thánh Kiếm sơn là thế lực siêu cấp, nếu đánh nhau thì rất khó nói.
Năm đó vào thời điểm Lăng Vân tông cường thịnh nhất, cũng không thể san bằng được Ngũ Tiên giáo, hiện giờ Lăng Vân tông đã không còn ngang ngạnh như xưa, Kiếm Thánh sơn phát triển qua mấy ngàn năm, đang ở đỉnh cao.
Khương Phục Tiên cười xinh đẹp: “Tiểu sư đệ, đừng chau mày, sư tỷ rất lợi hại.”
“Sư tỷ, đệ có thể đi với tỷ không?”
“Tốt nhất là đừng.”
“Đệ sẽ làm ảnh hưởng sư tỷ xuất kiếm.”
“...”
Trần Mục im lặng.
Câu trả lời của Khương Phục Tiên không phải là hoàn toàn từ chối, nếu như Trần Mục muốn đi theo, nàng ta cũng sẽ đồng ý.
Đây không phải ra ngoài đi chơi, Trần Mục không muốn làm vướng chân, hắn cầm lấy Thanh Vân kiếm, nhẹ thở dài nói: “Sư tỷ, chuôi Thanh Vân kiếm này cho tỷ mượn, chắc sẽ có thể phát huy toàn bộ uy lực của nó.
Khương Phục Tiên cầm lấy Thanh Vân kiếm, nàng ta lau nhẹ thân kiếm, mỉm cười tán dương: “Thanh kiếm này, Kiếm Tiên cuối cùng đã từng sử dụng, bảo dưỡng rất tốt, có thể được xếp vào top 10 Thánh Kiếm hiện tại.”
“Có điều sư tỷ có Tiên Kiếm.”
“Tiên Kiếm? Sư tỷ lại còn có Tiên Kiếm!”
Khương Phục Tiên cười nhẹ một tiếng: “Sư tỷ có hai thanh Tiên Kiếm, một thanh tên là Băng Hồn, một thanh gọi là Tuyết Phách.”
Chương 184 Danh động Hoang Châu (1)
Trong lúc nói chuyện, Băng Hồn và Tuyết Phách cũng đồng thời xuất hiện, Trần Mục cảm giác không gian xung quanh đều ngưng trệ, ngay cả Thanh Vân kiếm cũng đang run lên.
Hai thanh kiếm có sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Băng Hồn có phần trong suốt, chế tác tinh xảo, Tuyết Phách như kiếm bản rộng, vô cùng bá đạo.
Hai thanh kiếm vô cùng không hợp lẽ thường, Trần Mục khó có thể hô hấp bình thường, rất nhanh Khương Phục Tiên đã thu hồi hai thanh Tiên Kiếm lại, khẽ mỉm cười: “Qua một thời gian nữa sư tỷ mới đi Thánh Kiếm sơn.”
“Sư tỷ phải chuẩn bị cái gì?”
“Nếu như thật sự đúng là Thánh Kiếm sơn giật dây, bọn họ sẽ có tật giật mình, chắc chắn hiện giờ sống một ngày như bằng một năm, thậm chí sẽ sợ hãi lẩn trốn, đợi đến khi bọn họ nghĩ rằng Lăng Vân tông không có động tĩnh gì, ta lại đến bái phỏng.”
Trần Mục đột nhiên hiểu ra, khoảng thời gian này, cường giả lão bối của Thánh Kiếm tiên chắc hẳn sẽ rất giày vò.
“Nói sư tỷ nghe xem, Thanh Vân đại hội lần này có xảy ra chuyện gì thú vị không?”
Trần Mục nhớ lại Thanh Vân đại hội, toàn là đối thủ xứng tầm, chuyện thú vị rất ít.
“Sư tỷ, lần Thanh Vân đại hội này đệ gặp phải một thiên kiêu, cảm thấy khá là thú vị.”
“Là nữ tử?”
Trần Mục cười gật đầu: “Nàng ta tên Hỏa Mị, thiên kiêu của Phượng các, xếp thứ hai trên Thanh Vân bảng, đệ còn từng cứu nàng ta ở trong Thanh Vân bí cảnh.”
Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào Trần Mục, cười mỉm hỏi: “Cho nên nàng ta có thiện cảm với đệ?”
“Có lẽ là vậy.”
“Vậy đệ có ý với nàng ta?”
Trần Mục lắc đầu liên tục, tươi cười trả lời: “Sư tỷ, đừng hiểu lầm, sau khi cứu Hỏa Mị, nàng ta nói ơn cứu mạng không biết làm sao để báo đáp, muốn để cho sư tôn của nàng ta lấy thân báo đáp, lúc ấy đệ không biết phải nói gì.”
Khương Phục Tiên che miệng cười nhẹ: “Nữ tử đó thật thú vị, ta nhớ hình như sư tôn của nàng ta là Mộc Lưu Huỳnh, đã gặp qua mấy lần, rất mạnh, rất xinh đẹp.”
“Nàng ta có thể mạnh như sư tỷ, có thể xinh đẹp như sư tỷ?” Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục nói với vẻ không thèm.
“Sư tỷ mạnh hơn nàng ta, ai xinh đẹp hơn, sư tỷ không biết, tỷ rất thích cách trang điểm của nàng ta.”
“Sư tỷ chính là đệ nhất trong Thiên Tiên bảng.”
“Danh sách kia được xếp hạng dựa trên thực lực, thứ hạng cao không có nghĩa là xinh đẹp, rất nhiều bảng xếp hạng đều không đúng sự thật, cứ nhìn vào thứ hạng của Thiên Cơ các thì biết.”
Chẳng trách Triệu Phi Yến lại không có trên bảng.
Trần Mục cũng không quấn lấy vấn đề này.
Vị hôn thê là cường giả Kiếm Thánh, xinh đẹp không nói, còn biết làm cơm chế tạo y phục, dịu dàng săn sóc, hắn chỉ muốn sau khi lớn lên cưới Khương Phục Tiên về nhà, sau đó cả đời này không cần phải cố gắng nữa.
Trong quá trình Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng trò chuyện, năng lượng trong cơ thể đã hồi phục rất nhiều.
Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Bọn người Phi Yến còn đang đợi đệ, trở về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi trước đi.”
“Sư tỷ, lần này Lăng Vân tông xếp thứ nhất Thanh Vân đại hội, sau này đệ muốn ngày nào cũng được ăn bánh ngọt của tỷ làm.” Trần Mục cười nói.
Khương Phục Tiên nhướng mày cười nhẹ: “Sư tỷ không chỉ biết làm bánh ngọt đâu, sau này đệ muốn ăn cái gì, nói trước cho sư tỷ, sư tỷ chuẩn bị cho đệ.”
“Được ạ.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.”
Trần Mục tươi cười rời khỏi Lăng Vân phong.
Nụ cười của Khương Phục Tiên dần dần nhạt đi, nàng ta đi đến bên rìa đỉnh núi, gió tuyết chơi đùa xung quanh nàng ta, ánh mắt xanh thẳm nhìn về phương xa.
...
Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong.
Thẩm Trạch đang pha trà.
Tiêu Vân và Diệp Hoành đang uống trà.
Triệu Phi Yến và Liễu Mị Nhi đang uống rượu.
“Tiểu sư thúc.”
“Mau đến uống trà.”
Liễu Mị Nhi nhanh chóng rót trà cho Trần Mục.
Tiêu Vân nhìn sang Trần Mục, nói: “Lần này tiểu sư thúc dẫn đội giành được vị trí thứ nhất của Thanh Vân đại hội, với danh tiếng hiện tại của tiểu sư thúc ở Lăng Vân tông, ta nghĩ vị trí trống bên Trưởng Lão viện kia sẽ là của ngài.”
“Sợ là Trưởng Lão viện không dễ vào đâu.” Triệu Phi Yến trầm giọng nói: “Trước đó vẫn còn vài vị cường giả lão bối Kiếm Hoàng đỉnh phong nữa.”
Vẻ mặt Trần Mục cười nhẹ, nói: “Ta không có hứng thú với quyền lực, có vào Trưởng Lão viện hay không cũng không sao cả, vẫn phải xem sự sắp xếp của Khương sư tỷ.”
Dù sao thì ở Lăng Vân tông do Khương Phục Tiên quyết định.
Trần Mục uống trà, hắn trò chuyện với đám tiểu bối Tiêu Vân đến tận khuya, Triệu Phi Yến kéo bọn họ uống rượu, chỉ có Trần Mục là không đồng ý.
Liễu Mị Nhi là người uống say trước.
Nàng ta mượn cơn say dựa vào người Tiêu Vân: “Sư huynh, ta không ổn rồi, đưa ta trở về đi.”
Tiêu Vân bất lực lắc đầu: “Tiểu sư muội, muội không uống được thì đừng uống, lần nào cũng như vậy.”
Tiêu Vân ôm lấy Liễu Mị Nhi rời đi.
Diệp Hoành nhìn đôi mắt ngà ngà say của Triệu Phi Yến, trêu chọc nói: “Triệu sư tỷ, tỷ uống ít chút đi, tỷ uống say rồi không ai dám đưa về.”
“Muốn bị đánh phải không.”
“Làm sao ta say được, nếu như thật sự uống say, ta sẽ ngủ lại ở đây.” Dáng vẻ Triệu Phi Yến kiêu ngạo, nàng ta xem nơi này như nhà của mình.
...
Đêm đã khuya.
Thẩm Trạch và Diệp Hoành đều quay về.
Triệu Phi Yến uống đến nửa say nửa tỉnh, trực tiếp ngủ lại trong động phủ của Trần Mục.
Trần Mục nghỉ ngơi trong rừng trúc.
Bỗng nhiên có cảm giác mát lạnh ập vào mặt, Khương Phục Tiên xuất hiện trong rừng trúc, Trần Mục phấn khích đứng dậy, Khương Phục Tiên lại làm động tác im lặng.
Triệu Phi Yến đang nghỉ ngơi trong động phủ, nếu như để nàng ta biết mình thường mang đồ ăn cho Trần Mục, đoán chừng sẽ lại ghen tị.
Khương Phục Tiên mang bánh ngọt đến.
“Đây là phần thưởng cho đệ.”
“Cảm ơn tỷ tỷ.”
Bọn họ ngủ trên ghế tựa ngắm trời sao.
Trần Mục ăn bánh ngọt: “Sư tỷ, khi nào thì đệ có thể về nhà được?”
Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Qua một thời gian nữa, đợi sư tỷ bận xong, sau đó trở về cùng đệ.”
“Vâng.”
Trần Mục muốn trở về nhà họ Trần xem xem.
Không biết muội muội có cao lên không.
Không biết nhà đại bá sinh được nam hay nữ.
Hơn nữa lần này Tà tông nhắm vào Trần Mục, không biết nhà họ Trần có gặp rắc rối không, hắn lo lắng nhà họ Trần bị hắn làm liên lụy.
Mấy năm rồi không gặp nhị ca và đại tỷ, không biết bây giờ bọn họ sống như thế nào.
Chương 185 Danh động Hoang Châu (2)
Khương Phục Tiên nhìn ra được lo âu của hắn: “Xung quanh nhà họ Trần có cường giả Lăng Vân tông do tỷ sắp xếp, đệ không cần lo lắng, bọn họ an toàn hơn đệ.”
Trần Mục biết quy tắc của Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên đặc biệt phái cường giả đến bảo vệ nhà họ Trần, điều này không phù hợp với quy tắc của tông môn.
“Cảm ơn sư tỷ.”
“Muội muội của đệ vẫn muốn ăn bánh ngọt tỷ làm, lần này trở về, tỷ có thể làm nhiều thêm một ít được không?”
“Được.”
...
Sáng sớm, Triệu Phi Yến tỉnh dậy, nàng ta vươn vai bước ra khỏi động phủ, không nhìn thấy Khương Phục Tiên trong rừng trúc, chỉ thấy Trần Mục đang ngủ rất ngon.
Nàng ta bước đến gần.
Nhìn Trần Mục đang nằm trên ghế tựa.
“Hê hê, khuôn mặt nhỏ này đẹp thật.” Triệu Phi Yến đưa tay muốn nhéo thử.
“Khụ khụ.”
“Phi Yến, đến Lăng Vân phong, vi sư có nhiệm vụ quan trọng giao cho con.”
Triệu Phi Yến nhanh chóng thu tay lại, trong lòng nghĩ may mà sư tôn truyền âm, nếu như bị Tần sư thúc bắt gặp, e là sẽ bị mắng rồi trách phạt.
Khi Trần Mục mở mắt ra, nhìn thấy đôi chân dài trắng tuyết, đêm qua hắn ngủ quá ngon, đến mức vừa nãy không phát hiện ra Triệu Phi Yến đến gần.
Có vị hôn phu đúng là tốt, Trần Mục lại khôi phục đỉnh phong lần nữa, Thanh Vân đại hội lần này hắn thu hoạch tràn đầy, sức mạnh lại tăng vọt thêm.
Ba ngày sau.
Đám người Lý Thanh Lưu trở về Lăng Vân tông.
Bọn họ nhận được tin tức Trần Mục không sao, các cường giả lão bối đều kích động.
Đám tiểu bối đều biết Lăng Vân tông giành được vị trí thứ nhất của Thanh Vân đại hội, toàn bộ Lăng Vân tông đều vô cùng náo nhiệt, khắp các ngọn núi đều đang ăn mừng.
Trong quán trà của Biệt Vân gian.
Đám tiểu bối đang vây quanh La Bằng và Lâm Dịch.
“Mau nói đi, Thanh Vân đại hội đã xảy ra những chuyện gì, làm sao mà giành được hạng nhất.”
La Bằng hắng giọng, lông mày rậm hơi nhướng lên, lớn giọng nói: “Thanh Vân đại hội lần này quá xuất sắc, đáng tiếc các người lại không có cơ hội đi xem.”
“Nhanh nói mau.”
“Đừng có cảm thán nữa.”
Đám tiểu bối đều gấp không đợi nổi.
La Bằng nhanh chóng mở miệng: “Bọn ta vừa đến Thanh Vân trấn thì đã gặp phải trưởng lão của Thánh Kiếm sơn, có cả đám tiểu bối của Thánh Kiếm sơn khiêu khích chúng ta, thế mà Dư Tung lại là lão bối Kiếm Thánh, tiểu sư thúc thẳng tay mắng ông ta là lão già, Dư Tung ngay cả rắm cũng không thả, xám mặt chuồn đi.”
“Chậc.”
“Bá đạo thật.”
“Tiểu sư thúc can đảm thật.”
“Lại dám mắng cường giả Kiếm Thánh.”
Trong quán trà càng lúc càng có nhiều tiểu bối tụ đến, đều muốn nghe chuyện tiếp theo.
“Chúng ta vừa đến trấn nghỉ ngơi, Dư Tung đã đến gây hấn với chúng ta, Dư Tung xếp thứ năm trên Thanh Vân bảng, tiểu sư thúc đã ứng chiến tại chỗ.”
“Lúc chiến đấu, tiểu sư thúc còn nhường Dư Tung mấy chiêu, Dư Tung ngay cả người của tiểu sư thúc cũng không đụng đến được, cuối cùng bị một kiếm của tiểu sư thúc làm trọng thương.”
“Ha ha ha.”
“Cho bọn họ điên này.”
Mọi người đều rất hưng phấn.
Hai tay La Bằng áp xuống, bảo bọn họ đừng kích động: “Đều là những cảnh nhỏ, tiếp theo đây tiểu sư thúc đối chiến với Kiếm Khinh Cuồng của Thánh Kiếm sơn lại càng đặc sắc hơn.”
“Nghe nói tên tiểu tử đó là long nhãn?”
“Đúng vậy, đôi mắt kia quả thực là đủ xấu, giống y như mắt rồng vậy.”
“Kết quả như thế nào?”
“Kiếm Khinh Cuồng xứng đáng là Thánh tử của Thánh Kiếm Tiên, vô cùng mạnh, có thực lực để ác chiến với tiểu sư thúc, nhưng trước sau đã bị tiểu sư thúc đánh bại hai lần.”
“Hai lần?”
“...”
“Ta nói rõ cho các người nghe...”
La Bằng và Lâm Dịch giải thích cặn kẽ về hai trận chiến kia, ngay cả nhóm người Tiêu Vân cũng chạy đến đây, dù sao thì lúc Trần Mục nói cũng đều chỉ kể lại đơn giản, không có quá nhiều chi tiết.
Còn lúc La Bằng nói chính là dạt dào cảm xúc, hận không thể ói ra hết những thay đổi tâm lý của bọn họ trong trận chiến, bên cạnh còn có Lâm Dịch bổ sung cho hắn ta.
...
“Đáng tiếc thật!”
“Phần đặc sắc nhất lại không xem được.”
“Cái gì đặc sắc?”
“La Bằng tỏ vẻ tiếc nuối: “Sau khi trèo lên đỉnh, chúng ta quay về Thanh Vân trấn nghỉ ngơi, tiểu sư thúc ngồi chéo chân trên đỉnh núi, đột nhiên bay lên bầu trời, chân đạp mây xanh.”
Xung quanh đều là tiếng kinh hô.
Nhưng còn có điều đặc sắc hơn là, Trần Mục đè bẹp Nam Cung Húc, chỉ có Hỏa Mị Nhin thấy, Trần Mục giết chết Dạ Xoa, chỉ có Hàn Giang Tuyết nhìn thấy.
Trần Mục khá khiêm tốn, hắn không lấy những chuyện này ra khoe khoang, chuyện mọi người đều biết đã lan truyền khắp Hoang Châu với tốc độ cực nhanh.
Ảnh hưởng của lần Thanh Vân đại hội này rất lớn, có tiểu bối xảy ra chuyện, thu hút sự chú ý của nhiều phương, nhưng sự nổi lên của Trần Mục đã thu hút rất nhiều sự chú ý, ngay cả thế lực bên ngoài Hoang Châu cũng đều biết đến sự tồn tại của hắn.
Trần Mục mượn Thanh Vân đại hội làm danh động Hoang Châu, toàn bộ Hoang Châu đều biết tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, danh vọng của hắn ở Lăng Vân tông càng lúc càng cao.
Hoang Châu.
Thánh Kiếm sơn.
Ở phía Tây Nam Hoang.
Thánh Kiếm sơn cách Hồng Châu rất gần, xung quanh núi non trùng điệp, linh khí nồng hậu, cao nhất thuộc về Thánh Sơn kia, hình dạng như thanh kiếm khổng lồ, đâm thẳng lên mây xanh.
Thanh Vân đại hội lần này, Thánh Kiếm sơn thất bại, các tiểu bối đều chịu đả kích nặng nề, ngay cả Thánh tử của bọn họ cũng đều bị tiểu sư thúc của Lăng Vân tông hoàn toàn đánh bại.
Doãn Hưu không dám nhắc đến biểu hiện của Thánh Kiếm sơn ở Thanh Vân đại hội, quá mất mặt, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc bọn họ đều bị Trần Mục đàn áp gắt gao.
Nơi sâu trong cấm địa của Thánh Kiếm sơn.
Có lão giả mặt xám như tro, trong mắt mang vẻ phẫn nộ, nói: “Khương Phục Tiên hoàn toàn không đến Thanh Vân trấn, tại sao các ngươi lại thất bại?”
Dư Tung cúi người, hoảng sợ nói: “Ta nhìn thấy kiếm quang của Khương Phục Tiên, hơn nữa còn là hai kiếm, cứ tưởng rằng là Khương Phục Tiên đích thân đến, bây giờ nghĩ lại chắc hẳn là át chủ bài nàng ta đưa cho Trần Mục.”
“Hừ!”
Lão giả tóc xám tức giận.
Dư Tung ho ra máu nửa quỳ trên mặt đất.
Ba động ngang tàng làm rung chuyển cả núi rừng.
“Đại trưởng lão, lần này đều là lỗi của ta, lần sau tuyệt đối sẽ không thất thủ!”
Kỳ Lâm trừng mắt, giận dữ nói: “Ngươi còn muốn có lần sau, hiện giờ Lăng Vân tông đã có phòng bị, làm gì còn có cơ hội dễ dàng như thế.”