“Phục Tiên muội muội đừng hiểu lầm, các ngươi là phu thê, lực lượng của hắn cũng chính là lực lượng của ngươi, nếu như ngươi có được sức mạnh vị diện thì sẽ có thể tấn thăng chúa tể, đến lúc đó ngươi muốn thế nào thì như thế đó.” Chúc Chiếu cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy.”
U Huỳnh cười gật đầu.
Mạn Đà La lắc đầu chế nhạo nói: “Các ngươi thật là ngu ngốc, Phục Tiên muội muội sẽ không đồng ý đâu, tất cả mọi thứ của nàng ta đều thuộc về Trần Mục.”
Khương Phục Tiên quay người rời đi.
Trong phòng hội nghị, Chúc Chiếu và U Huỳnh lần lượt lắc đầu, Mạn Đà La chế giễu nói: “Phong ấn Ma chủ, ta vẫn luôn cảm thấy có chút không chân thực.”
“Không chân thực?”
U Huỳnh khẽ nhíu mày, Mạn Đà La nói bổ sung: “Các ngươi không cảm thấy quá đơn giản rồi sao?”
Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Đơn giản? Ngươi có biết chúng ta phải hy sinh bao nhiêu Thần tộc, có bao nhiêu cường giả tuyệt đỉnh ngã xuống, ngươi căn bản không biết cái giá mà chúng ta phải bỏ ra.”
“Trần Mục đến đây là để nhặt của hời, dựa vào Trấn Thiên Ấn phong ấn Ma chủ, chúng ta mới là người bỏ công nhiều nhất.” U Huỳnh nói với vẻ nghiêm túc.
Mạn Đà La không quấn quít lấy vấn đề này: “Nếu Khương Phục Tiên đã không muốn làm Thần Đế thì các ngươi có thể hỗ trợ ta, Trần Mục cũng là muội phu của ta.”
“...”
Chúc Chiếu không muốn để ý đến Mạn Đà La.
U Huỳnh thở dài nói: “Ta cảm thấy có thể chủ động để Trần Mục làm Thần Đế, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thống trị chúng ta, như vậy còn có thể giữ chút thể diện.”
“Đề nghị này cũng khá đáng tin.” Mạn Đà La khẽ gật đầu, Chúc Chiếu lạnh giọng nói: “Thần tộc chúng ta là chủng tộc cao quý nhất, làm sao có thể để hắn thống trị.”
Mạn Đà La chế giễu nói: “Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không ai quan tâm xuất thân của ngươi cao quý hay không, Trần Mục đã được định sẵn sẽ ngự trị phía trên chúng ta.”
“...”
Chúc Chiếu lắc đầu bất lực.
Khương Phục Tiên trở về bên cạnh Trần Mục.
Vẫn là nhìn phu quân thì tâm trạng vui vẻ.
Quanh người Trần Mục hiện lên kim quang, toàn bộ ốc đảo đều dần dần biến thành màu vàng kim, Khương Phục Tiên dường như đang đặt mình vào trong biển kiếm ý, nàng ta nắm giữ đủ loại kiếm ý, trình độ kiếm đạo có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Năm đó Tô Mân còn từng khen ngợi, nói thiên phú của Khương Phục Tiên mạnh hơn Trần Mục, nhưng ông ta không ngờ Trần Mục lại có được sự trợ giúp của ngoại lực, thế đột phá như chẻ tre.
Trần Mục cũng có thiên phú, sau khi hắn va chạm với kiếm đạo chân chính thì hiểu được, mọi con đường đều có chung điểm bắt đầu, khác đường nhưng cùng một đích, trong kiếm đạo chứa vạn đạo kiếm ý.
Trên thảo nguyên kim sắc xuất hiện vạn tia kiếm quang kim sắc, mỗi tia kiếm quang đều sáng chói vô cùng, vạn kiếm lao tới, Trần nguyệt giống như mặt trời kim sắc.
Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên nhìn về phía vị trí của Trần Mục, vui vẻ nói: “Hahaha, thiên kiêu Nhân tộc xuất hiện lớp lớp, không ngờ còn có thể đánh thức kiếm đạo.”
Yêu Đế Khuyển Hoàng không khỏi ghen tị nói: “Sau này Nhân tộc phất lên, lão ca phải dìu dắt chúng ta đấy.”
Phật Đà Tịnh Trần lẩm bẩm nói: “Trên người hắn có phật quang nhàn nhạt, có duyên với Phật của ta.”
“Phong ấn Ma chủ không có nghĩa là thiên hạ thái bình, chúng ta nên chọn ra minh chủ.” Có lão giả tóc trắng cười nói, ông ta là do Thủy Kì Lân hóa thành.
“Hắn rất phù hợp.”
Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên cũng gật đầu theo.
Yêu Đế Khuyển Hoàng trầm giọng nói: “Hắn có thể điều khiển Chiêu Yêu Phiên, Yêu tộc bằng lòng nghe theo hắn.”
Nhân tộc, Yêu tộc, Phật tộc vẫn yếu hơn rất nhiều so với Thần tộc, mặc dù Thủy Kỳ Lân là thần thú, nhưng ông ta lại không hợp với những Chí Cao Thần như Chúc Chiếu.
Bọn họ đều xem trọng Trần Mục, Thần tộc muốn dựa vào Khương Phục Tiên để xây dựng lại thần đình, bị nàng ta dứt khoát từ chối, Thần tộc bây giờ chỉ còn lựa chọn kết thành đồng minh với Trần Mục.
Trên thảo nguyên, vạn tia kiếm quang kim sắc san bằng bay lên, hội tụ ở chỗ sâu trong tinh không giống như đại đạo cắt ngang tinh không, tiếng kiếm reo khiến tinh không hoang vu sôi trào.
Vụt!
Kiếm đạo được chia thành vô số kiếm quang, kiếm quang liên tục lao về phía Trần Mục, mỗi lần có tia kiếm quang tràn vào trong cơ thể hắn là hắn có thể nắm giữ một đạo kiếm ý.
Khương Phục Tiên đứng bên cạnh Trần Mục, trong mắt mang theo vui mừng, có thể nhìn thấy hắn từ từ trở nên mạnh hơn khiến nàng ta rất vui vẻ, có lẽ đây chính là hạnh phúc.
Kiếm quang kim sắc tràn vào trong cơ thể Trần Mục với tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như kiếm long kim sắc dũng mãnh cuồn cuộn, khi hắn nuốt chửng tất cả kiếm quang, thiên địa trở nên yên tĩnh, ngay cả chí cường giả cũng đều nín thở.
Trần Mục ngưng tụ toàn bộ kiếm ý trong cơ thể, vạn đạo kiếm ý dung hợp nhanh, hắn đột nhiên mở mắt ra, hai sợ kiếm quang phóng ra rơi thẳng vào chỗ sâu trong tinh không.
Vỏ kiếm của tu tiên giả đều đang run rẩy, ngay cả kiếm của Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên cũng đang rung lên.
“Đây chính là kiếm đạo vô thượng! Bái phục!” Trong mắt Liễu Trung Nguyên chỉ có kính phục, có thể được chứng kiến quá trình hợp đạo đã là vinh quang vô thượng của ông ta.
Trần Mục dung hợp kiếm đạo thành công, hắn đứng dậy, vẻ vui mừng trên mặt lộ rõ ra ngoài, Khương Phục Tiên cũng mặt mày vui vẻ: “Phu quân, chúc mừng.”
“Đều là công lao của nương tử nhà ta.” Trần Mục đưa tay vuốt nhẹ dung nhan như ngọc của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên khẽ bĩu môi, trước giờ nàng ta luôn mạnh mẽ bá đạo, không thích thể hiện vẻ yếu đuối ra ngoài, Trần Mục biết chắc chắn là có người, nếu không thì sư tỷ cũng sẽ không tức giận.
Trần Mục thu tay về, hắn đứng bên cạnh Khương Phục Tiên, sau đó mấy người Thủy Kỳ Lân bước đến gần.
Liễu Trung Nguyên chắp tay nói: “Đa tạ tiểu hữu đã giúp chúng ta phong ấn Ma chủ.”
Trần Mục mỉm cười nói: “Đây đều là việc ta nên làm, tiền bối không cần đa lễ.”
Vẻ mặt Khuyển Hoàng cung kính nói: “Ta là Đại Đế của Yêu tộc Khuyển Hoàng, Yêu tộc tình nguyện hợp tác với tiểu hữu.”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Ta đã giao hẹn với Yêu chủ sẽ cho Yêu tộc một không gian sống.”
Thủy Kỳ Lân cười nói: “Trần Mục, nữ nhi của lão phu thế nào rồi?”
“Thất Thất rất khỏe, muội ấy thường nhắc đến ngài.” Trần Mục cười đáp, điều đáng tiếc là Côn Bằng đã chết trong trận chiến, Tiểu Côn chắc chắn sẽ rất buồn.
Chương 747 Kiếm Đạo Dung Hợp (3)
Bây giờ Trần Mục không có năng lực nghịch thiên đổi mệnh, hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối.
Thủy Kỳ Lân cười nói: “Mấy lão già chúng ta đã nói với nhau rồi, muốn đi theo ngươi.”
Trần Mục nghe vậy thì cười nói: “Ta đã thành lập Tiêu Dao Minh ở Tiên giới, các vị tiền bối nếu như không chê thì có thể đến nhận chức trưởng lão.”
Liễu Trung Nguyên cười lớn: “Tiêu Dao Minh, được thôi, lão phu đang lo không có nơi dưỡng lão đây.”
Thủy Kỳ Lân và Khuyển Hoàng đều đồng ý đến Tiêu Dao Minh làm trưởng lão, Trần Mục vui mừng khôn xiết, những người này đều là cường giả đỉnh tiêm, dõi mắt khắp thiên kia cũng chỉ có Thần tộc là có thể chống chọi được, các thế lực khác đều không phải là đối thủ.
Phật Đà Tịnh Trần chắp hai tay trước ngực, cung kính nói: “Tiểu hữu, trên người ngươi có phật quang, nhất định là do phật tử lưu lại, không biết hiện giờ hắn thế nào rồi?”
“Kim Thiền đang ở Tiêu Dao Minh.”
“Vậy bần tăng cũng đến Tiêu Dao Minh.”
Trần Mục thấy bốn vị cường giả đỉnh tiêm có ý định gia nhập Tiêu Dao Minh, hắn nhìn sang Khương Phục Tiên, trên mặt mang theo vui mừng, Tiêu Dao Minh sau này sẽ cường đại không gì sánh bằng.
Chúc Chiếu và U Huỳnh bước đến, hai bọn họ đều rất trẻ tuổi: “Trần huynh, đa tạ giúp đỡ.”
Trần Mục gật đầu: “Việc nên làm, đây là kết quả cho sự nỗ lực của mọi người.”
Phong ấn Ma chủ là trách nhiệm của hắn, nếu như không có mấy người Chúc Chiếu thì Trần Mục không thể thành công.
U Huỳnh cười duyên nói: “Trần huynh, chúc mừng ngươi nắm giữ được kiếm đạo, cỗ lực lượng này cực kỳ mạnh, nếu như ngươi không để ý thì có thể giao sức mạnh vị diện cho Phục Tiên muội muội...”
“Im miệng!”
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo hàn ý.
Trần Mục không hề để ý: “Sư tỷ, nếu như nàng cần cỗ lực lượng này, ta có thể cho nàng.”
U Huỳnh và Chúc Chiếu đều ngây ra, mấy người Thủy Kỳ Lân cũng bị chấn động, sức mạnh vị diện lại chẳng phải chuyện đùa, ánh mắt của Trần Mục rất nghiêm túc.
Khương Phục Tiên trừng mắt với Trần Mục, khuôn mặt đẹp đỏ lên, dùng niệm lực truyền âm nói: “Phu quân, sư tỷ là nữ nhân của chàng, chàng phải dùng cỗ lực lượng này để bảo vệ ta.”
Trần Mục nhìn vào mắt của Khương Phục Tiên, nặng nề gật đầu: “Sư tỷ, ta sẽ.”
Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Chắc hẳn các ngươi có thể cảm nhận được Thiên Đạo biến mất, thế giới sẽ nhanh chóng hỗn loạn, chỉ có dựa vào sức mạnh của thần đình mới có thể thiết lập lại trật tự.”
Trần Mục tất nhiên biết được sau khi thiếu nữ tóc vàng biến mất, cấm chế của thiên địa bắt đầu suy yếu, Tiên giới và nhân gian dần dần cách xa nhau, trật tự quy tắc ban đầu cũng bắt đầu tan biến: “Xây dựng lại thần đình thì có thể, nhưng ta sẽ giám sát các ngươi.”
Hắn có được sức mạnh vị diện, nhưng không phải là sức mạnh vị diện hoàn chỉnh, không có năng lực thiết lập lại trật tự một mình, cũng không thể tự mình ra tay hô mưa gọi gió, những việc vặt này giao cho thần đình ngược lại rất thích hợp.
Trần Mục suy nghĩ một hồi rồi đề nghị: “Thần tộc phái cường giả cai quản trật tự thiên địa, Nhân tộc thờ phụng Thần tộc, cho hương hỏa mà các ngươi muốn, Tiêu Dao Minh phụ trách giám sát, các ngươi thấy thế nào?”
Chúc Chiếu và U Huỳnh không có tư cách mặc cả, bọn họ vốn mướn Khương Phục Tiên trở thành Thần Đế, nhưng kế hoạch thất bại, chỉ đành hợp tác với Trần Mục.
Trật tự quy tắc bây giờ vẫn có thể vận hành trong thời gian rất dài, vì vậy cũng không cần gấp gáp.
Trần Mục dự định một thời gian nữa sẽ tổ chức đại hội ở Tiên giới, đến lúc đó sẽ bàn bạc về các chi tiết cụ thể, bây giờ hắn chỉ muốn mang Phục Tiên lão bà về nhà.
Hắn dùng ý niệm mở ra thông đạo không gian, có thể đi thẳng đến thông đạo không gian của Tiên giới, rất nhiều tu tiên giả lớn tuổi canh giữ ở Trần nguyệt cuối cùng cũng có thể trở về quê hương.
Mấy người Thủy Kỳ Lân cũng thuận đường quay về.
Đám người Chúc Chiếu không đi đến Tiên giới mà phải tiến đến Tiên giới để xây dựng lại thần đình.
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên: “Nương tử, có muốn mời nhạc phụ và nhạc mẫu về thăm nhà chút không.”
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nở một nụ cười xinh đẹp: “Không vội, chúng ta về thăm nhà trước, sau này lại để phụ mẫu đến Trần gia làm khách.”
“Đã không về Trần gia một thời gian dài như thế rồi, cũng không chuẩn bị quà vật gì cho cha nương.”
“Nàng quay về chính là món quà tốt nhất.”
Trần Mục nắm lấy tay của Khương Phục Tiên, mười ngón tay hai người đan vào nhau, nhìn nhau mỉm cười, cuối cùng bọn họ đi vào thông đạo không gian rồi biến mất ở Trần nguyệt.
Bắc Hoang, Trần gia.
Sáng sớm, ánh mặt trời rạng rỡ.
Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên trở về nhà, trong viện tử hoa cỏ tươi tốt, hồ nước trong suốt thấy đáy, chỗ này được quét dọn thường xuyên, không có thay đổi gì nhiều.
Khương Phục Tiên nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Dao Dao đáng yêu thật, không ngại gió thổi nắng cháy, thích bế quan ở trên núi.”
Đây đều là học theo Trần Mục.
Trên đỉnh núi.
Trần Dao có một cảm giác đặc biệt, nàng ta mở mắt nhìn về phía đình viện của Trần Mục, vừa nhìn đã thấy Khương Phục Tiên đang mỉm cười vẫy tay với nàng ta.
Trần Dao ngây ra trong chốc lát, sau đó khuôn mặt tràn đầy vui mừng, phấn khích gọi: “Phục Tiên tỷ.”
Tiểu Hắc đang ngủ nướng bị đánh thức, nó dụi dụi mắt sau đó kêu meo meo.
Trần Dao đi đến đình viện của ca ca, bước đến trước mặt Khương Phục Tiên, nhiệt tình nắm lấy tay nàng ta: “Phục Tiên tỷ tỷ, có thể gặp được tỷ thật là tốt.”
“Dao Dao, có thể nhìn thấy muội, Phục Tiên tỷ tỷ cũng rất vui.” Khương Phục Tiên tươi cười rạng rỡ.
“Phục Tiên tỷ!”
Người chưa nhìn thấy, tiếng đã truyền tới trước.
Trần Dĩnh xông vào đình viện, làn váy lửa của nàng ta bay phấp phới, trực tiếp ôm lấy Khương Phục Tiên, làm nũng trong lòng nàng ta, Trần Mục nhìn thấy lại ghen tị.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vui mừng lắc lư cái đuôi.
Trần Mục biết có thể hắn rời khỏi một thời gian rất ngắn, nhưng ở nhân gian đã trôi qua sáu mươi năm, cho dù là đối với tu tiên giả thì cũng là khoảng thời gian rất dài.
“Phu quân, chúng ta đi thăm cha nương trước.”
“Được, đúng lúc mấy đại bá cũng có mặt.”
Chương 748 Trần Gia Đoàn Tụ (1)
Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên đi đến đình viện của phụ mẫu, Đại Tráng chạy ra nghênh đón đầu tiên.
Phu phụ Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy đang chơi mạt chược trong viện tử, trò này là do Trần Mục dạy họ, thường ngày không có chuyện gì làm thì có thể chơi giết thời gian.
“Phục Tiên.”
Đường Uyển kích động đứng bật dậy.
“Nương, nhiều năm như vậy mới về thăm ngài, trở về cũng không chuẩn bị quà gì.”
“Phục Tiên, không cần phải xin lỗi, cũng không cần chuẩn bị quà vật, chúng ta là người nhà, ngươi ở bên ngoài rất vất vả, là tại chúng ta không giúp được cho ngươi.”
Đường Uyển nói một hồi rồi lại khóc.
Khương Phục Tiên lấy khăn tay lau nước mắt cho bà, mọi người đều biết Đường Uyển đang rất vui.
Trần Nghiêm vỗ mạnh vào vai Trần Mục: “Tiểu tử ngoan, không làm phụ thân thất vọng.”
“Ha ha ha.”
“Cha, đại bá, đại nương...”
Khương Phục Tiên hành lễ với các trưởng bối của Trần gia, Trần Nghiêm và phu phụ Trần Uy vui vẻ gật đầu.
Trần Uy vui mừng nói: “Dĩnh Dĩnh, ngươi đi thông báo bảo mấy đứa Trần Hạo về nhà, bây giờ Tiểu Mục và Phục Tiên đã quy về, Trần gia chúng ta phải tụ họp với nhau.”
“Được ạ, đại bá.”
“Dĩnh Dĩnh, ta đi đón bọn họ trở về.”
Bây giờ Trần Mục có thể lên trời xuống đất trong nháy mắt, Trần Dĩnh cười duyên nói: “Muội dẫn Phục Tiên tỷ tỷ đến sân tập võ, gia gia và Tiểu Di đang ở đó.”
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ, trở về chắc chắn phải đi thăm hỏi gia gia, Trần Dĩnh và Trần Dao đi hai bên nàng ta, mấy người Đường Uyển đều đi theo phía sau.
Sân tập võ của Trần gia.
Trên lôi đài rộng lớn, Trần Thiên Nam đang luyện kiếm với tiểu cô nương chừng sáu bảy tuổi.
“Gia gia, Tiểu Di.”
Nghe thấy tiếng gọi của Trần Dĩnh, hai người trên lôi đài ngừng luyện kiếm, Trần Thiên Nam nhìn thấy Khương Phục Tiên về nhà thì vui vẻ nói: “Phục Tiên.”
“Gia gia.”
Khương Phục Tiên cung kính gật đầu.
“Tiểu di.”
Cô gái nhỏ ôm lấy Trần Dao, cô bé còn nhìn trộm Khương Phục Tiên, có chút ngượng ngùng.
Trần Dao khẽ cười nói: “Phục Tiên tỷ, đây là nữ nhi của đại tỷ, Tần Di, phụ thân con bé là Tần Hàn Lâm đang ở Hắc Thạch thành cùng đại tỷ, sẽ nhanh chóng quay về.”
Trần Uy tự mình đến Hắc Thạch thành gọi bọn họ.
Khương Phục Tiên xoa nhẹ đầu Tần Di, nàng ta nhớ Trần Hi rất sợ kết hôn, Trần Dĩnh nhắc nhở nói: “Tiểu Di, ngươi phải gọi là tam cữu mẫu.”
“Tam cữu mẫu.”
Tần Di có chút thẹn thùng.
Trần Mục đến Huyền Kiếm tông thì gặp Bạch Thanh Hoan đầu tiên, nàng ta đã phá vỡ gông cùm Thiên Tiên, đặt chân vào cảnh giới Chân Tiên, giờ đã lui về hậu đài.
Trong rừng cây, Bạch Thanh Hoan nhìn Trần Mục đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới của hắn: “Xem ra cả đời này ta cũng chẳng thể đuổi kịp ngươi.”
Trần Mục cười chào hỏi: “Bạch tỷ, xem ra hiện giờ ngươi rất nhàn rỗi nhỉ.”
“Cũng tạm, bây giờ ta đã giao lại tông môn cho Tạ Nhã và Trần Hạo, cuộc sống cũng khá nhàn hạ.”
“Một thời gian nữa sẽ mời ngươi uống rượu.”
“Được thôi.”
Bạch Thanh Hoan không biết là thật hay giả.
Trần Mục đi đến chỗ ở của Trần Hạo và Tạ Nhã, là cung điện ở chỗ cao nhất của Huyền Kiếm tông: “Nhị ca, Tạ Nhã tỷ, ta đến thăm hai người đây.”
Trần Hạo nghe thấy giọng nói thì phấn khích nhanh chóng đi ra, sau mấy chục năm khổ luyện, cuối cùng hắn ta đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, bây giờ là trưởng lão của Huyền Kiếm tông, Tạ Nhã cũng theo sau đi ra, cảnh giới của nàng ta đã là cường giả Kiếm Thánh, nàng ta là tông chủ của Huyền Kiếm tông, trừ việc có thiên phú dị bẩm thì còn nhờ có Trần gia nên nàng ta được hưởng tài nguyên quý hiếm, tiến vào cảnh giới một cách thần tốc.
“Tam đệ.”
“Nhị ca.”
“Tiểu Mục.”
“Tạ Nhã tỷ.”
Hai huynh đệ ôm choàng nhau.
Trần Mục vui vẻ nói: “Phục Tiên đã trở về, đặc biệt đến gọi hai người về nhà ăn mừng.”
Trần Hạo cũng mừng thay Trần Mục: “Tốt quá, nhưng đám Trần Đồng và Trần Tô chạy đến Tiên giới chơi rồi, chúng ta không biết hai đứa nó ở chỗ nào.”
Tạ Nhã cũng lắc đầu bất lực, cảnh giới của Trần Đồng và Trần Tô còn cao hơn bọn họ.
Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã được ăn tài nguyên quý hiếm, tu vi rất cao, cộng thêm việc cấm chế của thiên địa yếu đi, chúng rất dễ dàng Kiếm Khai Tiên Môn ở nhân gian.
“Yên tâm đi, ta đi đón bọn chúng.” Trần Mục đưa phu phụ Trần Hạo quay về, sau đó đến cung điện ở chỗ sâu trong Yêu vực tìm phu phụ Trần Hãn.
Trong hoa viên của cung điện, Trần Hãn kinh ngạc kêu lên: “Tam ca, ngươi trở về rồi.”
Trần Mục gật đầu: “Ta và Phục Tiên vừa về nhà, đặc biệt đến mời hai người về nhà ăn mừng.”
Sở Vũ dẫn theo cậu bé chừng hai ba tuổi đi đến bên cạnh Trần Mục: “Ngang Nhi, mau gọi tam thúc.”
“Tam thúc.”
“Ta tên Trần Ngang.”
Trần Ngang nói chuyện với giọng sữa, dáng vẻ rất đáng yêu, được thừa hưởng những ưu điểm của Sở Vũ.
Trần Mục thích trẻ con, hắn ngồi xổm xuống véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Trần Ngang: “Thật đáng yêu.”
“Gia gia của Tiểu Vũ ở Yêu vực, mỗi năm chúng ta đều sẽ qua đây ở một thời gian.”
“Sở lão tiền bối, nếu không ngại thì cùng ta đến Bắc Hoang ở lại vài ngày, sẽ rất náo nhiệt.”
Sở Tây Phong cũng đang ở trong hoa viên, ông ta thoải mái nói: “Để sau này đi, ở Yêu vực ta còn có chuyện phải giải quyết, các ngươi quay về trước đi.”
“Vậy được.”
Mấy người Trần Mục chớp mắt đã xuất hiện ở sân tập võ của Trần gia, địa thế chỗ này rộng lớn, lúc gia tộc tụ họp trò chuyện cũng đều thích đến đây, Trần Dao và Trần Dĩnh cùng ở bên cạnh Khương Phục Tiên.
Hai tỷ muội rất thích Khương Phục Tiên.
Đường Uyển không rời khỏi Khương Phục Tiên nửa bước.
Khương Phục Tiên chủ động chào hỏi các huynh đệ Trần gia, Sở Vũ bắt lấy cánh Trần Hãn, kích động nói: “Là Khương tông chủ.”
“Xin chào.”
Khương Phục Tiên đưa tay ra.
Sở Vũ vui vẻ bắt tay với nàng ta.
Tần Di dẫn Trần Ngang vào trong núi chơi, có Đại Tráng đi theo, mọi người đều không lo lắng.
Mấy người Trần Hi về nhà chậm hơn đám người Trần Mục rất nhiều, bên cạnh nàng ta còn có một thanh niên dáng vẻ thư sinh, hào hoa phong nhã, trông có vẻ rất nho nhã.
“Tiểu Mục, Phục Tiên tỷ.”
Trần Hi nhiệt tình giới thiệu: “Đây là phu quân của ta, Tần Hàn Lâm, chàng ấy là trạng nguyên của Yến quốc, còn là người mà Lang Nguyệt giới thiệu cho ta.”
Yến Lang Nguyệt bây giờ là nữ vương của Yến quốc, nàng ta vẫn thường đến Trần gia giúp đỡ, cho dù hiện giờ đã là nữ vương nhưng vẫn coi mình như nữ hầu của Trần gia.
Chương 749 Trần Gia Đoàn Tụ (2)
Tần Hàn Lâm hơi căng thẳng, Trần Mục chủ động vỗ vai hắn ta: “Tần huynh, không muốn được rượu mừng của hai người, hôm nay phải uống thêm hai
ly.”
“Được.”
Tay Tần Hàn Lâm đang run.
Trần Hi che miệng cười vui: “Tiểu Mục, Hàn Lâm không biết uống rượu, hay là uống trà đi.”
Tu vi của Tần Hàn Lâm vốn không cao, căn cốt cũng rất bình thường, nhưng dáng dấp điển trai: “Vậy thì lấy trà thay rượu, chúng ta cũng uống hai ly.”
“Được được được.”
Tần Hàn Lâm vốn rất biết nói chuyện, nhưng bây giờ hắn đang hồi hộp, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
“Tam ca, cha ta đâu?”
Thất Thất chạy tới ôm lấy đùi Trần Mục, nàng ta chớp chớp mắt, vẻ mặt Trần Mục nghiêm trọng: “Đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi tìm ông ấy.”
“Được ạ!”
Thất Thất lắc cái đuôi nhỏ.
Tiểu Côn cũng bơi qua, đôi mắt to nhìn chăm chăm vào Trần Mục đầy vẻ mong đợi: “Lão đại?”
Trần Mục vuốt nhẹ đầu của Tiểu Côn, hắn muốn lừa nó nhưng không thể lừa được cả đời: “Phụ thân của ngươi đã anh dũng hy sinh trong trận chiến với Ma chủ.”
Tiểu Côn không nói gì, nước mắt nó lăn dài, Tiểu Thất nhảy lên lưng Tiểu Côn, vuốt nhẹ đầu nó: “Côn Tử ngươi đừng khóc, sau này cha ta chính là cha ngươi.”
“Cha ngươi cũng chẳng phải là cha ta.”
“Vậy sau này ta gả cho ngươi là phải rồi.”
“Thật sao?”
“Thật đấy.”
Sau khi được Tiểu Thất an ủi, Tiểu Côn không khóc nữa, Trần Mục dẫn bọn họ đến Tiên giới.
Vũ Châu, Quang Minh thành.
Trong thành phồn hoa náo nhiệt, ngoài thành có rất nhiều bách tính đang sinh sống, nơi này là chỗ nhộn nhịp nhất Tiên giới, cường giả trở về từ Trần nguyệt đều được Trần Mục đưa đến đây, lập tức càng thêm náo nhiệt.
Trần Mục không cảm nhận được khí tức của Sở Sở, thậm chí còn không cảm ứng được sự tồn tại của nàng ta.
Tổng bộ Tiêu Dao Minh.
Cuối cùng Thất Thất cũng được gặp phụ thân.
Trong mắt Thủy Kỳ Lân rơm rớm nước mắt: “Tiểu Thất, là cha có lỗi với ngươi, phong ấn ngươi lại một mình.”
Thất Thất kéo Tiểu Côn: “Cha, không sao cả, đây là Tiểu Côn, sau này ta phải gả cho hắn.”
Thủy Kỳ Lân biết đây là nhi tử của Côn Bằng, ông ta vỗ nhẹ đầu Tiểu Côn, nói với ý sâu xa: “Được lắm, cha ngươi rất giỏi đấy.”
Trần Mục còn nhìn thấy Trần Đồng và Trần Tô ở tổng bộ Tiêu Dao Minh, hai người kích động chạy qua: “Tam thúc, chúng ta đều đang ngóng trông người trở về.”
Mặc dù Trần Đồng và Trần Tô đến Tiên giới, nhưng với sức lực của bọn họ thì không thể rời khỏi Tiên giới, dù cấm chế ở đây suy yếu cũng không phải là thứ bọn họ có thể mở ra được.
Nghe nói Tiêu Dao Minh là do Trần Mục thành lập nên Trần Tô và Trần Đồng đã đến Tiêu Dao Minh, bọn họ đã sống ở đây một thời gian rất dài.
Trần Mục tự nhiên cũng hiểu được những chuyện này, hắn choàng tay qua vai hai người: “Sau này đừng chạy lung tung nữa, mấy người gia gia đều rất nhớ các ngươi.”
“Ừm ừm.”
Tỷ đệ Trần Tô liên tục gật đầu.
Mấy người Thủy Kỳ Lân muốn ở Tiên giới tu dưỡng, Tiểu Thất và Tiểu Côn cũng ở lại Tiêu Dao Minh cùng ông ta, Trần Mục dẫn Trần Tô và Trần Đồng quay về Trần gia.
Chuyện của Tiêu Dao Minh Trần Mục định một thời gian nữa mới xử lý, hắn muốn đoàn tụ trước.
Sau khi đám Trần Tô quay về, Trần gia càng thêm sôi nổi, mọi người ngồi lại quanh sân tập võ, Tần Di và Trần Ngang cũng bị phụ mẫu bọn chúng tóm về.
Mọi người kể về những chuyện đã xảy ra mấy năm nay, Trần Mục đẩy Trần Dĩnh ra, hắn ngồi xuống bên cạnh Khương Phục Tiên, vòng tay qua vòng eo mềm mại của nàng ta.
Trần Dĩnh nắm tay lại đấm nhẹ vào vai Trần Mục, nàng ta bĩu môi, Trần Ngang lon ton chạy tới, đôi mắt to sáng ngời: “Tiểu cô, ta muốn ôm ôm.”
“Cô cô ôm.”
Trần Dĩnh thương đám tiểu bối của Trần gia nhất.
Nàng ta thường xuyên chăm sóc Trần Ngang và Tần Di.
Trần Hạo thấy vệ thì nói đùa: “Ngang Ngang, đã lớn vậy rồi mà còn đòi ôm có ngại không, tam thúc ngươi lúc bằng tuổi ngươi đã bắt đầu ra trận giết địch rồi.”
Trên mặt Trầm Ngang đầy vẻ uất ức.
Mọi người nhìn thấy thì ha ha cười lớn, Trần Dĩnh véo khuôn mặt nhỏ của Trần Ngang: “Nhị thúc đùa với ngươi thôi, Ngang Ngang nhà chúng ta sau này cũng sẽ là người tai to mặt lớn.”
Tần Di ngồi giữa Trần Hi và Tần Hàn Lâm.
Trần Hi nhỏ giọng nói: “Di Di, trước kia nương từng thay tã cho tam cữu ngươi, nhìn hắn lớn lên, ngươi cũng phải thân thiết với tam cữu.”
“Vâng.”
Tần Di có chút ngượng ngùng.
Cô bé chỉ dám lặng lẽ nhìn Trần Mục.
Trần Tô và Trần Đồng đang đấm bóp vai cho Trần Uy và Từ Yến, hai đứa chúng rất hiếu thảo.
Trần Uy lắc đầu cười nhẹ: “Hai đứa các ngươi vẫn nên đi bóp vai cho tằng tổ, chúng ta không cần.”
“Được ạ.”
Trần Đồng lập tức đi ra sau lưng Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam liên tục xua tay: “Thân thể gia gia rất cường tráng, Tiểu Đồng, ngươi mau ngồi xuống đây.”
“Không sao, tằng tổ, ngài cứ nghỉ ngơi đi, ta dùng bí thuật bóp vai rất tốt cho thân thể.”
“Ha ha ha, vậy được rồi.”
Trần Hạo nhìn dáng vẻ hiếu thảo của Trần Tô và Trần Đồng, trong lòng cũng vô cùng tự hào.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm bên chân Trần Mục.
Diễn võ trường náo nhiệt ấm áp, Khương Phục Tiên dựa vào trong lòng Trần Mục tắm nắng, rất ấm áp.
Trần Mục hôn nhẹ Khương Phục Tiên: “Nương tử, hài tử của chúng ta sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nó có nhiều ca ca tỷ tỷ chơi cùng như thế.”
“Đúng vậy.”
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.
Hiện giờ thiên địa vẫn chưa ổn định hoàn toàn, Trần Mục và Khương Phục Tiên không vội sinh hài tử.
“Phu quân, ta đi chuẩn bị bữa trưa.”
“Được, nương tử, ta giúp nàng.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng dậy: “Gia gia, ta và Khương Phục Tiên đi chuẩn bị bữa trưa, mọi người cứ trò chuyện tiếp.”
Trần Thiên Nam hiền từ gật đầu, Sở Vũ và Tạ Nhã nhanh chóng đứng dậy, Trần Hi cũng muốn đi giúp đỡ.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Đại tỷ, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, để ta và Phục Tiên lộ ngón nghề.”
Đám người Sở Vũ nhìn nhau mỉm cười, để lại cho bọn họ thời gian riêng tư.
Trong phòng bếp.
Khương Phục Tiên buộc tạp dề màu trắng vào.
Trần Mục chuẩn bị nguyên liệu và xử lý nguyên liệu, Khương Phục Tiên phụ trách chế biến, phu thê kết hợp làm việc không mệt mỏi, bọn họ phối hợp rất ăn ý.
Chương 750 Trần Gia Đoàn Tụ (3)
Trong phòng bếp không có nhiều nguyên liệu bởi vì mọi người đều rất ít ăn cơm, Trần Mục bắt lấy con cá lớn màu vàng qua không trung, nháy mắt đã xử lý xong đưa qua cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên bỏ cá vào trong nồi, cách khoảng không dùng thần lực tăng thêm nhiệt, thành nồi chiên không dầu thật sự, cả con cá đều trở nên vàng giòn, cộng thêm nước chấm chua ngọt mà nàng ta nấu, món cá vàng chua ngọt thơm ngon đẹp mắt đã chế biến xong.
Trần Mục dùng quy tắc thời gian để khi món ăn này mang lên bàn vẫn giữ được hương vị ban đầu.
Khương Phục Tiên không chỉ chế biến thức ăn mà còn làm đĩa hoa quả và món ngọt tráng miệng, ngay cả nước trái cây và rượu cũng được làm tại chỗ, cả bàn ăn được hoàn thành cùng một lúc.
“Phu quân, ăn thử bánh ngọt ta làm xem.” Khương Phục Tiên cầm miếng bánh nóng hổi bằng những ngón tay mảnh khảnh.
Trần Mục nếm thử bánh ngọt do Khương Phục Tiên làm, là hương vị của hạnh phúc, hắn còn mút ngón tay ngọc bích của nàng ta, giúp nàng ta dọn sạch chút đường sót lại trên ngón tay.
“Mùi vị rất ngon.”
“Nương tử nhà ta càng ngon hơn.”
Khóe miệng Khương Phục Tiên tràn đầy hạnh phúc.
Trần Mục di chuyển tất cả món ăn đến tổ trạch cùng lúc, cái bàn tròn này rõ ràng không đủ chỗ cho bọn họ ngồi, nhưng vẫn còn một cái bàn nhỏ, Trần Đồng và Trần Tô ngồi vào chỗ của trẻ con, vừa vặn chăm sóc cho Tần Di và Trần Ngang.
Tất cả người nhà đều ngồi vào đông đủ, còn sôi nổi hơn lúc náo nhiệt nhất trước kia, mọi người đều nhìn Trần Thiên Nam, Trần Thiên Nam thấy nhiều người nhà như vậy, niềm vui trong lòng tràn cả ra ngoài: “Để chúc mừng Phục Tiên trở về và cả sự đoàn tụ của mọi người, chúng ta hãy cạn chén.”
“Được, cạn chén.”
“Cạn chén! Cạn chén!”
Trần Đồng đứng dậy nâng chén rượu lên.
Trần Ngang gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Đại tỷ, ta cũng muốn cạn chén.”
Trần Tô lắc lắc đầu: “Trẻ con không thể uống rượu, ta rót nước trái cây cho ngươi.”
“Đại tỷ, ta cũng muốn uống nước trái cây.”
Thường ngày Tần Di chưa từng uống nước trái cây.
Đường Uyển liên tục khen ngợi: “Vẫn là Phục Tiên biết nấu ăn, hương vị thật sự ngon tuyệt vời.”
“Nương, nếu như người thích thì sau này ta có thể thường xuyên làm cơm cho người.” Khương Phục Tiên cũng không ngại phiền, dù sao cũng làm rất nhanh là xong.
Đường Uyển lại lắc đầu liên tục: “Không cần, một năm được ăn một bữa như thế này là đủ rồi.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục ăn cơm miếng lớn, uống rượu ngụm lớn, đồ ăn do lão bà của mình làm tất nhiên là phải ăn nhiều một chút.
“Tần huynh, ta kính ngươi hai chén.”
Trần Mục chủ động cầm chén rượu lên.
Tuổi của Tần Hàn Lâm nhỏ hơn Trần Mục rất nhiều, từ nhỏ hắn ta đã nghe truyền thuyết về Trần Mục mà lớn lên, có chút không chân thực, hắn ta run rẩy cầm cái chén lên: “Mời.”
Trần Hi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hắn ta thì không nhịn được che miệng cười trộm, sau khi Tần Hàn Lâm uống với Trần Mục hai chén thì tự nhiên hơn rất nhiều, Trần Hạo cũng cười nâng chén: “Tam đệ, ta cũng uống với ngươi hai chén.”
“Được thôi!”
Trần Mục nâng chén rượu lên uống rượu với Trần Hạo.
Bọn họ đều muốn không khí sôi nổi, tự nhiên sẽ không làm hỏng chuyện uống rượu, Trần Dĩnh tò mò nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, hai người định khi nào thì sinh hài tử?”
Khương Phục Tiên và Trần Mục đã ở chung nhiều năm, loại chuyện sinh hài tử này còn phải xem vận may: “Chúng ta vẫn còn chuyện chưa giải quyết, đợi xử lý xong lại tính.”
Trần Dao nói đùa: “Nương muội rất trông chờ tôn tử, hai người phải cố lên nhé.”
Đường Uyển vỗ nhẹ cánh tay Trần Dao, bà không muốn vì mình mà làm khó mấy người Khương Phục Tiên.
“Phu quân, đã nghe thấy chưa?” Khương Phục Tiên nháy mắt với Trần Mục, sau đó bọn mỉm cười hiểu ý.
Bữa trưa kết thúc.
Món ăn đều được ăn hết.
Trần Ngang vuốt cái bụng nhỏ: “No quá.”
Sau khi ăn uống no say, mọi người tiếp tục trò chuyện trong tổ trạch, từ những cuộc thảo luận ngắn giữa gia trưởng cho đến thế sự thiên hạ, mãi đến tận đêm khuya bọn họ mới rời đi.
Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về đình viện: “Nương tử, có muốn ngâm nước nóng không?”
“Được.”
“Ta đi lấy nước nóng cho nàng.”
Trong phòng, hơi nóng nhanh chóng bốc lên.
Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi ngâm mình trong thùng tắm, đã rất lâu không được thoải mái như vậy: “Nương tử, hôm nay nàng đã vất vả rồi, ta xoa bóp cho nàng.”
“Không vất vả.”
“Vậy cũng phải xoa bóp.”
Trần Mục nắm lấy bàn chân ngọc trắng ngần, nhẹ nhàng nhào nắn xoa bóp, hắn còn dùng vật chất bản nguyên dưỡng ấm cơ thể cho Khương Phục Tiên, cảm giác dịu dàng khiến Khương Phục Tiên rất thoải mái.
Khương Phục Tiên không say mê, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta bỗng trở nên nghiêm túc, lạnh giọng nói: “Phu quân, đừng lãng phí vật chất bản nguyên, thứ này rất quan trọng với chàng.”
Trần Mục không ngừng tay, vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Nương tử, nào có quan trọng bằng nàng, vật chất bản nguyên có lợi cho Thần tộc, chúng ta có thể cùng hưởng.”
“Nhưng mà...”
“Ha ha ha... đừng làm rộn...”
Trần Mục dùng phương pháp đặc biệt gãi lòng bàn chân Khương Phục Tiên, nàng ta không nhịn được muốn cười: “Được rồi... được rồi... sư tỷ nghe theo chàng, đừng cù nữa...”
“Nương tử, nàng thật là nghe lời.”
“Hừ, tiểu phu quân đã cứng cánh rồi.”
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, trong mắt họ là đối phương, bọn họ đều bật cười thành tiếng.
Toàn thân Khương Phục Tiên đều được Trần Mục nhẹ nhàng xoa nắn, sau khi dùng vật chất bản nguyên dưỡng ấm nhục thân, sức lực của nàng ta đã khôi phục đến đỉnh phong, da thịt hiện lên ánh bạc.
“Xoay người lại!”
“Ừm.”
Trần Mục không hỏi tại sao.
Khương Phục Tiên dùng bàn tay mảnh khảnh xoa lưng cho hắn.
Đây gọi là có qua có lại, Trần Mục thoải mái nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn, thủ pháp của Khương Phục Tiên tuy không điêu luyện nhưng rất để tâm, xoa bóp cũng rất nhẹ nhàng.
Sau khi thoải mái ngâm mình.
Khương Phục Tiên trực tiếp đứng dậy, dáng người kiêu hãnh không chút che giấu, nàng ta ra khỏi thùng tắm, lắc nhẹ đầu, mái tóc bạc mềm mại lập tức được thổi khô.
Ngâm mình xong, hai người chui vào chăn, đêm khuya yên tĩnh, trong chăn rất ấm áp.
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng hai người lại vật lộn cùng nhau.
Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ lọt vào phòng, trong phòng tràn ngập hơi ấm, trong chăn lại càng ấm áp hơn.