• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 41 Khách tông môn tới thăm

Yến Lang Nguyệt đứng dậy, nàng ta không có ngồi để đối thoại với bọn họ, đây là thể hiện sự tôn trọng, bản thân là Vương tộc, nàng ta rất hiểu lễ nghi.

"Những lễ vật đó rất bình thường, phụ thân còn muốn tặng ta cho ngươi, ngươi thích không?" Yến Lang Nguyệt cúi người xuống, nàng ta nhìn chằm chằm vào hai mắt của Trần Mục.

Trần Mục chớp chớp mắt.

Yến Lang Nguyệt nhìn thấy hai gò má của Trần Mục ửng đỏ thì cảm thấy rất là đáng yêu, che miệng khẽ cười nói: "Ngươi còn biết thẹn thùng, ngươi hiểu ý tứ ta chứ?"

Nàng ta cảm thấy Trần Mục rất thông minh.

Thiên kiêu chắc chắn không thể nói theo lẽ bình thường.

Trần Nghiêm vội vàng giải vây thay cho Trần Mục, vẻ mặt cung kính nói: "Công chúa điện hạ, Mục nhi còn nhỏ, loại chuyện này hắn còn chưa hiểu lắm."

"Công chúa tỷ tỷ, ngươi rất đẹp, nhưng ta thích luyện kiếm hơn, ta bây giờ chỉ muốn cường đại lên." Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục lộ ra vẻ chân thành mà nói.

Yến Lang Nguyệt dịu dàng nói: "Chuyện vừa rồi ngươi có thể từ chối, nhưng phụ vương mời Trần gia tới Vương đô làm khách còn xin các ngươi không từ chối a."

Yến Vương không muốn tự hạ thân phận tới chúc mừng Trần gia, cho nên mới phái Yến Lang Nguyệt tới đây để thể hiện sự ưu ái.

Trần Nghiêm cười đáp ứng: "Mùa xuân sang năm, Trần gia sẽ tới Vương đô yết kiến."

Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Yến Lang Nguyệt hiển hiện ý cười, lễ phép nói: "Đa tạ bá phụ."

Trần Nghiêm vội vàng khoát tay, "Không dám nhận."

"Tiểu Mục, ngươi trò chuyện với điện hạ một lúc, ta còn có việc phải đi làm." Trần Nghiêm nói.

Yến Lang Nguyệt ngồi lại trên ghế, Trần Nghiêm vừa rời đi, Trần Mục đã cười nói ra: "Công chúa tỷ tỷ, bụng ta không được thoải mái cho lắm, ta đi nhà xí trước cái đã, đợi lát nữa trở về thì nói chuyện phiếm với ngươi."

"Được."

Yến Lang Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Mục lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Khách tới Trần gia đông như mây.

Dưới là lê dân bách tính, lên tới vương công quý tộc, còn có gia tộc quyền thế các nơi trong Đại Yên, thậm chí là các giang hồ hảo hán từ khắp nơi tới.

Đừng nói Trần gia, Hắc Thạch thành trước kia cũng chưa có khi nào lại náo nhiệt như vậy, trong thành rất náo nhiệt, còn có nhân cơ hội này dựng sân khấu lên để biểu diễn kịch.

Làm ăn của các cửa hàng bán rong ở hai bên đường đều vô cùng tốt.

Yến tiệc đầy tháng của Trần gia, kinh động tới toàn bộ Đại Yên, Trần Dĩnh nhận được chúc phúc vượt xa dòng chính của Vương tộc, những này đều bắt nguồn từ Trần Mục ca ca của nàng.

Trần Thiên Nam và Trần Uy còn đang đứng trước cửa của Trần phủ để đón khách đường xa mà tới.

Tiếng xé gió vang lên.

Có cường giả giẫm trên phi kiếm mà tới.

Ngự kiếm phi hành là biểu tượng của cường giả Kiếm Hậu.

Trần Thiên Nam nhìn thấy thân ảnh quen thuộc thì vội vàng chắp tay nói: "Bạch trưởng lão, hoan nghênh hoan nghênh."

Bạch Tố mang theo hai tên tiểu bối của Phiêu Miểu các tới chúc mừng Trần gia, nàng ta còn mang theo mấy bình đan dược làm lễ vật tới, trong đó không chỉ có Thối Thể đan, còn có Tụ Linh đan, Trường Xuân đan các loại đan dược trân quý.

Một tiểu bối có dáng người thon dài đứng ở ngay bên cạnh Thủy Linh Linh, đó là sư huynh của nàng, Triệu Phong, đệ tử Phiêu Miểu các, mười bốn tuổi là Kiếm Sư bát phẩm.

Trần Thiên Nam biết sự trân quý của những viên đan dược này, đều là bảo bối có tiền cũng khó mà mua được.

Dân chúng ở xung quanh thì trợn mắt há hốc mồm, cơ mắt và cơ mồm của bọn họ hôm nay phải làm việc rất nhiều, đoán chừng ngày mai sẽ mệt mỏi.

Vương tộc tới chúc mừng Trần gia thì còn nói qua được, Phiêu Miểu các loại tông môn đỉnh tiêm ở Bắc Hoang này thế mà cũng tới chúc mừng, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.

Hiện tại yến hội vừa mở ra, Trần Thiên Nam chỉ có thể xấu hổ chắp tay nói: "Bạch trưởng lão, còn phải ủy khuất mọi người tới đại sảnh nghỉ ngơi, xin bỏ qua cho."

"Không sao không sao, ta còn muốn xem tiểu oa nhi vừa mới ra đời của Trần gia." Bạch Tố nói ra ý đồ tới.

Triệu Uy vội vàng mỉm cười dẫn đường, cung kính nói: "Bạch trưởng lão, mời đi bên này."

Đám người Bạch Tố vừa mới tiến vào Trần phủ thì Hàn Phó của Huyền Kiếm tông cũng sau đó mà tới, hắn mang theo vài gốc linh dược, nhiệt tình nói: "Trần tiêu đầu, chúc mừng a."

"Cùng vui, Hàn trưởng lão đường xa mà tới, trước tiên mời tới đại sảnh nghỉ ngơi." Trần Thiên Nam đưa tay mời, hắn ra hiệu cho Trần Hạo dẫn Hàn trưởng lão đi vào.

Trần Hạo còn chưa mở miệng, Hàn Phó đã vội vàng khoát tay nói: "Ta muốn gặp tiểu bối vừa mới ra đời của Trần gia."

Trần Thiên Nam vội vàng nói: "Tiểu Hạo, ngươi dẫn tiền bối đi gặp tiểu muội đi."

Còn tưởng rằng bọn họ tới là để gặp Trần Mục, không nghĩ tới đều là vì Trần Dĩnh mà tới.

Không bao lâu lại có người tu kiếm cường đại tới, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng, bên người có thanh niên áo trắng đi theo.

Mọi người ở xung quanh đột nhiên có lão giả kinh ngạc nói: "Lại thêm Hạo Nhiên tông, một trong tứ đại tông môn ở Bắc Hoang."

Trần Thiên Nam từ xa đã chắp tay chào đón.

"Tại hạ là Lâm Trần của Hạo Nhiên tông, đây là đồ đệ của ta tên là Tiêu Nhiên." Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng chắp tay đáp lễ.

Trần Thiên Nam nhiệt tình nói: "Xin tha thứ khi Trần mỗ không tiếp đón từ xa, Lâm trưởng lão mời vào bên trong."

Lâm Trần mang theo khuyên tai ngọc màu đỏ, cười nói ra: "Chỗ ta có món đồ chơi nhỏ dùng để trừ tà, muốn tặng cho tiểu bối vừa mới ra đời của Trần gia."

Trần Thiên Nam nghe thấy vậy thì biết bọn họ cũng bởi vì muốn gặp Trần Dĩnh, vội vàng nói lời cảm tạ: "Đa tạ ý tốt của Lâm trưởng lão."

"Mọi người đi theo ta." Trần Thiên Nam tự mình dẫn theo bọn họ đi tới đình viện.

Trong viện, Bạch Tố đang ôm lấy Trần Dĩnh quan sát cẩn thận, còn đang bắt mạch cho nàng, trong mắt nàng mang theo sự thất vọng, Hàn Phó của Huyền Kiếm tông cũng đứng ở gần đó.

Đường Uyển và Đường Chấn thì ở bên cạnh nhìn xem.

Đường Chấn có kiến thức rộng rãi, hắn biết Bạch Tố đang kiểm tra thân thể Trần Dĩnh, loại cường giả như bọn họ có thể tính ra được cường độ căn cốt.

Lâm Trần nhìn thấy Phiêu Miểu các và Huyền Kiếm tông còn tới trước cả bọn hắn thì không thể không nhíu mày, không nghĩ tới bọn họ cũng là vì Trần Dĩnh mà tới.

Hắn thu được tin tức ngầm, Trần Mục có thiên phú dị bẩm, đã được Lăng Vân tông nhìn trúng.

Lâm Trần nghe nói Trần gia tổ chức tiệc đầy tháng, mới biết được Trần gia có tiểu bối vừa ra đời, hơn nữa còn là muội muội ruột của Trần Mục, cho nên hắn không quản xa vạn dặm mà chạy tới.

Dù sao thì cũng là muội muội ruột của tuyệt thế thiên kiêu.

"Căn cốt rất bình thường, đoán chừng là tứ phẩm, cao nhất cũng chỉ là ngũ phẩm." Bạch Tố khẽ lắc đầu, nàng ta giao lại đứa bé vào trong tay Đường Uyển.

Trần Thiên Nam hiểu ý đồ bọn họ tới.

Trần Hạo hơi ngạc nhiên, tam đệ là căn cốt cực phẩm, tiểu muội cũng chỉ là người bình thường.

Đường Chấn thì không để ý, hắn biết Trần Dĩnh xem như bình thường đi nữa thì cũng có ca ca của nàng bảo bọc cho.

Đường Uyển nghe thấy vậy thì cũng không cảm thấy buồn.

Thiên phú căn cốt đối với nàng mà nói thì không quan trọng, chỉ cần Trần Dĩnh có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên là được rồi, làm mẫu thân nàng ta cảm thấy vậy là vui mừng rồi.
Chương 42 Khiêu chiến đệ tử tông môn

Lâm Trần cũng tiến tới thăm dò, cuối cùng hắn đưa khuyên tai ngọc màu đỏ cho Trần Dĩnh, nhìn vào đứa bé nằm trong ngực Đường Uyển, hắn cũng hơi có vẻ thất vọng.

Một nhà có hai thiên kiêu trên đời đều hiếm thấy, trước khi hắn tới cũng đoán được Trần Dĩnh có lẽ sẽ rất bình thường.

"Đứa nhỏ này cũng không kém, sau khi lớn lên, có thể đưa nàng ta tới Hạo Nhiên tông, chúng ta nguyện ý bồi dưỡng nàng ta." Lâm Trần khẽ cười nói.

Bạch Tố nghe vậy cũng vội vàng nói: "Phiêu Miểu các lấy nữ đệ tử làm chủ, thích hợp hơn, Phiêu Miểu các chúng ta cũng nguyện ý bồi dưỡng nàng ta."

Đường Uyển được sủng ái mà lo sợ.

Không nghĩ tới Phiêu Miểu các và Hạo Nhiên tông cùng ném một cành ô liu ra ngoài, nàng ta còn tưởng rằng thiên phú của Trần Dĩnh làm cho bọn họ không thuận mắt.

Phiêu Miểu các và Hạo Nhiên tông đều là tông môn đỉnh tiêm ở Bắc Hoang, bọn họ đại biểu cho một nửa cái Bắc Hoang.

Trần Hạo hâm mộ nhìn vào tiểu muội.

Đường Chấn am hiểu thế sự, hắn biết công lao đây đều quy về Trần Mục, bọn họ muốn mượn Trần Dĩnh tới lôi kéo đứa cháu thiên kiêu tuyệt thế này của mình.

Hàn Phó không thể không lắc đầu thở dài, hắn ta ngay cả suy nghĩ cướp người cũng không dám, bọn họ là tông môn đỉnh tiêm ở Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông loại môn phái nhỏ này cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Mặt mũi Thủy Linh Linh đầy vẻ nghi hoặc, xem như căn cốt ngũ phẩm thì cũng rất khó có thể thông qua khảo hạch của Phiêu Miểu các, tuy nhiên bà bà lại muốn phá lệ thu Trần Dĩnh tiến vào Phiêu Miểu các, điều này làm cho nàng ta cảm thấy không hợp phép tắc.

Chọn bên nào cũng sẽ đắc tội một bên còn lại.

Đường Uyển vội vàng nhìn về phía Trần Thiên Nam, Trần Thiên Nam cũng không biết phải làm sao, hai tông môn lớn không phân cao thấp đều sàn sàn ngang nhau, Trần gia đều không chịu nổi.

Lâm Trần mỉm cười đề nghị: "Bạch Tố, ta thấy Trần gia khó mà lựa chọn, không bằng chúng ta dùng phương thức cho tiểu bối của hai tông luận bàn tới quyết định, ai thua thì kẻ đó rời khỏi."

Mắt Bạch Tố nhìn vào thanh niên sau lưng Lâm Trần, khẽ cười nói: "Kiếm Sư bát phẩm, thiên phú cũng không tệ, Triệu Phong, không nên khinh thường."

"Vâng, trưởng lão."

Triệu Phong cầm kiếm, mỉm cười tiến lên.

"Chờ một chút."

Trần Mục đẩy cửa phòng ra.

Hắn nhìn vào mọi người trong viện.

Toàn bộ mọi người cũng tập trung vào trên người của hắn.

Trần Mục vừa rồi ở trong phòng trong, nghe thấy bọn họ đang tranh giành muội muội thì lúc này mới đi ra.

"Muội muội ta không cần gia nhập tông môn, ta sẽ đích thân dạy nàng tu hành." Trần Mục nghiêm túc nói.

Mọi người kinh ngạc nhìn vào Trần Mục, ngay cả Trần Thiên Nam và Trần Uy cũng kinh ngạc, phải biết nội tình của tông môn xa không phải gia tộc thế tục có thể so sánh.

"Ha ha, có ý tứ." Tiêu Nhiên nhịn không được khẽ mỉm cười, lại dám xem nhẹ tông môn, hơn nữa còn xem nhẹ Phiêu Miểu các và Hạo Nhiên tông.

Thủy Linh Linh thì nhíu lông mày lại, nhỏ giọng thầm thì nói: "Cái tên này thật cuồng a, sư huynh, ngươi có thể giáo huấn hắn giúp ta hay không?"

Triệu Phong nhỏ giọng đáp lại nói: "Linh nhi, sư huynh không thể ỷ lớn hiếp nhỏ."

Bạch Tố cười nói ra: "Ngươi yên tâm, Phiêu Miểu các chúng ta sẽ coi nàng là đệ tử hạch tâm để mà đối đãi."

Nàng ta biết sự lo lắng của Trần gia.

Triệu Phong và Thủy Linh Linh đều kinh ngạc.

Trần Thiên Nam thật ra thì cũng lo lắng Trần Dĩnh tới tông môn bọn họ thì sẽ bị người khi dễ, không học được bản lĩnh thật sự.

Triệu Phong trừng to mắt, hắn căn cốt lục phẩm cũng chưa có được đãi ngộ đệ tử hạch tâm.

Lâm Trần cũng trịnh trọng nói: "Ta có thể đề cử nàng ta cho tông chủ Hạo Nhiên tông, tuyệt đối có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất của Hạo Nhiên tông."

Xem như bọn họ nói như vậy, Trần Mục vẫn không yên lòng, muội muội dựa vào quan hệ của hắn mà tiến vào tông môn đỉnh tiêm ở Bắc Hoang, còn trở thành đệ tử hạch tâm, tới lúc đó chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều chỉ trích và xa lánh, hắn không muốn muội muội của mình sau này bị người cô lập.

Trần Mục cảm thấy, chỉ cần cho hắn thời gian, chờ lúc muội muội của hắn lớn lên, hắn có đầy đủ thực lực để cho muội muội của mình luyện kiếm.

Hắn đi tới đình viện, lạnh nhạt nói: "Nếu như bọn họ có thể thắng ta, ta sẽ không có ý kiến gì."

Triệu Phong và Tiêu Nhiên nhìn nhau cười một tiếng.

Không nghĩ tới Trần Mục sẽ chủ động khiêu chiến bọn họ.

Bạch Tố và Lâm Trần đều cảm thấy có ý tứ, hai người bọn họ đều đồng ý loại phương thức này.

Đường Chấn nhìn vào Trần Mục, khuôn mặt nhỏ của hắn lạnh nhạt, trên người đã có cỗ bá khí.

Trần Thiên Nam thì lắc đầu mỉm cười nói: "Hai vị trưởng lão, còn xin bỏ qua cho."

"Ta thích tính cách của đứa nhỏ này, ta sớm đã nghe nói thực lực của hắn không tầm thường, cũng muốn được chứng kiến để biết, Tiêu Nhiên ngươi phải chú ý một chút." Lâm Trần nhắc nhở.

Thủy Linh Linh hưng phấn nói: "Sư huynh, cơ hội của ngươi tới rồi, thay ta giáo huấn hắn thật tốt."

Bạch Tố lại phát ra giọng nói cảnh cáo uy nghiêm: "Triệu Phong, điểm tới thì dừng, nếu như làm hắn bị thương, ngươi trở về thế nhưng là phải nhận trách phạt khắc nghiệt nhất."

Đăng sau Trần Mục là Lăng Vân tông, Phiêu Miểu các tự nhiên không dám trêu chọc vào Lăng Vân tông.

Đường Uyển có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới chỉ là luận bàn nên cũng không có ngăn cản.

Sân bãi nơi này không thi triển được.

Trần Thiên Nam tìm tới Mộ Đông Lưu, muốn mượn dùng sân bãi của phủ thành chủ để luận bàn.

Sau khi Mộ Đông Lưu nghe được, cơm cũng không ăn, lập tức mang theo mọi người đi tới phủ thành chủ.

Trần Mục đến chỗ của Triệu Phi Yên để báo cáo.

"Cút! Cút! Cút!"

Triệu Phi Yên tâm trạng không vui nói.

Trần Mục có hơi choáng, thầm nghĩ có phải nàng ta tới tháng rồi hay không vậy mà lại gắt gỏng như vậy.

Trần gia trên dưới đang uống rượu ăn thịt vui vẻ, thế mà lại không có người nào tới mời nàng, uống rượu cũng không có lý do chính đáng.

Ngươi nói xem Triệu Phi Yên có tức giận không.

Trần Mục thấy nàng gắt gỏng như vậy, vốn còn muốn mời nàng ăn tiệc đầy tháng, bây giờ suy nghĩ lại một chút thì vẫn là để nàng ta tự nhốt mình trong phòng thì thích hợp hơn.

Phủ thành chủ.

Diễn Võ trường ở đây đã đông nghìn nghịt người.

Rất nhiều khách khứa nghe được tin này thì cơm cũng không ăn, lập tức chạy theo đi xem.

Hành Dương Hậu, Hàn Phó Huyền Kiếm tông, Lâm Trần Hạo Nhiên tông, Bạch Tố Phiêu Miểu các, Yến Lang Nguyệt Vương tộc, Đường Chấn Kim thành, những nhân vật lớn này đều ở trên đài cao để quan sát trận luận bàn này.

Trần Mục khiêng trọng kiếm đi vào Diễn Võ trường.

Thủy Linh Linh đắc ý nói: "Sư huynh thế nhưng là Kiếm Sư bát phẩm, hắn chắc chắn phải thua!"

"Linh nhi, không được đắc ý, hắn dám khiêu chiến sư huynh của ngươi thì tuyệt đối không phải ý định lỗ mãng." Bạch Tố biết Trần Mục rất thông minh, sẽ không đánh khi không nắm chắc có thể đánh thắng.

Lâm Trần nhìn vào Tiêu Nhiên và Triệu Phong, cười hỏi: "Hai người các ngươi định để ai lên trước?"

"Ta!"

"Ta lên trước!"

Tiêu Nhiên và Triệu Phong bắt đầu tranh giành nhau.
Chương 43 Triển lộ phong mang

Bọn họ cũng muốn tranh đoạt nhau đánh trận đầu để đánh bại Trần Mục trước, ai cũng không muốn nhường cho ai, đều cảm thấy Trần Mục không kiên trì nổi tới vòng thứ hai, cũng không muốn chiếm tiện nghi.

Trần Mục đứng trên chờ bọn hắn ở trên lôi đài, hôm nay là yến tiệc đầy tháng của muội muội, hắn không muốn chậm trễ quá lâu, thế là nói: "Các ngươi cùng lên đi."

Trần Mục cầm trọng kiếm trong tay.

Bách tính xung quanh lôi đài đều kinh hô.

Bạch Tố và Lâm Trần đều lắc đầu cười, Trần Thiên Nam cũng bị dọa toát mồ hôi hột, nếu như một đối một thì hắn vẫn có lòng tin đối với Trần Mục.

Yến Lang Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Hành Dương Hậu, thực lực của bọn hắn như thế nào?"

Hành Dương Hậu cung kính nói: "Hồi bẩm công chúa điện hạ, hai người kia đều là Kiếm Sư bát phẩm, nếu liên thủ thì ngay cả Kiếm Sư cửu phẩm cũng rất khó đối phó."

"Vậy thực lực của Trần Mục thì sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Yến Lang Nguyệt lộ đầy vẻ tò mò.

Hành Dương Hậu nở nụ cười xấu hổ nói, "Hồi bẩm công chúa điện hạ, thực lực của Trần Mục có chút mơ hồ, tuy nhiên theo suy đoán của lão thần, chắc là Kiếm Sư thất phẩm."

Yến Lang Nguyệt dùng tay che miệng nhỏ, ba tuổi Kiếm Sư thất phẩm đã đủ để kinh người rồi, nhưng đối thủ của hắn lại là hai tên Kiếm Sư bát phẩm.

Trong đôi mắt sáng tỏ của nàng ta hiện lên hào quang.

Mọi người không biết là, Trần Mục ở vào vài ngày trước đã vừa đột phá tới Kiếm Sư cửu phẩm, đồng thời hắn còn là Niệm sư cửu phẩm, vượt xa Kiếm Sư cửu phẩm bình thường.

Triệu Phong và Tiêu Nhiên đều cau mày, hai người cảm thấy như bị xem nhẹ, không muốn xuất chiến cùng nhau.

Bách tính ở xung quanh Diễn Võ trường bắt đầu ồn ào, chế giễu bọn họ không dám ứng chiến.

"Ta ứng chiến!"

"Ta cũng ứng chiến!"

Hai người cùng lúc nhảy lên lôi đài.

Tiêu Nhiên và Triệu Phong rõ ràng là đã bị chọc giận.

Luận bàn sắp bắt đầu, toàn bộ Diễn Võ trường đã hoàn toàn trở nên sôi động, liên tục không ngừng có bách tính tràn vào phủ thành chủ, muốn được chứng kiến trận luận bàn này.

...

Diễn Võ trường, Phủ thành chủ.

Trần Hi mang theo tỷ muội Đường Thi chạy tới.

Các nàng vừa rồi đang đi dạo ở trong thành, nghe nói Trần Mục sắp luận bàn với đệ tử tông môn thì vội vàng chạy tới.

Trên khán đài, chúng nữ tìm được vị trí, Đường Thi cười trêu ghẹo nói: "Sau khi Đường Trác thua bởi Tiểu Mục thì không còn mặt mũi nào để tới Hắc Thạch thành nữa."

"Nghe nói biểu đệ muốn luận bàn với đệ tử của tứ đại tông môn ở Bắc Hoang, hai tên đệ tử tông môn kia bọn họ chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn so với Đường Trác." Trong mắt Đường Diêu mang theo sự kích động.

Trần hi cũng đang chờ mong, nàng ta còn chưa được chứng kiến Trần Mục xuất thủ lần nào, trước lúc nàng ta đi Hành Châu võ viện, Trần Mục còn đang học đứng trung bình tấn ở nhà, hiện tại đã là thiên kiêu nổi tiếng gần xa.

Trần Mục giao đấu hai thiếu niên tông môn.

Dân chúng xung quanh cũng không thể không kích động lên mà hò hét.

Trong đó rất nhiều bách tính cảm thấy Trần Mục có thể thắng, bởi vì hắn là thiên kiêu tuyệt thế, chỉ có tiền bối cường giả mới cảm thấy Trần Mục rất khó để có thể thắng được trận này.

Tới gần khu vực lôi đài, Lộ Tiểu Tiểu giọng dịu dàng hô: "Trần Mục đệ đệ cố lên a!"

Mộ Lam cũng ra sức hô: "Trần Mục đệ đệ cố lên, ngươi là tuyệt nhất."

"Tiểu Mục cố lên!"

Đường Thi các nàng cũng ba miệng một lời.

Nữ tử gần đó cũng đang hò hét cho Trần Mục, chỉ có Thủy Linh Linh là mặt mũi đang hiện đầy vẻ không phục, nàng ta la lớn: "Sư huynh cố lên."

Trần hạo đứng ở bên cạnh cười ngây ngô nói: "Sau này bên cạnh Tiểu Mục chắc chắn sẽ có nhiều mỹ nữ như mây."

Đường Diêu hùa theo nói: "Thiên kiêu giống như Tiểu Mục, sau này tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường a."

Trần Hi và Đường Thi thì đều che miệng mỉm cười, đề tài này kéo tới có chút hơi xa, các nàng không tiếp nổi.

Trên lôi đài.

Mộ Đông Lưu nghiêm túc nói: "Luận võ luận bàn, điểm tới thì ngừng, cấm chỉ sử dụng sát chiêu."

Ba người đều thành thật mà gật đầu.

"Mời đi."

Trần Mục giơ trọng kiếm lên.

Tiêu Nhiên và Triệu Phong thì nhìn nhau cười lạnh, bọn họ cũng không có tính toán ra tay, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường, nói thật bọn họ cũng không có để Trần Mục vào mắt, nếu như không phải bách tính ồn ào, bọn họ chắc chắn sẽ không liên thủ với nhau.

Thấy bọn họ không có ý định tiến công, Trần Mục kéo trọng kiếm lại, thân hình nhẹ như chim én.

Trọng kiếm ma sát với lôi đài, vàng lên tiếng vang thanh thúy còn mang theo tia lửa.

Lâm Trần có năng lực phân biệt rất mạnh, hắn kinh ngạc nói: "Xem ra thanh kiếm kia không nhẹ a."

Trần Thiên Nam ở bên cạnh hắn, cười trả lời: "Có hơn ba trăm cân thôi."

Muốn vung trọng kiếm theo ý mình muốn thì lực cánh tay ít nhất phải gấp mười lần trọng kiếm, Bạch Tố không thể không cảm khái nói: "Đứa nhỏ này không chỉ có thiên phú dị phẩm, hơn nữa sinh ra đã có thần lực, chắc là thể chất hiếm thấy nào đó."

Lúc trước Thủy Linh Linh giao thủ với Trần Mục, cũng cảm nhận được lực lượng bá đạo nào đó.

Thanh trọng kiếm này dài ngang với chiều cao của Trần Mục, lúc trước Trần Mục dùng kiếm gỗ đã tương đối lợi hại rồi, bây giờ sử dụng trọng kiếm thì càng kinh diễm hơn.

Hắn cầm trọng kiếm chém về phía trước.

Cách xa nhau mười mấy bước, hai luồng kiếm khí phân biệt chém về phía Tiêu Nhiên và Triệu Phong.

Đây là Lục Trọng Lãng mà Triệu Phi Yên truyền thụ cho hắn, Trần Mục đã nắm giữ bộ kiếm kỹ này một cách hoàn mỹ, có thể biến hóa vị trí kiếm khí một cách tùy ý.

Tiêu Nhiên và Triệu Phong vung kiếm đón đỡ.

Khi bọn hắn bổ kiếm về phía kiếm khí, thân kiếm run rẩy kịch liệt, lực lượng đáng sợ đánh tới, hai người không còn dám khinh thường, vội vàng phóng thích khí tràng.

Ở dưới sự gia trì của hai cỗ khí tràng cường đại, Tiêu Nhiên và Triệu Phong mới miễn cưỡng ổn định lại tư thế.

Đám tiểu bối bị khí tràng của bọn họ trấn trụ.

Trong mắt Trần Mục không một gợn sóng, hắn vung trọng kiếm đi tới, liên tục có kiếm khí hò hét mà ra, Tiêu Nhiên và Triệu Phong chỉ có thể vung kiếm đón đỡ.

Kiếm khí xa không chỉ hai luồng như vừa rồi, đột nhiên có sáu luồng kiếm khí cùng lúc đánh tới.

Ba luồng kiếm khí cùng lúc phóng tới Triệu Phong, hơn nữa đến từ các phương hướng khác nhau, một luồng kiếm trí chém về vị trí đầu, một luồng kiếm khí chém về vị trí chân, một luồng kiếm khí chém về vị trí eo, dọa tới Triệu Phong phải luống cuống tay chân.

Tiêu Nhiên vội vàng quát lớn: "Kéo dài khoảng cách, chúng ta đánh từ hai mặt, không được cho hắn có cơ hội sử dụng kiếm kỹ ngay mặt."

Hai người lập tức tách ra, Trần Mục quả nhiên dừng công kích lại, hiện tại ba người ở vào trên một đường thẳng.

Trên khán đài bách tính liên tục kinh hô, Trần Mục vậy mà buộc bọn họ phải liên thủ.

Trần Hi hoảng sợ nói: "Khí tràng của Tiểu Mục vậy mà không thua kém gì bọn họ, thật không thể tưởng tượng nổi."

Bạch Tố khẽ gật đầu, tán dương: "Hắn đối với việc nắm giữ kiếm kỹ đã là xuất thần nhập hóa, thế mà có thể chơi kiếm khí thành đa dạng như vậy."

Nếu như Triệu Phi Yên ở chỗ này thì cũng sẽ giật nảy cả mình, bởi vì nàng ta căn bản không có dạy Trần Mục sử dụng kiếm kỹ như vậy.
Chương 44 Đáng tiếc, hắn còn quá nhỏ

Khuyết điểm của Lục Trọng Lãng cũng rất rõ ràng, chỉ có thể tiến hành công kích phạm vi ở hướng chính diện, hiện tại Tiêu Nhiên và Triệu Phong bao bọc trước sau, chiêu này của hắn rõ ràng là sẽ để lộ ra khoảng trống sau lưng hắn.

Sắc mặt của Tiêu Nhiên và Triệu Phong đã tái mét, bọn họ đối đầu với Trần Mục vậy mà còn cần phải liên thủ.

Thủy Linh Linh há miệng nhỏ ra, ghen tỵ nói: "Hắn rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều."

Nàng ta có thể cảm nhận được, luận bàn ngày đó, Thủy Linh Linh thậm chí còn chiếm được một chút ưu thế, hắn của bây giờ khí tràng đã áp chế Tiêu Nhiên và Triệu Phong.

Trên đài cao.

Trần Thiên Nam gật đầu liên tục.

Đường Chấn nghe nói về chuyện Đường Trác bị thua, chỉ là không nghĩ tới thực lực của Trần Mục lại vượt xa Đường Trác.

Yến Lang Nguyệt nở ra nụ cười xinh đẹp nói: "Ở trên người của hắn ta cảm nhận được cái chủng loại bá đạo kia của phụ vương."

Trần Mục bình thường rất đáng yêu, nhưng khi hắn ở trên lôi đài thì vô cùng bá khí.

Tiêu Nhiên liên thủ với Triệu Phong xuất kích, họ phối hợp đôi từ trước ra sau mà tới, Trần Mục vung kiếm nghênh kích.

Keng! Keng! Keng!

Trên lôi đài ba đạo thân ảnh đan xen vào nhau.

Kiếm sắt va chạm vào nhau tóe ra tia lửa chói lọi.

Dân chúng xung quanh xem tới đã đời, thực lực của Trần Mục lại chấn kinh toàn trường một lần nữa, đối mặt với hai người mà hắn ung dung không vội, không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn thành thạo điêu luyện.

Trần Mục là Niệm Sư cửu phẩm, cảm giác nhạy cảm, kiếm chiêu của hai người được hắn phân tích làm chậm ở trong thức hải, trong mắt hắn tất cả đều là nhược điểm.

Tiêu Nhiên và Triệu Phong đều nghiêm mặt, bọn họ không giữ lại chút nào, toàn lực ứng phó, vậy mà cũng không cách nào áp chế một đứa bé ba tuổi.

Tiếng reo hò xung quanh vang lên khiến bọn họ vô cùng xấu hổ.

Trên khán đài, Đường Diêu sáng mắt lên nói: "Wow, Tiểu Mục thật là lợi hại, ngay cả ta cũng động tâm!"

Đường Thi tức giận nói ra: "Đường Diêu, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không?"

"Ta cảm thấy thực lực của Tiểu Mục vô cùng gần với cường giả Kiếm Tông!" Trần Hi nói ra lời suy đoán.

Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Tỷ tỷ, Tiểu Mục còn có át chủ bài chưa dùng đây."

"Át chủ bài?"

Chúng nữ nhìn về phía Trần Hạo.

Trần Hạo không để lộ ra, cười ngây ngô nói: "Cứ xem trước một chút đi đã, không biết bọn họ có thể bức được tam đệ phải sử dụng át chủ bài hay không."

Chiến đấu trên lôi đài rất kịch liệt.

Tay cầm kiếm của Tiêu Nhiên và Triệu Phong đều đang run rẩy, lực lượng của Trần Mục quá bá đạo, cứ tiếp tục như vậy nữa thì bọn họ chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ.

Lâm Trần hâm mộ nói: "Hắn còn chưa có nghiêm túc, thế mà Tiêu Nhiên và Triệu Phong đã không chống nổi"

Bạch Tố và Đường Chấn đều gật đầu theo.

Nghe thấy vậy, Yến Lang Nguyệt khẽ che môi đỏ, Trần Mục thế mà còn chưa nghiêm túc, nàng ta mở to hai mắt ra, dần dần hiểu nguyên nhân vì sao phụ vương bảo nàng ta lên phía bắc.

Không cần biết Trần gia trải qua cuộc sống nghèo túng như thế nào, tương lai chắc chắn sẽ trở thành tồn tại mà ngay cả Vương tộc cũng không với cao nổi.

"Tốc độ phát triển của hắn rất nhanh, có lẽ ở trước khi trưởng thành đã có thể trở thành cường giả Kiếm Vương."

Bạch Tố nói ra lời nói sâu xa.

"Cường giả Kiếm Vương!"

Mọi người ở trên đài cao đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Trên đài có nhiều người là cường giả Kiếm Hậu, trẻ tuổi nhất là Đường Chấn tu hành mới hơn tám mươi năm, chỉ mới bước vào cánh cửa Kiếm Hậu, mà Bạch Tố nhiều tuổi nhất tu hành hơn hai trăm năm, thế nhưng mà cũng chỉ mới là Kiếm Hậu đỉnh phong.

Ở Hoang châu, một người trưởng thành được coi là trưởng thành khi vừa tròn mười sáu tuổi, mà thiên kiêu trẻ tuổi nhất ở Bắc Hoang đạt tới Kiếm Vương cũng là sau hai mươi tuổi.

Triệu Phi Yên là người nổi bật trong số các thiên kiêu của Hoang châu đương thời, nàng ta trở thành Kiếm Vương khi ở mười bảy tuổi, tuy nhiên Trần Mục rất có thể sẽ phá vỡ kỷ lục của nàng.

Tất cả mọi người không ai dám tiếp tục nghĩ xa hơn.

Đường Chấn nhìn vào đứa cháu ngoại của mình thì càng hối hận với quyết định trước kia của mình, chỉ hy vọng sau khi Trần Mục lớn lên sẽ không ghi hận Đường gia.

Bách tính trong Hắc Thạch thành đều lấy Trần Mục làm vinh dự, bọn họ xem hắn thành con của mình, hắn là sự kiêu ngạo của bách tính trong cả thành.

Trên lôi đài.

Tiêu Nhiên quát lớn nói: "Hoành Giang!"

Chỉ thấy kiếm của hắn trở nên nặng nề, âm thanh bùng nổ vang lên, kiếm sắt đột nhiên rơi xuống, khí thế dữ dội, dường như muốn chặt đứt dòng sông.

Triệu Phong cũng bị buộc phải sử xuất ra tuyệt kỹ, kiếm của hắn càng nhanh, "Kinh Hồng!"

Một kiếm vừa nhanh vừa mạnh.

Một kiếm nhanh như thiểm điện.

Diễn Võ trường náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Mọi người quan sát ngay cả mắt cũng không chớp, không dám lớn tiếng hô, bởi vì sắp phân ra thắng bại.

Trần Mục duy trì tỉnh táo, hắn phân tích ra nhược điểm của hai người, sau đó đột nhiên vung kiếm.

Răng rắc!

Kiếm khí vạch phá giữa không trung.

Tiêu Nhiên và Triệu Phong đều bay tứ tung ra ngoài.

Chỉ có Trần Mục vẫn như cũ còn đứng ở trên lôi đài.

Tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.

Toàn bộ Hắc Thạch thành đều theo đó mà trở nên sôi trào.

Gần lôi đài, ngay cả Mộ Đông Lưu cũng sửng sốt một lát, vừa rồi Trần Mục đột nhiên gia tốc, đến mức hắn cũng không thể nhìn rõ.

"Kiếm thật nhanh!"

"Tốc độ thật nhanh!"

Bạch Tố và Lâm Trần đều vỗ tay bảo hay.

Trên khán đài, dân chúng đang hoan hô.

Lộ Tiểu Tiểu và Mộ Lam giọng dịu dàng hô: "Trần Mục đệ đệ thật lợi hại."

Yến Lang Nguyệt khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Đáng tiếc, hắn còn quá nhỏ."

Hành Dương Hậu nghe vậy thì như có điều suy nghĩ.

Tiêu Nhiên và Triêu Phong đều cúi đầu, bọn họ đều thua bởi Trần Mục, đều không còn mặt mũi.

Lâm Trần phân tích cẩn thận nói: "Có thể cầm kiếm nặng như vậy, xuất kiếm với loại tốc độ này, lực bộc phát này rất nhiều Kiếm Tông đều không làm được, rất rõ ràng hắn còn chưa thể hiện ra toàn bộ thực lực."

Bạch Tố nói ra lời nói sâu xa: "Linh nhi, xem thật kỹ, học theo cho thật tốt, đây mới thật sự là thiên kiêu, người tu hành phải thường xuyên giữ khiêm tốn, nhớ kỹ, bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn."

Thủy Linh Linh không cam lòng gật đầu, cho tới bây giờ, nàng ta mới thừa nhận chính mình không bằng Trần Mục.

Trên khán đài, Trần Hạo tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, tam đệ vẫn là không có sử dụng tuyệt chiêu đó, chiêu đó thế nhưng là rất lợi hại."

Chiêu Kiếm Thiểm kia của Trần Mục có uy lực rất kinh khủng, nhưng là vừa rồi hắn không có sử dụng, chỉ là dùng bộc phát tới đánh bại hai người, hiển nhiên bọn họ còn chưa có mạnh tới mức khiến Trần Mục phải sử dụng Kiếm Thiểm, bởi vì hắn chỉ dựa vào thực lực là đã có thể nghiền ép được đối thủ rồi.

Luận bàn kết thúc, Trần Mục chiến thắng.

Mọi người vây quanh Trần Mục trở lại Trần gia.

Lâm Trần và Bạch Tố từ bỏ ý nghĩ mời Trần Dĩnh gia nhập tông môn, bọn họ vẫn nể mặt như cũ, mang theo đệ tử tới Trần gia ăn tiệc đầy tháng.
Chương 45 Yến tiệc kết thúc

Đợt thứ hai của yến tiệc đã chuẩn bị kỹ càng.

Trần Thiên Nam lập tức an bài những khách quý đường xa mà tới này ngồi vào bàn, tự mình chiêu đãi đám người bọn họ.

Trần Mục luận bàn xong thì có hơi đói, nhưng hiện tại còn chưa thể ăn cơm, bởi vì có quá nhiều khác, đợt thứ hai chẳng mấy chốc cũng đã ngồi đầy.

Trần Hi phụ trách đi cùng Yến Lang Nguyệt, Trần Nghiêm mời rượu ở Diễn Võ trường, Trần Uy phụ trách tiễn khách, Trần Mục và Trần Hạo thì còn phải giúp một tay bưng trà rót nước.

Hầu hết các chén trà mà Trần Mục mang tới đều được lấy đi.

Bọn họ cảm thấy chén trà này chính là tiền vốn để sau này có thể lấy ra khoe khoang khoác lác.

Trần gia cũng không có so đo loại chuyện nhỏ nhặt này.

Các khách khứa ăn yến tiệc xong thì đều lên tiếng chào hỏi với Trần Thiên Nam, sau đó thì tự động rời đi, không có người khách nào mang tới phiền phức cho Trần gia.

Yến tiệc đầy tháng làm rất thuận lợi.

Sau khi Bạch Tố và Lâm Trần ăn xong tiệc đầy tháng thì chuẩn bị trở về tông môn, Trần Thiên Nam và Trần Nghiêm tự mình đưa tiễn bọn họ rời khỏi Trần phủ.

Trước khi Thủy Linh Linh đi thì nhìn chằm chằm vào Trần Mục, nàng ta coi Trần Mục chính là mục tiêu để cho chính mình đuổi theo, muốn tới một ngày nào đó nhất định phải vượt qua hắn.

Trước khi Hàn Phó đi, mỉm cười nói với Trần Thiên Nam: "Tiểu tử này không tệ, có thể tiến vào Huyền Kiếm tông tu hành mà không cần khảo hạch."

Trần Thiên Nam nhìn vào Trần Hạo.

Đây chính là cơ hội của hắn, Trần Hạo không có căn cốt nghịch thiên như Trần Mục, Phiêu Miễu các và Hạo Nhiên tông đều không có chú ý tới hắn.

Trần Uy cũng tương đối kích động.

Có thể đi vào Huyền Kiếm tông, tương lai của Trần Hạo sẽ mạnh hơn tuyệt đại đa số cùng thế hệ ở Hắc Thạch thành.

Trần Hạo cung kính nói: "Cảm ơn trưởng lão, ta muốn dựa vào thực lực của mình để khảo hạch vào Huyền Kiếm tông."

"Vậy lão phu chờ ngươi ở Huyền Kiếm tông." Hàn Phó cười rời khỏi Trần gia.

Hàn Phó lần trước tới Trần gia từng trông thấy Trần Hạo, hắn cảm thấy thực lực của Trần Hạo có tiến bộ, trong khoảng thời gian ngắn mà có thể có được tiến bộ như vậy là rất không tệ.

Trần Hạo có tiến bộ như vậy, chủ yếu là bởi vì phương pháp hô hấp mà Trần Mục cải tiến, còn có mỗi ngày hắn tu luyện đi sớm về muộn.

Trong đình viện của Trần phủ, Mộ Đông Lưu và Hành Dương Hậu cung kính đứng ở trước người Yến Lang Nguyệt.

Yến Lang Nguyệt có vẻ đẹp trong sáng, nhẹ nhàng nói: "Mộ thành chủ, Trần gia nếu như có việc gì cần, ngươi có thể trực tiếp liên hệ Hành Dương Hậu hoặc là ta."

Mộ Đông Lưu khom người cười nói: "Xin công chúa điện hạ yên tâm, thuộc hạ sẽ sắp xếp thỏa đáng."

Yến Lang Nguyệt muốn trở về Vương đô.

Trần Thiên Nam mang theo Trần Mục đi đưa tiễn.

Yến Lang Nguyệt đứng ở gần xe ngựa, hơi khom người nói: "Trần lão, chờ mùa xuân hoa nở sang năm, hoan nghênh Trần gia tới Vương đô làm khách."

"Được."

Trần Thiên Nam cười gật đầu.

Yến Lang Nguyệt duyên dáng nhấc tay và vẫy tay chào tạm biệt với Trần Mục, khóe miệng của nàng mang theo nụ cười mỉm, nổi lên má lúm đồng tiền mê người.

Trần Mục mỉm cười lễ phép vẫy tay chào lại.

Khi những vị khách quý này rời đi, gánh nặng trên vai Trần Thiên Nam mới nhẹ nhàng đi.

Yến tiệc phải thẳng tới vòng thứ tư thì Trần Mục mới được ăn, hắn thế nhưng là đói không chịu được.

Yến tiệc bày ra hơn trăm bàn ăn.

Trần Thiên Nam nâng chén cảm tạ mọi người.

Rất nhiều hàng xóm láng giềng đã chủ động tới giúp đỡ một tay, Trần Thiên Nam rất cảm kích, tất cả mọi người đều cảm thấy có thể tới đây giúp đỡ thì đó là một loại vinh dự.

"Thông gia."

"Chúng ta hãy uống hai chén."

Trần Thiên Nam chủ động nâng chén rượu lên.

Đường Chấn vội vàng giơ chén rượu lên, cười nói: "Trần lão ca, ta mời ngươi."

Nhìn thấy cảnh tượng hai nhà ở chung hòa thuận, Trần Nghiêm và Đường Uyển tự nhiên rất vui vẻ.

Tiệc đầy tháng đã kết thúc một cách thuận lợi.

Trần Thiên Nam còn muốn giữ đám người Đường Chấn ở lại Hắc Thạch thành chơi thêm mấy ngày.

Đường Chấn cảm thấy thời tiết gần đây có khác thường, mấy ngày sắp tới có thể sẽ có bão tuyết, cho nên khi trời xế chiều thì trở về Kim thành.

Chạng vạng tối.

Trần gia khôi phục yên tĩnh.

Trong nhà lễ vật chồng chất như núi.

Trần Mục và Trần Hạo nghỉ ngơi ở đại sảnh, bọn họ trước kia chưa từng mệt mỏi qua như vậy, cảm giác làm việc vui còn muốn vất vả hơn so với việc luyện kiếm.

Gian phòng sắp xếp tốt không phát huy được tác dụng, Trần Hi quyết định đi tới ở gian phòng sát vách gian phòng Trần Mục, Trần hạo cười ngây ngô nói: "Tam đệ, ta vẫn là ngủ với ngươi, giường của ngươi ấm áp."

"Được."

Trần Mục cười đáp ứng.

Trần Hi thì trợn trừng hai mắt lên nói: "Tiểu Mục, có thể biểu diễn cho tỷ tỷ xem tuyệt chiêu của ngươi hay không?"

"Ngày mai đi."

"Hôm nay mệt mỏi quá rồi."

Trần Mục nói với vẻ mặt mệt mỏi.

Trần Hi thấy vậy thì không thể không cười mà gật đầu.

Đám tiểu bối cười cười nói nói ở trong đình viện, mấy người Trần Nghiêm thì còn đang kiểm kê lễ vật nhận được, đây đều là ân tình, sớm muộn cũng phải trả.

Lễ vật bọn họ nhận được đủ để Trần gia đổi sang một trạch viện rộng lớn hơn nơi có thể để cho hàng trăm người sinh sống, đủ để cả nhà bọn họ ăn uống trong mấy chục năm, Trần Hi thậm chí cảm thấy phụ thân và gia gia có thể đóng cửa tiêu cục lại được.

Trần Thiên Nam thì không có loại ý nghĩ này, ngược lại có ý định nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó thì lại tiếp tục áp tiêu.

Ban đêm.

Trong đại sảnh tổ trạch.

Trần Thiên Nam nói chuyện phiếm với đám tiểu bối, hắn khuyên tiểu bối Trần gia, đừng nghĩ tới việc không làm mà hưởng, phải sống dựa vào hai bàn tay của mình.

Đám người Trần Mục ghi nhớ ở trong lòng.

Tiệc đầy tháng vừa qua chưa tới hai ngày.

Đám người Trần Thiên Nam lại trở về tiêu cục để làm việc, tiêu cục có rất nhiều hàng hóa cần vận chuyển.

Trong đó nhiều nhất là khoáng thạch cần thiết cho những người ở nơi xa dùng để trải qua mùa đông này, những vật tư này rất quan trọng, liên quan tới chuyện bọn họ có thể vượt qua được mùa đông dài dằng dặc này hay không.

Đám người gia gia ở bên ngoài áp tiêu, Trần Mục và Trần Hạo thì đang luyện kiếm ở Diễn Võ trường.

Nửa tháng sau, sắc trời trở nên u ám, tuyết rơi dày đặc lần nữa lại xuất hiện, hơn nữa còn muốn nhiều hơn dày đặc hơn so với đoạn thời gian trước đó, gió bấc thổi mạnh qua.

Trần Hi thích trẻ con, ở nhà không có việc gì làm thì lại đi giúp Đường Uyển chăm sóc Trần Dĩnh.

Sau khi Trần Hạo sử dụng Thối Thể đan thì đã sắp đến Kiếm Đồ cửu phẩm.

Kiếm thuật của Trần Mục lại càng ngày càng cao siêu, hiện tại Diễn Võ trường đã có chút không thi triển được, dùng thêm chút sức thì có thể phá hoại toàn bộ Diễn Võ trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK