"Có lẽ."
Cửu Bát Ma Thần bước về phía trước, cả bầu trời đều bị bóng tối bao trùm, toàn bộ Vũ Châu đều bị bao phủ trong bóng đêm, thế lực Tiên giới đều phát giác được tần sóng của Ma Thần, ngay cả Chí Tôn cũng tê cả da đầu.
Bên trong Quang Minh thành, cao tầng của Tiêu Dao minh lại trở nên căng thẳng, Kim Thiền luôn luôn tỉnh táo cũng khẽ nhíu mày, vẻ mặt của Viêm Sát và Băng Thanh ngưng trọng, Sở Sở ôm đầu, nàng ta đột nhiên đau đầu như muốn nứt ra.
Nam Cung Thần nhíu mày nói: "Trần Mục tiểu hữu trải qua ác chiến, bây giờ lại đụng phải Ma Thần, chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải trợ giúp hắn."
Nói xong, Nam Cung Thần xé rách không gian, ông ta lập tức đi tới khu vực chỗ Trần Mục.
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm lần lượt rời đi, Hư Ảnh mở thông đạo không gian, Băng Thanh và Viêm Sát đều tiến về chiến trường, Kim Thiền cũng đi tới khu vực chỗ Trần Mục.
Cửu Nhị Ma Thần trầm giọng nói: "Chậm sẽ sinh biến, chúng ta động thủ bắt lấy hắn trước."
Cửu Bát Ma Thần giơ cánh tay lên, sau đó vô số thạch trụ hắc ám từ hư không rơi xuống, Trần Mục vung đế kiếm, kiếm quang đánh nát toàn bộ thạch trụ rơi xuống.
Soạt!
Cửu Bát Ma Thần tay cầm hắc kiếm tới gần, động tác vung kiếm của hắn ta bình bình vô thường, thế nhưng lưỡi kiếm u ám kia lại có thể rạch phá trật tự quy tắc, thế bất khả kháng.
Đùng!
Đế kiếm và hắc kiếm va chạm.
Không gian vặn vẹo phá nát, trong hư không u ám, hai bóng người không ngừng đan xen, Trần Mục có thể cảm giác được, là đế kiếm đang chiến đấu, không phải là tự bản thân hắn.
Sức mạnh của Trần Mục tiêu hao gần như không còn, là đế kiếm bộc phát ra sức mạnh cường đại, ngăn chặn Cửu Bát Ma Thần, vào lúc Cửu Nhị Ma Thần cùng Bát Cửu Ma Thần chuẩn bị động thủ.
Đám cường giả Tiên giới Nam Cung Thần giết tới, cường giả Tiêu Dao minh liên thủ giữ chân Bát Cửu Ma Thần, đám ba vị đại thần Viêm Sát ngăn Cửu Nhị Ma Thần cường đại lại.
Ngoài ra, còn có các cường giả của thế lực Tiên giới từ đằng xa chạy đến, bọn họ không gia nhập chiến đấu, mà là xem chiến ở nơi xa.
Kim Thiền đi tới gần, hắn ta nhìn hư không sau đó ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực, miệng niệm phật kinh, phật quang phổ chiếu, sau lưng có đại phật xuất hiện, đại phật đưa tay trấn áp Cửu Bát Ma Thần, giống như Ngũ Chỉ sơn rơi xuống.
Cửu Bát Ma Thần tùy ý phất tay, tấm lụa sức mạnh u ám vung ra từ trong tay, chỗ nó đến, quy tắc tan rã, không gian vỡ nát, toàn bộ hóa thành hư vô.
Đại phật bị sức mạnh u ám của tấm lụa sức mạnh đánh trúng, trực tiếp sụp đổ, Kim Thiền bị phản phệ, không khỏi ho khan, hắn ta không có vì vậy mà từ bỏ, ngược lại thân hình biến thành cao lớn dũng mãnh, trợn tròn hai mắt.
Trần Mục dựa vào đế kiếm miễn cưỡng chống đỡ được với Cửu Bát Ma Thần, nhưng sức mạnh của đế kiếm có hạn, theo việc sức mạnh nhanh chóng tiêu hao, cùng lắm là chống đỡ được thêm một lát.
"Úm! Ma! Ni! Bát! Mễ! Hồng!"
Giọng nói của Kim Thiền vang dội, miệng niệm chân ngôn Phật tộc, trong tay kết ấn, trong hư không, có sáu Cổ Phật hiện lên, khuôn mặt bọn họ dữ tợn, trợn mắt nhìn thẳng vào Bát Cửu Ma Thần.
Cửu Bát Ma Thần khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Tên kia, ngươi muốn cắt đứt ngòi lửa của Phật tộc sao."
Sáu Cổ Phật đồng thời vung quyền với Cửu Bát Ma Thần, Trần Mục nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách.
Cửu Bát Ma Thần vung kiếm về phía Cổ Phật, trong chớp mắt, ba Cổ Phật sụp đổ, sau khi Trần Mục kéo giãn được khoảng cách, không hề rời đi, Vong Sơ nhắc nhở: "Ta có thể sử dụng thần thông mạnh nhất một lần, nhưng cần một chút thời gian."
Trần Mục nhìn về phía Kim Thiền, trầm giọng nói: "Tiểu hòa thượng, có thể kéo dài một chút thời gian giúp ta không?"
"Tiểu tăng đang kéo dài đây!"
Kim Thiền đang dùng chân ngôn Phật tộc kéo dài thời gian.
Trần Mục ổn định lại tâm trạng, Vong Sơ lạc ấn tuyệt thế thần thông tại thức hải của hắn, đạo thần thông kia có thể xuyên qua thời gian và không gian, cho dù trốn đến đâu cũng đều vô ích.
Phút chốc, Trần Mục làm ra tư thế chuẩn bị xuất kiếm, đế kiếm tản ra kim quang óng ánh.
Cửu Bát Ma Thần tiêu diệt sáu Cổ Phật trong chớp mắt, Kim Thiền bị ép tự mình xuất thủ, tay hắn ta cầm Kim Cang Chử xông vào hư không, mang theo lôi quang.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên.
Trên người Kim Thiền xuất hiện vết kiếm, nhục thân của hắn ta cường đại, Cửu Bát Ma Thần lại dễ dàng xé được phòng ngự của hắn, cho dù ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn được.
Thời gian hai nhịp thở ngắn ngủi, Kim Thiền đã bị đánh về nguyên hình, hắn ta lấy ra kim bát, vốn định dùng kim bát trấn áp Cửu Bát Ma Thần, nhưng kim bát lại bị đánh bay.
Cửu Bát Ma Thần lạnh giọng nói: "Tiểu hòa thượng, còn xen vào việc của người khác nữa, thì đừng trách bản tôn không niệm tình cũ."
Kim Thiền thanh âm thanh thúy: "Tiểu tăng từng hứa bảo vệ hắn chu toàn, thì phải làm được."
Cửu Bát Ma Thần vung hắc kiếm, trong hư không, Kim Thiền ngồi xếp bằng, chắp tay trước ngực, bên trong con mắt dọc thứ ba của hắn ta vọt ra phật quang nhu hòa.
Kiếm quang u ám va chạm với phật quang nhu hòa.
Kim Thiền bay ngược ho ra máu, nhưng hắn ta rất nhanh liền ngồi xếp bằng lần nữa, Trần Mục có thể biết được, đối với Kim Thiền mà nói, là đang dùng mệnh để kéo dài thời gian.
Cửu Bát Ma Thần khẽ lắc đầu, hắn ta không định hạ thủ lưu tình, hắc kiếm trong tay chém ra, kiếm quang u ám nháy mắt lao tới, Kim Thiền bị kiếm quang thôn phệ trước, hai bên mắt dọc trên trán bỗng nhiên nứt ra, hai mắt dọc màu vàng hơi nhỏ xuất hiện, năm con mắt đều hiện ra kim quang.
Âm Phật vang dội quanh quẩn ở hư không, Kim Thiền cưỡng ép mở ra ngũ nhãn, sử dụng bản lĩnh mạnh nhất.
Trong hư không, phật quang phổ chiếu.
Kiếm quang u ám bị ngăn cản, nhưng Cửu Bát Ma Thần giết tới gần, hắn ta vung kiếm chém về phía Kim Thiền.
Kim Thiền duỗi hai tay ra muốn đón lấy hắc kiếm.
Sức mạnh của Cửu Bát Ma Thần càng kinh khủng so với tưởng tượng của hắn ta, hắc kiếm thế bất khả kháng, trực tiếp rơi vào đỉnh đầu Kim Thiền, có máu màu vàng chảy xuống.
Chương 732 Tổn Thất Nặng Nề
Kim Thiền biết không có sức chống cự, hắn ta vẫn không buông tay như cũ, Cửu Bát Ma Thần khẽ lắc đầu: "Xem ở thể diện của Phật Chủ, tha cho ngươi không chết."
Cửu Bát Ma Thần một chân đá Kim Thiền ra khỏi hư không: "Kế tiếp đến phiên ngươi rồi."
Nam Cung Thần giết vào hư không, sau khi ông ta đi, cao tầng của Tiêu Dao minh khó mà chống chọi được với Bát Cửu Ma Thần.
Cửu Bát Ma Thần hơi không kiên nhẫn, hắn ta vung kiếm chém về phía Nam Cung Thần, tiên kiếm của người sau phóng ra tiên quang chói lọi, thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh còn sót lại.
Khi kiếm quang u ám chém qua, tiên quang bị chôn vùi, tiên kiếm bị chặt gãy, Nam Cung Thần dùng thân thể của mình ngăn ở trước người Trần Mục, đỡ lấy công kích của Cửu Bát Ma Thần.
Đùng đoàng!
Tiếng nổ mạnh vang lên.
Nhục thân của Nam Cung Thần hóa thành bột mịn.
"Nam Cung lão tiền bối!" Trong lòng Trần Mục ẩn chứa lửa giận, hiện tại hắn cũng không có những cách khác.
Một đoạn tàn cốt nhuốm máu xông vào hư không, Cửu Bát Ma Thần tùy ý đưa tay liền chộp vào trong tay, đáy lòng Trần Mục hò hét nói: "Chu lão tiền bối!"
Cửu Bát Ma Thần khẽ dùng lực, đoạn tàn cốt nhuốm máu kia liền bắt đầu vỡ tan, thân ảnh của lão Chu hiện lên, ông ta cười to nói: "Chết không hối hận!"
Trước khi Cửu Bát Ma Thần bóp nát tàn cốt, lão Chu lựa chọn ngọc nát đá tan, phóng thích toàn bộ sức mạnh bên trong tàn cốt, tiếng nổ mạnh vang tận mây xanh.
Uy lực kia rất khủng bố, tay của Cửu Bát Ma Thần lại hoàn hảo không chút tổn hại, hắn ta nhìn về phía Trần Mục, biết bản thân lãng phí quá nhiều thời gian, liền dịch chuyển đến trước người Trần Mục.
Nhưng trước người Trần Mục xuất hiện thân ảnh nhỏ bé xinh xắn, Sở Sở cản ở trước mặt Trần Mục, trong đôi mắt đỏ thẫm của nàng ta mang theo sát ý, đôi mắt Cửu Bát Ma Thần ngưng lại, nói: "Tiểu Thất, ngươi nên tỉnh rồi đi."
Sở Sở không trả lời, nàng ta nắm chặt năm ngón tay, nắm tay nhỏ đột nhiên đánh về phía Cửu Bát Ma Thần.
Cửu Bát Ma Thần thu hồi hắc kiếm, hắn ta dùng bàn tay nhẹ nhàng tiếp được, khẽ cười nói: "Cho dù ngươi ở thời kỳ đỉnh phong, cũng không phải là đối thủ của ta."
"Ha...!"
Tằng Ngưu cũng xông vào hư không, lực đạo vung quyền của hắn ta càng kinh khủng hơn Sở Sở, nhưng Cửu Bát Ma Thần vẫn là nhẹ nhàng đỡ được công kích của hắn ta, thuận thế ném hắn ta ra.
Sở Sở lại bị Cửu Bát Ma Thần sít sao túm chặt.
Cửu Bát Ma Thần nhìn chằm chằm Sở Sở, quát to: "Cửu Thất, lập tức tỉnh lại."
Âm thanh vang dội quanh quẩn ở bên tai Sở Sở, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta có chút chết lặng, giống như là mất đi linh hồn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn lại đột nhiên lớn lên.
Thân thể Sở Sở nháy mắt biến thành cao gầy thon dài, mái tóc đen suôn dài như thác nước, rủ xuống tới mắt cá chân, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp mang theo sương lạnh, lạnh lùng nói: "Buông tay!"
Cửu Bát Ma Thần buông tay ra, ánh mắt giễu cợt nói: "Tiểu Thất, ngươi tỉnh rồi."
Nhưng mà hai mắt Sở Sở ngưng lại, nàng ta bỗng nhiên nhấc chân, đôi chân dài vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ tại hư không, Cửu Bát Ma Thần bị đánh trúng, thân thể bay ngang ra ngoài.
"Ngươi…"
Cửu Bát Ma Thần cũng không ngờ rằng sẽ như vậy.
Sức mạnh của Sở Sở đột nhiên tăng vọt, thậm chí gần với thời kỳ đỉnh phong, Cửu Bát Ma Thần còn tưởng rằng nàng ta tỉnh lại rồi: "Cửu Thất, đừng giả bộ ngủ nữa."
Toàn thân Cửu Bát Ma Thần tràn ngập u sương, uy áp trên người hắn ta khiến cho đám sao trên trời đều đang run rẩy, cường giả bên ngoài đều đang sợ hãi, loại chiến đấu cấp bậc này bọn họ căn bản là không thể chen chân vào, cho dù là Chí Tôn cũng bất lực.
Ầm ầm!
Trong hư không.
Sở Sở và Cửu Bát Ma Thần đánh nhau tay đôi, bọn họ đều nắm giữ sức mạnh hủy diệt một mảnh tinh vực, Cửu Bát Ma Thần rõ ràng mạnh hơn, Sở Sở rất nhanh liền mình đầy thương tích, đây là trạng thái mạnh nhất của nàng ta, nhưng còn kém trạng thái đỉnh phong rất nhiều, cho dù là trạng thái đỉnh phong, cũng không thể chống chọi được với Cửu Bát Ma Thần, nàng ta chỉ là đang kéo dài thời gian cho Trần Mục.
Trần Mục từng hoài nghi Sở Sở, nhưng vẫn giữ nàng ta ở bên người, hắn tin rằng trong số Ma Thần có người lương thiện.
Trạng thái lúc này của Sở Sở làm cho Trần Mục vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, nàng ta giống như biến thành người khác.
Cửu Bát Ma Thần không hạ thủ lưu tình nữa, hắn ta lại nắm hắc kiếm trải rộng đường vân quỷ dị lần nữa, nhưng nhìn thấy đế kiếm tản ra khí tức đáng sợ, hắn ta lựa chọn vung kiếm tấn công Trần Mục, trực tiếp phóng thích mấy trăm đạo kiếm quang.
Kiếm quang u ám nhắm chuẩn vào Trần Mục, Sở Sở ngăn ở trước người Trần Mục, dựng lên tấm chắn màu đen cho hắn, cũng chỉ một cái chớp mắt, tấm chắn màu đen liền bị phá vỡ.
Sở Sở dùng thân thể đỡ lấy kiếm quang, nhục thân bị kiếm quang làm trọng thương, gân cốt đứt gãy, vết thương bốc lên u quang, thân thể Trần Mục đều đang run rẩy.
Cửu Bát Ma Thần đánh Sở Sở đang trọng thương ra khỏi hư không
Trần Mục muốn phát động công kích, Vong Sơ nhắc nhở: "Vẫn chưa phải lúc."
Mục tiêu của Cửu Bát Ma Thần là Trần Mục, lúc muốn tới gần, hắc kiếm mục nát cản đường đi của hắn ta, Bách Chiến Chí Tôn khôi phục tuổi trẻ, ông ta sử dụng bí thuật, đẩy sức mạnh của bản thân mình lên đỉnh phong, tạm thời sánh ngang với cường giả Đế cảnh.
Cửu Bát Ma Thần rất không kiên nhẫn, hắn ta toàn lực ứng phó, hắc kiếm mang theo u quang tử vong, hắc kiếm mục nát của Bách Chiến Chí Tôn vừa va chạm đã vỡ nát.
Bách Chiến Chí Tôn quăng kiếm tung chưởng, mũi kiếm của Cửu Bát Ma Thần đột nhiên biến, một kiếm chém xuống nửa bàn tay của Bách Chiến Chí Tôn, cường giả Tiên giới nhìn mà tê cả da đầu.
Mặc dù bàn tay bị chém đứt, bàn tay đứt của Bách Chiến Chí Tôn chảy máu, hóa thành trường kiếm màu đỏ chém về phía Cửu Bát Ma Thần, người sau dịch chuyển biến mất tại chỗ.
Công kích của Bách Chiến Chí Tôn thất bại, Cửu Bát Ma Thần đâm ra một kiếm từ phía sau ông ta.
Thình thịch!
Lồng ngực Bách Chiến Chí Tôn bị xuyên thủng.
"A!"
Bách Chiến Chí Tôn dùng tay trái nắm lấy hắc kiếm nhuốm máu, muốn ngăn chặn Cửu Bát Ma Thần.
Chương 733 Tổn thất nặng nề (3)
"Hồ đồ ngu xuẩn!"
Cửu Bát Ma Thần bỏ hắc kiếm, tiện tay vung ra quả cầu sức mạnh màu đen, Bách Chiến Chí Tôn bị quả cầu sức mạnh thôn phệ, sau đó tiếng nổ mạnh vang lên.
Bách Chiến Chí Tôn bị nổ làm trọng thương, thân thể tàn khuyết, mất đi sức chiến đấu, Bàn Thạch Chí Tôn cùng Thương Vân Chí Tôn vốn nên trấn thủ tại Tiên Thành Viễn Cổ đều chạy đến trợ giúp.
Mặc dù sức mạnh của bọn họ chênh lệch xa, nhưng cũng đến kéo dài một chút cơ hội nghỉ ngơi cho Trần Mục.
Hai vị cường giả Chí Tôn tan tác trong vòng ba chiêu.
Đám người Viêm Sát và Băng Thanh giữ chân Cửu Nhị Ma Thần, bọn họ dư sức, Hư Ảnh rời đi, u liêm của hắn ta chém về phía Cửu Bát Ma Thần.
Cửu Bát Ma Thần cau mày, hắn ta cảm giác được nguy hiểm, ngược lại không phải là Hư Ảnh mang tới, mà chính là đế kiếm, hắn ta không ngờ lại gặp phải nhiều trở ngại như vậy.
Kim Thiền ngồi xếp bằng ở hoang nguyên, đôi mắt của hắn ta đang chảy máu, Sở Sở ngã vào trong vũng máu, khôi phục lại bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi Tằng Ngưu bị Ma Thần ném đi, đột nhiên phát cuồng, hiện tại không biết tung tích.
Cao tầng của Tiêu Dao minh, Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khâm bị Bát Cửu Ma Thần làm trọng thương.
Bỗng nhiên, lão tổ của Xích Thành Động Thiên chạy đến trợ giúp, lão tổ của Tiêu gia Cổ tộc cũng chạy đến, bọn họ liên thủ chống chọi với Bát Cửu Ma Thần.
"Để Triệu Thiên Uyên ta đến dạy dỗ ngươi."
Lão tổ của Thái Sơ Tiên Cung giết vào trong hư không, Cửu Bát Ma Thần vung quyền, quyền quang hóa thành lớn cỡ ngôi sao, Triệu Thiên Uyên trực tiếp bị một quyền đưa vào chỗ sâu trong tinh không.
Cường giả Tiên giới đến từ các nơi ào ào xuất thủ, thậm chí có Tiên Vương xông vào hư không, giống như thiêu thân lao vào lửa, bọn họ vì Trần Mục mà tranh giành một chút thời gian.
Mọi người đều biết, Trần Mục là hi vọng để chống lại Ma Thần, chuyện liên quan đến tồn vong của Tiên giới, nhao nhao liều mạng.
Thân thể khô cạn của Trần Mục đột nhiên có sức mạnh tuôn ra, đó là sự trợ giúp của tín ngưỡng chúng sinh, tín ngưỡng của cường giả Tiên giới hơn ngàn vạn dân chúng bình thường.
Kim Thiền đem sức mạnh cuối cùng cho Trần Mục, từng đạo từng đạo quang hội tụ về phía Trần Mục, hắn rót toàn bộ sức mạnh lấy được vào đế kiếm, thời gian đế kiếm cần rút ngắn rất nhiều.
Ánh mắt của Trần Mục trở nên sắc bén, đế kiếm đâm thẳng về phía Cửu Bát Ma Thần, kiếm quang rực rỡ như cầu vồng.
Cửu Bát Ma Thần thấy thế, nháy mắt liền biến mất, kiếm quang rực rỡ cũng biến mất theo.
Chỗ sâu trong tinh không, Cửu Bát Ma Thần bị kiếm quang đuổi theo, sau đó tinh không sáng như ban ngày, ngôi sao ở tinh vực xung quanh biến mất một mảng lớn, còn có lượng lớn ngôi sao chết đi.
Bầu trời xuất hiện mưa sao băng.
Chiến trường vốn dĩ náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh lại.
Cửu Nhị Ma Thần và Bát Cửu Ma Thần đều không có nghĩ nhiều, hai người bọn họ quay người bỏ chạy, Trần Mục phát động thần thông kiếm đạo mạnh nhất, bất lực truy kích.
Viêm Sát và Băng Thanh không muốn cá chết lưới rách với Ma Thần, những cường giả Tiên giới khác đều có suy nghĩ giống nhau, đánh lui Ma Thần, đã xem như là thắng.
Nơi xa, cường giả Tiên tộc đang vây xem, bọn người Lộc Nhai Chí Tôn nhìn chằm chằm đám người Trần Mục, Dật Vân Chí Tôn trầm giọng nói: "Đây là thời điểm bọn họ suy yếu nhất!"
Lộc Nhai Chí Tôn nhìn Trần Mục: "Hắn đánh lui lão tổ của chúng ta, sau đó còn có thể đánh lui Ma Thần, đánh chết chúng ta thật sự là quá dễ dàng."
Dật Vân Chí Tôn đề nghị: "Không thử một chút?"
Vẻ mặt Lộc Nhai Chí Tôn nghiêm túc: "Nếu thử, ngươi dẫn người đánh qua đó, ta phải nhân cơ hội bây giờ lúc bọn họ nghỉ ngơi, dẫn nhân tộc rời đi."
Lăng Tinh Nguyệt nhắc nhở nói: "Lộc Nhai thúc thúc, Vô Song đại ca còn ở trong tay Tiêu Dao minh."
"Không quản được được hắn ta, Trần Mục quá khủng bố, Tiên giới này ta không dám ở lại." Lộc Nhai Chí Tôn nói xong liền dẫn đại quân Tiên tộc rút lui.
Dật Vân Chí Tôn nhóm cường giả tuần tự rời đi.
Trần Mục chú ý tới đại quân Tiên tộc rời đi, Ma Thần bỏ chạy, Đế phủ rời đi, Tiên giới khôi phục lại yên tĩnh, trận chiến này bọn họ tổn thất nặng nề, cho dù là Tiêu Dao minh, hay là những thế lực Tiên giới khác.
Hoang nguyên đang bốc cháy.
Cường giả Tiên giới bị tổn thất nặng nề.
Bách Chiến Chí Tôn bị thương rất nặng, thân thể không hoàn chỉnh, Trần Mục cứu ông ta ra khỏi hư không.
Bàn Thạch Chí Tôn và Thương Vân Chí Tôn cũng bị thương nghiêm trọng, ít nhất bọn họ vẫn còn sống, Nam Cung Thần coi như đã ngã xuống, ngay cả thần hồn cũng hoàn toàn tiêu tan.
“Lão tổ tông!”
Nam Cung Hùng bất lực than thở.
Sương Mãn Thiên và Vũ Văn Khiêm bị thương cũng không nhẹ, vì để giữ chân Bát Cửu Ma Thần mà bọn họ đã tiêu hai sinh mệnh bản nguyên, dáng vẻ hiện giờ vô cùng chật vật.
Cường giả của Viễn Cổ tiên thành vội chạy đến lân cận, bọn họ lập tức trị thương cho Bách Chiến Chí Tôn.
Trần Mục đi xem Sở Sở nằm trong vũng máu, toàn thân nàng ta chằng chịt vết thương nhưng đều không phải chí mạng, chỉ bị kiệt sức hôn mê, nghỉ ngơi tốt là có thể hồi phục.
“Tiểu hòa thượng, đa tạ.”
Trần Mục nói với Kim Thiền đứng cách đó không xa.
Kim Thiền đang ngồi xếp bằng trị thương, hắn ta chắp hai tay trước ngực, áo cà sa phát sáng, cùng với tiếng Phạn âm vang lên, miệng vết thương trên người bắt đầu khép lại nhanh chóng.
Con mắt trên trán hắn ta đã lành lại hoàn toàn, chỉ có hai mắt vẫn nhắm chặt, cưỡng ép mở ra năm mắt, Kim Thiền phải trả cái giá cực lớn và mất thời gian rất dài mới có thể phục hồi được.
Ngu Tử Huyên dẫn theo các cường giả của Tiêu Dao Minh chạy đến, Trần Mục giao Sở Sở cho Băng Thanh, sau đó trầm giọng nói: “Viêm Sát, chú ý đến động thái của Ma Thần và Tiên tộc.”
“Tuân mệnh.”
Viêm Sát biến mất tại chỗ.
Băng Thanh mang Sở Sở quay về Quang Minh thành.
Trần Mục chắp tay thành khẩn nói: “Các vị tiền bối, đa tạ sự giúp đỡ của các vị, nếu như không chê thì mời mọi người đến Quang Minh thành chữa thương, ở đây không an toàn.”
Chương 734 Chuyện Vui Của Trần Gia (1)
Ngoại trừ cường giả của Tiêu Dao Minh thì còn có cường giả của các thế lực khác, vốn dĩ bọn họ đến vây xem, nhưng vào thời khắc cuối cùng đều lần lượt xuất thủ, có cả lão tổ của Cổ tộc xông vào hư không, thân tử đạo tiêu, Trần Mục đều nhớ kĩ.
Quang Minh thanh cách chỗ này không xa lắm, Trần Mục lấy thần thuyền ra, cường giả ở đó không hề chậm trễ.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiểu Ngu, trận chiến đã ảnh hưởng đến bách tính Vũ Châu, ngươi lập tức dẫn người đi cứu tế, giải quyết thỏa đáng cho những bách tính bị ảnh hưởng.
“Vâng, minh chủ.”
Ngu Tử Huyên lập tức dẫn người đi xử lý.
Trần Mục phát hiện không thấy Tằng Ngưu đâu, trong trận đấu vừa rồi hắn ta đột nhiên phát điên, sau đó bùng phát rồi đột nhiên không thấy bóng dáng, cũng không có thời gian đi tìm.
Những trận chiến liên tiếp khiến Trần Mục sức cùng lực kiệt, hắn dẫn theo cường giả Tiên giới trở về Quang Minh thành, trong viện tử ở chỗ sâu của tổng bộ Tiêu Dao Minh, mấy chục vị cường giả đang ngồi xếp bằng.
Trần Mục lấy ra lượng lớn hồng thạch.
Đối với mấy cường giả như Sương Mãn Thiên mà nói, sinh mệnh bản nguyên mà bọn họ tiêu hao có thể bổ sung được, nhưng mà Bách Chiến Chí Tôn thì rất khó hồi phục bằng hồng thạch.
Bách Chiến Chí Tôn bị thương đến bản nguyên, cho dù là hồng thạch cũng không thể bù đắp lại, ông ta nằm trên giường đá, cường giả cổ thành ở xung quanh đang truyền năng lượng cho ông ta, nhưng nguồn nước nhỏ giọt làm sao có thể lấp đầy được đại dương bao la.
Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn bị thương cũng không nhẹ, nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với Bách Chiến Chí Tôn, sau khi phục dụng hồng thạch, vết thương của bọn họ miễn cưỡng đã có thể ngừng lại.
Nửa ngày trôi qua.
Chỉ có một phần cường giả giao đấu với Bát Cửu Ma Thần hồi phục lại, những người còn lại vẫn đang tu dưỡng.
Bách Chiến Chí Tôn bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường đá, ông ta đã khôi phục một phần sức lực, gương mặt không chút biểu cảm nói: “Cổ thành không thể không có chúng ta, bây giờ bắt buộc phải quay về.”
Sắc mặt Triệu Thiên Uyên trắng nhợt nói: “Cổ thành có Tiêu Lạc Mộc trấn thủ, Bách Chiến tiền bối không cần lo lắng.”
Bách Chiến Chí Tôn vẫn đứng dậy, ông ta chỉ còn một cái chân, một cánh tay, thân thể khiếm khuyết không thể khôi phục như ban đầu, bị Bát Cử Ma Thần làm trọng thương, dù cho là cường giả cấp bậc Chí Tôn, tay chân bị đứt cũng không cách nào mọc ra ngay lập tức được.
Cường giả Tiên giới đến từ cổ thành lập tức dìu ông ta, Trần Mục nhanh chóng tiến lên khuyên can nói: “Bách Chiến tiền bối, ngài ở đây dưỡng thương cho tốt đã rồi lại đi.”
Bách Chiến Chí Tôn liên tục lắc đầu: “Tất cả chúng ta đều rời khỏi cổ thành chính là phạm vào điều cấm kỵ, bây giờ phải nhanh chóng trở về, nơi đó không thể xảy ra chuyện.”
Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn cùng lúc đứng dậy.
Trần Mục biết tầm quan trọng của Viễn Cổ tiên thành, chỗ đó không chỉ có Thần tộc và Ma Thần mà còn có sự tồn tại cấm kỵ, thậm chí còn có sinh linh không thuộc về thế giới này.
“Tiền bối, để ta dùng thần thuyền đưa mọi người quay về, trạng thái bây giờ của mọi người phải tịnh dưỡng thật tốt, đừng tùy tiện xuất thủ.” Trần Mục nghiêm túc nói.
Mấy người Bách Chiến Chí Tôn cũng không chậm trễ nữa.
Trần Mục dùng thần thuyền đưa bọn họ trở về, lúc đến Viễn Cổ tiên thành, hắn nhìn thấy Tiêu Lạc Mộc: “Tiểu hữu, trước kia đã đắc tội rồi.”
Tiêu Lạc Mộc khom người xin thứ lỗi, thái độ của ông ta rất thành khẩn, Trần Mục nhàn nhạt nói: “Hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, nếu không, hậu quả tự chịu.”
“Đa tạ.”
Tiêu Lạc Mộc không dám nhìn thẳng vào Trần Mục.
Mạnh như Đế phủ cũng bị Trần Mục đánh tan, Tiên giới đã không còn thế lực nào có thể chống lại hắn, Tiêu Lạc Mộc tự mình hiểu rõ, không dám đối đầu với hắn nữa.
Trần Mục lái thần thuyền quay về Quang Minh thần.
Trong hư không, trên boong của thần thuyền, Vong Sơ đứng bên cạnh Trần Mục, váy dài đỏ rực đang đong đưa.
“Đa tạ tiền bối.”
“Ngươi quá yếu đấy, Trần Mục.”
Vong Sơ đả kích hắn không chút che giấu.
Trần Mục nở nụ cười khổ, hắn đang ngồi xếp bằng tu luyện, quanh thân hiện lên hà quang, hồng thạch trước mặt biến mất liên tục: “Ta sẽ nỗ lực trở nên mạnh mẽ.”
“Cho dù ngươi có cố gắng hơn nữa, nhưng thời gian còn lại của ngươi đã không còn nhiều, Ma chủ đang trên đường quay về.” Vong Sơ ngẩng đầu nhìn thấu hư không, trông về chỗ sâu trong tinh không.
Trần Mục lấy nửa miếng ngọc bội trên người ra, ngọc bội có ánh sáng nhẹ, từ sau khi Phụ Tiên lão bà đi đến chỗ sâu trong tinh không, ngọc bội đã mờ đi từ lâu.
“Sư tỷ cũng đã trở về!”
Trần Mục bỗng nhiên hiểu ra, lúc chiến đấu ở tinh không, kiếm quang thánh khiết đột nhiên xuất hiện, đó chính là lời nhắc, nhắc nhở hắn mối nguy cơ lớn đang đến.
“Tiền bối, ta còn bao nhiêu thời gian nữa.”
“Ngắn thì vài tháng, dài thì vài năm, ta cũng không thể đưa ra đáp án chính xác.”
Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, bây giờ hắn muốn khôi phục đỉnh phong cũng phải mất mấy tháng, càng đừng nói đến trở nên mạnh mẽ, cho dù mượn sức Hoàng Kim Thụ của nhân gian cũng không thể tăng lên cảnh giới Đại Đế trong thời gian mấy tháng.
“Đế cảnh là muốn đối phó với Ma chủ?” Vong Sơ nghe được tiếng lòng của Trần Mục thì hỏi ngược lại.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiền bối, đợi ta khôi phục đỉnh phong rồi sẽ thử độ đế kiếp.”
Vong Sơ quay người nhìn Trần Mục: “Thời gian không đủ, bây giờ hãy chuẩn bị độ kiếp đi, Bát Cửu Ma Thần bị ta làm trong thương, tạm thời không thể tạo nên gợn sóng gì.”
“Hắn ta chưa chết?”
“Nào có dễ chết như vậy.”
Trần Mục cũng biết thời gian gấp rút, bây giờ độ kiếp nếu như thành công thì vẫn còn thời gian để trở nên mạnh hơn, đây là cách duy nhất mà hắn có thể làm.
“Giải quyết xong chuyện của Tiên giới và nhân gian trước đã, lần độ kiếp này ta không thể giúp ngươi được.”
Suy nghĩ của Vong Sơ là để Trần Mục bàn giao hết mọi chuyện, hắn thực sự còn có chuyện phải giải quyết.
Thần thuyền trở về Quang Minh thành.
Nam Cung Hùng đang duy trì hoạt động bình thường của Tiêu Dao Minh, trong thành cũng rất ổn định, liên tục có bách tính vào trong thành lánh nạn, sau khi Trần Mục quay về thì tổ chức hội nghị.
Chương 735 Chuyện Vui Của Trần Gia (2)
“Ta phải rời khỏi một thời gian, Tiêu Dao Minh giao cho các vị, vẫn mong mọi người đoàn kết hợp tác.”
Trần Mục nhìn các thành viên cấp cao.
Nam Cung Hùng trịnh trọng nói: “Minh chủ yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ Quang Minh thành thật tốt.”
“Mộ Thanh Vân nói với ta Xích Thành Động Thiên cũng muốn gia nhập Tiêu Dao Minh, có cả trưởng lão của Cổ tộc Tiêu gia, bọn họ cũng nhờ ta đề cập với minh chủ.”
“Còn có Cổ tộc Dương gia ở Địa Châu.”
“Tây Huyền Động Thiên của Thiên Châu cũng có hỏi, nhưng trước kia bọn họ đã kết liên minh với Thái Thanh Tiên Cung.”
Trải qua cuộc đại chiến lần này, rất nhiều thế lực Tiên giới đều thay đổi cách nghĩ, Trần Mục gật đầu nói: “Đại chiến lần này Xích Thành Động Thiên cũng đã góp sức, lão tổ tông của Cổ thành Tiêu gia lại không chùn bước xông vào hư không để giúp ta, sự gia nhập của bọn họ, ta hoan nghênh.”
“Lão tổ của Dương gia ra tay đối phó với Bát Cửu Ma Thần nên bị trọng thương, ta hoan nghênh Cổ tộc Dương gia.”
“Tuy rằng trước kia Tây Huyền Động Thiên đi theo Thái Thanh Tiên Cung, chúng ta đã từng không vui vẻ, nhưng lần này cùng nhau đối phó với Ma Thần, lão tổ của Tây Huyền Động Thiên đã ngã xuống trong hư không, ta đồng ý cho bọn họ gia nhập.”
“Mặc dù ta đồng ý nhưng cũng phải xem ý kiến của mọi người, mọi người thấy sao?”
Sương Mãn Thiên gật đầu: “Ta đồng ý.”
Nam Cung Hùng và Vũ Văn Khâm lần lượt gật đầu, bọn họ đều muốn liên minh có thể trở nên cường đại hơn.
Vẻ mặt Trần Mục bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Trước khi rời đi, ta muốn đưa tiễn Nam Cung lão tiền bối, Chu lão tiền bối và các tiền bối khác đã mất mạng.”
Đám người đều gật đầu, tâm trạng của bọn họ cũng rất ngột ngạt, thắng lợi lần này là chiến thắng bi thảm.
Bên ngoài Quang Minh thành xây dựng tế đàn, Trần Mục tự mình lễ tế những tiền bối đã ngã xuống trong cuộc đại chiến lần này, hắn bưng chén rượu mạnh lên vẩy vào trong đống lửa.
Các tiểu bối của Nam Cung gia đều rơi lệ.
Trần Mục chắp tay với thiên đường.
Cường giả Tiên giới phía sau đều chắp tay.
Kết thúc lễ tế, Trần Mục chuẩn bị rời khỏi Tiên giới, trước lúc đi hắn đã tìm được Kim Thiền.
Hai mắt Kim Thiền đã trở lại bình thường.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiểu hòa thượng, ta đã tìm được vị trí của A Ngưu, hắn ở Địa Châu, hy vọng ngươi có thể giúp ta mang hắn trở về.”
“Không thành vấn đề.”
Kim Thiền sảng khoái đồng ý.
Tiếp đó Trần Mục dặn dò Viêm Sát và các đại thần: “Sau khi ta đi, các ngươi phải nghe theo sắp xếp của Nam Cung Hùng, Băng Thanh, ngươi phải trông chừng Sở Sở.”
Ban đầu Viêm Sát và Băng Thanh không phục Trần Mục, bây giờ đã công nhận hắn, chỉ là bạn họ vẫn không tình nguyện đến mức bán mạng vì Trần Mục.
Sở Sở nằm trên giường,
Nàng ta vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Trần Mục vốn muốn đợi Sở Sở tỉnh lại nhưng thời gian gấp rút, hắn chỉ đành giao lại nàng ta cho Băng Thanh chăm sóc.
Tiên giới và nhân gian đều có thể độ kiếp, nhưng độ nguy hiểm khi độ kiếp ở Tiên giới quá lớn, Đế phủ cũng có thể quay lại giết hắn, Trần Mục quyết định đi đến nhân gian độ kiếp.
Trần Mục quay về Bắc Hoang.
Hắn muốn về thăm nhà trước khi độ kiếp.
“Tam ca!”
Trần Mục vừa trở về, Trần Hãn đã kích động chạy tới, trên khuôn mặt hắn ta tràn đầy nụ cười: “Tam ca, vừa nãy ta còn đang nghĩ khi nào huynh mới trở về.”
“Tiểu Hãn, làm sao thế?”
“Tam ca, nương ta bảo ta và Tiểu Vũ sớm ngày thành hôn, không biết khi nào huynh có thời gian.” Trần Hãn không muốn quá nhộn nhịp, chỉ muốn có sự chứng kiến của người nhà.
Trần Mục nghiêm túc suy xét, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, đợi Ma chủ giáng xuống có thể thế gian sẽ không có ngày yên bình, sau đó hắn cười nói: “Càng nhanh càng tốt, uống xong rượu mừng của bọn đệ tam ca vẫn còn chuyện quan trọng phải giải quyết.”
Nghe vậy, Trần Hãn có chút lo lắng: “Tam ca, huynh có chuyện quan trọng thì xử lý trước đi, chuyện kết hôn có thể làm sau, không thể làm huynh chậm trễ được.”
Trần Mục vỗ vai Trần Hãn: “Tam ca muốn uống xong rượu mừng của các đệ rồi mới đi.”
“Vậy được, ta đi bàn bạc với mấy người gia gia.” Trần Hãn lập tức chạy đi hỏi.
Trần Mục đi đến diễn võ trường, tự mình chỉ điểm cho Trần Tô và Trần Đồng tu luyện, hai tỷ đệ rất thông minh, sau khi được chỉ điểm đã tiến bộ rất lớn.
Chạng vạng, Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu, có con hổ nhỏ mắt hai màu chạy đến trước mặt, đó là Đại Tráng, nó có thể tùy ý biến hóa hình thể.
Trần Dĩnh thấy Đại Tráng vẫn ở ngoài lẻ loi một mình nên để nó vào trong viện tử ở cùng phụ mẫu.
Đường Uyển nhìn thấy Trần Mục trở về thì vui mừng nói: “Mục Nhi, lần này ngươi trở về nhanh thật, nương còn tưởng phải vài năm nữa ngươi mới về được.”
Trần Mục bất lực lắc đầu: “Nương, ta có thể quay về vài ngày rồi lại phải đi.”
Đường Uyển biết Trần Mục rất bận nên không nói gì níu giữ hắn, Trần Nghiêm và Thất Thất ngồi trên lưng Tiểu Côn về đến nhà, bọn họ làm việc ở Hắc Thạch thành.
“Cha.”
“Mục Nhi.”
Trần Nghiêm phấn khích cười lớn.
Vừa về đến nhà, Thất Thất đã rêu rao: “Nghĩa nương, hôm nay ta muốn ăn mì.”
Đường Uyển dịu dàng nói: “Được.”
Trần Mục cười nói phụ họa: “Nương, nhân tiện nấu cho ta một bát, ta cũng rất nhớ hương vị đó.”
“Ta cũng muốn ăn.”
“Ta nữa.”
Trần Dĩnh và Trần Dao bước vào viện tử.
Đường Uyển liên tục gật đầu, vui vẻ không thôi: “Được được được, các ngươi đợi chút.”
Trần Nghiêm theo Đường Uyển vào bếp giúp đỡ.
Rất nhanh mì trường thọ đã nấu xong, trong đình viện tỏa ra hơi nóng, Trần Mục ăn rất say sưa hấp dẫn.
Huynh muội ba người đã lâu không ngồi cùng nhau ăn mì như vậy, mọi người đều húp sạch cả nước mỳ, Thất Thất nói với giọng non nớt: “Thật thoải mái.”
Trần Mục nhìn Trần Dĩnh và Trần Dao, thần lực của Trần Dĩnh càng ngày càng mạnh, so sánh với Viêm Sát thì còn kém một chút, nàng ta vẫn còn không gian để phát triển, nhưng phải mất rất nhiều thời gian.
Trần Dao đã sắp khôi phục đỉnh phong, nàng ta muốn trở thành cường giả đỉnh tiêm còn phải đi con đường rất dài.
Trần Mục muốn bảo vệ cho các nàng trưởng thành.
Sau khi ăn xong, Trần Hãn đi đến đình viện: “Tam ca, ta đã bàn xong với mấy người gia gia rồi, ngày mai sẽ kết hôn với Sở Vũ ở nhà.”