Cảnh giới càng cao thì sinh con càng khó, Khương Phục Tiên và Trần Mục đều là sự tồn tại ở trên cao, hài tử của bọn họ cần rất nhiều tài nguyên.
Khương Phục Tiên biết sinh hài tử không phải là chuyện đơn giản, nàng ta không cảm thấy phiền phức mà ngược lại cảm thấy bản thân bây giờ rất hạnh phúc.
“Phụ hoàng, mẫu thân, hiện giờ phu quân rất bận, có rất nhiều chuyện phải giải quyết, Phục Tiên muốn đi san sẻ giúp chàng, sẽ đi cùng mọi người sau.”
Khương Phục Tiên khom người hành lễ với phụ mẫu.
Đông Hoàng và Huyền Vận thần hậu cũng hiểu được, biết bây giờ bọn họ có rất nhiều việc phải xử lý.
“Phục Tiên, tuyệt đối đừng cho chúng ta đặc quyền, nên sắp xếp thế nào thì cứ sắp xếp như thế, dù chúng ta chịu thiệt cũng không sao.” Đông Hoàng dặn dò nói.
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trong cung điện.
Quyển trục dài mấy chục trượng trải ngang không trung.
Bên trên là sắp xếp các loại chức vị của Thần tộc, Trần Mục đang chỉnh sửa, Tần Nghê Thường và Ngu Tử Huyên sắp xếp danh sách thần tiên của Tiêu Dao Minh.
Khương Phục Tiên bước vào cung điện rồi đi đến bên cạnh Trần Mục, rất nhiều chỗ trên quyển trục đều trống không.
Trần Mục cười khổ nói: “Nương tử, trong thể chế thần tiên này chỗ xử lý không ổn nhất chính là lựa chọn và quản lí các cấp cao và cấp cơ sở.”
“Lựa chọn chức vị dựa vào năng lực là được, chắc chắn phu quân đang bối rối nên quản lý thế nào.” Khương Phục Tiên đoán được suy nghĩ của Trần Mục.
“Nương tử, nàng thật thông minh.”
Trần Mục cũng không nói quá, hắn thật sự cảm thấy Khương Phục Tiên cực kỳ thông minh, nàng ta rất xuất sắc, chỉ là bình thường không muốn làm những công việc này.
Để cho tu tiên giả bình thường có năng lực xuất chúng được đặt lên vị trí cao và chịu trách nhiệm quản lý, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả không hài lòng, nếu như để cho cường giả làm cấp cao thì có thể bọn họ sẽ không dốc sức quản lý.
“Phu quân, để tất cả thần tiên mỗi người một việc, kiềm chế bọn họ theo thiên quy.”
“Đề nghị này không tệ.”
Đặt ra thiên quy, tất cả thần tiên đều bắt buộc phải tuân theo, có thiên quy thì không cần lựa chọn cấp cao để quản lý nữa mà trực tiếp dùng thiên quy để quản lý thần tiên.
Trần Mục chính là thiên quy, các thần tiên ngoại trừ hắn đều không cần phải phân cao thấp.
“Phu quân, thể chế thần tiên không để hoàn hảo ngay từ khi mới bắt đầu được, chúng ta có thể liên tục hoàn thiện nó, ta sẽ giúp chàng xây dựng lại trật tự thiên địa.”
Có Khương Phục Tiên ở bên cạnh lập mưu tính kế, Trần Mục nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bọn họ bắt đầu sắp xếp công việc dựa theo năng lực của thần tiên.
Thành viên chủ yếu là cường giả của Tiêu Dao Minh và cường giả của Thần tộc, nhưng Tiên giới và nhân gian rất lớn, cần rất nhiều thần tiên quản lý.
Tiêu chuẩn của Trần Mục đối với Sơn Thần, Táo Thần, Hà Thần đã hạ thấp đi rất nhiều, Huyền Tiên là có thể đảm nhiệm chức vụ, cũng là cho tu tiên giả một lối ra.
Tần Nghê Thường phụ trách thu thập nguyện vọng của các thành viên trong Tiêu Dao Minh, Trần Mục sẽ điều chỉnh cương vị dựa theo mong muốn của bọn họ.
Trần Mục cố ý để Trần Dĩnh đến giúp truyền đạt nguyện vọng của các thành viên Thần tộc với Chúc Chiếu, cố gắng sắp xếp công việc dựa theo mong muốn của các thành viên Thần tộc.
Chẳng mấy chốc mười ngày đã trôi qua, quyển trục chức vị đã dần được lấp đầy, nhân tiện Trần Mục đã đặt ra thiên quy và công khai các thiên quy trước.
Trần Mục để Thủy Kỳ Lân giám sát xây dựng thiên cung.
Bây giờ hắn là Thiên Đế, tự nhiên cũng cần có thiên cung để quản lý thần tiên, hơn nữa thiên cung có thể sinh ra rất nhiều công việc nhàn rỗi, giải quyết rất nhiều vấn đề việc làm.
Liễu Trung Nhân phụ trách chiêu mộ và huấn luyện thiên binh, tổ chức đội quân hùng mạnh để cưỡng chế chấp hành thiên quy.
Chức vị của địa phủ hầu hết đều do Minh chủ sắp xếp, ông ta giúp Trần Mục trấn giữ Địa Phủ Luân Hồi nên cũng thích hợp cho ông ta chút đặc quyền để ông ta không đình công.
Minh chủ tự nhiên sẽ sắp xếp người của tộc mình, rất nhiều Minh tộc có công việc tốt ở địa phủ.
Ban đêm yên tĩnh.
Các mục công việc đều đã xử lý xong.
Trần Mục ngồi nghỉ ngơi trong đình việc, Khương Phục Tiên dựa vào vai hắn, hai người nhìn quyển trục: “Phu quân, sao Trần gia lại không có thần tiên?”
“Trần Đồng và Trần Tô còn quá nhỏ, ta muốn chúng tiếp tục mài giũa ở Tiêu Dao Minh, Trần Hãn ở cùng hài tử ở nhân gian lại không có thời gian, những người khác trong tộc thì vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất là Huyền Tiên.”
“Bọn họ không phải thần tiên nhưng cũng tự do tự tại hơn thần tiên.” Trần Mục cười nói.
Mặc dù hương hỏa có thể trường sinh, nhưng thần tiên cũng phải làm việc, Trần Mục sẽ không bỏ mặc Trần gia không quan tâm, sau này những chức vụ nhàn nhã ở thiên cung có thể sắp xếp cho người trong tộc, chắc chắn là nhẹ nhàng hơn so với chưởng quản gian khổ.
Trần Mục cất quyển trục đi, hắn ôm Khương Phục Tiên vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng ta.
Tiểu bảo bảo trong người Khương Phục Tiên vẫn là trạng thái mơ hồ, linh hồn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, phần bụng ngưng tụ ra năng lượng quang cầu kim sắc, linh hồn trẻ thơ ở trong quang cầu.
“Phu quân, vẫn còn sớm.”
“Nương tử, nàng vất vả rồi.”
Trần Mục cảm thấy Khương Phục Tiên có hơi suy nhược, khoảng thời gian này bọn họ bận xử lý việc chức vị thần tiên nên không chuẩn bị canh thuốc bồi bổ cơ thể cho nàng ta.
“Đứa trẻ này cũng ăn được lắm.”
“Không sao, ta nghỉ ngơi một lát là khỏe.”
Trần Mục không dám sơ xuất, hắn chuyển năng lượng trong cơ thể mình vào cơ thể Khương Phục Tiên.
“Phu quân, không cần.”
“Nương tử, nàng đừng lo lắng, thiệt hại chút năng lượng này không ảnh hưởng gì đến ta cả.”
Bây giờ Trần Mục có thể thôn phệ năng lượng của thiên địa, rất nhanh đã có thể hồi phục.
“Phu quân, chàng có từng nghĩ đặt tên cho hài tử của chúng ta là gì chưa?” Khương Phục Tiên dựa sát vào lòng Trần Mục, lòng đầy mong đợi.
Trần Mục vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này: “Không biết là nam hay nữ, nương tử, nàng có từng nghĩ đến chưa?”
Khương Phục Tiên nằm trong lòng hắn lắc đầu cười nhẹ: “Vẫn chưa, sư tỷ nghe theo chàng hết.”
“Vậy gọi là Trần Khương?”
“Không được!”
Chương 767 Trật Tự Mới (3)
Trần Mục không khỏi lắc đầu thở dài: “Khó thật, còn khó hơn là định ra thiên quy.”
“Vậy chàng từ từ suy nghĩ, ta mặc kệ.” Khương Phục Tiên cọ xát trong lòng Trần Mục.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Mục để Ngu Tử Huyên công bố trước quyển trục bổ nhiệm đã sắp xếp xong để mọi người xem, có chỗ nào không hài lòng thì có thể nói ra để chỉnh sửa.
Bên ngoài Quang Minh thần miếu rất náo nhiệt.
Bảng danh sách kim sắc cực kỳ bắt mắt, cường giả các tộc đều vây xem xung quanh và bàn tán.
“Thái Dương Chân Quân Chúc Chiếu chấp chưởng Thái Dương.”
“Thái Âm Chân Quân U Huỳnh chấp chưởng Thái m.”
“U Minh Chân Quân Minh chủ chấp chưởng luân hồi.”
“...”
Nhìn bảng danh sách được công bố, U Huỳnh khẽ cau mày lại: “Đại ca, bảng danh sách này chỉ có chức vị nhưng không nhìn ra thân phận cao thấp.”
Trong mắt Chúc Chiếu mang theo tán thưởng: “Chức vị không có cao thấp, làm như thế nào mới có cao thấp, ta thấy sắp xếp rất tốt, ta không có ý kiến.”
“Dù sao công việc của chúng ta cũng rất nhẹ nhàng, để Thái Dương và Thái Âm thường xuyên hoạt động là được.”
U Huỳnh cũng không có ý kiến, hai người họ không có ý kiến, đa số Thần tộc tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến, nhưng vẫn có một số khác bất mãn.
Chẳng hạn như Thần tộc không muốn đến nhân gian làm thần tiên, có tu tiên giả không muốn đến tinh không, rồi còn cảm thấy mệt, muốn từ bỏ công việc thần tiên.
Trần Mục cho bọn họ cơ hội điều chỉnh.
Đại đa số đều sẽ có được công việc hợp ý, nhưng vẫn có một bộ phận rất nhỏ đến cuối cùng vẫn không hài lòng, Trần Mục cũng không chiều theo bọn họ.
Vẫn còn rất nhiều cường giả muốn làm thần tiên, cho dù là công việc gì cũng được.
Trôi qua hai ngày điều chỉnh đã xác định danh sách thần tiên cuối cùng, Trần Mục biết thời gian gấp rút, ngay đêm đó hắn đã bắt đầu xây dựng trật tự mới.
Bên ngoài Quang Minh thành.
Cường giả các tộc đứng trên thảo nguyên.
Trần Mục đứng ở chỗ cao, trước người hắn xuất hiện quyển trục kim sắc do sức mạnh vị diện ngưng tụ thành, quy tắc và trật tự đang quấn quanh.
Chúc Chiếu dẫn đầu cắt đứt lòng bàn tay, huyết quang bay lên không trung, vô số cường giả đồng thời lấy máu để thề, huyết quang điểm sáng cả bầu trời đêm, cuối cùng tất cả đều rơi vào quyển trục kim sắc, trên quyển trục hiện lên rất nhiều cái tên.
Thệ ước có hiệu lực, thiên địa chấn động.
“Bái kiến Thiên Đế!”
“Bái kiến Thiên Đế!”
Cường giả các tộc quỳ xuống cùng lúc.
Tiếng hô hoán vang vọng khắp tứ hải bát hoang.
Khương Phục Tiên và CC đứng trong cung điện, các nàng nhìn trông về phía xa.
Trần Dĩnh không hiểu nói: “Sao ca muội lại không cho các tỷ làm thần tiên chứ?”
“Thần tiên nào có nhẹ nhàng như thế.” Tần Nghê Thường hiểu sự sắp xếp của Trần Mục, có chỗ lợi tuyệt đối sẽ không bỏ quên người nhà của mình.
Khương Phục Tiên không muốn làm thần tiên.
Thân là nương tử của Trần Mục, bây giờ nàng ta là minh chủ phu nhân, tương đương với Đế Hậu.
Quyển trục kim sắc bừng lên huyết quan.
Các loại trật tự thiên địa lan tràn khắp nơi.
Trật tự quy tắc khuếch tán hết vòng này đến vòng khác giống như gợn sóng, cường giả bình thường đều không ngẩng đầu lên được.
Trần Mục đứng ở trên cao, dáng người vĩ ngạn, toàn thân hắn tản ra hà quang đang xây dựng lại trật tự thiên địa với sức mạnh to lớn vượt trội.
Cường giả các tộc có thể cảm nhận được rõ ràng quy tắc xung quanh đang xảy ra biến hóa.
Quyển trục kim sắc đột nhiên phân thành vô số ấn ký huyết sắc, hòa tan vào trong cơ thể các cường giả có mặt ở đó, bây giờ bọn họ đã trở thành thần tiên thực sự.
Thần tiên trên thảo nguyên lần lượt biến mất.
Từng tia lưu quang phóng đến chân trời góc bể, tản ra rơi xuống trời Nam đất Bắc, thậm chí có cả trong tinh không.
Khi tất cả thần tiên đã tại vị, Trần Mục dùng sức mạnh vị diện xây dựng trật tự mới.
Đối với người bình thường thì không có cảm giác gì, nhưng đối với tu tiên giả thì có thể cảm nhận rõ ràng trật tự quy tắc bên cạnh đã xảy ra biến hóa.
Trước kia có trở thành Chân Tiên cũng rất khó trường sinh được, bây giờ trở thành Địa Tiên là có thể tiếp nhận trường sinh từ hương hỏa, theo đó kiếp số cũng gia tăng tương ứng.
Khi trật tự mới xuất hiện, mặt trời mọc lên, ánh bình minh chiếu sáng Quang Minh thành.
Trần Mục hài lòng quay về cung điện.
Tần Nghê Thường trêu đùa nói: “Tiểu sư đệ, trật tự mới đã xây dựng xong, Tiêu Dao Minh có cần thiết phải tồn tại không? Có thể thả ta về được chưa?”
Trần Mục khẽ cười lắc đầu: “Sư tỷ, vẫn còn rất nhiều chuyện cần đến Tiêu Dao Minh, chẳng hạn như quản lý môn phái tu tiên, tuyên truyền hệ thống hương hỏa, nếu như tỷ cảm thấy cực khổ thì đệ cho tỷ nghỉ phép.”
“Nếu đã còn công việc vậy thì ta ở lại, nhân tiện cũng có thể ở cùng sư tỷ.”
“Vẫn là sư tỷ nhà ta tốt.”
“Ha ha ha.”
Trần Dĩnh kích động nói: “Ca, Liễu tiền bối nói muốn xây dựng thiên cung, là thật sao?”
Trần Mục gật đầu: “Sau này thần tiên đều do thiên cung chỉ định, đến lúc đó ta để muội ở thiên cung làm tiểu tiên nữ bưng trà rót nước, thấy thế nào?”
“Không cần, muội muốn làm nữ chiến thần.” Trần Dĩnh khoanh hai tay trước ngực, ngạo kiều ngẩng cao đầu.
Vốn dĩ Trần Dĩnh còn muốn đòi Trần Mục cho một chức vị oai phong, nhưng cuối cùng lại không có gì cả.
Khương Phục Tiên không chúc mừng, ngược lại nhắc nhở nói: “Phu quân, trật tự mới vẫn cần phải theo dõi, chàng không thể buông lỏng cảnh giác.”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Ta trở về chính là vì chuyện này, Dĩnh Dĩnh, muội phải chăm sóc tốt cho Phục Tiên tỷ tỷ, phải chuẩn bị canh thuốc bồi bổ cơ thể cho nàng.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Trần Dĩnh rất thích công việc như vậy.
Trần Mục nhìn sang Tần Nghê Thường: “Sư tỷ, cấp cao của Tiêu Dao Minh đều đã trở thành thần tiên, chuyện thế tục phải giao cho tỷ giải quyết.”
“Không thành vấn đề.”
Tần Nghê Thường đồng ý một cách sảng khoái.
Trần Mục nhẹ nhàng ôm lấy Khương Phục Tiên: “Nương tử, trật tự thiên địa mới đại khái phải mất ba tháng để kiểm nghiệm, ta đưa nàng về nhà.”
Khương Phục Tiên lắc đầu: “Ta sẽ ở Quang Minh thành trợ giúp sư muội xử lý công vụ, chàng cứ lo giám sát trật tự thiên địa, chuyện ở đây để ta giải quyết.”
“Vậy được.”
Trần Mục không ép buộc Khương Phục Tiên nghỉ ngơi mà là liếc nhìn Trần Dĩnh, Trần Dĩnh tươi cười nháy mắt, nàng ta hiểu ý của ca ca.
Chương 768 Manh Mối Của Bỉ Ngạn
Khương Phục Tiên thoát khỏi vòng ôm của Trần Mục, mỉm cười nói: “Chàng mau đi làm việc đi.”
Nếu như có thể, Trần Mục chỉ muốn ở bên cạnh Khương Phục Tiên, bây giờ hắn chỉ có thể rời khỏi Quang Minh thành hành tẩu ở giữa thiên địa.
Quan sát trật tự thiên địa có ổn định hay không, đồng thời trong lúc quan sát còn phải suy diễn liên tục, dự đoán xem cấu trúc này có thể chống đỡ được bao lâu.
Tần Nghê Thường phụ trách tuyên truyền chế độ hương hỏa, để bách tính thờ phụng thần tiên tương ứng.
Muốn mưa thuận gió hòa thì phải cúng tế Phong Thần và Vũ Thần, ở những nơi khác nhau sẽ có Phong Thần và Vũ Thần khác nhau, gió thổi mưa rơi ở các nơi cũng khác nhau.
Sơn Thần hầu hết là tu tiên giả, Hà Thần đa số là Yêu tộc, Minh tộc phụ trách địa phủ, Thần tộc có liên quan nhiều đến trật tự quy tắc, cường giả các tộc hợp tác với nhau, cùng nhau duy trì cân bằng thiên địa.
Kim Thiền thuyết giảng phật pháp, xây dựng phật miếu, tuy rằng thoát li khỏi thế chế thần tiên, phân chia một phần hương hỏa của thần tiên nhưng Trần Mục cũng không ngăn cản.
Khi thời gian trôi đi, số lượng hương hỏa ở các nơi cũng theo đó dần tăng lên, Trần Mục nhận thấy hắn không phải người nhận được nhiều hương hỏa nhất, mà là Khương Phục Tiên.
Mọi người đều coi Quang Minh Nữ Thần là hy vọng, Trần Mục không để ý, mặc dù hắn được xưng là Thiên Đế nhưng rất nhiều bách tính bình thường còn không biết đến hắn.
Sau ba tháng quan sát, Trần Mục xác định trật tự mới có thể duy trì rất nhiều năm.
Trần Mục từng suy diễn rất nhiều lần, cuối cùng đều phát hiện trật tự thế giới sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
“Xem ra nhất định phải dùng sức mạnh vị diện hoàn chỉnh xây dựng lại trật tự mới có thể lâu dài.” Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn nhìn về hướng thông đạo vị diện ở chỗ sâu trong tinh không.
Quang Minh thành.
Tổng bộ Tiêu Dao Minh.
Sau khi trật tự mới hoạt động, ngày nào Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường cũng phải xử lý đủ loại công việc.
Trần Dĩnh cũng giúp đỡ, đi theo học tập Tần Nghê Thường, cứ cách ba ngày nàng ta sẽ chuẩn bị canh thuốc bồi bổ cơ thể cho Khương Phục Tiên.
Sau khi hệ thống hương hỏa được phổ cập trong đời thường thì người được lợi nhiều nhất là Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên là hy vọng của mọi người, tiếp theo là Trần Mục, danh tiếng của Thiên Đế truyền xa.
Phu thê hai người sóng vai cùng gánh vác tương lai của vị diện, bình thường bọn họ đều không có thời gian để nghỉ ngơi.
Sau ba tháng theo dõi, Trần Mục xác định trật tự mới có thể duy trì được thời gian rất dài.
Hắn quay về Tiêu Dao Minh, sau đó đến lầu các xử lý công vụ thăm Khương Phục Tiên.
Tần Nghê Thường giải quyết các vấn đề về hương hỏa thế tục, Khương Phục Tiên phụ trách xử lý các vấn đề của thần tiên, hai người nàng chia nhau cùng làm, hiệu suất rất cao.
“Nương tử, ta dẫn nàng ta ngoài đi dạo.” Trần Mục bước vào trong lâu, thấy Khương Phục Tiên làm việc cực nhọc thì muốn dẫn nàng ta ra ngoài tắm nắng.
Khương Phục Tiên duỗi eo, đường cong xinh đẹp, nàng ta cười tươi gật đầu, Tần Nghê Thường ở bên cạnh khẽ bĩu môi: “Tiểu sư đệ, còn ta thì sao?”
Trần Mục cười đáp lại: “Sư tỷ, đệ cho tỷ nghỉ phép, hai ngày này để Ngu Tử Huyên và Vũ Văn Đằng giải quyết, đệ chuẩn bị cho Trần Tô và Trần Đồng đến Tiêu Dao Minh, nếu tiện thì tỷ hãy dẫn dắt bọn chúng.”
“Được thôi.”
“Tiện thể ta cũng được nghỉ ngơi hai ngày.”
Tần Nghê Thường đồng ý rất sảng khoái, dù sao khi Trần Tô và Trần Đồng đến Tiêu Dao Minh thì công việc của nàng ta cũng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều, còn có thể sai bảo bọn họ.
Khương Phục Tiên đề xuất: “Sư muội, muội có thể điều Tiêu Vân và Liễu Mi Nhi đến đây.”
Trần Mục gật đầu: “Chủ ý này không tồi.”
“Được thôi, đây là hai người nói đấy, ta chỉ sợ có người ở sau lưng bàn tán ta.”
Tần Nghê Thường đã muốn để đồ đệ của mình đến Tiêu Dao Minh từ sớm, tài nguyên ở Tiên giới nhiều hơn ở Lăng Vân tông, sau này tấn thăng lên thần tiên cũng dễ dàng.
Trần Mục cười nhẹ nói: “Nương tử, chúng ta điều Tiêu Vân đi hẳn là Phi Yến sẽ rất vất vả.”
Trong mắt Trần Mục hiện lên ý cười: “Ta tin tưởng Phi Yến có thể quản lý tốt Lăng Vân tông, vẫn còn Thẩm Trạch và Diệp Hoành ở đó, bọn họ chắc chắn không sao đâu.”
“Cũng đúng.”
Trần Mục kéo Khương Phục Tiên đến nhân gian.
Đã phải cực khổ mấy tháng cũng xem như có thời gian để nghỉ ngơi, hai người trở về Trần gia, mọi người đều nghe nói về hệ thống hương hỏa và hệ thống thần tiên, họ vẫn đang bàn luận.
Sân tập võ.
Trần Đồng và Trần Tô đang dạy Trần Ngang và Tần Di luyện kiếm, bọn họ là ca ca tỷ tỷ nên rất có kiên nhẫn, Trần Thiên Nam ngồi uống trà tận hưởng ánh nắng ở gần đó, cuộc sống như thế này rất tiêu dao tự tại.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng lúc hét gọi.
Trần Thiên Nam nhìn thấy bọn họ thì cười lớn nói: “Tiểu Phục, Mộ thành chủ nói với ta bây giờ ngươi đã là Thiên Đế lợi hại nhất trên trời dưới đất rồi.”
Trần Mục gật đầu, khẽ cười: “Gia gia, vốn dĩ muốn sắp xếp cho ngài công việc nhẹ nhàng, nghĩ kĩ lại thì thấy ngài vẫn nên ở nhà hưởng phúc thì tốt hơn.”
“Đời này của gia gia đã đáng giá rồi, sinh lão bệnh tử là trạng thái bình thường, ta có thể chấp nhận được, các ngươi không cần hao tâm tốn sức vì ta.” Trần Thiên Nam đầy vẻ nghiêm túc.
Trần Mục biết tính của gia gia: “Gia gia, ngài cứ yên tâm, ta sẽ không làm khó ngài.”
“Tam thúc, tam thẩm.”
Trần Đồng và Trần Tô đi qua đây.
Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trần Ngang và Tần Di đều tiến lại đây tham gia náo nhiệt, Trần Mục nghiêm túc nói: “Đồng Đồng, Tô Tô, ta muốn cho hai đứa đến Tiêu Dao Minh luyện tập.”
“Được ạ.”
Trên mặt Trần Đồng tràn đầy vui mừng.
Trần Tô khẽ chớp mắt: “Tam thúc, công việc của Tiêu Dao Minh ta sợ làm không tốt.”
“Nghê thường a di sẽ dẫn dắt các ngươi, cứ học từ từ, trước tiên cứ rèn luyện ở Tiêu Dao Minh đã, sau này có thể đến thiên cung nhận chức.” Trần Mục trịnh trọng nói.
Trong mắt Trần Tô mang theo phấn khích: “Tam thúc, ta nghe Thất Thất nói thiên cũng là nơi quản lý thần tiên, chúng ta thật sự có thể đến đó sao?”
“Tất nhiên.”
Chương 769 Manh Mối Của Bỉ Ngạn (2)
Trần Mục cười gật đầu.
Trần Tô cảm thấy quản lý thần tiên là công việc rất tự hào, nàng ta đồng ý đi đến Tiêu Dao Minh, hai tỷ đệ vẫn cần đến đó để rèn luyện.
Tần Di nói yếu ớt: “Đại tỷ, hai người đi rồi, sau này ai dạy cho chúng ta?”
Trần Tô có chút bất lực, lúc này Trần Dao xuất hiện ở sân tập võ, nàng ta cười nhẹ nói: “Tiểu Di, về sau tiểu cô dạy các ngươi có được không?”
“Được ạ!”
Tần Di nhào vào lòng Trần Dao.
“Ca, Phục Tiên tỷ tỷ.” Trần Dao mỉm cười chào hỏi, cảnh giới hiện giờ của nàng ta đã đạt đến Thiên Tiên tuyệt đỉnh, cách Chân Tiên cũng chỉ còn nửa bước.
Trần Dao không vội đột phá, bây giờ trật tự của thiên địa mới vừa ổn định, nàng ta định để lắng xuống trước.
Ban đầu Trần Mục còn định hỏi xem Trần Dao có muốn đi thiên cung không, bây giờ nàng ta chủ động xin ở nhà, xem ra là không có hứng thú với thiên cung.
Bọn họ vẫn chưa biết chuyện Khương Phục Tiên mang thai, chỉ có Trần Dĩnh biết, Trần Mục không định công khai, bởi vì cái thai này phải mất rất lâu nữa mới sinh ra.
Hai người đi thăm hỏi phụ mẫu trước.
Mấy người Trần Nghiêm đang chơi mạt chược trong viện tử.
Bọn họ nhìn thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên thì đều vô cùng vui mừng, phấn khích đứng dậy.
Trần Mục vẫn chưa từng dẫn phụ mẫu đi chơi nên đề xuất nói: “Ta vừa cảm nhận được thiên cung mới xây xong, vừa hay dẫn mọi người đến thiên cung nhìn xem.”
Mấy người Đường Uyển không thích Tiên giới, nhưng thiên cung ở tinh không, nghe thấy lời đề nghị của Khương Phục Tiên mọi người đều vui vẻ ra mặt, toàn bộ Trần gia đều được sắp xếp ổn thỏa.
Trần Hi và Tần Hàn Lâm cũng bị gọi về, Trần Thiên Nam cũng bị đám tiểu bối kéo tới, Trần Mục đưa người trong đi tộc đến thiên cung ở sâu trong tinh không.
Thiên cung ở trên một hòn đảo lơ lửng.
Cung điện hùng vĩ tầng tầng lớp lớp, tràn ngập sương tiên, khắp nơi đều được trang trí mạ vàng, sàn nhà thủy tinh, Thủy Kỳ Lân chịu trách nhiệm đốc công, thiên binh do Liễu Trung Nguyên tổ chức và thành lập đang canh giữ thiên cung, chỗ này sẽ là trung tâm của thiên địa.
“Wa, đẹp quá.”
Trần Tô đã yêu thích nơi này.
Trần Mục dẫn người trong tộc đi dạo ở thiên cung, xung quanh đều là cây cổ thụ cao ngất, cung điện tinh xảo xinh đẹp.
“Đại tỷ, nếu như tỷ muốn, ta có thể sắp xếp cho tỷ vài chức vụ nhàn rỗi nhẹ nhàng.” Trần Mục nhìn sáng Trần Hi và Tần Hàn Lâm.
Trần Hi vội vàng lắc đầu: “Không cần, chúng ta còn phải quản lý tiêu cục, nếu như thật sự thiếu người thì ta và Hàn Lâm có thể tới giúp đỡ.”
Bọn họ biết, chức vị thần tiên không dễ dàng có được, Sở Vũ cười nói: “Đa tạ tam ca, gia gia ta bây giờ là thần tiên của ở phía Bắc Yêu vực, so với việc quản lý toàn bộ Yêu vực như trước kia thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Sở lão gia thích là tốt rồi.” Trần Mục không thể đảm bảo công việc của thần tiên đều vừa ý mọi người.
Trần Mục dẫn mọi người đi tham quan chính điện của thiên cung, chỗ này là nơi Thiên Đế sẽ gặp các thần tiên, bên trong trang trọng uy nghiêm, nguy nga lộng lẫy.
Sau khi mọi người đến đây thì đều kinh ngạc thốt lên, trong mắt Trần Thiên Nam tràn đầy hãnh diện và tự hào.
“Tam cữu, ta có thể ngồi lên trên đó được không?” Tần Di ngẩng đầu nhìn Trần Mục.
Phía trước chính điện là đế vị cao ngất ở phía trên, kim quang sáng chói, cho dù không có ai ngồi ở đó cũng có thể mang cho mọi người cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Trần Mục nhắc nhở: “Vị trí đó không ngồi được, cần phải hứng chịu nhân quả khổng lồ.”
“À.”
Tần Di có chút thất vọng.
Mọi người nghe vậy thì đều ha ha cười lớn.
“Nhưng tam cữu có thể bế các ngươi lên đó ngồi một lát.” Trần Mục ôm Tần Di và Trần Ngang lên, trên khuôn mặt nhỏ của hai đứa đều cười lộ ra lúm đồng tiền.
Một lát sau, Trần Mục mang bọn chúng rời khỏi đó, Trần Hãn nói đùa: “Hai đứa các ngươi cũng xem như là đã gián tiếp ngồi vào vị trí của Thiên Đế rồi, những người khác chỉ biết ngưỡng mộ thôi.”
Trần Ngang và Tần Di cười vô cùng vui vẻ.
Trần Dao tò mò hỏi: “Ca, chúng ta chơi đùa ở thiên cung, sao lại không thấy tỷ tỷ đâu?”
Trần Mục sợ Trần Dĩnh nói ra chuyện Khương Phục Tiên mang thai nên để nàng ta ở lại Tiêu Dao Minh: “Muội ấy ở Tiêu Dao Minh, sau này ca sẽ để muội ấy đến thiên cung giúp đỡ.”
Thiên cung rất lớn nhưng rất quạnh quẽ, Trần Mục để mọi người ở lại đây chơi thêm hai ngày, mấy người Trần Thiên Nam không đồng ý, đối với bọn họ thì đến đây nhìn xem thì được, nếu như sống ở đây thì sẽ không thoải mái.
Trần Mục cũng không miễn cưỡng người trong tộc ở lại đây, sau khi dẫn bọn họ dạo quanh thiên cung một vòng thì đưa bọn họ về nhà, lúc về đến nhà thì trời đã tối khuya.
Đêm đã khuya.
Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về phòng.
“Phu quân, ta muốn ngâm mình.”
“Nương tử, ta đi làm cho nàng.”
Trong phòng bốc lên hơi nóng, Khương Phục Tiên và Trần Mục ngâm mình trong bồn tắm ấm áp.
Khương Phục Tiên dựa lưng vào người Trần Mục, nằm trong vòng tay hắn, khuôn mặt đẹp rất thoải mái, Trần Mục chơi với những ngón tay mảnh khảnh của nàng ta: “Nương tử, nàng có muốn ở lại không.”
“Không muốn.”
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.
Trần Mục không dám nhắc tới chuyện này nữa, vội càng xoa bóp vai cho Khương Phục Tiên, hầu hạ nhiệt tình sợ nàng ta tức giận, dù sao bây giờ còn có hài tử.
Cả nửa ngày Khương Phục Tiên vẫn không để ý tới Trần Mục.
Ngâm nước nóng xong.
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên đang hờn dỗi lên giường, ôm nàng ta vào lòng, cọ lên trán nàng ta rồi đàng hoàng nhận lỗi: “Nương tử, xin lỗi nàng.”
“Phu quân, Bỉ Ngạn quá nguy hiểm, ta không muốn chàng một mình đi đến đó.” Khương Phục Tiên ôm chặt lấy Trần Mục, trong mắt nàng ta hiện lên gợn sóng.
Trần Mục biết Bỉ Ngạn nguy hiểm cho nên không muốn dẫn theo Khương Phục Tiên cùng mạo hiểm, đặc biệt là bây giờ nàng ta còn có hài tử, sẽ ngày càng suy nhược.
“Nương tử, ta sẽ dẫn nàng theo, cho dù gặp phải nguy hiểm thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ các nàng.” Trần Mục hôn nhẹ lên gò má Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên ở trong chăn bỗng nhiên cười thành tiếng, nghe thấy câu trả lời của Trần Mục, nàng ta rất hài lòng.
【Đánh dấu: Hoang giới】
【Phần thưởng: Hoang Đạo】
Chương 770 Manh Mối Của Bỉ Ngạn (3)
Hệ thống đã lâu không có động tĩnh gì lại đưa ra nhiệm vụ, địa điểm nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, vị trí của Hoang giới được đưa ra, khắp nơi đều là bóng tối.
Hoang giới không ở trong vị diện này, chắc hẳn là có liên quan đến Hoang chủ, hơn nữa còn ở Bỉ Ngạn, Trần Mục lấy ngọc thạch màu xanh ra, trong chăn trở nên sáng lên.
Khương Phục Tiên đưa tay sờ nhẹ vào ngọc thạch màu xanh.
“Nương tử, đây chính là bí mật mà sư tôn cất giữ, có thể nó chính là bản đồ của Bỉ Ngạn.”
“Bản đồ của Bỉ Ngạn.”
Ngọc thạch màu xanh tỏa ra ánh sáng, bên trong có những sợi tơ kim sắc đan xem nhau.
Trần Mục muốn tìm được sức mạnh vị diện còn lại, nhất định phải giải được bí mật ở bên trong.
Phu thê hai người nghiên cứu từ tối khuya đến sáng sớm.
Trần Mục không có manh mối, hắn quyết định đi đến Hoang giới trước, có lẽ ở đó có manh mối.
“Nương tử, ta nhận được tình báo của Hoang chủ, hắn ta là truyền kì của nhiều năm trước và còn từng đến được Bỉ Ngạn, chúng ta có thể lần theo dấu vết của hắn ta.”
“Khi xưa chúng ta gặp được thuyền của hạm đội Hoang chủ, một chiếc thuyền chiến quay về điểm xuất phát, bây giờ chúng ta có thể đi xem thử, không biết chừng có thể phát hiện được gì đó.”
“Vẫn là nương tử thông minh.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên mặc y phục vào rồi lập tức tiến đến tinh không tìm kiếm chiếc chiến thuyền quay về điểm xuất phát kia.
Ở chỗ sâu trong tinh không, bên ngoài sơn hải.
Chiến thuyền màu đen mục nát lơ lửng trên tinh không hoang vu, chầm chậm chạy về hướng của Hoang Châu, với tốc độ như vậy không biết còn có ngày quay về không, chỗ này còn có bí mật chưa được giải đáp.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn những tu tiên giả hóa thạch kia, có thể cảm nhận được bọn họ hóa thạch là kết quả do năng lượng bản nguyên bị thôn phệ hoàn toàn.
Bọn họ đi vào trong khoang thuyền thì nhìn thấy tượng đá màu xanh cao bằng nửa người, Trần Mục trầm giọng nói: “Có thể xác định hành động này đến từ Bỉ Ngạn.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, vật chất bên trong không thuộc về vị diện của chúng ta, năng lượng bên trong rất đặc thù.”
Trên tượng đá màu xanh còn có ánh bạc do Khương Phục Tiên lưu lại, Trần Mục vươn tay ra, đá xanh cao nửa người thu lại thành ngón tay cái rồi rơi vào tay hắn.
“Viên đá này đến từ Bỉ Ngạn, ta có thể tìm thấy vị trí của khối đá này thông qua nó.” Trần Mục quan sát viên đá màu xanh, đây là manh mối mấu chốt.
Đây là thứ mà bọn họ liều mạng mang về, chắc chắn là hữu dụng, Trần Mục cất đá xanh đi.
Ở giữa khoang thuyền là quan tài bằng vàng, trước kia Trần Mục từng cưỡng chế mở nó ra, bên trong có một bộ y phục mang theo chấp niệm, lúc đó sức lực của hắn vẫn còn rất yếu.
Lần này Trần Mục dễ dàng mở quan tài bằng vàng ra, bộ váy xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, bên trên có hỏa quang màu xanh quấn quanh, Trần Mục lựa chọn luyện hóa nó.
Trần Mục nhìn thấy vô số chiến thuyền xếp thành hàng vắt ngang bầu trời, phía xa có bóng dáng vĩ ngạn ngồi trong không gian sâu thẳm mênh mông ở phía xa, vương tọa hắc sắc còn nguy nga hơn cả ngôi sao.
Đối mặt với sự tồn tại kinh khủng đó, hạm đội tĩnh mịch, khí tức tuyệt vọng đang tràn ngập.
Bỗng nhiên, bàn tay to giấu trời che đất vỗ vào sinh linh vĩ ngạn ngồi trên vương tọa nguy nga kia, chủ nhân của chiếc váy cũng không thấy rõ quá trình chiến đấu.
Trần Mục có thể nhận định là do Hoang chủ ra tay, thực lực kia mạnh hơn Thần tộc chí cao, thậm chí còn mạnh hơn Minh chủ, sinh linh cấm kỵ trên vương tọa kia càng khủng khiếp hơn, ngay cả Trần Mục cũng không dám khinh suất.
Ý thức của Khương Phục Tiên và Trần Mục giống nhau, nàng ta cũng có thể nhìn thấy hình ảnh mà hắn nhìn thấy, ở Bỉ Ngạn tràn đầy sinh linh cấm kỵ, chỗ đó nguy hiểm hơn nhiều so với nơi này.
“Không thể quay về.”
“Quay về sẽ mang theo xui rủi.”
“Nhưng phải có người mang tin tức trở về.”
“...”
Trong hình ảnh mơ hồ, Trần Mục đã biết được tình hình đại khái, những người này quay lại là muốn cảnh báo bọn họ đừng đi đến Bỉ Ngạn, chỗ đó có nguy hiểm.
“Không ổn!”
Trần Mục đột nhiên cau chặt mày lại.
Ma chủ muốn hủy diệt thế giới, Tiên tộc muốn rời khỏi nhưng lại không thể rời đi, thiếu nữ tóc vàng lo sợ tọa độ của vị diện bị lộ, bây giờ Tiên tộc rời khỏi vị diện này rất có thể sẽ thu hút các cường giả của vị diện khác đến.
“Chúng ta phải đuổi theo Tiên tộc trở về.”
Trần Mục biết, Tiên tộc có rất nhiều nhân tố không xác định ở bên ngoài, bọn họ thậm chí có thể quay trở lại chém giết lần nữa, cũng có thể liên hợp với các vị diện khác.
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục: “Phu quân, đừng lo lắng, tin tức của chúng ta về Bỉ Ngạn có hạn, có thể thu thập tin tức ở Bỉ Ngạn trước.”
“Cũng phải.”
Trần Mục suy nghĩ một hồi, tin tức liên quan đến Bỉ Ngạn, người biết rõ nhất có thể là Tịnh Trần và Minh chủ, bọn họ đến từ Bỉ Ngạn, có thể sẽ tìm được đáp án từ bọn họ.
“Lúc trước bắt đế tử của Tiên tộc làm tù binh, không ngờ còn có thể có ích, không biết chừng có thể tìm được Tiên tộc thông qua bọn họ, chúng là đến địa phủ xem thử trước.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên đến U Minh Địa Phủ, chỗ này rất náo nhiệt, đều là vong linh.
Trần Mục còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: “Sao các ngươi lại chạy đến địa phủ rồi?”
Dục Ảnh và nữ tử bạch y đuổi ma quỷ ở Quỷ Môn Quan, nữ nhân chính là Băng Xà của Bắc Lâm ở Bắc Hoang.
“Bái kiến Thiên Đế!”
Dục Ảnh và Băng Lương khom người hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Trần Mục khẽ mỉm cười, nhớ lại rất nhiều năm trước Dục Ảnh còn gọi hắn là Trần sư đệ, cũng đã rất nhiều năm không gặp.
Chân của Dục Ảnh cũng đang run rẩy, Trần Mục cười nói: “Không cần phải sợ, các ngươi làm việc tiếp đi.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến chỗ sâu trong địa phủ, Dục Ảnh vỗ vỗ ngực: “Không ngờ đấy, Trần sư đệ thế mà có thể hạ gục Khương Phục Tiên.”
Băng Lương che miệng cười trộm: “Ngươi mà lại sợ Khương tông chủ? Vừa nãy còn sắp bị dọa cho phát ngốc luôn.”
“Năm đó phu quân ngươi suýt chút đã bị nàng ta đánh chết.”
“Năm đó nương tử ngươi suýt giết chết Thiên Đế.”