Vân Mộng Trần đứng trên cột nước ở chỗ cao, nhìn rất hứng thú, sức mạnh của bọn họ chênh xa, mang trên mặt vẻ khinh miệt, đáy lòng lại không có lơ là.
Kiếm chỉ của Trần Mục hướng lên, chỉ thẳng vào Vân Mộng Trần ở phương xa, vạn đạo kiếm quang gào thét bên cạnh hắn, trùng trùng điệp điệp, như là Kiếm Long.
Vạn đạo kiếm quang chảy xiết tương dung, giống như sông lớn, lại như Kiếm Long, Trần Mục bạch y phấp phới, phong thần tuấn lãng, lúc xuất kiếm, siêu phàm xuất trần.
Đầu ngón tay Vân Mộng Trần có nước chảy quấn quanh, trong chớp mắt ngưng tụ ra hình dáng đóa hoa, bông hoa do nước chảy ngưng tụ thành lao ra trong nháy mắt.
Vạn đạo kiếm quang ngưng tụ thành cự kiếm.
Cự kiếm rơi vào phía trên bọt nước ở đầu ngón tay kia.
Đinh!
Thanh âm lanh lảnh.
Bọt nước trong suốt không thể phá vỡ.
Cự kiếm bị cản, bọt nước kia đột nhiên mở rộng ra, cả thanh cự kiếm đều bị thôn phệ.
Trần Mục nhìn bọt nước hạ xuống, hắn phát giác được nguy hiểm, lựa chọn trốn tránh.
Vân Mộng Trần xuất hiện ở trước người, trong mắt mang theo sự chế giễu, Trần Mục không chút do dự nắm quyền đánh ra, quyền quang sáng chói, không gian cũng vặn vẹo theo.
Đùng!
Nắm đấm của Trần Mục xuyên qua thân thể Vân Mộng Trần, nhưng lại không thể tạo thành thương tổn với nàng ta, thân thể của nàng ta trở nên trong suốt, giống như nước chảy.
Lụa xanh trên người Vân Mộng Trần trượt xuống, thân thể của nàng ta hóa thành dòng chảy, công kích có mạnh hơn nữa thì đánh trên người nàng ta cũng không có hiệu quả.
Trần Mục muốn thu tay, Vân Mộng Trần như dòng chảy quấn lấy hắn, thậm chí vươn bàn tay trong suốt vào trong ngực hắn, nắm chặt trái tim đang đập của hắn.
Đó là cảm giác tê dại cả da đầu.
"Đây là dung đạo? Hiểu chưa?" Khóe miệng Vân Mộng Trần khẽ cong lên.
"Đa tạ chỉ điểm."
Trần Mục nhìn thấy chênh lệch, so sánh với chủ tể, đường hắn phải đi còn rất dài.
Vân Mộng Trần hóa thành nước chảy cuốn lụa xanh lên biến mất không thấy đâu nữa, bọt nước trên không trung to lớn chậm rãi rơi xuống, sau cùng lơ lửng giữa không trung.
Thủy chi hoa mang theo ánh sáng óng ánh.
"Khai thác tiềm lực của bản thân, có thể chém ra thủy chi hoa, thì ngươi có thể rời khỏi nơi này."
Vân Mộng Trần để lại thử thách.
Trần Mục hấp thu lượng lớn căn nguyên vật chất, thực lực tăng nhiều, ở trước mặt Vân Mộng Trần, vừa đối mặt liền tan tác, chênh lệch thực lực không nghĩ cũng biết.
"Dung đạo?"
Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn đang hồi tưởng lại hình ảnh ban nãy, cả người Vân Mộng Trần hóa thành dòng chảy, cả cơ thể hoà tan vào trong nước.
Đại đạo của Chu Thiên Nhất và Vân Mộng Trần rất giống nhau, thực lực của bọn họ lại là trời đất khác biệt.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở phía dưới thủy chi hoa, hắn không có thử chém ra đóa hoa này, mà là đang ngộ đạo, muốn khai thác sức mạnh chân chính từ kiếm đạo của bản thân mình.
Hắn xem kỹ kiếm đạo của mình một lần nữa, do vạn đạo quy tắc ngưng tụ, có thể xưng là hoàn mỹ.
Vạn đạo kiếm quang bao bọc lấy hắn, những kiếm quang này giống như từng đoá từng đoá hoa.
Trần Mục ngồi xếp bằng trong biển hoa rực rỡ, vạn đạo quy tắc ngưng tụ, trật tự đan xen.
Rất lâu sau, tất cả hoa hòa vào nhau, bên trong kiếm đạo ẩn chứa ngàn vạn cảnh tượng.
Trần Mục ngồi xếp bằng giữa đạo hoa kim sắc, quanh thân vang dội tiếng kiếm ngân to rõ.
Kiếm hoa kim sắc bay vọt lên trời, đâm về phía thủy chi hoa óng ánh trong suốt, hai đóa đạo hoa va chạm, thủy chi hoa nổi lên gợn sóng, lại không sụp đổ.
Bên trong bông hoa kim sắc lộ ra kiếm quang, Trần Mục ngồi xếp bằng trong đó, hai đóa hoa đều đang xoay tròn, quy tắc và trật tự va chạm, nở rộ ánh sáng chói lọi.
Nhục thân Trần Mục hiện lên bí văn, kiếm văn cổ xưa khôi phục trong máu thịt của hắn.
Bên trong mỗi giọt huyết dịch đều có đường vân đặc thù, là dấu vết do đại đạo lưu lại.
Ầm ầm!
Thủy chi hoa phóng ra sóng năng lượng.
Bông hoa kim sắc bị phá nát, Trần Mục bị đánh lui rất xa, hắn tĩnh tâm cảm ngộ lần nữa.
"Kiếm Chi Hoa mà ta ngưng tụ chênh lệch rất lớn với Vân Mộng Trần, nàng ta hẳn là vô thượng đạo, nắm giữ lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn hoà lẫn vào nó."
Kiếm đạo và hoang đạo của Trần Mục cũng không yếu, nếu như hai đại đạo này thật sự đến từ vị diện Vĩnh Hằng, thì chỉ cần phóng thích hoàn toàn sức mạnh trong đó, khẳng định có thể trổ hết tài năng trong đại chiến vị diện.
"Lần nữa dung đạo!"
Đây là quyết định hao tâm tổn sức của hắn.
Trần Mục phóng thích kiếm đạo trong cơ thể, trong không gian trống rỗng, đột nhiên vạn đạo kiếm quang tập hợp thành quyển, lần này hắn quyết định dùng kiếm đạo chém vào mình.
Soạt soạt soạt!
Vạn đạo kiếm quang xuyên thân mà qua.
Lần này là xuyên thủng thân thể của Trần Mục.
Quá trình chém mình cực kỳ đau khổ, hắn thịt nát xương tan ở bên trong kiếm quang, hóa thành huyết quang đầy trời, sau đó huyết quang và kiếm quang hoàn toàn hoà vào nhau.
Vạn đạo kiếm quang dần dần ngưng tụ, ngưng tụ ra một thanh trường kiếm màu đỏ, thanh kiếm này giống như thực thể, hoàn toàn khác biệt với cự kiếm kim sắc hư huyễn lúc đầu.
Trường kiếm màu đỏ đâm về phía thủy chi hoa.
Bịch!
Thủy chi hoa bị xuyên thủng.
Trường kiếm màu đỏ nhẹ nhàng xuyên thủng thủy chi hoa, bên trong huyết quang chiếu rọi bóng người Trần Mục, hắn tự chém mình, có được cuộc sống mới, màu đỏ tản đi, kim quang chiếu sáng, Trần Mục từ trong kiếm bước ra, bạch y vẫn như cũ, toàn thân phóng ra kiếm quang kim sắc.
Trần Mục và kiếm đạo hoàn toàn hoà tan.
Hắn nhìn thủy chi hoa lại phục hồi như cũ.
Trần Mục mỉm cười, hắn vung kiếm trong nháy mắt, kiếm quang phá không lao ra, không gian lưu lại khe hở, cho dù là đóa thủy chi hoa kia cũng bị chém ra.
Uy lực của kiếm đạo tăng lên trên diện rộng.
Nhưng thủy chi hoa rất nhanh liền phục hồi như cũ.
Lòng bàn tay Trần Mục ngưng tụ ra băng kiếm mang theo hàn quang, so với sức mạnh, chiến đấu càng quan trọng hơn kỹ xảo, hắn vung băng kiếm, một chút hàn mang bay vọt lên trời, đánh trúng thủy chi hoa.
Hàn khí tràn ngập.
Thủy chi hoa bị đông cứng thành băng hoa.
Trần Mục vung kiếm lần nữa, trước người vẽ ra đường cung hoàn mỹ, sau lưng vạn đạo kiếm quang lại dâng trào lao ra, cự kiếm kim sắc đánh về phía băng chi hoa.
Đùng đoàng!
Chương 787 Kiếm Đạo Thuế Biến (2)
Vô số vụn băng trong suốt rơi xuống.
Lúc băng chi hoa hoàn toàn biến mất, Trần Mục xuất hiện ở trước mặt Vân Mộng Trần, người sau hơi kinh ngạc: "Không nghĩ tới ngươi cũng khá nhanh, xem thường ngươi rồi."
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Trần Mục khom người tỏ ý, không có chỉ điểm của Vân Mộng Trần, đại khái hắn phải mất rất lâu mới có thể ngộ được cảnh giới dung đạo chân chính.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộng Trần híp lại, nàng ta lại xuất thủ với Trần Mục lần nữa, ánh nước xanh biếc và kiếm quang kim sắc đối đầu, mặt biển dấy lên sóng to gió lớn.
Trần Mục tay cầm băng kiếm, vung kiếm chém ra, trong phạm vi nghìn dặm phút chốc đều bị đóng băng.
"Ngươi cảm thấy có thể đóng băng được ta?"
Vân Mộng Trần đến gần Trần Mục, lúc nàng ta xuất thủ, cho dù bị băng kiếm chém trúng, thân thể vẫn giống như nước chảy, quy tắc băng kiếm không có tác dụng.
Băng kiếm trong tay Trần Mục đột nhiên sụp đổ, đôi mắt đẹp của Vân Mộng Trần ngưng lại, bên trong vụn băng có kim quang nhàn nhạt, bên trong kim quang hàm ẩn đường vân đặc thù.
"Nhưng ta không muốn đóng băng ngươi." Trong tay Trần Mục nhanh chóng kết ấn, hắn không có cách nào đóng băng được Vân Mộng Trần, nhưng có thể đóng băng không gian và thời gian.
Bên trong băng kiếm vỡ nát, cất giấu quy tắc thời gian và quy tắc không gian, Vân Mộng Trần đứng im giữa không trung, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức: "Khôn lỏi."
Giữa không trung, trật tự xiềng xích không gian và trật tự xiềng xích thời gian trói buộc Vân Mộng Trần.
Vẻ mặt Vân Mộng Trần nghiêm túc, vô thượng đại đạo hiện lên, đó là một dòng sông ngân sắc, giống như ngân hà duy mỹ treo ngang tinh không.
Hai đạo trật tự xiềng xích cường đại mà Trần Mục ngưng tụ đồng thời đứt đoạn, đây chính là sức mạnh của chủ tể, có thể cưỡng ép kéo đứt trật tự xiềng xích.
Sông lớn ngân sắc từ trên trời giáng xuống, đuôi mày Vân Mộng Trần chau lên: "Ngươi rất không tồi, nếu có thể trốn ra khỏi đại đạo của ta, ta liền công nhận ngươi."
Không gian xung quanh bị phong tỏa, Trần Mục không nơi có thể ẩn nấp, sông lớn ngân sắc trực tiếp thôn phệ hắn.
Năm đó Hoang Chủ dựa vào hoang đạo có thể dẫn hạm đội thoát khỏi tay chủ tể, Trần Mục nắm giữ kiếm đạo và hoang đạo, tất nhiên tràn đầy lòng tin.
Trần Mục bị sông lớn ngân sắc bao phủ, muốn bơi ra khỏi sông lớn, cho dù có bơi như thế nào cũng không thể bơi ra khỏi nước mặt, phảng phất như con sông này đang bám theo hắn.
Vân Mộng Trần đứng ở mặt nước, nhìn lòng bàn chân, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt: "Đại đạo của ta có thể bao phủ tinh không, một khi rơi vào đó, Địa giai chủ tể cũng không thể trốn thoát."
"Không hổ là vô thượng đạo!" Trần Mục không thể không bội phục, hắn với chủ tể vẫn có khoảng cách: "Nhưng muốn nhốt được ta, không dễ dàng như vậy."
Toàn thân Trần Mục bốc lên kim quang, hắn lấy thân hóa kiếm, phát huy kiếm đạo trong cơ thể đến cực hạn, trật tự quy tắc bên trong sông lớn ngân sắc kết thành xiềng xích.
Cách cách cách!
Không ngừng có xiềng xích bị cắt đứt.
Vân Mộng Trần có chút ngoài ý muốn: "Kiếm đạo thật mạnh, có thể thoát khỏi trói buộc của vô thượng đạo, chẳng lẽ hắn đến từ cái vị diện mai danh ẩn tích kia?"
Truyền thuyết nói, vị diện Vĩnh Hằng có cường giả đạt thành đạo nhất, nhưng đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết, nếu thật sự có cường giả đạo nhất, thì vị diện Vĩnh Hằng cũng sẽ không sa sút.
"Cho dù không phải tuyệt đỉnh cường giả của vị diện Vĩnh Hằng, nhưng có thể kéo đứt trật tự xiềng xích của ta, vậy chỗ vị diện của hắn, chí ít cũng đã từng là vị diện siêu cấp." Vân Mộng Trần có thể xác định Trần Mục có vô thượng đạo.
Có được vô thượng đạo, đủ để đại diện vị diện Thâm Lam tham gia đại chiến vị diện, trong mắt Vân Mộng Trần mang theo vui sướng, nhưng mà trên mặt nàng ta cũng không hề biểu hiện ra ngoài.
Trần Mục xông phá phong tỏa của trật tự quy tắc, hắn phóng lên trời, trong chớp mắt xuất hiện ở tinh không, thế nhưng sông dài ngân hà của Vân Mộng Trần cũng theo tới tinh không.
"Muốn chạy? Không dễ như vậy đâu!"
Khóe miệng Vân Mộng Trần ẩn chứa nụ cười nghiền ngẫm.
Trần Mục lấy thân hóa kiếm, trong thân kiếm chiếu ra thân thể lúc đầu của hắn, phảng phất như đặt mình vào dòng sông thời gian, khó thể bỏ trốn, cũng không thể thoát khỏi.
Bên trong sông lớn ngân sắc bỗng nhiên nở rộ vạn đạo kiếm quang, vọt về các phương hướng khác nhau, Vân Mộng Trần khẽ nhíu mày, nhất thời nàng ta cũng không biết chân thân của Trần Mục nấp ở nơi nào.
Có đạo kiếm quang nhanh chóng xuyên thẳng qua sông lớn ngân sắc, Vân Mộng Trần phát giác được dị thường, nàng ta dời bước đi tới tinh không, sau đó duỗi ngón tay nhỏ nhắn ra, đạo kiếm quang kia bị ngăn lại, sau đó hóa thành lưu quang kim sắc biến mất.
Từng đạo từng đạo kiếm quang biến mất không thấy đâu nữa.
Đầu mày Vân Mộng Trần hơi cứng lại, nàng ta không cảm nhận được khí tức của Trần Mục: "Hắm thật sự chạy trốn rồi?"
Một tuyệt đỉnh trốn thoát từ trong tay Thiên giai chủ tể, nói ra có chút mất mặt, Vân Mộng Trần còn đang tìm kiếm Trần Mục, nhưng hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của hắn.
"Sơ suất rồi."
Vân Mộng Trần thu hồi vô thượng đại đạo.
Sông lớn ngân sắc biến mất, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trần Mục đâu: "Tên này!"
Vân Mộng Trần vừa mừng vừa sợ, Trần Mục có thể biến mất ngay dưới mắt nàng ta, thực lực như vậy nhất định có thể lấy được thành tích tốt trong đại chiến vị diện.
"Trần Mục?"
Vân Mộng Trần thấp giọng gọi.
Trần Mục lại chậm chạp không xuất hiện.
Bỗng nhiên không gian vặn vẹo, một đạo thân ảnh quen thuộc từ đó bước ra, Vân Mộng Trần nhìn Trần Mục, bừng tỉnh đại ngộ: "Ha ha, đồ khôn lỏi."
Ban nãy vạn đạo kiếm quang phân tán đều là thủ thuật che mắt, đặc biệt là đạo kiếm quang mang theo khí tức của hắn kia, chính là phân tán lực chú ý của Vân Mộng Trần.
Trần Mục không có trốn, bởi vì hắn không có đường để trốn, chỉ có thể phong ấn chính mình ở tại chỗ.
"Không biết có thông qua khảo hạch của tiền bối hay không?" Trần Mục lạnh nhạt nhìn Vân Mộng Trần.
"Miễn cưỡng miễn cưỡng, chênh lệch quá xa với vị diện Chi Tử ban đầu của chúng ta, còn cần rèn luyện."
"Rèn luyện tiếp theo là?"
Khóe miệng Vân Mộng Trần giương lên độ cong quỷ dị: "Nội dung kế tiếp sẽ rất thú vị."
Chương 788 Lạp Sát Phệ Tinh Thú (1)
Nàng ta đột nhiên quay người, khẽ gẩy mái tóc, sau đó váy lam cao quý dày nặng bao trùm thân thể mềm mại, Trần Mục còn tưởng rằng bình thường nàng ta đều là dùng lụa xanh mỏng đơn giản che thân.
"Đi theo ta."
Giọng nói kia lạnh lùng bá đạo.
Trong tinh không xuất hiện vết nứt mắt dọc, Trần Mục đi theo phía sau Vân Mộng Trần tới tinh vực hoang vu, hắn nhìn thấy trong tinh không có vật khổng lồ mở to miệng rộng, trực tiếp cắn nát tinh thần, liệt hỏa và dung nham tựa như nước.
Thôn tinh cự thú hoành hành càn quấy ở vùng tinh vực này, Trần Mục phát giác được tần sóng năng lượng, một cây trường thương màu lam xé rách hư không, vừa vặn rơi vào trên đầu cự thú.
Ầm ầm!
Cự thú còn to lớn hơn cả sao trời bị giết chết, loại sinh linh hình thể này, có sức phòng ngự cường đại, cho dù là cường giả tuyệt đỉnh, cũng rất khó đối phó.
"Đây là Phệ Tinh Thú, nhiệm vụ của các ngươi là giết chết con Phệ Tinh Thú lớn nhất trong chỗ sâu nhất của mảnh tinh vực này, nó từng thôn phệ rất nhiều đồng loại, vô cùng khó giải quyết, Địa giai chủ tể tầm thường đều không dám trêu chọc nó."
Vân Mộng Trần cho Trần Mục nhiệm vụ mới: "Đó là đồng bọn của ngươi, Diệp Thương Khung, còn có Lâm Thanh Đại, các ngươi sẽ kết nhóm tham gia đại chiến vị diện."
Thanh niên người khoác lam giáp dậm chân mà đến, hắn ta rất trẻ, tư thế oai hùng phấn chấn, khom mình hành lễ với Vân Mộng Trần, thái độ cung kính: "Bái kiến tiền bối."
Có thân ảnh xinh đẹp chân đạp thanh liên mà đến, tiên tử váy xanh khom mình hành lễ: "Bái kiến cô cô."
Vân Mộng Trần khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đây là Trần Mục, hắn sẽ cùng các ngươi tới đại chiến vị diện, bây giờ các ngươi mài rũa trước."
Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại nhìn về phía Trần Mục.
"Nghe nói là Lục Huyền mang về, may mắn được gặp." Diệp Thương Khung đưa tay, trong mắt mang theo sự cao ngạo.
Trần Mục đưa tay, sau đó lúc hai người bắt tay, hai cỗ sức mạnh đáng sợ đồng thời phóng ra, không gian phát ra âm thanh đùng đoàng không dứt, Lâm Thanh Đại biết bọn họ đang phân cao thấp, không khỏi che miệng cười trộm.
"Đủ rồi! Ta không hi vọng các ngươi nội đấu, đại chiến vị diện rất tàn khốc, chỉ có đoàn kết hợp tác mới có thể lấy được thành tích tốt." Vân Mộng Trần quát lớn.
Diệp Thương Khung và Trần Mục đồng thời buông tay.
Trần Mục từ đầu đến cuối đều nở nụ cười trên mặt, Diệp Thương Khung cảm giác được một chút áp lực, thân là cường giả tuyệt đỉnh của vị diện thứ chín, từ trước đến nay hắn ta đều coi thường cường giả của vị diện cấp thấp, có loại cảm giác ưu việt hơn người một bậc.
"Xin chào, ta tên Lâm Thanh Đại."
"Tại hạ Trần Mục, xin chào."
Trần Mục có thể cảm giác được, Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại đều rất mạnh, bọn họ là người nổi bật trong đám chủ tể trở xuống.
Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: "Các ngươi chuẩn bị xong thì xuất phát, đi săn con Phệ Tinh Thú cấp chủ tể kia, nhớ kỹ, ta sẽ không ra tay tương trợ, nếu như ngay cả thứ kia mà cũng không thể đối phó được, thì cũng không cần tới đại chiến vị diện cho mất mặt."
"Yên tâm đi."
Diệp Thương Khung nóng lòng muốn thử, vẻ mặt Lâm Thanh Đại thoải mái, chỉ có Trần Mục không dám khinh suất.
Giao phó xong hết thảy, Vân Mộng Trần quay người rời đi, nàng ta đi tới Tổ Tinh, nhìn thần thụ cung kính nói: "Tên kia rất thú vị, không biết có thân phận gì?"
Mặt ngoài Thần thụ hiện lên mặt người mơ hồ: "Đại đạo của hắn đến từ vị diện Vĩnh Hằng, nhưng ta không suy diễn được quá khứ của hắn, cũng có khả năng tới từ bỉ ngạn, trên người hắn có bí mật, là bí mật liên quan tới bỉ ngạn và Vĩnh Hằng."
"Muốn đi tra không?"
Trong mắt Vân Mộng Trần mang theo hiếu kỳ.
"Ngươi có nhiệm vụ quan trọng hơn, vị diện Chi Tử không thể cứ trống mãi, hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
Vân Mộng Trần gật đầu.
Ánh mắt của nàng ta có chút phức tạp.
Tinh vực hoang vu, cự thú hoành hành.
Tư thái Lâm Thanh Đại ưu nhã, khuôn mặt mang theo nụ cười mỉm: "Chỗ sâu trong tinh vực, không gian hỗn loạn, bên cạnh Phệ Tinh Thú cấp chủ tể có đám Phệ Tinh Thú, muốn hoàn thành nhiệm vụ, không phải là chuyện đơn giản."
Vẻ mặt Diệp Thương Khung tự tin: "Các ngươi phụ trách dẫn những Phệ Tinh Thú khác rời đi, con Phệ Tinh Thú cấp chủ tể mạnh nhất kia để ta xử lý."
"Diệp đại ca, đây chính là cự thú mà Địa giai chủ tể cũng khó giải quyết." Lâm Thanh Đại có chút lo lắng, nàng ta cảm thấy Diệp Thương Khung có phần khinh suất.
Trần Mục bình tĩnh nói: "Ta có thể dẫn những cự thú còn lại rời đi, các ngươi liên thủ đối phó con Phệ Tinh Thú cấp chủ tể kia, thế nào?"
Mày liễu Lâm Thanh Đại khẽ nhướn, khuôn mặt mỉm cười: "Một đám Phệ Tinh Thú cũng rất khó đối phó."
Diệp Thương Khung nhàn nhạt nói: "Dẫn những con Phệ Tinh Thú còn lại rời đi, dù sao cũng đơn giản hơn việc săn giết Phệ Tinh Thú cấp chủ tể, Lâm muội muội, ngươi phụ trách phụ trợ ta."
Lâm Thanh Đại khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp mang theo ý cười: "Trần Mục, nếu như ngươi gặp phải phiền phức, có thể truyền âm cho ta, ta sẽ tới giúp ngươi."
"Được thôi."
Một mình Trần Mục đi vào chỗ sâu trong tinh vực.
Trong mắt Diệp Thương Khung mang theo nghi hoặc: "Cho dù vị diện Chi Tử của chúng ta gặp nạn, vị diện Thâm Lam vẫn còn rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh, tại sao phải lựa chọn cường giả tuyệt đỉnh từ bên ngoài, như thế khiến cho chúng ta trông rất vô dụng."
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Đại ngưng lại, trầm giọng nói: "Diệp đại ca, đây là sắp xếp của Sáng Thế mẫu thần, chúng ta không cần chất vấn, hắn nhất định là không đơn giản."
"Có lẽ vậy đi."
Diệp Thương Khung không để Trần Mục vào mắt.
Lâm Thanh Đại không có xem nhẹ Trần Mục, nàng ta và Diệp Thương Khung cùng ở phía xa, chờ Trần Mục động thủ.
Chỗ sâu trong tinh vực, Trần Mục đạp không mà đi, hắn giấu đi tất cả khí tức của mình, đôi mắt ngắm nhìn nơi xa, chỗ đó có tồn tại cùng loại với hắc động.
Hắc động kia là miệng lớn của Phệ Tinh Thú cấp chủ tể, sâu không thấy đáy, dữ tợn đáng sợ, chung quanh không ngừng có sao trời bị quy tắc nghiền nát, hóa thành cát chảy.
Chương 789 Lạp Sát Phệ Tinh Thú (2)
Ở xung quanh con Phệ Tinh Thú cấp chủ tể kia, có rất nhiều Phệ Tinh Thú cường đại tuần tra tới lui, phần lớn Phệ Tinh Thú là màu đỏ máu, trong đó có hai con Phệ Tinh Thú màu vàng có hình thể không lớn, nhưng lại đặc biệt nguy hiểm.
Trần Mục đột nhiên để lộ khí tức của bản thân, hắn tiện tay cầm kiếm chỉ lên, vung lên trong nháy mắt, kiếm quang phá không lao ra, nơi xa có con Phệ Tinh Thú huyết sắc chuẩn bị thôn phệ ngôi sao, lại bị kiếm quang đánh trúng.
Răng rắc!
Phệ Tinh Thú huyết sắc có thể so với sao trời bị kiếm quang chém thành hai nửa, lập tức ầm vang sụp đổ, huyết quang nhuộm đỏ nơi sâu trong hư không, Phệ Tinh Thú chung quanh không có lao về phía Trần Mục, mà là xông về hướng con Phệ Tinh Thú bị giết kia.
Phệ Tinh Thú nắm giữ sức mạnh cường đại, lấy sao trời làm thức ăn, thế nhưng trí thông minh lại thấp đến đáng thương.
Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại ở phía xa xem chừng, bọn họ nhìn thấy Trần Mục xuất thủ, nhẹ nhàng giết chết Phệ Tinh Thú huyết sắc trong một giây, thực lực này mạnh hơn tuyệt đỉnh tầm thường rất nhiều.
Phệ Tinh Thú ngã xuống bị thôn phệ sạch sẽ trong giây lát, mà Phệ Tinh Thú kim sắc phát ra tiếng rống giận, sao trời chung quanh đều đang chấn động, Phệ Tinh Thú huyết sắc ở gần cũng đáp lại, bọn chúng khóa chặt vị trí của Trần Mục.
Hai con Phệ Tinh Thú kim sắc dẫn đầu phóng về phía Trần Mục, tốc độ của bọn chúng nhanh đến kinh người, trong chớp mắt đã tới gần Trần Mục, nhưng tốc độ chuyển động của Trần Mục càng nhanh.
Một đám Phệ Tinh Thú huyết sắc theo sát phía sau, bọn chúng mạnh mẽ đâm tới, cho dù nhìn thấy ngôi sao cũng sẽ không tránh né, không ngừng có ngôi sao bị đụng nát.
Lâm Thanh Đại nói khẽ: "Bình thường Phệ Tinh Thú trông có vẻ rất ngốc, nhưng Phệ Tinh Thú bị chọc giận nguy hiểm nhất, Lâm đại ca, lúc nào chúng ta động thủ?"
"Không vội, chờ bọn Phệ Tinh Thú này rời xa nơi đây, chúng ta lại ra tay cũng không muộn." Diệp Thương Khung nhìn Phệ Tinh Thú càng lúc càng xa.
Trần Mục phát hiện Phệ Tinh Thú sau lưng càng ngày càng ít, hắn bỗng phát hiện Phệ Tinh Thú còn có thể ẩn vào hư không, bỗng nhiên có con Phệ Tinh Thú huyết sắc xuất hiện ở trước người.
Miệng rộng huyết sắc dữ tợn đối diện với hắn, trong đó còn có huyết quang ngưng tụ, nó chuẩn bị phóng thích sóng năng lượng.
Trần Mục vung kiếm chém ra trước.
Ầm ầm!
Đám năng lượng màu đỏ sớm nổ tung.
Trần Mục xông ra từ bên trong huyết quang, bốn phương tám hướng đều là Phệ Tinh Thú huyết sắc, toàn bộ chúng nó đều mở ra miệng rộng huyết sắc, hàng trăm hàng ngàn đạo cột sáng năng lượng màu đỏ đồng thời phóng thích, ngôi sao ở dọc đường đều hóa thành bột mịn.
Không gian chung quanh không ổn định, Trần Mục chỉ có thể không ngừng lẩn tránh, nhìn rất nguy hiểm, nhưng hắn ứng phó thành thạo, dễ dàng tránh qua tất cả công kích.
Trần Mục rất nhanh liền lao ra khỏi vòng vây.
Phệ Tinh Thú kim sắc lặng yên không tiếng động tiếp cận Trần Mục, nó ẩn nấp trong hư không, chuẩn bị đánh lén.
Trần Mục phát giác được mối đe doạ tới gần, tay hắn cầm kiếm chỉ, phóng ra kiếm quang với hư không.
Kiếm quang kim sắc lọt vào hư không, tiếng kêu rên vang lên, thê lương đau đớn, Phệ Tinh Thú kim sắc xông ra khỏi hư không, nó giết về hướng của Trần Mục.
Trần Mục hơi kinh ngạc, kiếm quang ban nãy của hắn chỉ vỏn vẹn lưu lại vết thương trên đầu Phệ Tinh Thú kim sắc, Phệ Tinh Thú kim sắc bị chọc giận rất nhanh đã tới gần Trần Mục, nó bỗng nhiên ngọ nguậy, không gian đều bị nó đập nát.
Không có chỗ để tránh, Trần Mục lấy đế kiếm ra, một đạo kiếm quang cường đại gấp mấy lần được phóng thích, cái đuôi của Phệ Tinh Thú kim sắc bị hắn chặt đứt dễ dàng.
Tiếng kêu rên vang vọng tinh vực.
Trần Mục không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn dẫn dắt Phệ Tinh Thú rời đi, cũng không có ý định đánh giết bọn chúng, những con này muốn chịu chết, thì không trách được hắn.
Phệ Tinh Thú kim sắc bị đứt đuôi phát ra tiếng rống giận, toàn thân phóng thích ra ánh sáng màu vàng chói mắt, Phệ Tinh Thú chung quanh đều phóng thích ra ánh sáng.
Bọn chúng có thể tập trung năng lượng lại, lúc này tất cả Phệ Tinh Thú đều chia sẻ sức mạnh cho con Phệ Tinh Thú kim sắc đang vào đỉnh phong kia.
Phệ Tinh Thú kim sắc há miệng phun ra cột sáng kim sắc, một tiếng vang lớn đùng đoàng, kim quang nháy mắt lao tới.
Trần Mục tay cầm đế kiếm, nhất ký kinh thần, cùng với tiếng sấm nổ vang lên, đế kiếm xé nát cột sáng kim sắc, trực tiếp xuyên qua đầu Phệ Tinh Thú kim sắc.
Phệ Tinh Thú kim sắc mất động tĩnh, tinh không trở nên yên lặng, Phệ Tinh Thú chung quanh đều bị làm cho khiếp sợ, đế kiếm rất nhanh liền trở lại trong tay Trần Mục.
Đùng đoàng!
Phệ Tinh Thú kim sắc đột nhiên nổ tung.
Phệ Tinh Thú chung quanh đều bị phản phệ.
Còn có Phệ Tinh Thú trốn về phương xa, Trần Mục không có truy sát, nếu loại sinh linh này đã tồn tại, thì ắt có sự cần thiết của nó, nên không có đuổi tận giết tuyệt.
"Đây là căn nguyên vật chất?"
Trần Mục phát hiện trong cơ thể Phệ Tinh Thú có hạch tâm kim sắc to bằng nắm đấm trẻ con, sau khi bọn chúng thôn phệ sao trời, sẽ luyện hóa ra căn nguyên vật chất.
Sau khi Phệ Tinh Thú kim sắc nổ tung, lưu lại một khối căn nguyên vật chất rất to, lớn chừng cỡ bàn tay, những căn nguyên vật chất này trải qua sức nén của Phệ Tinh Thú, nhìn như rất ít, nhưng mà chứa đựng năng lượng dồi dào.
Cô đặc căn nguyên có thể sử dụng lúc tu luyện, còn có thể nhanh chóng hồi phục năng lượng, Trần Mục thu tập được mấy khối căn nguyên kết tinh của Phệ Tinh Thú, còn hơn thiên trân địa bảo.
Trần Mục nhìn về phía chỗ sâu trong tinh vực, chiến đấu ở nơi đó đã bắt đầu, hắn chậm rãi chạy tới.
Nhiệm vụ của hắn là dẫn những Phệ Tinh Thú khác đi, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, bèn không có xen vào việc của người khác.
Chỗ sâu trong tinh vực.
Diệp Thương Khung tay cầm trường thương màu lam, hắn ta phóng thích cột sáng năng lượng màu xanh lam về phía hắc động, thế nhưng tất cả năng lượng đều bị con Phệ Tinh Thú kia thôn phệ.
"Thủ đoạn của tuyệt đỉnh vô hiệu với nó!" Lâm Thanh Đại khẽ nhíu mày, nàng ta không ngờ con Phệ Tinh Thú này lại khủng bố như thế, lại có thể hấp thu công kích của cường giả tuyệt đỉnh.
Chương 790 Lạp Sát Phệ Tinh Thú (3)
Diệp Thương Khung vòng qua sau lưng Phệ Tinh Thú, phía sau lưng nó đen nhánh, trường thương màu lam mãnh liệt rơi xuống.
Loảng xoảng!
Thần binh do tuyệt thế thần thiết rèn ra vậy mà lại không thể đâm qua Phệ Tinh Thú màu đen, hai tay Diệp Thương Khung nắm chặt trường thương, hắn ta phóng thích tuyệt đỉnh thần lực, tấn công lần nữa.
Ầm ầm!
Phệ Tinh Thú màu đen không nhúc nhích, giống như là bị con muỗi chích một cái không đau không ngứa.
Diệp Thương Khung bay vọt lên trời, hắn ta nhắm mắt lại, trong tinh không ngưng tụ ra trường mâu vạn trượng, Phệ Tinh Thú màu đen phát giác được nguy hiểm, nó ngậm miệng to như chậu máu lại.
Lâm Thanh Đại cho rằng Phệ Tinh Thú màu đen muốn chạy trốn, hai tay nàng ta kết ấn, trong hư không xuất hiện cây mây xanh, dây leo điên cuồng lan ra, rất nhanh liền bao phủ Phệ Tinh Thú màu đen.
Phệ Tinh Thú màu đen không có giãy dụa, nó nhìn chằm chằm vào trường mâu màu xanh lam, lúc Diệp Thương Khung mở mắt ra, trường mâu màu xanh lam mang theo năng lượng đáng sợ rơi xuống.
Trong nháy mắt này, Phệ Tinh Thú màu đen đột nhiên trở nên phấn khởi, nó kéo đứt vô số dây leo, mở ra miệng rộng u ám, trực tiếp thôn phệ trường mâu màu xanh lam.
Diệp Thương Khung nhíu mày, đó là công kích đủ để nghiền nát tuyệt đỉnh, vậy mà lại bị Phệ Tinh Thú màu đen trực tiếp thôn phệ, hơn nữa con Phệ Tinh Thú màu đen kia còn để mắt tới hắn ta.
Ở trong mắt Phệ Tinh Thú, sinh linh mạnh mẽ càng mỹ vị hơn sao trời, hình thể nó to lớn, tốc độ lại rất nhanh, trực tiếp đi ngang qua hư không, xuất hiện ở trước mặt Diệp Thương Khung.
Phệ Tinh Thú màu đen mở miệng rộng đen nhánh ra, có thể so với hắc động, ở trước mặt nó Diệp Thương Khung hiện ra nhỏ bé, Lâm Thanh Đại nhắc nhở: "Mau lui!"
Diệp Thương Khung không có trốn, hắn ta là người nổi bật trong cảnh giới tuyệt đỉnh, ánh sáng màu xanh nở rộ, thân hắn ta hóa thành vạn trượng, muốn cưỡng ép đánh bại Phệ Tinh Thú màu đen.
Phệ Tinh Thú màu đen muốn thôn phệ Diệp Thương Khung, lại bị hắn ta dùng hai tay và hai chân đẩy miệng rộng ra.
Diệp Thương Khung nhìn miệng rộng đen nhánh trước mắt, trong mắt vọt ra ánh sáng màu xanh, cho dù khoảng cách gần như thế, công kích của hắn ta vẫn không có hiệu quả.
Sức mạnh đáng sợ muốn nghiền nát Diệp Thương Khung, hắn ta chỉ có thể cưỡng ép chống đỡ, không để Phệ Tinh Thú màu đen thôn phệ bản thân, nhưng mà như vậy cũng không thể lâu dài.
Lâm Thanh Đại không có ngồi chờ chết, nàng ta khống chế dây leo quấn quanh thân thể Phệ Tinh Thú màu đen lần nữa, dây leo tản ra lục quang, đó là năng lượng đặc thù.
Dây leo phóng thích ra độc tố, nhưng muốn dựa vào độc tố để hạ gục vật lớn như thế này, vô cùng khó.
Kiếm quang kim sắc phá không mà tới.
Lưu lại dấu vết sau lưng Phệ Tinh Thú màu đen.
Trần Mục đạp không mà đến, hắn không chờ tới lúc hai người trọng thương mới ra tay, dù sao sau này cũng phải cùng tham gia đại chiến vị diện, nếu như bọn họ bị thương ở chỗ này, đến lúc đó có lẽ sẽ kéo lui hắn.
"Trần Mục!"
Lâm Thanh Đại hơi kinh ngạc.
Đám Phệ Tinh Thú rất khó đối phó, nàng ta không ngờ rằng Trần Mục có thể đuổi về nhanh như vậy.
Trần Mục tay cầm đế kiếm, sau lưng có vạn đạo kiếm quang, giây phút hắn vung kiếm, vạn đạo kiếm quang ngưng tụ thành cự kiếm, sao trời ở trước mặt thanh cự kiếm kia giống như quả trứng gà.
Phệ Tinh Thú màu đen nhìn thấy thanh cự kiếm kia cũng phát giác được nguy hiểm, nó buông Diệp Thương Khung ra, sau đó kéo đứt dây leo, muốn chui vào trong hư không.
Soạt!
Cự kiếm dễ dàng xé rách không gian, Phệ Tinh Thú màu đen không có đường có thể lui, nó chỉ có thể đối chọi chính diện với cự kiếm, trên trán Phệ Tinh Thú xuất hiện vết thương kinh khủng.
Trần Mục hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Phệ Tinh Thú màu đen vậy thế có thể chống đỡ được kiếm đạo của hắn.
Phía sau lưng Diệp Thương Khung phát lạnh, hắn ta nhìn Trần Mục, nếu như hắn không tới, nói không chừng đợi lát nữa sẽ có rắc rối lớn, trước đó xem thường hắn, không ngờ rằng hắn vậy mà lại có sức mạnh cường đại như thế.
Tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên, Phệ Tinh Thú màu đen vốn là muốn bỏ trốn đột nhiên trở về, nó bị chọc giận, Phệ Tinh Thú lúc này nguy hiểm nhất.
Diệp Thương Khung trầm giọng nói: "Trần huynh, bọn ta thu hút sự chú ý của nó, ngươi phụ trách tấn công."
"Được."
Trần Mục gật đầu.
Lâm Thanh Đại cùng Diệp Thương Khung đồng thời xuất thủ, vô số dây leo và trường mâu màu xanh lam đập về phía Phệ Tinh Thú màu đen, thành công ngăn chặn Phệ Tinh Thú màu đen.
Trần Mục đứng tại tinh không, hai tay hắn nắm đế kiếm, ngưng tụ ra cự kiếm kim sắc lần nữa, sau đó vung đế kiếm, cự kiếm sau lưng chém tới phía Phệ Tinh Thú màu đen.
Đinh đinh đinh!
Cự kiếm kim sắc không ngừng chém ở trên thân Phệ Tinh Thú màu đen, áo giáp kiên cố xuất hiện tổn hại, hơn nữa dây leo của Lâm Thanh Đại phóng thích độc tố, xâm nhập vào vết thương của Phệ Tinh Thú, động tác của nó trở nên chậm chạp.
Diệp Thương Khung cũng đang tấn công vị trí mà Phệ Tinh Thú màu đen bị thương, đối mặt với bao vây, Phệ Tinh Thú cấp chủ tể rõ ràng có phần không có sức chống cự.
Trần Mục bỗng nhiên phát giác được nguy hiểm.
"Lui lại!"
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung nghe thấy giọng nói của Trần Mục, không do dự, quả quyết lùi lại.
Phệ Tinh Thú màu đen toàn thân tràn ngập u quang, nó chọn việc tự bạo, uy lực của nó không nghĩ cũng biết.
Ầm ầm!
Chỗ sâu trong tinh vực hoang vu, u quang bao trùm hết thảy, ngàn vạn ngôi sao chung quanh biến mất trong khoảnh khắc.
Đám người Trần Mục lui đến nơi xa, nhìn sao trời không ngừng biến mất, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Đại ngậm ý cười: "Trần đại ca, không ngờ ngươi lợi hại như vậy."
"Đa tạ Trần huynh giúp đỡ."
Diệp Thương Khung buông xuống tư thái cao ngạo.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc: "Còn chưa kết thúc, con kia không giống những Phệ Tinh Thú khác."
Toàn bộ ngôi sao trong tinh vực hoang vu biến mất, một đạo u quang xé rách không gian, Trần Mục quả quyết vung kiếm, lúc hai cỗ năng lượng va chạm, tinh không tạo ra gợn sóng.
Sinh linh toàn thân đen nhánh từ hư không giết ra, nó là bản thể của Phệ Tinh Thú, nắm giữ sức mạnh càng nhanh càng mạnh hơn, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đồng thời xuất thủ.