Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521 Tầng Thiên Lôi Thứ Sáu (1)

Ở xương lồng ngực của Trần Mục hiện ra kim quang, những bộ vị gân cốt khác trong thân thể đều sinh ra điểm sáng màu vàng, huyết mạch Trần gia đang khôi phục dưới sự tôi luyện của thiên lôi.

Lại là nửa tháng nữa trôi qua, thiên lôi vẫn còn chưa kết thúc, chung quanh đã không còn Thần tộc nào, thỉnh thoảng sẽ có thiên kiêu Thần tộc tới xem một chút, bách tính bên trong Thái Sơ hoàng thành lúc mới đầu thì cảm thấy kinh ngạc, bây giờ chỉ cảm thấy tiếng sấm ảnh hưởng tới bọn họ nghỉ ngơi, đều ngóng trông thiên lôi có thể kết thúc sớm một chút.

Khương Phục Tiên ở Thái Sơ Thần Tháp, Hạ Trúc Vân không có việc gì, nàng ta tới gần vây xem, nhìn thấy lôi trụ màu vàng càng lúc càng lớn, không khỏi có chút lo lắng.

Bỗng nhiên, mây đen bị xé rách, lôi trụ màu vàng tím càng to lớn hơn, giống như cái đuôi sao chổi, Hạ Trúc Vân bị sóng xung kích đáng sợ đánh bay ra ngoài rất xa.

Nàng ta ở phía xa đều cảm giác được sau lưng phát lạnh, Trần Mục thân ở trong lôi quang cần phải chịu đựng đau đớn như thế nào, Hạ Trúc Vân không dám tưởng tượng, chung quanh còn có rất nhiều tu tiên giả giống như nàng ta, trong mắt mang theo mong đợi.

Sức mạnh cuồng bạo bên trong sấm sét càng ngày càng mạnh, Trần Mục tiêu hao căn nguyên càng lúc càng nhanh, nhập không đủ xuất, hắn quyết định sử dụng thần nguyên Đông hoàng tặng cho.

Nhờ vào năng lượng của thiên lôi luyện hóa thần nguyên, bổ sung năng lượng đồng thời còn có thể tôi luyện huyết nhục, một công nhiều việc.

Thiên lôi không ngừng mạnh lên khiến cho thiên kiêu Thần tộc đều không thể tới gần, cường giả Thần tộc cũng không cách nào thấy rõ được cảnh tượng bên trong lôi quang, thiên lôi chưa kết thúc thì chứng minh Trần Mục vẫn còn sống.

So sánh với việc chờ đợi thiên lôi kết thúc, thì Thần tộc càng chờ mong Khương Phục Tiên từ Quang Minh Thần Tháp bước ra hơn.

Thời gian chớp mắt đã trôi qua ba tháng.

Mây đen bắt đầu tiêu tan, Thái Sơ hoàng thành khôi phục lại ánh sáng, nhưng thiên lôi vẫn chưa kết thúc, càng ngày càng cuồng bạo, chỗ sâu trong lôi quang, Trần Mục vận chuyển Bất Diệt Kinh, giống như Phật Đà tái thế, hắn còn nhân cơ hội lĩnh hội《Lôi Pháp Chân Kinh》, lĩnh ngộ nhiều loại thần thông lôi pháp.

Mây đen xé rách ra lỗ hổng hình trăng lưỡi liềm, lôi quang trắng xoá từ trên trời rơi xuống, một mảnh trắng xóa, trắng và đen rõ ràng như thế.

Giây phút Trần Mục bị Bạch Lôi đánh trúng, da thịt có bụi trần tiêu tan theo gió, da thịt như ngọc trắng không tì vết hiện ra óng ánh sáng bóng, còn có một tầng ánh sáng rực rỡ mông lung.

Thiên lôi chính thức biến mất, Trần Mục độ qua tầng thiên lôi thứ sáu, Bất Diệt Kinh đạt đến cảnh giới đỉnh phong, còn một cực cảnh sau cùng nữa là có thể hoàn toàn nắm giữ Bất Diệt Kinh.

Trần Mục thay đổi áo bào mới tinh, áo trắng tung bay, đầu đầy tóc vàng, đôi mắt cũng là màu vàng, đứng giữa không trung, rất có tiên phong đạo cốt, rời xa thế sự.

Lúc thiên lôi biến mất, rất nhiều thiên kiêu Thần tộc chạy tới xung quanh, Khương Vũ Thần có thể cảm giác uy áp mạnh mẽ của Trần Mục hiện đang toả ra, bây giờ cho dù hắn ta toàn lực ứng phó, cũng rất khó chiếm được lợi thế.

Còn có rất nhiều nữ thiên kiêu Thần tộc quăng ánh mắt ngưỡng mộ với Trần Mục, thậm chí ánh mắt của Thần nữ Hướng Yên Hà cũng có hơi lóe sáng, bọn họ đều bị Trần Mục hấp dẫn.

"Trần huynh, chúc mừng!"

Khương Vũ Thần chắp tay vừa cười vừa nói.

Trần Mục mỉm cười đáp lại: "Đa tạ."

Cơ Thanh Vân nghi ngờ nói: "Trần sư đệ, ngươi độ kiếp thành công rồi? Sao lại cảm thấy không giống lắm."

Trần Mục cười lắc đầu, trầm giọng nói: "Ta chỉ là đang luyện thể, không phải là độ kiếp, thiên lôi tôi thể, tôi luyện nhục thân, khoảng cách tới độ kiếp còn cách rất xa."

Trong mắt Thần tộc chung quanh mang theo khiếp sợ, cái này còn không phải độ kiếp, Khương Hiên sợ hãi than nói: "Không độ kiếp đã mạnh như thế, độ kiếp còn kinh hơn nữa, khó trách trước kia đại năng tu tiên có thể sánh ngang với đại thần viễn cổ."

Trần Mục nhìn về phía Thái Sơ hoàng thành, bản thân tôi luyện thời gian dài như vậy, vị hôn thê còn đang ở Quang Minh Thần Tháp, cũng không biết khi nào Khương Phục Tiên có thể đi ra.

Khương Vũ Thần cười to nói: "Trần huynh, không ngại thì chúng ta lại so tài hai chiêu?"

Trần Mục khoát tay, uyển chuyển nói: "Bây giờ ta vẫn chưa quen với sức mạnh của mình, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, về sau có cơ hội lại so tài cũng không muộn."

"Cũng đúng, Trần huynh trở về nghỉ ngơi trước đi." Khương Vũ Thần có chút ngứa tay, nhưng không ép buộc Trần Mục.

Trần Mục biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại tàn ảnh của lôi quang, thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều trừng to hai mắt, nơi này có cấm chế không gian, cường giả Thần tộc cũng khó mà sử dụng được dịch chuyển không gian, Cơ Thanh Vân hoảng sợ nói: "Tốc độ nhanh thật, ta vừa nhìn thấy tia chớp lướt qua!"

Ánh mắt Khương Vũ Thần nghiêm túc nói: "Đó là lôi pháp, dùng thân hóa lôi, tốc độ rất đáng sợ."

Trần Mục trở lại Phục Tiên các.

Hắn lấy Bồ Đề Đạo Đài ra, ngồi xếp bằng trên đạo đài, cảm ngộ thay đổi của bản thân.

Trong cơ thể Trần Mục chảy dòng máu màu vàng, gân cốt huyết nhục đều là màu vàng, thân thể đã thoát ly với phàm thai, là Tiên Thể đúng nghĩa.

Hắn đang thu liễm sức mạnh của mình, mái tóc màu vàng khôi phục lại màu đen như thường, đôi mắt cũng khôi phục lại thành màu sắc vốn có, khí tức bá đạo dần dần biến mất.

Trải qua hơn nửa ngày điều chỉnh, khí tức của Trần Mục được thu lại, trông có vẻ giống như bách tính bình thường, chỉ là có phần đẹp trai, chỉ có cường giả đứng đầu mới có thể nhìn ra thực lực của hắn bất phàm.

Trần Mục đứng dậy, nhìn Hạ Trúc Vân đứng ở trong đình viện, nàng ta đang nhìn chằm chằm Trần Mục, đột nhiên bị phát hiện, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

"Hạ cô nương, làm phiền ngươi giúp một việc."

"Trần công tử, mời ngài nói."

Trần Mục nghiêm túc nói: "Hạ cô nương, nhờ ngươi dùng linh lực công kích ta, dùng toàn lực của ngươi."

Hạ Trúc Vân có phần lơ mơ, nghĩ đến thực lực cường đại của Trần Mục nên cũng không từ chối, nàng ta giơ cánh tay lên, linh lực quanh thân tràn vào ngón trỏ và ngón giữa ở cánh tay phải, sau đó kiếm quang thanh sắc vọt ra.
Chương 522 Tầng Thiên Lôi Thứ Sáu (2)

Sáu (2)

Nháy mắt, kiếm quang gào thét phóng ra, Hạ Trúc Vân trợn mắt há mồm, lúc kiếm quang đến gần Trần Mục liền bị phai mờ, hắn còn không có ra tay ngăn cản.

Ngoài cơ thể của Trần Mục có hào quang mà mắt thường khó có thể phát hiện ra, đây là đặc điểm của Bất Diệt Kinh, luyện đến cực cảnh có thể vạn pháp bất xâm, Trần Mục luyện đến tầng thứ sáu, đã có thể miễn dịch với một phần thương tổn, công kích của cường giả Kiếm Hoàng vô hiệu đối với hắn.

Miễn dịch không phải là tấm chắn, cho dù có nhiều cường giả Kiếm Hoàng hơn nữa công kích hắn thì cũng đều vô dụng.

Trần Mục cảm giác nhục thân của mình có thể miễn dịch với công kích của cường giả Kiếm Thánh, thậm chí là Kiếm Tiên Tiên giới, dù cho không thể miễn dịch, thì muốn tạo thành thương tổn với hắn cũng rất khó.

Hạ Trúc Vân sững sờ đứng tại chỗ.

Đột nhiên có khách tới đây thăm hỏi, Hướng Yên Hà đến gần đình viện, thân nàng ta mặc váy lụa màu, dáng người yểu điệu, màu sắc mái tóc sặc sỡ, trông có vẻ rất bắt mắt.

Cảm nhận của Trần Mục đối với nàng ta là loè loẹt, hắn chỉ thích phong cách thanh thuần lạnh lùng như vị hôn thê.

Hướng Yên Hà ở lại Thái Sơ hoàng thành mấy tháng, nàng ta hơi hơi khom người: "Trần huynh, ta nhận được tin tức của sư tôn, cuối tháng Thần Khư bí cảnh sẽ mở ra, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết khi nào mới có thể mở ra."

Trần Mục còn phải đánh dấu Thần Khư bí cảnh, đương nhiên hắn cảm thấy hứng thú, chỉ là vị hôn thê vẫn chưa xuất quan, một mình đến Thần Khư bí cảnh nói không chừng sẽ có nguy hiểm.

Hướng Yên Hà nói bổ sung: "Vũ Thần Thần tử theo ta tiến về, Trần huynh không ngại thì đi cùng chúng ta."

Nghe nói Khương Vũ Thần muốn tới Thần Khư bí cảnh, dù sao cũng là đệ đệ của Khương Phục Tiên, Trần Mục có nghĩa vụ quan tâm hắn ta: "Được, đa tạ lời mời của Yên Hà Thần nữ."

Hướng Yên Hà nở nụ cười dễ thương nói: "Trong bí cảnh, mong Trần huynh chiếu cố Yên Hà nhiều hơn."

"Chiếu cố lẫn nhau."

Trần Mục mỉm cười nói, hắn không có xem nhẹ Hướng Yên Hà, Thần nữ cấm địa, tuyệt đối không phải bình hoa.

Hướng Yên Hà có được câu trả lời hài lòng, nàng ta cười yêu kiều một tiếng: "Trần huynh, hai ngày sau, đến lúc đó ở ngoài thành tập hợp, chúng ta sẽ ngồi Thiên Tinh thần thuyền rời đi."

"Không thành vấn đề."

Trên mặt Trần Mục tràn đầy nụ cười rực sáng.

Hướng Yên Hà không phí lời, nói xong nàng ta liền quay người, thấy Trần Mục không có hành động tiễn nàng ta, vừa đi mấy bước liền ngoái nhìn cười một tiếng, vậy mà Trần Mục đã lên lầu.

Tốt xấu gì nàng ta cũng là một trong ba Thần nữ đứng đầu Thần Vực, vậy mà lại bị Trần Mục coi khinh, Hướng Yên Hà bĩu môi, sau đó thở phì phò rời khỏi Phục Tiên các.

Trần Mục trở về phòng nghỉ ngơi, hắn ngồi xếp bằng tu luyện, trong thức hải vẫn đang lĩnh hội tờ giấy vàng và kim giản kia, mặc dù là văn tự, nhưng lại ẩn chứa đạo lý lớn.

Trần Mục lĩnh ngộ ra ba loại ấn pháp từ trong giấy vàng, Chư Hành Vô Thường Ấn, Chư Pháp Vô Ngã Ấn, Niết Bàn Tịch Tĩnh Ấn, sau khi Trần Mục lĩnh hội lại dùng niệm lực ngưng tụ ra.

Ngưng tụ Chư Hành Vô Thường Ấn ra sẽ có bàn tay màu vàng đánh ra, uy lực không thua gì Kinh Thần Kiếm Kỹ mà hắn thi triển, đây tuyệt đối là đại sát kỹ chém giết lúc sinh tử.

"Một trang giấy vàng thần bí đã có thể lĩnh ngộ ra đại thần thông, nếu như có thể có được trân tàng của Mạc gia, hoặc là《Đạo Tàng》 hoàn chỉnh của Lâu Tương Thần hậu, tuyệt đối có thể thăng cấp rất nhiều." Đáy lòng Trần Mục lẩm bẩm nói.

Tây Thần quốc còn có thể có nhiều cổ tịch truyền thừa có liên quan tới tu tiên giả như thế, không biết liệu Đông Thần quốc có hay không, Trần Mục không tiện hỏi trực tiếp, muốn đợi sau khi vị hôn thê xuất quan, nói chuyện này với Khương Phục Tiên.

Hôm sau, sáng sớm.

Hà Mộng Như đi vào Phục Tiên các, Huyền Vận Thần hậu bảo nàng ta thông báo cho Trần Mục đến Thần sơn nói chuyện.

Nhạc mẫu mời, Trần Mục lập tức đi tới Thần sơn, không dám trì hoãn chút nào, Thần sơn ở Thái Sơ hoàng thành chỉ thấp hơn Quang Minh Thần Tháp, nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Thái Sơ hoàng thành.

"Bái kiến bá mẫu."

Trần Mục cung kính hành lễ.

Huyền Vận Thần hậu ngồi ngay ngắn ở trong đình, bà ta nở nụ cười ôn hòa: "Tiểu Trần, ngồi đi, cứ tự nhiên."

Trần Mục ngồi đối diện Huyền Vận Thần hậu, Hà Mộng Như rót trà cho hắn: "Bá mẫu, ngài tìm ta có chuyện gì?"

Huyền Vận Thần hậu khẽ lắc đầu: "Chỉ là tùy tiện tâm sự, không cần khẩn trương."

Trần Mục có chút căng thẳng, không biết phải nói gì, Huyền Vận Thần hậu chủ động hỏi: "Tiểu Trần, ra ngoài thời gian dài như vậy, có nhớ nhà không?"

Trần Mục nhẹ gật đầu, cười trả lời: "Có lúc rất nhớ huynh đệ tỷ muội trong nhà, ta chuẩn bị đến Thần Vực bí cảnh tìm bảo, sau đó trở về Vạn Tượng đại lục."

Huyền Vận Thần hậu nghe vậy kinh ngạc nói: "Đoán chừng Phục Tiên còn cần thời gian rất dài mới có thể xuất quan, ngươi định một mình trở về nhân gian?"

Trần Mục sững sờ chốc lát, thành thật trả lời: "Ta và sư tỷ thương lượng cùng trở về Vạn Tượng đại lục, nếu như bá mẫu không cho phép, ta sẽ trở về một mình."

Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Việc này về sau chúng ta có thể thương lượng, ngươi bằng lòng đến Đông Thần quốc, chúng ta tùy thời đều hoan nghênh, chúng ta cũng có thể đưa ngươi đến đường gần để trở về nhân gian, nếu không thì mấy chục năm ngươi cũng không thể quay về."

"Đa tạ bá mẫu."

Trần Mục không cảm thấy áp lực.

Huyền Vận Thần hậu nhắc nhở: "Có lẽ ngươi không biết rõ, càng đến gần nơi sâu trong tinh không, dòng chảy thời gian càng chậm, loại thay đổi này rất khó phát hiện ra."

Trần Mục nghe vậy kinh hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, liền vội vàng hỏi: "Bá mẫu, chênh lệch thời gian giữa hai nơi là bao nhiêu?"

Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Đại khái một ngày ở Thần Vực, tương đương với bảy ngày ở nhân gian."

Trần Mục nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng một ngày ở Thần Vực bằng một năm ở nhân gian, tỉ lệ thời gian này còn có thể chấp nhận được, đoán chừng khi về nhà, Trần Dao đã là người lớn rồi.

Nghĩ tới đây, không khỏi cảm khái.
Chương 523 Tầng Thiên Lôi Thứ Sáu (3)

Huyền Vận Thần hậu lấy miếng thạch ngọc trắng bạc ra: "Tiểu Trần, đây là phụ hoàng Phục Tiên chuẩn bị cho ngươi, mang ở trên người, có thể bảo vệ ngươi chu toàn."

"Đa tạ bá phụ, bá mẫu."

"Không cần khách khí, ngươi có thể giống như Phục Tiên, coi ta là mẫu thân mà đối đãi." Huyền Vận Thần hậu vừa cười vừa nói, Hà Mộng Như trừng to mắt, vẻ mặt ngơ ngẩn, rất nhanh nàng ta lấy lại tinh thần, không dám suy đoán lung tung.

Trần Mục nở nụ cười như ánh dương gật đầu.

"Ngươi còn có huynh đệ tỷ muội, so sánh với ngươi thì bọn họ thế nào?" Huyền Vận Thần hậu hiếu kỳ nói, nếu như Trần gia hậu nhân của Đại đế, thì chắc chắn không đơn giản.

Trần Mục nghĩ đến Trần Dĩnh và Trần Dao, khiêm tốn nói: "Sau này bọn họ hẳn là lợi hại hơn ta, mạnh hơn ta."

Trong mắt Hà Mộng Như mang theo kinh ngạc, Trần Mục đã biến thái như thế, hắn còn có huynh đệ tỷ muội lợi hại hơn.

Huyền Vận Thần hậu khẽ cười nói: "Đáng tiếc Thần Vực có cấm chế, chúng ta không cách nào rời khỏi nội sơn hải, bằng không thì thật muốn đến Trần gia xem xem."

Trần Mục trịnh trọng nói: "Bá mẫu, về sau nếu như ta có năng lực, nhất định sẽ đón ngài đến Trần gia làm khách."

"Được."

Huyền Vận Thần hậu mỉm cười gật đầu, Hà Mộng Như cảm thấy Thần hậu đối đãi với Trần Mục như con của mình.

Bọn họ hàn huyên rất nhiều, Trần Mục biết gì nói nấy, còn một mực khen ngợi vị hôn thê: "Sư tỷ thường xuyên làm bánh ngọt cho ta, may y phục, còn dạy ta đánh đàn…"

Huyền Vận Thần hậu nghe tới say sưa, hoàn toàn khác với thứ Khương Phục Tiên nói, thứ nàng ta nói là vị hôn phu nghe lời hiểu chuyện, thường xuyên nắn vai xoa bóp làm ấm chân cho nàng ta.

Buổi trưa.

Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Tiểu Trần, có cần thứ gì không, nói với bá mẫu, tài nguyên ở Đông Thần quốc phong phú, nếu như ngươi cần, bá mẫu sắp xếp cho ngươi."

Trần Mục vốn là không muốn làm phiền Huyền Vận Thần hậu, nhưng bà ta chủ động nhắc tới, liền mở miệng nói: "Bá mẫu, ta đang thu thập cổ tịch có liên quan tới tu tiên."

Huyền Vận Thần hậu khẽ gật đầu: "Ngươi yên tâm, bá mẫu sẽ cho người thu thập, đến lúc đó bá mẫu để Mộng Như giao cho ngươi, ngươi đi về nghỉ trước, Thần Khư bí cảnh rất nguy hiểm, bên trong có rất nhiều thần thi."

"Đa tạ bá mẫu nhắc nhở."

Trần Mục đứng dậy, cảm giác rất thoải mái, không có cảm giác áp bách như lần đầu gặp mặt, nụ cười trên mặt như ánh dương.

Trần Mục trở lại Phục Tiên các, tinh thần hiện tại của hắn sung mãn, năng lượng trong cơ thể tràn đầy, có thể nhận được sự công nhận của Huyền Vận Thần hậu, chắc chắn là rất vui vẻ.

Có được thạch mà Huyền Vận Thần hậu tặng cho, đi tới Thần Khư bí cảnh nhất định chính là tràn đầy sức mạnh.

Hôm sau, giữa trưa.

Trần Mục đi tới ngoài thành tụ hợp với Hướng Yên Hà.

Khương Vũ Thần và Cơ Thanh Vân cũng ở đây, còn có lão bối cường giả Thần Vương của Khương gia, Khương Ly.

"Trần huynh."

Khương Vũ Thần nhiệt tình chào hỏi.

Cơ Thanh Vân tương đối bất ngờ, dù sao thì người trước cũng rất cao ngạo, đối xử với hắn ta đều thờ ơ, đối với Trần Mục cư nhiên lại nhiệt tình như thế.

Trần Mục cười gật đầu.

Hướng Yên Hà đáng yêu nói: "Nếu đều đến đông đủ, chúng ta xuất phát tới Cổ Thần cấm địa sớm một chút."

Bọn họ lên trên Thiên Tinh thần thuyền, chiếc chiến thuyền này màu xanh lam, là chiến thuyền mạnh nhất Thái Sơ hoàng thành, có lực phòng ngự và lực chiến đấu cường đại, còn có thể dễ dàng xuyên thẳng qua hư không mênh mông.

Chiến thuyền chỉ dài có chín trượng, so sánh với những chiến hạm toàn mấy trăm trượng khác mà nói thì khá nhỏ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, vừa rời khỏi đại lục của Thái Sơ hoàng thành liền độn vào hư không, tiến về hướng Thiên Vực.

Giữa Cổ Thần cấm địa và Thái Sơ hoàng thành cách nhau một khoảng dài dằng dặc, cần phải mượn truyền tống trận siêu cấp của Tổ Thần thành mới có thể nhanh chóng tới nơi, cho nên bọn họ nhất định phải đi tới Tổ Thần thành.

Lôi Hoan Âm và Trần Mục có ước định, khi đến Tổ Thần thành, còn phải thông báo cho nàng ta.

Khương Vũ Thần đồng ý ở lại Tổ Thần thành, hắn ta thích Lôi Hoan Âm, ước gì nàng ta có thể tới.

Phía trên chiến thuyền, trong lúc rảnh rỗi, Hướng Yên Hà đến gần Trần Mục, cười hỏi: "Trần huynh, Cự Thần binh của ngươi từ đâu mà có thế, Yên Hà ở Thần Vực nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua Cự Thần binh hoàn chỉnh như vậy, có thể để cho ta quan sát kỹ càng chút được không?"

Vẻ mặt Trần Mục tùy ý nói: "Trên đường đến Thần Vực bị tập kích, sau đó trên đường chạy thoát mạng, ngẫu nhiên nhặt được, ngươi cứ xem đi."

Mọi người không khỏi hâm mộ vận may của hắn.

Chỉ có Trần Mục có thể khống chế Cự Thần binh, không lo Hướng Yên Hà giở trò.

Hướng Yên Hà bưng Cự Thần binh lên nghiên cứu, cảm giác đặc biệt nặng, không cách nào biết được cấu tạo bên trong, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu trả trở về.

Thần Vương Khương Ly nhìn Cự Thần binh trong tayTrần Mục, chậm rãi mở miệng: "Cự Thần binh từ thần thiết rèn ra mà thành, không thể phá vỡ, nhưng chỉ cần hạn chế hành động của Cự Thần binh, thì đây chính là đống sắt vụn đồng nát."

Cự Thần binh có thể đối đầu với di hài Cổ Thần, chống lại cường giả Thần Vương hẳn là không khó, muốn hạn chế nó cũng không dễ, Trần Mục thu hồi Cự Thần binh.

Hai ngày sau.

Bọn họ đi tới Tổ Thần thành.

Rõ ràng canh phòng ở Tổ Thần thành nghiêm hơn thời điểm lần đầu tiên Trần Mục tới nhiều, Thái Sơ hoàng thành xuất hiện biến cố, tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thế cục của Thần Vực.

Hiện tại mặc dù chiến tranh còn chưa có bùng nổ, nhưng mà các nơi ở Thần Vực đều tràn ngập mùi vị khói lửa, Thần tộc đại chiến là hết sức căng thẳng.

Lôi Hoan Âm nhận được tin tức, nàng ta lập tức đích thân ra đến ngoài thành nghênh đón.

Khương Vũ Thần cách từ rất xa đã chắp tay ra hiệu.

Lôi Hoan Âm nhìn về phía Trần Mục, trong mắt mang theo ý cười, nàng ta hơi hơi khom người, không thiếu lễ độ nói: "Các vị khách quý đường xa mà đến, mời theo ta tới trong cung nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ sắp xếp tiệc rượu."
Chương 524 Thanh Nguyệt Thần hoàng (1)

Hướng Yên Hà muốn trở về Cổ Thần cấm địa sớm một chút, nhưng Khương Vũ Thần và Trần Mục đều đồng ý, chỉ có thể theo bọn họ tiến về cung điện nơi sâu trong Tổ Thần thành nghỉ ngơi.

Lôi Hoan Âm để thị nữ dẫn đám người Khương Vũ Thần đi nghỉ ngơi trước, đích thân dẫn Trần Mục tới cấm địa của Tổ Thần thành, Lôi Đình điện, nơi này là chỗ Thanh Nguyệt Thần hoàng bế quan nghỉ ngơi.

Bên ngoài Lôi Đình điện có rất nhiều cây trúc màu tím, bên trong tử trúc lâm, sương mù đều là màu tím, Trần Mục cảm thấy Hồng Mông tiểu thụ trong cơ thể đang xao động.

Năng lượng ở nơi này rất thích hợp để Hồng Mông tiểu thụ sinh trưởng tiên lực, trong cơ thể hắn đang gia tăng nhanh chóng.

Lôi Hoan Âm duỗi tay mời nói: "Trần huynh, mời ngồi, mẫu thân của ta muốn gặp ngươi."

Mẫu thân của Lôi Hoan Âm là Thanh Nguyệt Thần hoàng, là Thần hoàng trẻ tuổi nhất, chính là vì sự tồn tại của bà ta, nên Thiên Vực thần quốc yếu nhất vẫn có thể tồn tại.

"Được."

Sau khi Trần Mục ngồi xuống, Lôi Hoan Âm cũng chú ý tới, sương mù tím trong rừng trúc vọt về phía hắn.

"Khụ khụ."

Trần Mục ho khan nói: "Hoan Âm Thần nữ, xin lỗi, ta không muốn hấp thu vật chất thần bí ở nơi này, nhưng không cách nào khống chế được, xin thứ lỗi."

"Không sao."

Lôi Hoan Âm không có để ý, khẽ cười nói: "Đây là Tử Lôi Trúc, sinh ra trong thai nghén của Hồng Mông, sẽ sản sinh ra một chút Hồng Mông Tử Khí, hấp thu lâu dài sẽ có lợi đối với nhục thân, Trần huynh cứ tùy ý hấp thu."

Nàng ta lớn lên ở trong hoàn cảnh này, sương mù tím ở nơi đây đã không còn có tác dụng gì với Lôi Hoan Âm.

Bây giờ nhục thân của Trần Mục không tì vết, rất khó lại thăng cấp lên, cho dù là sương mù tím ở nơi này thì đối với hắn cũng không có hiệu quả, Hồng Mông tiên chủng thừa cơ sinh trưởng, cành lá càng mọc ra um tùm, Hồng Mông tiên lực tăng lên trên diện rộng.

Đợi Hồng Mông tiểu thụ trưởng thành trở thành đạo binh, Trần Mục sẽ có thể khởi động Hồng Mông tiểu thụ ly thể chiến đấu.

Hồng Mông tiên chủng có tiềm lực vô hạn, có thể trở thành đạo binh, về sau nhất định sẽ còn mạnh hơn cả Cự Thần binh.

Nơi này có đại lượng Hồng Mông Tử Khí, Trần Mục không cưỡng ép ngăn cản Hồng Mông tiên chủng hấp thu, dù sao Lôi Hoan Âm cũng không có để ý.

Tạo hóa ở nơi này đối với những người khác mà nói là bảo vật vô giá, đối Lôi Hoan Âm và Thanh Nguyệt Thần hoàng chẳng qua chỉ là mây khói trong đình viện mà thôi.

Đột nhiên, bóng người cao gầy xuất hiện, Trần Mục liền vội vàng đứng lên, thái độ cung kính.

Thanh Nguyệt Thần hoàng mặc váy tơ vàng cao quý, mái tóc tím được cuộn lại thật cao, đoan trang cường thế, giữa hàng mày mang theo nhuệ khí.

Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo không cho nhìn thẳng.

Trần Mục nhìn một cái liền cúi đầu xuống, Thanh Nguyệt Thần hoàng cường thế hơn Huyền Vận Thần hậu, trên người bà ta có loại uy nghiêm mà cường giả đứng đầu Thần Vực như Đông hoàng mới có.

"Vãn bối bái kiến Thần hoàng tiền bối." Trần Mục khom mình hành lễ, thái độ khiêm tốn, không hề sợ hãi.

Thanh Nguyệt Thần hoàng khoát tay, Lôi Hoan Âm tự giác rời đi, toàn bộ tử trúc lâm cũng chỉ có Trần Mục và Thanh Nguyệt Thần hoàng, hắn có chút hơi khẩn trương.

"Hoan Âm đã nói với bản hoàng, đường vân thần bí, ngươi sử dụng giống với tộc văn của Lôi gia Thần tộc."

"Vãn bối ngẫu nhiên có được Lôi Đình Tổ Văn, nếu như tiền bối cần, ta có thể dâng lên."

Trần Mục biết rõ, nếu như có thể lôi kéo cường giả đứng đầu Thần Vực, về sau ở Thần Vực khẳng định sẽ càng khó sống hơn, hơn nữa bí mật này rất khó che giấu.

Thanh Nguyệt Thần hoàng đến gần Trần Mục, đôi mắt màu tím đánh giá trên dưới: "Ta nghe Hoan Âm nói, ngươi còn muốn căn nguyên thần lôi mới bằng lòng trao đổi?"

Nhất thời Trần Mục có chút căng thẳng: "Vãn bối muốn trở nên mạnh hơn, cần tài nguyên, nếu như tiền bối cần Lôi Đình Tổ Văn, ta có thể dâng lên vô điều kiện."

Thanh Nguyệt Thần hoàng phát ra tiếng cười rất nhỏ, cảm thấy thú vị, bàn tay bà ta rơi xuống bờ vai của Trần Mục.

Trần Mục không cảm nhận được xúc giác bình thường, hắn rất nhanh liền hiểu rõ, trước mắt là hình chiếu của Thanh Nguyệt Thần hoàng, vốn không phải là chân thân.

Cho dù là hình chiếu của Thần hoàng, Trần Mục cũng cảm nhận áp lực lớn lao, giữa hắn và cường giả đứng đầu còn cách một khoảng rất xa, Thanh Nguyệt Thần hoàng nhoẻn miệng lên, bà ta đang kiểm tra tình huống thân thể của Trần Mục.

Trần Mục chỉ có thể mặc cho Thanh Nguyệt Thần hoàng kiểm tra, chỉ cần không kiểm tra thức hải, đều có thể chấp nhận.

Không lâu sau, Thanh Nguyệt Thần hoàng thu tay lại: "Ngươi nắm giữ Hồng Mông tiên chủng, còn có huyết mạch của Chân Long và Chân Phượng Thần Tộc, rất lợi hại."

Trần Mục không có kiêu ngạo.

Thanh Nguyệt Thần hoàng trầm giọng nói: "Đặc biệt nhất là cái huyết mạch kim sắc kia, là hậu nhân của Đại đế, có hứng thú ở rể Lôi gia không?"

"..."

Trần Mục sửng sốt tại chỗ, nếu như Lôi Hoan Âm ở chỗ này, chắc chắn sẽ há mồm kinh ngạc.

Sau phút chốc, Trần Mục liền vội vàng lắc đầu: "Thần hoàng tiền bối, ta chỉ muốn tu tiên, không có dục vọng thế tục, đa tạ ý tốt của tiền bối."

Hắn không muốn công khai hôn ước với Khương Phục Tiên nên lấy lý do này qua loa với Thanh Nguyệt Thần hoàng.

Thanh Nguyệt Thần hoàng không có để ý: "Ngươi ở rể Lôi gia, có thể thu được đại lượng tư nguyên, ngươi không cần cùng Hoan Âm có cảm tình, có hài tử là được."

"..."

Trần Mục đột nhiên muốn chạy trốn.

"Thần hoàng tiền bối, không dối gạt ngài, ta ở nhân gian đã có vị hôn thê, đa tạ ý tốt của ngài."

"Không nói sớm?"

Thanh Nguyệt Thần hoàng trừng mắt.

Trần Mục suýt chút không đứng vững nổi, uy áp của Thần hoàng quá đáng sợ, hắn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Thanh Nguyệt Thần hoàng là người thông minh, Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng trở về Thần Vực, quan hệ của bọn họ không đơn giản, rất có thể có hôn ước.

Đến Đông Thần quốc đoạt hôn có phần không sáng suốt, Thanh Nguyệt Thần hoàng nên không ép buộc Trần Mục.

Bên trong Tử Trúc lâm đột nhiên trở nên yên tĩnh.

"Cho bản hoàng xem Lôi Đình Tổ Văn của ngươi, nếu có giá trị, bản hoàng sẽ không bạc đãi ngươi."
Chương 525 Thanh Nguyệt Thần hoàng (2)

"Được."

Trần Mục đưa tay phải ra, lòng bàn tay xuất hiện đường vân trắng bạc, Lôi Đình Tổ Văn ngưng tụ thành hình.

Đường vân cổ xưa kia rất phức tạp, Thanh Nguyệt Thần hoàng cũng phải nghiêm túc quan sát, sau đó gật đầu: "Là Lôi Đình Tổ Văn, hơn nữa còn rất đặc biệt."

Trần Mục nghi ngờ nói: "Đặc biệt ở chỗ nào?"

Thanh Nguyệt Thần hoàng nhìn về phía Trần Mục, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cái này không chỉ là Lôi Đình Tổ Văn, mà là một loại ấn ký đặc thù in vào trong thân thể của ngươi, có được nó thì sẽ nắm giữ được sức mạnh của Lôi Đình Tổ Thần."

Trong mắt Trần Mục ẩn chứa kinh ngạc, trong tay hắn nắm giữ sức mạnh của Lôi Đình Tổ Thần?

"Lôi Đình Tổ Thần là một trong số Thái Sơ Cổ Thần, từng thống lĩnh Thiên Đạo, là Thần Đế chí cao vô thượng của Thần tộc, cũng chính là trời ở trong mắt phàm nhân các ngươi."

Trần Mục nghe rất nghiêm túc, lão tổ từng nói, sau khi trời chết, mảnh vỡ khí vận ở trên người hắn, chắc hẳn đây chính là nguyên nhân hắn có được Lôi Đình Tổ Văn.

Hắn còn tưởng rằng là Lôi Đình Tổ Văn bình thường, không ngờ rằng nó là loại không thể mô phỏng theo.

Thanh Nguyệt Thần hoàng lẩm bẩm nói: "Ngươi có thể khống chế Lôi Đình Tổ Văn, chứng minh ngươi có Thiên Đạo bảo vệ, nhưng ngươi không phải là Thần tộc, cũng không phải Cổ Thần chuyển thế."

Kiếp trước của Trần Mục rất bình thường, hắn cũng không biết Thanh Nguyệt Thần hoàng có ý gì.

Thanh Nguyệt Thần hoàng trầm giọng nói: "Lôi Đình Tổ Văn có thể khống chế sống chết, có thể lập thế, có thể diệt thế, thiên kiếp vốn là khảo nghiệm Thần Đế cho tu tiên giả, sau này Thần Đế mất, thiên kiếp xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn, dẫn đến việc tu tiên giả hậu thế rất khó thành tiên."

Trần Mục khiếp sợ, hoá ra thiên kiếp xuất hiện biến cố có liên quan tới Thần Đế Thần tộc.

"Ngươi không có thần khu, cũng không có thành tiên, cho dù hiện tại nhục thân rất mạnh, khởi động Lôi Đình Tổ Văn đến cực hạn cũng chỉ có thể miễn cưỡng giao đấu được với cường giả Thần Vương yếu nhất, ngươi không có cách nào kế thừa thần khu, cũng khó có thể thành tiên, không hiểu vì sao thiên mệnh lại lựa chọn ngươi."

Thanh Nguyệt Thần hoàng lẩm bẩm nói, Trần Mục nghe rất nghiêm túc, hắn thu được rất nhiều tin tức hữu dụng.

"Hiện tại ngươi rất yếu, cần hộ đạo giả, ta tin Đông hoàng bọn họ sẽ không vụng mắt, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm hộ đạo giả của ngươi, bản hoàng bằng lòng vì ngươi hộ đạo." Thanh Nguyệt Thần hoàng nói năng có khí phách.

Trần Mục sắp kinh ngạc rớt cằm rồi, Huyền Vận Thần hậu từng tặng cho hắn át chủ bài bảo mệnh, nhưng cũng không nói muốn hộ đạo cho hắn, nếu như lập xuống thề ước, không làm hết trách nhiệm thì sẽ phải gánh chịu phản phệ.

"Tiền bối, ta có tài đức gì!"

Thanh Nguyệt Thần hoàng cao ngạo nói: "Lôi Đình thần vị vốn thuộc về Lôi gia chúng ta, nếu như ngươi đã giành được, bản hoàng cũng không muốn nghịch thiên, bằng lòng hộ đạo cho ngươi."

Loại chuyện tốt này, Trần Mục không muốn từ chối, liền vội vàng hỏi: "Tiền bối, điều kiện của ngài là?"

Thanh Nguyệt Thần hoàng nhàn nhạt nói: "Bây giờ ta bảo vệ ngươi, hi vọng sau này ngươi bảo vệ tộc của ta."

Bà ta đang bày cục vì tương lai xa xôi.

Trần Mục vui vẻ tiếp nhận: "Đa tạ tiền bối."

Thanh Nguyệt Thần hoàng lấy ra miếng gỗ màu đen, đó là mảnh vỡ của Lôi Kiếp Mộc.

"Về sau chỉ cần ngươi gặp phải nguy hiểm, bản hoàng sẽ có thể cảm nhận được, chỉ cần không phải rời xa Thần Vực hoặc là trong Cổ Thần bí cảnh, bản hoàng đều có thể đuổi tới."

"Đa tạ tiền bối."

"Đương nhiên chỉ là nguy cơ sinh tử, nếu như ngươi có thể giải quyết, ta sẽ không hiện thân."

"Vãn bối đã biết."

Trần Mục thu hồi Lôi Kiếp Mộc màu đen.

"Ta sẽ bảo Hoan Âm mang ngươi đến Thần Lôi trì, nhớ kỹ ước định của chúng ta."

Thanh Nguyệt Thần hoàng biến mất không thấy đâu nữa.

"Vãn bối ghi nhớ trong lòng."

Trần Mục khom mình hành lễ với Lôi Đình điện.

Không lâu sau, Lôi Hoan Âm trở lại Tử Trúc lâm, trong rừng trúc đã không còn sương mù tím, nhìn có vẻ không còn thần bí nữa: "Trần huynh, ta dẫn ngươi tới Thần Lôi trì."

"Làm phiền Thần nữ điện hạ."

Trần Mục biết, khó trả nhất chính là nhân tình, muốn trở nên mạnh hơn, không thể không nợ nhân tình, Thanh Nguyệt Thần hoàng đầu tư ở trên người hắn, là nhìn trúng báo đáp trong tương lai.

Con đường tới hướng Thần Lôi trì quanh co, hai bên thường xuyên có sét đánh, có điều sét đánh mức độ này, Trần Mục và Lôi Hoan Âm đều có thể coi khinh.

Lôi Hoan Âm hiếu kỳ nói: "Mẫu thân của ta nói chuyện với ngươi lâu như vậy, là thảo luận cái gì?"

Vẻ mặt Trần Mục chân thành nói: "Ta đưa Lôi Đình Tổ Văn cho Thanh Nguyệt tiền bối quan sát, bà ấy nói ra rất nhiều bí văn, ta được lợi rất nhiều, rất cảm tạ tiền bối chiếu cố."

"Vậy thì tốt."

Lôi Hoan Âm sợ bóng sợ gió một trận.

Thiên Vực thần quốc không giống Tây Thần quốc, bọn họ không có người thừa kế nam, Thanh Nguyệt Thần hoàng từng nhắc tới muốn tìm người ở rể, Lôi Hoan Âm không hy vọng việc này xuất hiện.

Trần Mục không nói việc hắn từ chối ở rể, dù sao thì đối với hai người mà nói cũng không tính là vẻ vang gì.

"Trần huynh, chính là chỗ này."

Trần Mục nhìn thấy chỗ của căn nguyên thần lôi, cái ao màu vàng ở trong sơn cốc sấm sét bao trùm, chung quanh không có một ngọn cỏ, ở giữa sơn cốc có một thân cây kỳ quái, gốc cây kia một nửa đen nhánh, một nửa xanh tươi, phần xanh tươi thì dựa vào gần Thần Lôi trì.

Căn nguyên thần lôi chính là bắt nguồn từ cái Lôi Kiếp Mộc kia.

Lôi Hoan Âm mỉm cười nói: "Trần huynh, mẫu thân của ta nói, ngươi muốn lấy bao nhiêu đều có thể."

Trần Mục có chút xấu hổ, việc tùy tiện là việc khó làm nhất, hắn cũng không có lấy nhiều, khởi động Tu Di Giới Chỉ, chứa một nửa căn nguyên thần lôi trong ao.

Thần Lôi trì kia cũng không lớn, cũng chỉ cỡ bằng nửa quả bóng rổ, thần lôi dịch trong tay Trần Mục đủ để tu luyện hơn nửa năm: "Đa tạ Thần nữ điện hạ."

Lôi Hoan Âm mỉm cười nói: "Trần huynh không cần khách khí, dùng hết có thể trực tiếp tới Tổ Thần thành lấy, đoạn thần thụ kia sẽ không ngừng sinh ra căn nguyên thần lôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK