Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 681 Tính sổ Thái Thượng Tiên Cung (2)

Năng lượng cường ngạnh làm không gian bị biến dạng, đại đạo đều đang rung chuyển, khi căng nguyên lôi kiếp biến mất đồng nghĩa với thiên kiếp kết thúc, Trần Mục nhìn trường thành hắc sắc cách đó không xa, lôi đình ngân dực khẽ rung lên.

Trần Mục đột kích mấy chục trượng trong nháy mắt, cấm chế xung quanh trường thành hắc sắc rất khủng bổ, nhưng hắn lại đến gần lần nữa, cách trường thành hắc sắc càng lúc càng gần.

Trường thành hắc sắc mang theo áp bách khủng khiếp, càng đến gần thì cấm chế càng mạnh, mặt trời không gian rơi xuống trước người Trần Mục, hắn thuấn di đến trước trường thành hắc sắc thông qua mặt trời, dù là hiện tại cũng có cảm giác khó thở được.

Trần Mục cảnh giác mọi lúc, đề phòng quỷ dị xuất hiện, hắn nhìn thấy trên trường thành hắc sắc có vết kiếm và vết nứt, tuy rằng không dễ thấy nhưng chứng tỏ tòa trường thành hắc sắc còn cao hơn trời này không phải là kiên cố đến mức không thể phá được.

“Dấu vết kiếm này?”

Trần Mục nhìn thấy vết kiếm quen thuộc, giống với vết kiếm trên Luân Hồi lộ kia, vết kiếm này kéo dài từ dưới chân trường thành cho đến đỉnh.

Sâu trong bàn tay trái của hắn, lòng bàn tay hướng về phía vết kiếm, sau đó Luân Hồi Nhãn tử sắc hiện ra, trong mắt ngang hiện lên hình ảnh mơ hồ.

Trần Mục nhìn thấy bóng dáng vĩ ngạn thông qua Luân Hồi Nhãn, bóng dáng kia càng lúc càng gần, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia lần nữa.

“Ngươi là ai?”

Trần Mục tự lẩm bẩm trong lòng.

Khuôn mặt của thân ảnh kia mang theo nụ cười, bọn họ nhìn như đang đối mặt với nhau, thế nhưng lại cách xa nhau về thời gian và không gian: “Ta cần Mục Thiên, người cần Phục Tiên...”

Bên tai đột nhiên có tiếng nổ vang, âm thanh kia dường như truyền đến từ trong dòng sông Thời Gian giống như lời thì thầm của vận mệnh, tim Trần Mục đập nhanh, trời đất rung chuyển, cả ngôi sao đều đang rung chuyển, thiên địa đổi màu trong phút chốc, vạn vật sinh linh đều run rẩy.

Đạo thân ảnh kia bỗng nhiên bị tiêu diệt trong kiếm quang, đạo tâm của Trần Mục xuất hiện dao động, hắn muốn nhớ lại quá khứ nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì.

“Phá cho ta!”

Trần Mục đột nhiên hét lớn, hắn bất giác vung khoát kiếm thời gian lên, kiếm quang rơi trên trường thành hắc sắc, vừa vặn bao phủ lên vết kiếm lúc trước.

Hắn không muốn bị vướng bận bởi quá khứ mông lung cho nên muốn cắt đứt tạp niệm, rất nhanh Trần Mục đã lấy lại bình tĩnh: “Ta không thể bị kẹt trong quá khứ.”

Trần Mục nhìn trường thành hắc sắc trước mắt, dấu vết kiếm kia in sâu vào nơi đó, hắn trừng to mắt không tin tưởng nổi: “Đây là do ta để lại?”

Hắn đưa tay ra muốn chạm vào, trường thành hắc sắc lại đột nhiên biến mất, thiên kiếp đã kết thúc.

Trần Mục thu lại sức mạnh quy tắc, khoát kiếm thời gian và Luân Hồi Nhãn các loại tất cả đều biến mất, hắn một mình đứng trên chỗ cao, sau đó đột nhiên xuất hiện trong rừng.

“Đại ca ca.”

Sở Sở vui vẻ chạy đến trước mặt.

Trần Mục xoa đầu nhỏ của Sở Sở: “Tiếp theo, chúng ta đi đến Vũ Châu.”

“Ưm ưm.”

Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Mục bọn họ ngồi lên thần thuyền tiến đến Vũ Châu.

Thế lực Tiên giới của Thiên Châu rất nhiều, rất khó kiểm soát, thế lực Tiên giới ở Vũ Châu từng bị Trần Mục làm tổn thất nặng nề, nơi đó còn là thông đạo kết nối với Bắc Hoang.

Lần này Trần Mục đi đến Vũ Châu không chỉ là để tính sổ với Thái Thượng Tiên Cung mà còn muốn lấy Vũ Châu làm trung tâm để xây dựng thế lực thuộc về chính mình.

Thanh Hư Động Thiên ở Vũ Châu đã bị san bằng, bây giờ chỉ còn lại Xích Thành Động Thiên và Tử Vi Động Thiên, Tử Vi Động Thiên bày tỏ thiện chí với Trần Mục, thái độ của Xích Thành Động Thiên hướng theo chiều gió, đây là do Mộ Hồng Liên nói cho Trần Mục.

Thái độ của các cổ tộc khác đa số đều như vậy.

Trần Mục quyết định đột kích Thái Thượng Tiên Cung, các thế lực khác chắc chắn sẽ ngoan ngoãn phục tùng, sau khi đứng vững ở Vũ Châu sẽ có thể lập thần miếu cho Phục Tiên lão bà.

Đầu tiên phải giải quyết Thái Thượng Tiên Cung, sau đó tìm Thái Thanh Tiên Cung tính sổ, đây là kế hoạch của Trần Mục.

Ý thức của Trần Mục đi đến Xích Thành Động Thiên thông qua Trấn Thiên Ấn, hắn vào trong thức hải của Mộ Hồng Liên, thần hồn của Mộ Hồng Liên cung kính nói: “Bái kiến chủ thượng.”

“Gần đây có động tĩnh gì của Ma Thần không?”

”Nghe nói khoảng thời gian trước cổ thành có Ma Thần làm loạn, có vẻ như chủ thượng cũng ở đó, khoảng thời gian gần đây thì không có động tĩnh gì của Ma Thần.”

Mộ Hồng Liên từng nghe nói cổ thành đại loạn, ngay cả Chí Tôn cũng bị kinh động, cuối cùng còn có Ma Thần và Thần tộc trốn thoát, toàn bộ Tiên giới đều chấn động.

“Thái Thanh Tiên Cung có động tĩnh gì không?”

“Gần đây thì không có.”

Trần Mục khẽ gật đầu: “Qua một thời gian nữa lại liên lạc, gần đây không nên chạy loạn.”

Mộ Hồng Liên cười ngọt ngào nói: “Tuân mệnh.”

Ý thức của Trần Mục đã lẻn vào Thái Thanh Tiên Cung, cho dù Thái Thượng Tiên Cung bị tổn hại nghiêm trọng, có tôn Tiên Vương bị giam cầm nhưng vẫn không nên khinh thường.

Muốn tiến vào Thái Thượng Tiên Cung thì còn phải đối mặt với sát trận.

Thái Thượng Tiên Cung có Chí Tôn tọa trấn, ngoài ra còn có tôn Tiên Vương sắp khô cạn khí huyết, các cường giả bọn lại đều không có nguy hiểm gì.

Bên Trần Mục có ba vị đại thần có thể so với Chí Tôn, còn có phật tử Kim Thiền có thể sánh với Chí Tôn, đánh trận đấu sung túc như vậy vẫn là lần đầu đối với hắn.

Rất nhanh thần thuyền đã đến Vũ Châu, Trần Mục không muốn lộ diện quá sớm để tránh lọt mất cá lớn, bọn họ rời khỏi thần thuyền, lặng lẽ đến gần vùng Tây bộ Vũ Châu.

Trước khi đến gần Thái Thượng Tiên Cung, Trần Mục để Sở Sở và Kim Thiền ở lại trong rừng núi phía xa.

Sở Sở sở hữu lực lượng của Ma Thần, rất lợi hại, nhưng Trần Mục sợ nàng ta bị kích động, Kim Thiền ở lại đây là để bảo vệ an toàn cho Sở Sở.

Ba vị đại thần đủ để quét sạch Thái Thượng Tiên Cung.

Trần Mục dẫn theo mấy người Hư Ảnh tiếp tục lên đường, Sở Sở và Kim Thiền nhìn bọn họ rời đi.

Kim Thiền ngồi xếp bằng trong rừng rất nghiêm chỉnh, miệng hắn ta niệm kinh phật với kim bát, Sở Sở ngồi xổm ở gần đó, nàng ta nhìn tiểu xà kim sắc đang đắm trong phật quang trong bát, lẩm bẩm nói: “Có vẻ ăn rất ngon.”
Chương 682 Tính sổ Thái Thượng Tiên Cung (3)

Tiểu xà kim sắc bị dọa cuộn tròn lại.

Kim Thiền đang niệm kinh phật, Sở Sở đưa bàn tay nhỏ vào trong kim bát, trêu đùa tiểu xà kim sắc bên trong.

“Tiểu thí chủ, vạn vật đều có linh hồn, nó hữu duyên với Phật, xin hãy tha cho nó con đường sống.”

“Ừm ừm.”

Sở Sở thu lại bàn tay nhỏ, sau đó hai tay chống cằm, lầm bầm nói: “Tiểu ca ca, ngươi có thể không niệm kinh được không, Sở Sở nghe rất đau đầu.”

Kim Thiền không niệm kinh nữa, hắn ta cất kim bát đi: “Tiểu thí chủ, đã quấy rầy rồi.”

“Ngươi có thể chơi với ta được không?”

“Thứ lỗi, tiểu tăng không biết.”

“Ta có thể dạy ngươi.”

“Tiểu tăng không muốn học.”

“Hừ.”

Sở Sở bĩu môi, nàng ta đứng dậy, tự tiện túm lấy một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng.

Trần Mục bọn họ đi đến Tây bộ Vũ Châu, đằng xa là ngàn núi vạn khe, bọn họ có thể nhìn thấy cấm chế phía trước, chỗ đó có trận pháp đặc thù.

“Động thủ!”

Trần Mục không có ý định đánh lén.

Sau khi hắn hạ lệnh, Viêm Sát vung quyền, hỏa quang chói mắt lao đến phía xa.

Kết giới xuất hiện trong hư không ở phía xa, đó là kết giới của Thái Thượng Tiên Cung, khoảnh khắc đó, cường giả Tiên giới bên trong đều phát giác được, thế lực rto lớn,

Liên tục có phù văn bị mờ đi.

Băng trượng trong tay Băng Thanh chỉ thẳng về phía trước, thần mang trắng tuyết phá không bay xa, Hư Ảnh giơ tay lên, u quang xuyên thủng hư không, ba cỗ thần lực đánh vào trên kết giới của Thái Thượng Tiên Cung, dù có là Chí Tôn cũng khó ngăn chặn được.

Răng rắc!

Kết giới bị phá vỡ!

Năng lượng đáng sợ lan tràn, vô số cung điện lần lượt sụp đổ, biết được luồng gợn sóng này khuếch tán tới chỗ sâu của cấm địa, một vị lão giả già nhưng vẫn tráng kiện bước ra, ông ta trông còn trẻ tuổi hơn Tiêu Lạc Mộc.

Đó là dao động mà Chí Tôn mới có.

Trần Mục nhìn Chí Tôn ở phía xa, bình tĩnh nói: “Ngươi không nên ra tay với Trần gia!”

Tạ Hải Xuyên lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy dựa vào ngoại lực là có thể san bằng Thái Thanh Tiên Cung xây dựng vạn đời của ta?”

“Cùng nhau lên!”

Trần Mục không muốn nói lời thừa thãi với ông ta.

Viêm Sát mang theo liệt diễm xông về phía Tạ Hải Xuyên, Băng Thanh giơ cao băng trượng, vô số gai băng khổng lồ từ trên trời giáng xuống, cung điện của Thái Thượng Tiên Cung đang sụp đổ, tu tiên giả đang chạy trốn, Hư Ảnh mai phục trong chỗ tối.

Tạ Hải Xuyên xông lên không trung, Viêm Sát đuổi theo ông ta, hai thân ảnh giống như ngọn núi, lúc va chạm nhau thiên địa rung chuyển, dị tượng ở đây rất nhanh đã kinh động đến các thế lực khác ở Vũ Châu, cho dù là cường giả động thiên hay là cường giả cổ thành thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đó là phương hướng của Thái Thượng Tiên Cung!”

“Chẳng lẽ là Trần Mục? Hắn muốn xử lý Thái Thượng Tiên Cung? Tên tiểu tử đáng sợ này!”

Rất nhiều cường giả đều đoán là Trần Mục, bởi vì hắn đã san bằng Thanh Hư Động Thiên, làm Thái Thượng Tiên Cung bị thiệt hại nặng nề, đại náo cổ thành, bây giờ đã giết đến Thái Thượng Tiên Cung.

“Dù sao đó cũng là thế lực truyền thừa từ viễn cổ, có dễ đối phó như vậy không?”

“Hy vọng là lưỡng bại câu thương.”

Cường giả Vũ Châu nhao nhao bàn luận, Thái Thượng Tiên Cung không muốn cầu cứu viện, thế lực khắp nơi cũng không manh động.

Bên trong Thái Thượng Tiên Cung có lão giả lưng gù lao về phía Trần Mục muốn chém chết hắn.

Hư Ảnh vốn muốn giết lão giả lưng gù, Trần Mục nhàn nhạt nói: “Không cần, để ta tự làm.”

Trần Mục cầm Xích Long Thần Mâu trong tay xông về phía lão giả lưng gù, lão giả lưng gù cầm tiên thước, lúc cả hai va chạm, tiếng nổ vang lên, gợn sóng lan rộng khắp không gian, mặt đất cũng xuất hiện những miệng núi lửa hình tròn khổng lồ.

Đây cũng là lý do tại sao đại năng lựa chọn chiến đấu ở tinh không, Trần Mục không muốn phá hủy đại địa, hắn bay lên không trung, lão giả lưng gù lạnh giọng nói: “Chạy đi đâu!”

Vừa lên không trung Trần Mục đã xoay người lại, sau lưng hắn xuất hiện lôi đình ngân dực, nháy mắt đã biến mất trước mắt lão giả lưng gù, lão giả lưng gù kinh hãi, ông ta có thể cảm nhận được khí tức của Trần Mục nhưng lại không cách nào nhắm được vị trí của hắn.

Trần Mục thuấn di ra sau lưng lão giả thông qua sức mạnh không gian, Xích Long Thần Mâu đột ngột đâm ra, lão giả nghiêng người né tránh, bả vai ông ta bị đâm thủng.

Tiên huyết tuôn rơi, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Những dòng huyết dịch nóng bỏng này mang theo nguồn năng lượng đáng sợ, lúc chưa chảy xuống thì bùng cháy hừng hực, đây mới là Tiên Vương khí huyết suy bại, nếu như là Tiên Vương đỉnh phong thì một giọt máu rơi xuống cũng có thể dẫn đến vô số sinh linh bị hủy diệt.

Lão giả lưng gù vô cùng tức giận, ông ta không ngần ngại thiêu đốt chỗ sinh mệnh bản nguyên cuối cùng, thân thể trở nên rắn rỏi, ông ta nhanh chóng khôi phục trạng thái đỉnh phong, tiên thước trong tay ông nghênh chiến với Xích Long Thần Mâu của Trần Mục, hai ngươi va chạm liên tục ở trên cao.

Sức lực của Trần Mục hoàn toàn không giảm đi chút nào, trong mắt lão giả lưng gù lộ vẻ hoảng sợ: “Trong thời gian ngắn như vậy, làm sao ngươi có thể trở nên cường đại như thế!”

Lão giả lưng gù hiển nhiên là biết tin tức của Trần Mục, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được, Trần Mục chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ nhân gian đến Tiên giới lại có để bước lên cảnh giới Tiên Vương, dõi mắt từ cổ chí kim cũng là người nổi bật.

Bây giờ Trần Mục vẫn chưa mượn lực lượng của Trấn Thiên Ấn, hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái, sức mạnh Hỗn Độn có thể áp chế quy tắc thiên địa, lão giả lưng gù không thể nào mượn sự trợ giúp của quy tắc thiên địa, nhưng ông ta vẫn rất khó đối phó.

Sức mạnh thời gian giúp Trần Mục có thời gian nhìn rõ động tác của lão giả lưng gù, sức mạnh luân hồi cho Trần Mục có năng lực suy diễn ra mỗi lần xuất chiêu của lão giả lưng gù.

Lão giả lưng gù bị Trần Mục áp chế gắt gao, mỗi lần xuất chiêu đều bị hóa giải dễ dàng.

“Kết thúc rồi!”

Tay phải Trần Mục được bao bọc bởi kim lân, hắn nắm chặt lấy Xích Long Thần Mâu, lôi đình ngân dực sau lưng lay động, hắn mượn mặt trời không gian tiến đến trước người lão giả lưng gù.

Bịch!
Chương 683 Thần Hủy Diệt (1)

Chương 682: Thần Hủy Diệt (1)

Xích Long Thần Mâu đâm xuyên qua ngực của lão giả lưng gù, tinh khí thần của ông ta lúc này cũng đang héo mòn.

Lão giả lưng gù lộ ra nụ cười dữ tợn, chế giễu nói: “Ha ha ha ha, không ngờ ngươi có thể ngoạn mục như thế, đáng tiếc ngươi đã sinh vào sai thời đại.”

Trần Mục không thèm để ý, trong mắt hắn hiện lên tử quang, hắn nhìn thấy lão giả tự nổ thông qua Luân Hồi Nhãn nên lấy ra Tổ Long Kim Lân trước, không chỉ có vậy, hắn còn giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, Hỗn Độn Chung bao trùm toàn thân.

Ầm ầm!

Bầu trời xuất hiện vệt sáng chói mắt, sau đó âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, hơn một nửa Vũ Châu có thể nghe được động tĩnh ở đây, Hỗn Độn Chung của Trần Mục không bị tổn hại, trước mặt hắn có bức tường băng dày.

Băng Thanh ở cách đó không xa cười duyên nói: “Đại nhân, ngài sẽ không ghét bỏ ta vẽ vời thêm chuyện chứ.”

Trần Mục thu lại Tổ Long Kim Lân, cười nhẹ nói: “Đa tạ, đi giúp Viêm Sát đi.”

Tạ Hải Xuyên và Viêm Sát cách xa mặt đất, cuộc chiến của bọn họ rất khó giải quyết, Băng Thanh nhanh chóng gia nhập trận chiến, thế cục lập tức xuất hiện thay đổi.

Thái Thượng Tiên Cung đã biến thành phế tích, nhưng ở nơi sâu trong đống phế tích có lồng giam bị mở ra.

Trần Mục nhìn về phía lồng giam, ở đó có sinh linh vạm vỡ bị xiềng xích giam cầm, mái tóc bù xù khoa trương, toàn thân in dấu đủ loại đường văn.

Nhìn thấy sinh linh hình người vạm vỡ mặc quần khố kia, Hư Ảnh chấn động toàn thân: “Là hắn ta!”

“Hắn ta là ai?”

Trần Mục nhìn chằm chằm vào phòng giam đổ nát, vụ nổ vừa rồi khiến cho phòng giam mật thất lộ ra mặt đất, trên tứ chi và cổ của sinh linh kia đều có xiềng xích hắc sắc.

Vẻ mặt Hư Ảnh ngưng trọng, mang theo chút run rẩy: “Nếu như cảm giác của ta không sai thì chắc hẳn hắn ta là Thần Hủy Diệt, một trong những Chí Cao Thần viễn cổ.”

Ánh mắt Trần Mục khẽ híp lại, sinh linh trước mắt là Chí Cao Thần cấp bậc giống với Mạn Đà La.

Hư Ảnh trầm giọng nói: “Chí Cao Thần viễn cổ hẳn là sẽ không bị tu tiên giả giam cầm, hắn hẳn là Nhân tộc, sở hữu tính chất của Thần Hủy Diệt!”

Trong đống phế tích bỗng nhiên vang lên tiếng tiêu.

Trần Mục cau mày, hắn nhìn xung quanh nhưng không tìm được ngọn nguồn của tiếng tiêu, nhớ lại cây sáo đen của Thanh Hư Động Thiên, hắn biết rắc rối đến rồi.

Trong chỗ sâu của Thái Thượng Tiên Cung, trong lồng giam của đống phế tích, sinh linh vạm vỡ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt mang theo huyết sắc, hung tợn đáng sợ.

Theo tiếng gầm rống trầm thấp, sinh linh thần bí bị giam cầm dễ dàng phá vỡ xiềng xích sau đó đứng dậy, toàn thân hắn ta mang theo năng lượng đáng sợ.

Tiếng tiêu bỗng nhiên ngừng lại.

Sinh linh thần bí dịch chuyển đến gần Trần Mục.

Hư Ảnh xuất hiện trước người Trần Mục, hai tay hắn ta cầm thần binh hình lưỡi liềm màu đen, hai lưỡi hái vung lên, hai tia u quang phóng ra không trung.

Sinh linh thần bí mặc quần chẽn đen không đếm xỉa đến đòn tấn công, hắn ta vung quyền đánh tan u quang, ngay cả không gian cũng bị vỡ thành từng mảnh, gợn sóng không gian đang lan tràn.

Thần binh của Hư Ảnh lập tức đánh trúng sinh linh thần bí, thế nhưng thân thể sinh linh thần bí lại không bị tổn hại chút nào: “Quả nhiên là Thần Hủy Diệt, nhục thân quá mạnh mẽ.”

Trần Mục rút khỏi chiến trận, hắn biết có cường giả đang điều khiển Thần Hủy Diệt trong bóng tối, nếu như không thể tìm ra thì rất có khả năng bị ám toán.

“Giữ chân hắn ta trước.”

“Đại nhân, ta sẽ cố gắng.”

Hư Ảnh không nắm chắc có thể ngăn cản Thần Hủy Diệt, Thần Hủy Diệt sở hữu thần lực khủng khiếp, đánh đâu thắng đó.

Trần Mục đứng bên ngoài chiến trường, xung quanh không có dao động của cường giả, hắn sử dụng Thiên Nhãn Thông vẫn không nhìn thấy cường giả ẩn nấp trong Thái Thượng Tiên Cung.”

“Chẳng lẽ không ở Thái Thượng Tiên Cung?”

Ánh mắt của Trần Mục dò xét khắp bán kính vạn dặm, hắn nhìn thấy ở đỉnh núi cách ba ngàn dặm có tu tiên giả, trong tay cường giả trung niên kia cầm một cây cốt tiêu.

“Tìm được ngươi rồi!”

Cường giả trung niên trốn ở chỗ xa, tưởng rằng dùng thiên lý truyền âm là có thể không bị phát hiện, trước người Trần Mục xuất hiện thông đạo không gian, hắn lặng lẽ rời khỏi chiến trường.

“Có chuyện gì thế?”

Con ngươi cường giả trung niên đột nhiên co rút lại, trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ chấn kinh, hắn ta phát hiện Thần Hủy Diệt bỗng nhiên giết tới đây, Hư Ảnh không cách nào ngăn cản được: “Tín hiệu ta giao là đi giết Trần Mục, chẳng lẽ tên này đã vượt khỏi tầm kiểm soát?”

Hắn ta cầm cốt tiêu vội vàng thổi một đoạn, Thần Hủy Diệt lập tức dừng lại giữa không trung, hắn ta tiếp tục thổi tiêu, Thần Hủy Diệt khóa chặt Hư Ảnh, đánh ra một quyền, không gian bị vỡ vụn, Hư Ảnh xuyên qua không gian để né tránh.

Quyền quang hắc sắc lan đến phía chân trời, tiên sơn ở phía xa đều lần lượt sụp đổ, Thần Hủy Diệt truy sát Hư Ảnh.

Lúc này cường giả trung niên mới để ý thấy Trần Mục đã biến mất, hắn ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, đột nhiên quay người lại, chỉ nhìn thấy một điểm huyết quang đánh tới xuyên thẳng qua mi tâm.

Trần Mục không hề do dự chút nào trực tiếp tru sát cường giả trung niên, hắn không muốn cốt tiêu bị hủy.

Cốt tiêu trong tay cường giả trung niên rơi vào tay Trần Mục, vừa nãy hắn nhìn thấy cường giả trung niên thổi cốt tiêu cho nên hắn bắt chước thổi lại một đoạn.

Thần Hủy Diệt vốn đang bùng nổ bỗng nhiên đứng yên bất động, Hư Ảnh nhìn về phía Trần Mục, biết được là do hắn làm.

Thần Hủy Diệt vạm vỡ tráng kiện, cao chừng một trượng, mái tóc dài phô trương, hắn ta sở hữu thần lực khiến cường giả Chí Tôn phải đau đầu, giữ lại bên cạnh chắc chắn là chiến lực cường đại, Trần Mục chưa hoàn toàn nắm được cách sử dụng cốt tiêu, cường giả trung niên bị hắn tru sát, thức hải bị hủy diệt ngay lập tức không lưu lại được tin tức gì hữu dụng.

Trần Mục sử dụng Hồng Mông Thạch Tháp.

Hắn dùng Hồng Mông Thạch Tháp tạm thời phong ấn Thần Hủy Diệt, chuẩn bị khi trận chiến kết thúc lại xử lý sau.

Trong tinh không, Viêm Sát và Băng Thanh liên thủ với nhau, Tạ Hải Xuyên chỉ có thể phòng ngự một cách chật vật, ông ta nhìn thấy đại thế đã mất thì bỗng nhiên dùng ra ngưu giác kim sắc.
Chương 684 Thần Hủy Diệt (2)

Chương 683: Thần Hủy Diệt (2)

Ngưu giác kia bị khoét rỗng, Tạ Hải Xuyên thổi mạnh vào ngưu giác kim sắc, âm thanh chấn động trời cao truyền khắp Tiên giới, đây là kèn lệnh viễn cổ.

Thế lực Tiên giới ở Vũ Châu đều có thể nghe thấy, vẻ mặt các lão bối cường giả ngưng trọng, đó là tín hiệu cầu viện đến từ Thái Thượng Tiên Cung, Xích Thành Động Thiên, vẻ mặt Mộ Thanh Vân ngưng trọng nói: “Không ngờ Thái Thượng Tiên Cung lại bị ép đến mức độ này, lão tổ, chúng ta phải làm sao đây?”

Lão giả áo xanh lắc đầu: “Cứ xem như không nghe thấy, chuyện này không thể tham dự vào.”

Mộ Thanh Vân trầm giọng nói: “Lão tổ, nếu như Thái Thượng Tiên Cung không thể gắng gượng nổi thì chúng ta có bị tính sổ không, dù sao thì trước kia chúng ta có qua lại gần gũi với Thái Thượng Tiên Cung.”

Mộ Hồng Liên vội vàng nói: “Phụ thân, chúng ta chỉ cần giữ trung lập thì Trần Mục chắc chắn sẽ không tính toán với chúng ta, nhưng nếu như chúng ta xuất thủ, nói không chừng sẽ có kết cục giống với Thanh Hư Động Thiên.”

Nghĩ đến số phận của Thanh Hư Động Thiên, Mộ Thanh Vân không dao động nữa, ông ta liên tục gật đầu.

Lão tổ của Xích Thành Động Thiên xé mở không gian, Mộ Thanh Vân trầm giọng nói: “Lão tổ, ngài đây là?”

“Đi xem qua một chút.”

Lão giả áo xanh rời đi một mình.

Cường giả ở khắp nơi của Vũ Châu đều tiến đến Thái Thượng Tiên Cung, bọn họ không phải đi cứu viện, nếu như Thái Thượng Tiên Cung đánh lùi Trần Mục thì bọn họ sẽ đến chậm một bước, nếu như Trần Mục giành chiến thắng thì bọn họ sẽ chúc mừng trước.

Trong tinh không, Tạ Hải Xuyên đã rơi vào đường cùng, dưới sự liên thủ của Viêm Sát và Băng Thanh ông ta chỉ có thể buộc phải phòng thủ, kèn lệnh trong tay cũng rơi xuống.

Trần Mục không muốn nảy sinh bất lợi khi thời gian bị kéo dài, hắn cũng không muốn nói lời công bằng với cường giả của Thái Thượng Tiên Cung: “Hư Ảnh, để ông ta vĩnh viễn ở lại tinh không!”

“Tuân mệnh!”

Hư Ảnh xuất hiện ở tinh không trong nháy mắt, hai tay hắn ta giải phóng u quang, sau đó hai tay Viêm Sát giải phóng hỏa quang, hai tay Băng Thanh giải phóng tuyết quang, ba luồng thần lực cùng lúc đánh trúng Tạ Hải Xuyên, ông ta khó mà trốn thoát được, khuôn mặt ông ta trở nên già nua, năng lượng sinh mệnh đang chảy trôi.

Trần Mục lấy Xích Long Thần Mâu ra, hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Hải Xuyên ở chỗ cao rồi tập trung tất cả lực lượng vào trong Xích Long Thần Mâu, sau đó mạnh mẽ ném ra.

Xích Long Thần Mâu giống như tia chớp đánh xuyên qua bầu trời, Tạ Hải Xuyên không thể né tránh, lồng ngực ông ta bị xuyên thủng xuất hiện lỗ hổng to bằng nắm đấm.

Đám đại thần Viêm Sát phát huy hết sức lực cùng lúc, thân thể Tạ Hải Xuyên bắt đầu co rút lại: “Trần Mục, nếu như ngươi xóa bỏ chuyện này, ta có thể nói cho ngươi một bí mật động trời.”

Đầu tiên Thái Thượng Tiên Cung nhắm vào Lăng Vân tông, sau đó lại nhằm vào Trần Mục, đằng sau đó có bí mật.

Trần Mục không muốn lãng phí thời gian, hắn có thể cảm nhận được có cường giả đang đến gần: “Cho dù có là bí mật gì, hãy biến mất cùng bí mật của ngươi đi.”

Tạ Hải Xuyên thân là Chí Tôn, ông ta không chỉ hạ thấp mặt mũi cầu xin giúp đỡ mà còn chủ động cầu hòa, thế nhưng Trần Mục lại không cho ông ta chút cơ hội để thở nào.

Trần Mục bước một bước đi đến tinh không, hắn sử dụng Trấn Thiên Ấn, thân hình lập tức trở nên vĩ ngạn, sắc mặt Tạ Hải Xuyên rất khó coi, cái người có địa vị thấp kém trong mắt ông ta lại có sức lực khiến tim ông ta đập mạnh.

Đám đại thần Viêm Sát đều phát giác được sự nguy hiểm trên người Trần Mục, Trần Mục cầm Trấn Thiên Ấn trong tay giống như Thiên Đạo uy nghiêm không thể nhìn thẳng.

Trần Mục sử dụng Trấn Thiên Ấn.

Trấn Thiên Ấn hóa thành ngọn núi hằng cổ rơi thẳng xuống người Tạ Hải Xuyên, dù có là cường giả Chí Tôn cũng không chống đỡ được sức mạnh của Trấn Thiên Ấn.

Cường giả Tiên giới ở Vũ Châu đều nhìn chăm chú vào tinh không, bọn họ nhìn Chí Tôn bị Trấn Thiên Ấn đánh giết, nhục thân hóa thành bột mịn, nguyên thần cũng bị đánh tan.

Tạ Hải Xuyên bị Trấn Thiên Ấn truy sát, ngay cả một giọt máu cũng không còn, Trần Mục không buông lỏng cảnh giác, hắn nhìn thấy có một sợi kim quang muốn lẩn trốn.

“Vẫn chưa chết?”

Trần Mục búng tay một cái, kiếm quang tử sắc đuổi kịp sợi kim quang kia, tuy rằng đánh trúng nhưng sợi kim quang kia tụ lại không tan, không bị ảnh hưởng gì.

Băng Thanh nhắc nhở: “Đại nhân, đó là chân linh của Chí Tôn, tấn công bình thường là vô hiệu.”

Trần Mục lập tức lấy Đả Thần Tiên ra, hắn huy động Đả Thần Tiên, u quang bay ra trực tiếp đánh xuyên qua sợi kim quang kia, sau đó kim quang tiêu tan hoàn toàn.

Giữa thiên địa khôi phục vẻ bình tĩnh.

Cường giả Tiên giới ở Vũ Châu đều dừng lại tại chỗ, Chí Tôn còn sống từ viễn cổ đã hoàn toàn ngã xuống, ngay cả chân linh cũng bị tru sát, không còn tồn tại.

Cường giả khắp nơi đều trợn mắt sững sờ, ngay cả cường giả các châu khác của Tiên giới cũng chìm vào trầm mặc, bọn họ nhìn vệt huyết sắc trên tinh không kia đến xuất thần.

Trần Mục đáp xuống đống phế tích của Thái Thượng Tiên Cung, Viêm Sát và ba vị đại thần đều ở bên cạnh hắn: “Các ngươi đi bắt con cá lọt lưới kia trở về.”

“Bắt sống?”

“Bọn họ vẫn còn hữu dụng.”

Vừa nãy lúc đại chiến, có một lượng cường giả của Thái Thượng Tiên Cung đã chạy trốn, mấy người Viêm Sát tự nhiên có thể đuổi kịp, rất nhanh đã bắt được các trưởng lão về.

Đám người quỳ xuống đất xin tha: :Đại nhân, tha mạng, chúng ta đều vô tội.”

Trần Mục nhàn nhạt nói: “Các ngươi ai biết mục đích Thái Thượng Tiên Cung nhắm vào Lăng Vân tông?”

Có lão đầu râu trắng đứng dậy: “Đại nhân, ta là trưởng lão nội môn của Thái Thượng Tiên Cung, tông chủ tiền nhiệm Ngô Lôi nói Lăng Vân tông nắm giữa bản đồ của cường giả tuyệt đỉnh, tấm bản đồ kia có lẽ có thể tìm được Bỉ Ngạn.”

“Chỉ có như vậy sao?”

Vẻ mặt Trần Mục hờ hững.

Ngô Lôi hoảng sợ nói: “Đại nhân, ta thật sự chỉ biết những thứ này, lão tổ tông có hứng thú với Hoang Châu, chỗ đó có vẻ có thứ mang về từ Bỉ Ngạn.”

Trần Mục nhớ lại rất nhiều năm trước thế lực Tiên giới muốn giúp đỡ Hồng Minh chiếm cứ Hoang Châu, lúc đó đã hoài nghi thế lực Tiên giới có ý định đánh Hoang Châu.
Chương 685 Thần Hủy Diệt (3)

Chương 684: Thần Hủy Diệt (3)

Có lẽ Hoang Châu còn ẩn giấu bí mật khác, Trần Mục không hối hận vì đã giết chết Tạ Hải Xuyên, nếu như bản thân do dự thì Chí Tôn của Thiên Châu sẽ đuổi tới, thế cục sẽ chuyển biến bất ngờ, lúc Tạ Hải Xuyên ngã xuống, hắn cảm nhận được rõ ràng mấy luồng dao động cường đại kia đều biến mất.

Rất nhanh Băng Thanh đã bắt về rất nhiều cường giả của Thái Thượng Tiên Cung, Viêm Sát cung kính nói: “Đại nhân, ngài xem phải xử lý bọn họ như thế nào?”

Trần Mục nhàn nhạt nói: “Các ngươi tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, Ngô Lôi, ngươi phụ trách dẫn bọn họ xây dựng lại một thành trì khổng lồ ở đây.”

Ngô Lôi kích động quỳ bái nói: “Đa tạ ơn không giết của đại nhân, lão phu bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đa tạ đại nhân đã không giết!”

Trần Mục giao bản đồ quy hoạch tổng thể cho Ngô Lôi.

Ngô Lôi nhận lấy bản vẽ, sau đó cung kính nói: “Không biết tòa thành trì này đặt tên như thế nào?”

Trần Mục suy nghĩ một lúc rồi cười nhẹ nói: “Tòa thành này cứ gọi là Quang Minh thành, sau khi thành lập rồi các ngươi phải phụ trách canh giữ toàn thành này.”

“Tuân mệnh.” Ngô Lôi gật đầu lia lịa, ông ta nhanh chóng chỉ huy mọi người bắt đầu làm việc.

Băng Thanh có chút hiếu kỳ, cười hỏi: “Đại nhân, tại sao lại gọi là Quang Minh thành?”

Trần Mục mỉm cười đáp: “Bởi vì nương tử của ta là Quang Minh Nữ Thần, chỗ này là xây dựng vì nàng ấy.”

Đôi mắt đẹp của Băng Thanh kinh ngạc nói: “Đại nhân vậy mà có thể cưới được Quang Minh Nữ Thần, đó chính là Chí Cao Thần xếp trong ba vị trí đầu, chỉ đứng sau Thần tộc cường đại của Thần Đế.”

Trần Mục lúc nào cũng đều nghĩ đến nàng ta.

Một tòa thành thị ngàn vạn người dân, có thể thu thập được lượng lớn tín ngưỡng, Trần Mục chiếm giữ Vũ Châu, nguyên nhân quan trọng nhất là muốn giúp đỡ Phục Tiên lão bà.

Trần Mục cất tiếng cười lớn nói: “Các vị tiền bối, nếu các ngươi đã đến rồi hãy hiện thân đi.”

Trần Mục lúc này không còn bá đạo như trước nữa, thái độ của hắn rất tốt, có lão bối cường giả hiện thân, bọn họ đều là cường giả Tiên Vương, là cường giả đỉnh tiêm ở khắp nơi của Vũ Châu.

Lão tổ của Xích Thành Động Tiên chắp tay nói: “Tiểu hữu, trước đây đã có nhiều hiểu lầm, lão hủ thay mặt Xích Thành Động Thiên xin lỗi ngươi, vẫn xin ngươi đừng tính toán.”

Trần Mục cười nhẹ nói: “Những chuyện nhỏ nhặt trước kia tiền bối không cần phải đặt trong lòng, ta nghĩ Vũ Châu cần có trật tự mới, các vị thấy thế nào?”

Có bốn vị cường giả Tiên Vương đang ở đây, mặc dù không thể đại diện cho toàn bộ thế lực ở Vũ Châu nhưng cũng hơn một nửa, nếu như bọn họ quy phục thì các thế lực khác ở Vũ Châu tự nhiên sẽ không dám dị nghị gì, bà lão của Tử Vi Động Thiên mỉm cười gật đầu: “Ta muốn nghe xem suy nghĩ của tiểu hữu.”

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói: “Ta muốn thành lập một liên minh thống nhất, mọi người có quyền lựa chọn, ta sẽ không ép buộc các ngươi gia nhập liên minh, dù cho các ngươi không gia nhập liên minh, chỉ cần không làm những chuyện vặt ở sau lưng thì ta cũng sẽ không nhắm vào các ngươi.”

Bốn vị lão bối cường giả đang giao lưu ánh mắt, bà lão của Tử Vi Động Thiên cười gật đầu: “Tiểu hữu, Tử Vi Động Thiên đồng ý gia nhập.”

Trần Mục thích thái độ sảng khoái của Tử Vi Động Thiên, nhưng ba lão bối cường giả khác lại hơi do dự, dù sao thì Thái Thanh Tiên Cung vẫn còn đó, tình hình của Thiên Châu không rõ ràng, nếu như bọn họ đứng sai đội thì có thể sẽ bị hủy diệt.

“Các ngươi quay về suy xét trước, nửa tháng sau ta sẽ đến Tử Vi Động Thiên thông báo thành lập liên minh, nếu như các ngươi muốn gia nhập liên minh, đến lúc đó có thể đến Tử Vi Động Thiên, tiền bối ngươi có ý kiến gì không?”

Trần Mục nhìn về phía bà lão của Tử Vi Động Thiên.

Bà lão cười lắc đầu: “Hoan nghênh tiểu hữu đến Tử Vi Động Thiên của chúng ta, chúng ta sẽ chuẩn bị việc liên minh thật tốt, xin tiểu hữu cứ yên tâm.”

“Đa tạ tiền bối.”

Trần Mục chắp tay cảm tạ bà lão.

Lão tổ của Xích Thành Động Thiên trầm giọng nói: “Chuyện này lão hủ sẽ suy xét cẩn thận.”

Lão tổ của Cổ tộc Ngụy gia cười nói: “Chúc mừng tiểu hữu báo được thù lớn, về chuyện liên minh, lão phu sẽ quay về bàn bạc với gia chủ.”

“Ta cũng vậy.”

Lão tổ của Cổ tộc Tiêu gia cũng gật đầu theo.

Trần Mục không uy hiếp bọn họ, hắn biết cố cưỡng ép sẽ khôgn đạt kết quả như mong muốn, muốn khiến bọn họ chủ động quy phục.

Lão tổ của các thế lực lớn lần lượt rời đi, Trần Mục để Viêm Sát và Hư Ảnh ở lại đây giám sát bọn họ xây dựng Quang Minh thành, hắn để Băng Thanh đi đón Sở Sở.

Sở Sở và Kim Thiền rất nhanh cũng đã tới Thái Thượng Tiên Cung, chỗ này đã biến thành phế tích, ngay cả cung điện hoàn chỉnh cũng không nhìn thấy.

Sở Sở phấn khích chạy tới chạy lui.

Kim Thiền nhìn đống phế tích đến xuất thần, sau đó hắn ta ngồi xếp bằng niệm kinh phật trong miệng, trong tay hắn ta cầm chuỗi tràng hạt, trên tràng hạt kim sắc cũng có số thứ tự giống với Ma Thần, tổng cộng có tám mươi mốt hạt châu.

Trần Mục nhìn thấy Kim Thiền đang siêu độ cho vong hồn ở đây, giữa thiên địa có cỗ lực lượng thần bí xuất hiện, vô số vong hồn bước ra từ đống phế tích, sau đó bước vào luân hồi.

“Kiếp sau hãy làm người đàng hoàng!” Trần Mục nhàn nhạt nói, hắn không ngăn cản Kim Thiền.

Có rất nhiều tu tiên giả làm nhân công, tốc độ xây dựng Quang Minh thành rất nhanh, nhưng quy mô khổng lồ nên muốn xây xong hoàn toàn cũng cần có thời gian.

Trần Mục một mình ngồi xếp bằng trên thần thuyền, Hồng Mông Thạch Tháp lơ lửng trước người, Thần Hủy Diệt bị hắn thả ra ngoài, hắn muốn khống chế Thần Hủy Diệt.

Thần Hủy Diệt nghe thấy tiếng tiêu kia thì ngừng động tác, hắn ta mở đôi mắt đỏ rực ra, nhưng trong đôi mắt kia không có ánh sáng giống như cái xác không hồn.

“Không biết tình hình của hắn có giống với Nhị Ngũ Ma Thần hay không!” Trần Mục lẩm bẩm nói.

Dù cho thức tỉnh Thần Hủy Diệt cũng có thể có vấn đề, Trần Mục xác định hắn ta là hậu duệ Thần tộc kế thừa tính chất của thần, hoặc là Nhân tộc kế thừa tính chất của thần.

Trần Mục quyết định kiểm tra thần hồn của hắn ta, một sợi thần hồn xuất hiện trong thức hải của Thần Hủy Diệt, thức hải của hắn ta đã bị phong ấn, không cảm nhận được sự tồn tại của ý thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK