Khương Phục Tiên vòng qua Mạn Đà La, nàng ta xuất hiện ở trước người Trần Mục, khóe miệng giương lên độ cong mê người, mặt mày ngậm ý cười, lanh lảnh nói: "Tiểu sư đệ, sư tỷ thích yên tĩnh, cùng ta trở về nghỉ ngơi."
"Sư tỷ, ta trở về cùng tỷ." Trần Mục hưng phấn gật đầu, cảm giác đã rất lâu không nhìn thấy vị hôn thê, có rất nhiều lời muốn nói với nàng ta.
Mạn Đà La nhìn bọn họ rời đi.
Không khí vốn dĩ đè nén đột nhiên biến mất.
Khương Phục Tiên xuất hiện kinh diễm, thần lực của nàng ta sâu không thể lường, cao tầng các tộc đều biết, địa vị của Đông Thần quốc sẽ tăng lên trên diện rộng.
Mạn Đà La tiếp tục tổ chức hội nghị Thần tộc, bây giờ nàng ta có đối thủ cạnh tranh cần phải đề phòng.
Phục Tiên các.
Sau khi Khương Phục Tiên trở về, liền phân phó: "Trúc Vân, bất kì người nào tới thăm hỏi, đều khéo léo từ chối."
"Vâng, điện hạ."
Hạ Trúc Vân cung kính gật đầu.
Khương Phục Tiên chẳng kiêng nể gì dẫn Trần Mục về phòng, vừa mới vào phòng, nàng ta lập tức vội không kịp chờ ôm lấy vị hôn phu, không còn cường thế nữa, trở nên dịu dàng săn sóc, dịu dàng nói: "Phu quân."
"Có nhớ ta hay không?"
Khương Phục Tiên dí dỏm hỏi.
Trần Mục ôm chặt vị hôn thê, hôn bên mặt trơn bóng như ngọc của nàng ta: "Mỗi ngày đều nhớ."
Khương Phục Tiên dựa vào lồng ngực Trần Mục, thân thể mềm mại được ấm áp bao bọc, nàng ta dịu t nói: "Phu quân, gần đây hình như xảy ra rất nhiều chuyện."
Trần Mục chậm rãi mở miệng: "Sư tỷ, sau khi nàng bế quan ta cũng đã bế quan một khoảng thời gian tu luyện Bất Diệt Kinh, thành công vượt qua thiên lôi tầng sáu."
Khương Phục Tiên có thể cảm giác được nhục thân của Trần Mục lại mạnh lên lần nữa, thậm chí có thể sánh ngang với cường giả Thần tộc.
Kế tiếp Trần Mục thuật lại những gì hắn đã trải qua trong Thần Khư bí cảnh, Khương Phục Tiên biết được lai lịch của Mạn Đà La, ai thống trị Thần Vực nàng ta không quan tâm.
Sau khi Khương Phục Tiên nghe xong, cười duyên nói: "Hiện tại đa số Thần tộc đều nợ nhân tình của chàng, về sau chàng ở Thần Vực cũng có thể có rất nhiều trợ thủ."
Trần Mục không nghĩ đến những thứ đó, hắn nhìn vị hôn thê trong ngực, dịu dàng nói: "Sư tỷ, ta tới tinh không đã rất lâu, muốn trở về xem một chút."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ: "Không thành vấn đề, sư tỷ trở về cùng chàng, đến lúc đó còn phải công bố hôn ước, tiểu sư đệ, chàng muốn lúc nào thì thành hôn?"
Nếu như công bố hôn ước chỉ sợ toàn bộ Hoang Châu đều sẽ chấn động, đến lúc đó khẳng định rất thú vị.
Trần Mục muốn cho vị hôn thê một hôn lễ long trọng, nhưng phàm gian và Thần Vực cách nhau rất xa, muốn mở tiệc chiêu đãi bằng hữu thân thích của hai bên rất khó.
"Sư tỷ, nếu như nàng không để ý, chúng ta có thể làm một hôn lễ đơn giản trước, chờ sau này ta sẽ bổ sung hôn lễ long trọng cho nàng."
Khương Phục Tiên mỉm cười: "Trước nay sư tỷ không ái mộ hư vinh, ta chỉ muốn chàng vui vẻ."
Nàng ta nhìn về phía khuôn mặt tuấn lãng của vị hôn phu, sau đó đưa tay gõ nhẹ mũi của hắn, khẽ bóp khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là nét mặt tươi cười của nhau, Khương Phục Tiên nhón chân lên hôn Trần Mục, trong phòng tràn ngập ánh bạc thánh khiết.
Hôm sau, sáng sớm.
Khương Phục Tiên và Trần Mục thức dậy.
Tối hôm qua hai người tu luyện với nhau, bèn mặc đồ ngủ đến suối nước nóng phía sau lầu các để ngâm mình, khuôn mặt Khương Phục Tiên phớt hồng, toàn thân Trần Mục tràn ngập ánh sáng.
Trong cơ thể Trần Mục có cỗ năng lượng đặc thù đang tôi luyện thân thể, gân cốt huyết nhục càng ngày càng mạnh, hắn cảm thấy lâng lâng như tiên, cỗ năng lượng thánh khiết này vốn từ Khương Phục Tiên, là có được lúc bọn họ ngủ.
Khương Phục Tiên bơi tới, nàng ta ôm lấy Trần Mục, trợ giúp vị hôn phu luyện hóa cỗ năng lượng kia.
Cỗ năng lượng này ẩn chứa sinh cơ vô hạn, ẩn chứa ánh sáng vô tận.
Thời điểm tới gần trưa.
Trần Mục cuối cùng cũng luyện hóa xong cỗ năng lượng kia, hắn mở mắt ra, nhìn vị hôn thê dịu dàng săn sóc ở trong ngực, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Sư tỷ, sau khi nàng thành thần, có phải sẽ không cần cố kỵ loại chuyện đó không?"
Khương Phục Tiên nhướn mày, ngạo kiều nói: "Đúng vậy, bây giờ sư tỷ chính là Quang Minh Nữ Thần."
Vừa nói xong, nàng ta liền phát ra tiếng ưm a, Trần Mục ôm chặt lấy nàng ta, ao nước dấy nên gợn sóng.
Đêm khuya, hai người quay về phòng, Trần Mục giúp vị hôn thê mặc váy tuyết tinh xảo, Khương Phục Tiên ngồi ở trước bàn trang điểm, Trần Mục dùng trâm ngọc cuốn lại mái tóc mềm mượt của nàng ta.
"Sư tỷ, nàng thật xinh đẹp." Trần Mục chỉ nhìn vị hôn thê thôi đã rất vui vẻ.
Khương Phục Tiên nhướn mày cười khẽ: "Phu quân, đi gặp mẫu hậu ta trước, chúng ta xử lý một số việc."
"Được, sư tỷ."
Trước khi ra cửa Trần Mục trộm hôn vị hôn thê.
Khương Phục Tiên đứng dậy túm lấy lỗ tai hắn, sau khi hôn trả lại hai người mới rời phòng.
Hạ Trúc Vân nhìn bọn họ mặt mày tươi cười bước ra, nàng ta cũng cười ngây ngô theo.
Thê Vân cung, Huyền Vận Thần hậu ngồi ở trong viện, Hà Mộng Như đang báo cáo công việc trong thần quốc với bà ta: "Mộng Như, ngươi đi xuống trước đi."
Hà Mộng Như cũng chú ý tới Trần Mục và Khương Phục Tiên tiến vào trong đình viện, ngầm hiểu, sau đó quay người rời đi.
Khương Phục Tiên cười gọi: "Mẫu hậu."
Trần Mục cũng mỉm cười nói: "Bá mẫu."
Huyền Vận Thần hậu cười vẫy tay: "Hai người các ngươi tới đây ngồi, Tiểu Trần, cứ tùy ý, không cần câu nệ."
Trần Mục và vị hôn thê ngồi ở bên cạnh Huyền Vận Thần hậu, Khương Phục Tiên trịnh trọng nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng từng nói, muốn công khai chuyện hôn ước của bọn ta, bây giờ thế lực các tộc của Thần Vực đều ở đây, ta cảm thấy thích hợp."
Huyền Vận Thần hậu che miệng cười khẽ, trêu ghẹo nói: "Ngươi đứa nhỏ này, vừa xuất quan chính là tìm Tiểu Trần, đến tìm mẫu thân cũng là vì chuyện hôn ước, cũng không thèm quan tâm mẫu thân."
Khương Phục Tiên kéo tay Huyền Vận Thần hậu, giọng nói mềm mại: "Mẫu hậu, Phục Tiên đương nhiên là quan tâm ngài, còn muốn để ngài sớm được ôm ngoại tôn."
Trần Mục không nhịn được cười ra tiếng.
Chương 552 Công Khai Hôn Ước (3)
Huyền Vận Thần hậu cũng mỉm cười lắc đầu, lời nói thấm thía nói: "Bây giờ ngươi là nữ thần, phải dè dặt, loại lời này đừng có nói ở bên ngoài."
"Biết ạ."
Khương Phục Tiên nở nụ cười dí dỏm đáng yêu.
Huyền Vận Thần hậu vừa cười vừa nói: "Yên tâm, mẫu thân thương lượng cùng với phụ hoàng ngươi trước, sắp tới sẽ thông báo cho mọi người, đoán chừng phải khiến rất nhiều người thất vọng!"
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng.
"Bá mẫu, sư tỷ muốn theo ta về nhân gian một chuyến, còn xin ngài phê chuẩn." Trần Mục trịnh trọng nói.
Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Gần đây tình hình ở Thần Vực rất đặc thù, Phục Tiên, ngươi kế thừa Quang Minh thần vị, có sức mạnh không thua gì Hắc Ám Nữ Thần."
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, không ngờ rằng bây giờ vị hôn thê lại có sức mạnh không thua gì Mạn Đà La.
Khương Phục Tiên lắc đầu: "Mẫu hậu, Mạn Đà La rất phù hợp để xây dựng lại thần đình, Thần tộc cần phải đoàn kết, sau khi ta đưa sư đệ trở về nhân gian, rất nhanh liền sẽ trở về."
Huyền Vận Thần hậu gật đầu đồng ý: "Phục Tiên, ngươi trở thành Chân Thần, cho dù muốn ở lại nhân gian cũng rất khó, chỗ đó có tồn tại cấm chế đặc thù, nếu như ngươi ở đó quá lâu, cho dù là Thần tộc cũng sẽ phải chịu trời phạt."
Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, trước lúc nàng ta bế quan, đám người Huyền Vận Thần hậu không có từng nói chuyện này, hiện tại mới nhắc đến, chắc chắn chính là muốn đánh tan suy nghĩ trở về của nàng ta.
Trần Mục âm thầm thề, phải đăng lâm tuyệt đỉnh, đánh vỡ tất cả cấm chế, sống cuộc sống mình muốn.
Thời điểm chạng vạng tối, Huyền Vận Thần hậu tới tìm Đông Hoàng, thương lượng việc này với ông ta: "Tiểu Trần rất không tệ, không bằng nhân cơ hội công khai mối hôn nhân này."
Đông Hoàng mỉm cười gật đầu: "Nữ nhi của chúng ta kế thừa thần vị chí cao của Thần tộc, thật sự là hời cho tiểu tử này."
Huyền Vận Thần hậu ngược lại cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, Đông Hoàng phái người thông báo cho quý tộc Đông Thần quốc, bảo bọn họ buổi sáng ngày mai đến Thái Sơ thần điện cử hành hội nghị.
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên được gọi đến Thái Sơ thần điện.
Trong thần điện có cường giả lão bối và thiên kiêu quý tộc của Đông Thần quốc, còn có cường giả và thiên kiêu của các gia tộc khác, mọi người đều nghi hoặc về nguyên nhân Đông Hoàng thông báo cho bọn họ tới.
Mạn Đà La đi vào Quang Minh Thần Điện, thần điện vốn dĩ náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Đông Hoàng đứng tại chỗ cao, vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói: "Mọi người may mắn tề tụ tại Thái Sơ hoàng thành, bản hoàng cũng có tin tức tốt muốn nói với mọi người."
Nghe thấy lời của Đông Hoàng, mọi người đều hứng thú, muốn biết là tin tức tốt gì.
"Bản hoàng quyết định nói cho mọi người biết tin tức Phục Tiên và Trần Mục đã đính hôn."
Sau khi Đông Hoàng nói xong, toàn bộ Quang Minh Thần Điện đều chấn động, sự kinh ngạc trong mắt cường giả Thần tộc lộ rõ trên mặt, ngay đến cả tiểu bối thiên kiêu cũng đều trợn mắt há mồm.
Mạn Đà La đã sớm phát hiện ra quan hệ của bọn họ không tầm thường, không nghĩ tới bọn họ lại là loại quan hệ này.
Trần Mục nhìn vị hôn thê ở bên cạnh, hai người mười ngón đan xen, bọn họ không cần giấu diếm gì nữa, Thần tử và Thần nữ Thần tộc quăng ánh mắt hâm mộ với bọn họ.
Rất nhiều Thần tộc bày tỏ không hiểu, bởi vì Trần Mục là phàm nhân, Khương Phục Tiên là Thần nữ cao quý, hơn nữa bây giờ nàng ta kế thừa Quang Minh thần vị, là Quang Minh Nữ Thần, đặt ở viễn cổ đều là một trong số chí cao thần.
Đây là quyết định của Đông Hoàng, không Thần tộc nào dám phản bác, bọn họ chỉ có phần hâm mộ.
Trên mặt Huyền Vận Thần hậu mang theo vui mừng.
Khương Vũ Thần cũng công nhận Trần Mục.
Lôi Hoan Âm hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ kỹ càng cảm thấy rất hợp lý, Trần Mục là thiên kiêu Nhân tộc mà mẫu thân của nàng ta nhìn trúng, có thể đính hôn với Khương Phục Tiên cũng rất bình thường.
Đông Hoàng quyết định mở tiệc chúc mừng.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, đuôi lông mày hơi nhướn, trong mắt mang theo một chút kiêu ngạo, dường như đang biểu thị công khai chủ quyền.
Bây giờ sau khi hôn ước của bọn họ được công khai cũng có thể phòng ngừa những nữ thiên kiêu khác đánh chủ ý lên Trần Mục.
Sau khi tuyên bố hôn ước, Trần Mục và Khương Phục Tiên nắm tay rời khỏi Quang Minh Thần Điện, cuối cùng bọn họ cũng có thể tùy ý du ngoạn tại Thái Sơ hoàng thành, không cần che giấu cái gì.
Cường giả các tộc ở Thần Vực cùng chứng kiến việc công khai hôn ước của bọn họ, rất nhanh Thái Sơ hoàng thành liền bắt đầu nghị luận, Khương Phục Tiên và Trần Mục dạo chơi ở nơi sâu trong hoàng thành.
Chạng vạng tối, Đông Hoàng và Huyền Vận Thần hậu cử hành yến hội chúc mừng, cường giả các tộc gửi lời chúc phúc.
Trần Mục và Khương Phục Tiên không hề xuất hiện, bọn họ không thích náo nhiệt, hai người ở Phục Tiên các chúc mừng.
Khương Phục Tiên đích thân ra tay nấu cơm, Trần Mục phụ trách giúp đỡ vị hôn thê, hai người chuẩn bị xong một bàn đầy món ngon phong phú, rượu ngon tiên quý, hương bay khắp viện.
So với rượu ngon của Thần Vực, Trần Mục càng thích rượu trái cây do vị hôn thê ủ, hai người nâng chén uống.
Khương Phục Tiên nở nụ cười ngọt ngào nói: "Mau nếm thử xem tay nghề của sư tỷ có thụt lùi không."
Trần Mục ăn miếng lớn, thịt thơm vị ngon, trên mặt hắn tràn đầy biểu cảm hưởng thụ: "Sư tỷ, mỹ vị nhân gian, đây là mỹ vị chỉ có sư tỷ mới có thể làm ra."
Khương Phục Tiên vui vẻ ra mặt.
Mạn Đà La đột nhiên xuất hiện trong đình, nàng ta mỉm cười yêu mị: "Muội muội, không mời tỷ tỷ uống hai chén sao?"
Tiếng cười trong đình bỗng nhiên biến mất.
Không khí vốn đang ấm áp bị Mạn Đà La phá hỏng, Khương Phục Tiên lạnh giọng nói: "Ngươi có việc?"
Mạn Đà La mỉm cười nói: "Xác thực là có việc, lần này thành lập thần đình, ta quyết định để ngũ đại thần quốc tiếp tục tồn tại, các đại thần quốc có thể duy trì hình thức thống trị trước kia, nhưng nhất định phải phục tùng khống chế của thần đình."
Chương 553 Trở Về Nhân Gian (1)
Chương 552: Trở Về Nhân Gian (1)
"Sau đó?"
"Thần đình không thể một ngày không có chủ, bọn họ sợ hãi bóng tối, yêu thích ánh sáng, tỷ tỷ bằng lòng trợ giúp ngươi trở thành chủ của thần đình, ý của muội muội thế nào?"
Mạn Đà La chân thành nhìn Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên lạnh nhạt: "Ta không có hứng thú với quyền lợi, không cần lo lắng ta sẽ đối phó ngươi, chỉ cần ngươi không làm chuyện nguy hại đến sinh tồn của Thần tộc là được."
Mạn Đà La bình tĩnh nói: "Tỷ tỷ là nghiêm túc đó, chờ khôi phục đỉnh phong thì sẽ rời khỏi Thần Vực, phải đi tìm kiếm bỉ ngạn, ta không có hứng thú với việc cứu vãn Thần tộc, thống trị Thần Vực, ta chỉ muốn cứu chính mình."
Khương Phục Tiên lạnh giọng nói: "Ngươi muốn như thế nào là chuyện của ngươi, không cần phải nói cho ta biết."
"Quả nhiên tính cách Quang Minh Nữ Thần đều giống nhau, về sau tiểu tử ngươi sẽ chẳng có ngày sống dễ chịu." Mạn Đà La cười như không cười nhìn Trần Mục.
Ánh mắt Trần Mục kiên định, cười đáp lại nói: "Không nhọc hao tâm tổn trí, về sau ngày tốt đẹp của ta còn rất dài."
"Không có chuyện gì khác thì đừng quấy rầy bọn ta."
"Chỗ sâu trong tinh không có huyết quang như ẩn như hiện, đó là dấu hiệu chí cường giả chết đi, có thể máu nhuộm tinh không, tất nhiên là Chí Tôn Nhân tộc, cường giả cấp bậc Đại Đế."
Mạn Đà La kiều mị nói: "Hỗn loạn chân chính sắp xảy ra, không biết còn có thể uống rượu mừng của các ngươi hay không, hiện tại mời tỷ tỷ uống hai chén thế nào?"
Trần Mục và Khương Phục Tiên không hẹn mà cùng nhìn về phía tinh không, nhưng mà nơi này là Thần Vực, tinh không nhìn từ nơi này không khác gì tinh không nhìn thấy từ nội sơn hải.
Hai người đều biết chỗ sâu trong tinh không báo nguy, nhưng bây giờ Trần Mục còn chưa có sức mạnh đặt được chân lên chỗ sâu trong tinh không, bọn họ cần sức mạnh của Thần Vực để trợ giúp tinh không.
Mạn Đà La tự mình rót rượu, nàng ta bưng chén rượu lên, chân thành nói: "Chúc các ngươi sớm sinh quý tử."
Trần Mục và Khương Phục Tiên bưng chén rượu lên, bọn họ uống một chén rượu, Mạn Đà La trầm giọng nói: "Chỉ có con cái của thần mới có thể thống trị Thần tộc, ta rất chờ mong con của các ngươi."
Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười không nói.
Mạn Đà La cầm lấy đũa, định nếm thử món ngon Khương Phục Tiên làm, người sau lạnh giọng nói: "Ngươi muốn ăn thì tự mình làm, đây là làm cho phu quân ta."
"Không thèm."
Mạn Đà La nặng nề để đũa xuống.
Trần Mục nhìn Mạn Đà La rời đi, không khỏi cười to: "Sư tỷ, nàng dữ với nàng ta làm gì?"
Khương Phục Tiên nhấp ngụm rượu trái cây, dịu dàng nói: "Nàng ta không phải người lương thiện, không muốn cho nàng ta cơ hội lôi kéo làm quen."
Trần Mục lập tức hiểu ý của Khương Phục Tiên.
"Sư tỷ, khi nào thì chúng ta đi?"
"Không vội, Thần Vực có đường cổ thông đến nhân gian, nhưng con đường kia cần thời gian bổ sung năng lượng."
Trần Mục nghĩ tới việc rất nhanh sẽ có thể trở lại nhân gian, tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều, nhưng nghĩ tới chỗ sâu trong tinh không xuất hiện biến cố, cũng có chút đau đầu.
Khương Phục Tiên nhìn ra lo lắng của Trần Mục, vội vàng gắp thức ăn cho hắn: "Phu quân, ăn nhiều một chút, không được chừa lại."
"Được, ta ăn hết."
Trần Mục tiếp tục uống rượu cùng vị hôn thê, hai người nói về những chuyện lý thú, trong đình viện ấm áp thoải mái.
Tin tức Khương Phục Tiên và Trần Mục đính hôn truyền khắp Thần Vực, người dân bình thường cảm thấy không thể tin nổi, đại đa số Thần tộc đều cảm thấy không hợp thói thường.
Khương Phục Tiên là nữ thần cao cao tại thượng, Trần Mục lại là tu tiên giả phàm tộc, đây là chuyện trước kia chưa từng xảy ra, mọi người đều đang nghị luận.
Thiên kiêu Thần tộc đã thấy thực lực của Trần Mục, hắn có sức mạnh ngang tàn áp đảo thế hệ trẻ tuổi, cho dù có thiên kiêu không phục thì cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.
Cường giả lão bối đều chú ý tới Trần Mục, phát hiện hắn không đơn giản, cũng không muốn trêu chọc.
Bình thường Trần Mục và Khương Phục Tiên đều ở Phục Tiên các, hai người thường xuyên tu luyện, rất ít khi ra ngoài.
Ban đêm tinh không sáng chói, gió đêm hơi lạnh, Trần Mục và Khương Phục Tiên ở trong đình viện lật đọc cổ tịch, bọn họ ngồi học cùng nhau, đây đều là cổ tịch do đại năng tu tiên viễn cổ để lại.
Trần Mục in những nội dung này vào trong thức hải, vừa luyện hóa thần hạch, vừa suy xét kỹ càng, vị hôn thê ở bên cạnh, còn có thể thảo luận với nàng ta.
"Ta từng nhìn thấy hoàng kim cổ thi ở chỗ sâu trong tinh không, ngồi xếp bằng trên ngôi sao, mặc cho thời gian đánh đập, kiếp nạn quấn thân, vẫn một mình trấn giữ vạn cổ như cũ."
Trần Mục nhìn thấy phần cổ tịch của Đại Đế, ghi chép về sinh linh khủng bố Đại Đế Nhân tộc nhìn thấy, đó là tồn tại mà ngay cả thời gian cũng không thể mài diệt, cỗ thi hài kia mất đi sức sống, nhục thân lại bất diệt.
Khương Phục Tiên thấy Trần Mục nhìn say xưa, liền lại gần xem, nàng ta một tay kéo lấy cái cằm trắng như tuyết, trong đôi mắt xanh hiện ra ánh sáng, sau đó nở nụ cười xinh đẹp: "Cường giả thần tộc chết đi, thi hài lập tức sẽ tiêu tán, trừ phi dùng phương pháp đặc thù để luyện chế thành con rối."
"Sư tỷ, ý của nàng là đây là tu tiên giả Nhân tộc?" Trần Mục hiếu kỳ nói.
Khương Phục Tiên gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa còn là tu tiên giả đặc biệt, lấy nhục thân chứng đạo, đoán chừng là cường giả luyện thể cực cảnh."
Trần Mục nhìn thấy hi vọng, thật muốn tu luyện nhục thân tới trình độ này, đó cũng là thiên hạ vô địch, hiện tại thứ hắn mạnh nhất cũng là nhục thân.
Hắn tiếp tục đọc cổ tịch, bên trong có ghi chép nhất lực phá vạn pháp, cường giả viễn cổ, thân thể không có cách nào hấp thu linh khí, chỉ có thể lựa chọn môn pháp luyện thể khó tu luyện nhất sau cùng thân thể thành thánh.
Có điều những môn pháp tu luyện này đến cuối cùng đều phải độ thiên kiếp, muốn thành tiên thì phải độ kiếp.
Trong cổ tịch Mạc Lưu Sương tặng còn có thần thông của Nhân tộc, ví dụ như Súc Địa Thành Thốn, Thủ Lí Càn Khôn vân vân, Trần Mục có thần lực, còn có Hồng Mông Thụ cung cấp tiên lực, hắn rất nhanh nắm giữ được những thần thông này.
"Phu quân, quyển cổ tịch này không tệ." Khương Phục Tiên đưa cổ tịch ố vàng cho Trần Mục.
Chương 554 Trở Về Nhân Gian (2)
Chương 553: Trở Về Nhân Gian (2)
Trần Mục nhận lấy cổ tịch, lẩm bẩm nói: "《Nhân Thế Gian》, dùng thân thể phàm nhân, tiêu dao thế gian, đây là Hô Hấp pháp cổ xưa."
Bên trên không chỉ có Hô Hấp pháp, còn có ghi chép lịch sử cổ đại, từng có sinh linh viễn cổ chưa độ thiên kiếp, ngao du thiên địa, trèo lên cửu thiên, xuống dưới cửu u, tự hắn ta tạo pháp, tiêu dao tự tại.
Trần Mục sử dụng Hô Hấp pháp cổ xưa, hắn cảm thấy tâm cảnh trở nên bình ổn: "So sánh với những Hô Hấp pháp đỉnh tiêm khác, nó càng thích hợp sử dụng lúc hợp ngộ đạo."
"Rất lâu trước kia, thế gian hẳn là không có thiên kiếp, khi đó thì đã xuất hiện đại năng tu tiên có thể chống chọi với Lôi Đế, thiên kiếp là gông xiềng, nếu như thoát khỏi được gông xiềng cuối cùng, còn có kiếp nạn gì có thể ngăn cản tu tiên giả trở nên mạnh hơn?"
Trước kia Trần Mục nghe nói tu tiên giả có thực lực càng mạnh, thì càng dễ dàng bị thiên kiếp để mắt tới.
Hắn đã sớm là Thiên Tiên đỉnh phong, ở tinh không thời gian dài như vậy rồi, nhưng lại không gặp phải thiên kiếp.
Khương Phục Tiên chớp mắt, dí dỏm nói: "Phu quân, ta tin tưởng chàng có thể trở thành tu tiên giả mạnh nhất."
Trần Mục đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của vị hôn thê, ôm nàng ta vào trong ngực, hôn vào trán nàng ta: "Sư tỷ, ta sẽ không để cho nàng thất vọng."
Khương Phục Tiên hơi nhướn đuôi mày, cười xinh đẹp nói: "Đừng làm loạn, nghiêm túc xem sách."
"Nghỉ một lát."
Trần Mục thu hồi cổ tịch, hắn ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên rất thơm, thân thể rất mềm.
Khương Phục Tiên thuận thế nằm trong ngực hắn: "Phu quân, ngực của chàng thật là ấm áp."
"Sư tỷ, chỉ cần nàng thích, ta lúc nào cũng đều có thể ôm nàng." Trần Mục khẽ vuốt lưng và mái tóc bạc của vị hôn thê, thỉnh thoảng lại hôn hai má của nàng ta, hình ảnh ấm áp, trong đình viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của gió nhẹ lay động lá cây.
Lúc Khương Phục Tiên nằm trong ngực Trần Mục, nhìn trông yểu điệu dịu dàng, xinh đẹp động lòng người, rất khó liên tưởng đến chuyện nàng ta ở bên ngoài là nữ thần lạnh lùng bá đạo.
Chỉ có Trần Mục có thể thấy được sự dịu dàng của nàng ta.
Trần Mục nhìn vị hôn thê ở trong ngực, đưa tay khẽ bóp khuôn mặt của nàng ta, Khương Phục Tiên mở mắt ra, lạnh giọng nói: "Cẩn thận sư tỷ đánh chàng nha."
"Đánh là thương, mắng là yêu, sư tỷ ra tay, ta tuyệt không đánh trả." Lúc Trần Mục nói còn khẽ véo mũi ngọc của nàng ta, Khương Phục Tiên nhẹ giọng hừ một tiếng.
Trần Mục không chạm lung tung nữa, hai tay của hắn ôm lấy vị hôn thê, thỉnh thoảng lại hôn Khương Phục Tiên một cái, nếu như có thể, hắn muốn vĩnh viễn sống như thế này.
Hôm sau, sáng sớm.
Khương Vũ Thần đi vào Phục Tiên các.
Hắn ta nhìn thấy Khương Phục Tiên nằm ở trong ngực Trần Mục, không có kinh ngạc, hai người cũng không hề bối rối, sau khi hôn ước được công khai, bọn họ không che giấu nữa.
Khương Phục Tiên rời khỏi lồng ngực Trần Mục, bọn họ đồng thời đứng dậy, Khương Vũ Thần mỉm cười mở miệng: "Mẫu hậu nói tỷ tỷ và tỷ phu muốn đi tới nhân gian, cho nên đặc biệt qua đây trò chuyện."
Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị hôm nay rời khỏi Thần Vực, tin tức này cũng không có lộ ra với bên ngoài.
Khương Vũ Thần lấy lượng lớn cổ tịch ra: "Đây là cổ tịch tu tiên mà mẫu hậu ta sai người thu thập."
Khương Vũ Thần lấy ra mấy ngàn cuốn cổ tịch, đều là cổ tịch trân tàng của Đông Thần quốc, Trần Mục mỉm cười chắp tay nói: "Vũ Thần, thay ta cám ơn bá mẫu."
"Đừng khách sáo, đều là người một nhà."
Khương Vũ Thần cười to ha ha, Khương Phục Tiên và Trần Mục cũng nhìn nhau mỉm cười, cảm nhận được thân thiết.
Chuyến đi Thần Vực lần này, thu hoạch lớn nhất của Trần Mục chính là Đông Hoàng và Huyền Vận Thần hậu công nhận hôn ước, hắn và Khương Phục Tiên có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Vũ Thần, ta in bản hoàn chỉnh của Quang Minh Thần Thuật ở bên trong Quang Minh Thần Tháp, ngươi có thể vào Quang Minh Thần Tháp để cảm ngộ."
"Được, tỷ tỷ."
Khương Vũ Thần ghi ở trong lòng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên muốn ra ngoài đi dạo, Khương Vũ Thần không có đi theo tham gia náo nhiệt.
Hai người trò chuyện, chậm rãi đi đến ven hồ Thần Nhãn, hình dáng của hồ nước giống như đôi mắt, hồ nước xanh đậm, chung quanh cũng không có Thần tộc, Trần Mục nắm bàn tay nhỏ nhắn của vị hôn thê, dạo bước ở bên hồ, cuộc sống như thế này yên tĩnh thoải mái lại nhàn nhã.
Khương Phục Tiên ngâm nga câu hát, giảo bước nhẹ nhàng, giống như tiên tử, kỳ ảo xuất trần.
Đông Hoàng đột nhiên xuất hiện.
"Bá phụ."
"Phụ hoàng."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời chào hỏi.
Đông Hoàng trầm giọng nói: "Ta đã từng gặp gỡ tiên nhân của Lăng Vân tông, ông ta gặp phải nguy hiểm ở chỗ sâu trong tinh không, là ta đưa ông ta trở về nhân gian."
Khương Phục Tiên và Trần Mục không biết chuyện này, Đông Hoàng nghiêm túc nói: "Có lẽ ông ta đã từng đến bỉ ngạn, Phục Tiên, ngươi trở về có thể điều tra việc này."
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục.
Bọn họ cùng nghĩ đến Tô Mân.
Khương Phục Tiên là tông chủ cũng không biết, nếu như có người biết, vậy khẳng định là Tô Mân.
Trần Mục cũng biết sư tôn có bí mật, đoán chừng là có liên quan tới bỉ ngạn trong miệng Mạn Đà La.
"Phụ hoàng, nếu như sư thúc chịu nói, thì có thể hỏi." Khương Phục Tiên nói khẽ.
Đông Hoàng trầm giọng nói: "Tiểu Trần, ta có một số việc muốn đơn độc nói với Phục Tiên, ngươi tránh đi một chút."
"Được."
Trần Mục buông tay vị hôn thê ra.
Khương Phục Tiên thấy chung quanh xuất hiện màn chắn thần lực, hơi nghi hoặc một chút: "Phụ hoàng, có chuyện gì sư đệ của ta không thể biết? Hai bọn ta không có gì không nói với nhau, ngài không nói cho hắn, thì ta cũng sẽ nói cho hắn."
Đông Hoàng trầm giọng nói: "Phục Tiên, chỗ sâu trong tinh không có biến cố, vi phụ sắp đi tới chỗ sâu trong tinh không, hi vọng ngươi có thể sớm chút trở lại Thần Vực."
"Ta hiểu rồi."
Khương Phục Tiên gật đầu.
Đông Hoàng ý tứ sâu xa nói: "Tai hoạ xuất hiện, người nào cũng không thể chỉ lo thân mình, vi phụ hi vọng ngươi vui vẻ hạnh phúc, nhưng ngươi là Quang Minh Nữ Thần, gánh vác trọng trách, có một số việc cần ngươi đi làm."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng, ta hiểu ý của ngài, chờ ta đưa sư đệ trở về sẽ quay lại Thần Vực."
Chương 555 Trở Về Nhân Gian (3)
Đông Hoàng nhẹ giọng thở dài, sau đó rời đi.
Trần Mục nhìn Đông Hoàng rời khỏi, không hỏi bọn họ nói chuyện gì.
Khương Phục Tiên hơi bĩu môi: "Ta còn chưa đi, phụ hoàng đã giục ta sớm về nhà."
"Sư tỷ, nếu như nàng không nỡ, ta có thể trở về nhân gian trước, sau này lại quay lại với nàng." Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, ánh mắt kiên định.
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Phu quân, ta hi vọng chàng ở nhân gian tu luyện thật tốt."
Thần Vực và nhân gian cách nhau quá xa, nếu như Trần Mục ở lại Thần Vực, một năm ở chỗ này tương đương với bảy năm ở nhân gian, đối với hắn mà nói ở lại nhân gian tu luyện thích hợp hơn, nơi đó còn có nhà của hắn.
Trong lòng Trần Mục hiểu rõ, ở lại nhân gian tu luyện càng thích hợp hơn: "Sư tỷ, ta muốn độ kiếp."
Khương Phục Tiên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không được, phu quân, chàng vẫn còn không gian thăng cấp, bây giờ độ thiên kiếp rất có thể sẽ xảy ra chuyện."
Trần Mục nghiêm túc nói: "Ta muốn thử xem!"
"Không cho phép!"
Khương Phục Tiên véo lỗ tai Trần Mục.
Đầu của Trần Mục đầy hắc tuyến, nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, ở bên ngoài, chừa cho ta chút mặt mũi."
Khương Phục Tiên nghe vậy buông tay ra, nàng ta chọc mặt Trần Mục, gương mặt nghiêm nghị nói: "Nếu như chàng dám mạo hiểm độ thiên kiếp, xem ta xử lý chàng như thế nào!"
"Sư tỷ, nàng cũng từng thử độ thiên kiếp, nàng cũng không việc gì, ta chắc chắn là không thành vấn đề!"
Trần Mục muốn thử, nếu như độ qua thiên kiếp, chính là cá chép vượt long môn, triệt để hóa phàm, sẽ có được sức mạnh lên trời xuống đất.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngưng trọng nói: "Ta kế thừa Quang Minh thần vị, thiên kiếp sẽ không nhằm vào ta, nhưng nếu chàng muốn độ kiếp chắc chắn sẽ là thiên kiếp lợi hại nhất."
Trần Mục hiểu rõ, tu tiên giả càng mạnh, thiên kiếp càng mạnh, muốn độ kiếp không dễ dàng như vậy.
Hắn hiện tại đừng nói độ thiên kiếp, thử thách tầng thiên lôi thứ bảy còn chưa bắt đầu, tầng thiên lôi thứ bảy rất khủng bố, có thể vượt qua được hay không cũng rất khó nói.
Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, tốc độ tu luyện của chàng vượt xa thiên kiêu viễn cổ, không cần phải gấp gáp đột phá, chàng phải không ngừng mài dũa bản thân, lĩnh ngộ quy tắc thiên địa, thiền ngộ đạo pháp."
Trần Mục gật đầu, nhếch miệng cười nói: "Sư tỷ, nàng không cần lo lắng, ta nghe nàng."
Khương Phục Tiên mỉm cười yêu kiều, ngạo kiều nhướn mày: "Yên tâm, sư tỷ sẽ chờ chàng đăng lâm tuyệt đỉnh, tương lai trong khoảng thời gian này sư tỷ sẽ bảo vệ chàng."
Trần Mục quay đầu hôn về phía bên mặt trắng như tuyết của vị hôn thê, khuỷu tay Khương Phục Tiên thúc nhẹ vào vị hôn phu: "Phu quân, ở bên ngoài chàng chú ý một chút."
"Trông thấy cũng không sao, nàng là vị hôn thê của ta, ta hôn một chút có làm sao." Trần Mục chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của Khương Phục Tiên, tiếp tục tản bộ vòng quanh Thần Nhãn hồ.
Tới gần giữa trưa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tới gần cổ lộ.
Huyền Vận Thần hậu và Đông Hoàng đều ở nơi này, cái gọi là cổ lộ là truyền tống trận cổ xưa, bên trên bạch ngọc thạch trận có thần thuyền màu xanh đang đỗ.
Trần Mục tạm biệt Huyền Vận Thần hậu: "Bá mẫu, về sau rảnh rỗi lại đến thăm ngài."
"Tiểu Trần, trên đường các ngươi chú ý an toàn, về sau có cơ hội bá mẫu muốn tới Trần gia nhìn xem."
Trần Mục nhiệt tình nói: "Được, bá mẫu, Trần gia lúc nào cũng chào đón ngài."
Khương Vũ Thần cũng vẫy tay với bọn họ.
Đông Hoàng trầm giọng nói: "Cái cổ trận này đại khái cần nửa năm mới có thể đến gần nhân gian, đây là tuyến đường đơn hướng, muốn về Tần Vực không dễ như vậy."
So với lúc đến tốn thời gian rất nhiều năm thì thời gian nửa năm đã rất ngắn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên leo lên thần thuyền màu xanh lam, trận thạch xung quanh phóng ra ánh sáng trắng thần bí, sương mù mông lung xuất hiện, sau đó thần thuyền biến mất.
Thần thuyền màu xanh lam xuyên thẳng qua bên trong thông đạo không gian, chung quanh là sương mù mông lung, Trần Mục và Khương Phục Tiên đến gian phòng ở giữa thuyền, nơi này có không gian rộng lớn.
Trở về cần thời gian rất lâu, Trần Mục lấy cổ tịch mà Huyền Vận Thần hậu thu thập ra nghiên cứu.
"Phu quân, chàng rất lâu không xoa vai bóp chân cho ta rồi." Khương Phục Tiên nằm bò ở trên giường, nàng ta đung đưa hai chân, giống như thiếu nữ nhà bên.
Trần Mục đi tới bên cạnh vị hôn thê, cùng lúc bóp vai cho nàng ta thì cổ tịch ở cách đó không xa cũng đang được lật, hắn in nội dung vào trong thức hải.
Khương Phục Tiên nằm thoải mái, chỉ có thời điểm Trần Mục ở bên cạnh nàng ta mới có thể hoàn toàn buông lỏng.
Trần Mục hầu hạ vị hôn thê nghỉ ngơi, đồng thời hắn còn khổ tâm nghiên cứu cổ tịch, không dám lãng phí thời gian.
Nhoáng một cái bảy ngày trôi qua.
Khương Phục Tiên tỉnh lại, nàng ta phát hiện mình nằm ở trong ngực vị hôn phu, trong tay Trần Mục cầm cổ tịch.
"Khụ khụ."
"Sư tỷ, nàng đã tỉnh?"
"Phu quân, sách đẹp hơn ta sao?"
"Tất nhiên là không." Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên cười ngây ngô: "Vẫn là vị hôn thê của ta xinh đẹp nhất."
Khương Phục Tiên cởi váy tuyết dày nặng ra, lấy trâm ngọc xuống, tóc bạc rơi tản, da trắng nõn nà, nàng ta cao ngạo nói: "Sư tỷ giúp chàng tu hành."
Trần Mục không có từ chối ý tốt của vị hôn thê, chỉ muốn nói sư tỷ thật tốt!
Bọn họ cùng tu hành, năng lượng thánh khiết thông qua thân thể Khương Phục Tiên tiến vào trong cơ thể Trần Mục.
Nhục thân Trần Mục phát ra ánh bạc, gân cốt huyết nhục đều đang không ngừng trở nên mạnh hơn.
Nửa tháng sau.
Trong phòng tràn ngập thánh huy.
Trần Mục thu hoạch được lượng lớn năng lượng, nhục thân lại niết bàn lần nữa, không ngừng đột phá cực cảnh nhục thân.
"Phu quân, chàng mệt rồi?" Khương Phục Tiên phát hiện Trần Mục không hấp thu năng lượng trong cơ thể nàng ta nữa.
Trần Mục lắc đầu: "Sư tỷ, ta cướp đoạt năng lượng trong cơ thể của nàng, sợ sẽ có ảnh hưởng với nàng."
Khương Phục Tiên cười xinh đẹp nói: "Yên tâm, sư tỷ mất chút năng lượng này căn bản không đáng kể chút nào."
Nói xong, Khương Phục Tiên ôm chặt Trần Mục, ánh bạc càng dày đặc hơn khi nãy, năng lượng dồi dào tràn vào trong cơ thể, Hồng Mông Thụ cũng đang nhanh chóng lớn lên.