Tôn Dực nghi ngờ nói: "Trần huynh, sao ngươi lại biết bọn ta gặp phải phiền phức?"
Trần Mục đánh giá Tôn Dực, hắn ta nhìn trông có vẻ vội vàng, nhưng trên người lại không có vết thương, ngay cả Diệp Hâm Nhiên cũng phải chật vật chạy trốn, hắn ta vậy mà lại dễ dàng trốn thoát.
"Cảm giác của ta nhạy bén, phát hiện ra bên này có động tĩnh, cho nên qua đây xem thử."
Trần Mục không nói tới chuyện trên đường đụng phải Diệp Hâm Nhiên, hắn cảm thấy Tôn Dực có vấn đề.
Trong mắt Tôn Dực có chút thất vọng.
Trần Mục tiếp tục hỏi: "Có mấy vị Thần vương? Bọn họ có mục đích gì?"
"Chỉ có ba vị, bằng không ta cũng không thể trốn được, lai lịch của bọn họ bất minh, không biết bắt chúng ta để làm gì." Tôn Dực lắc đầu liên tục.
Trần Mục cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng vẫn có cơ hội, nếu như là ba vị Thần vương cấp bậc cường giả, hắn còn có cơ hội, Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp có thể kiềm chế được hai vị Thần vương.
Hơn nữa hắn còn có Trấn Thiên Ấn.
Trần Mục nghĩ tới Diệp Hâm Nhiên, trong tay những cường giả Thần vương kia mang theo pháp chỉ, vạn pháp bất xâm, muốn đối phó với bọn họ không dễ dàng giống như suy nghĩ.
Tôn Dực lo lắng nói: "Trần huynh, có thể giúp ta tìm kiếm Hâm Nhiên Thần nữ hay không, lúc nàng trốn đi trên người mang theo vết thương, ta sợ nàng gặp phải nguy hiểm."
Trần Mục cười gật đầu: "Được thôi, ngươi tới lối ra mật báo tin tức, ta tìm kiếm Diệp Hâm Nhiên, đến lúc đó tụ hợp tại lối ra của bí cảnh, thế nào?"
Tôn Dực cau mày: "Chúng ta chia ra tìm kiếm tương đối thích hợp, nếu như ngươi tìm được Hâm Nhiên Thần nữ, có thể thông qua cái ngọc bài này để liên lạc với ta, nghiền nát ngọc bài ta lập tức có thể cảm ứng được vị trí của ngươi."
"Chủ ý này không tệ."
Trần Mục tiếp nhận cái ngọc bài kia.
"Vùng phía Tây hoang địa không cần phải quan tâm, ta đã tìm, còn có vùng phia Nam hoang địa cũng không cần đi, Hâm Nhiên Thần nữ không có chạy trốn về phia Nam, tuyệt đối đừng chạy đến phia Nam lãng phí thời gian." Tôn Dực dặn dò.
Trần Mục cũng nói bổ sung: "Ta mới từ Thần thành qua đây, giữa đường không có gặp phải đám người Cơ Thanh Vân, ngươi có thể đi khu vực khác tìm kiếm."
"Vậy được."
"Làm phiền Trần huynh."
Nói xong, Tôn Dực tiếp tục tìm kiếm.
Trần Mục nhìn ngọc bài trong tay, hắn cảm thấy Tôn Dực có vấn đề, hắn không dám mang thứ đồ chơi này ở trên người, đối mặt với Thần vương không có cách nào ứng phó, vậy mà hắn ta lại còn muốn giúp đỡ Diệp Hâm Nhiên đang bị thương.
Hắn lấy ra một đống kiếm gãy từ trong số ba ngàn chiến kiếm, sau đó buộc ngọc bài ở trên chuôi kiếm.
Kiếm gãy mang theo ngọc bài bay về phương xa.
Vừa rồi Tôn Dực đặc biệt nhấn mạnh không cần kiểm tra vùng phia Nam hoang địa, hắn nghi ngờ, vậy nên tiến về vùng phia Nam hoang địa.
Trần Mục còn truyền âm cho Cửu Vĩ Hồ ở phía sau, để nó mang theo Diệp Hâm Nhiên đi trốn trước.
Vùng phia Nam hoang địa, nơi này khá bằng phẳng, không có mồ mả gì, nhưng là có cái Cự Thạch Trận, ở khu vực chính giữa Cự Thạch Trận, có cái sân khấu, lúc này có mấy vị thiên kiêu Thần tử bị giam giữ ở chỗ này.
Bên trong lồng sắt, y phục của Khương Vũ Thần có chút tổn hại, hắn ta nhìn về phía chiếc lồng ở gần đó: "Hoan m Thần nữ, ngươi thế nào, thương thế đã đỡ hơn chưa?"
Trạng thái của Lôi Hoan m có hơi kém, lúc này sắc mặt của nàng ta tái nhợt, áy náy nói: "Đa tạ Vũ Thần Thần tử ra tay tương trợ, ngươi vốn là có thể đi, nhưng lại bị ta liên lụy! Đều là do ta không tốt."
Lúc bọn họ gặp phải tập kích của Thần vương, Lôi Hoan m bị cường giả Thần vương nhằm vào, Khương Vũ Thần từ bỏ cơ hội chạy trốn, sau đó hai người đều bị nhốt ở chỗ này.
"Không sao, bọn họ không dám làm gì chúng ta." Vẻ mặt của Khương Vũ Thần tự tin nói.
Hướng Yên Hà, Chu Hành Vân, Cơ Trường Sinh, La Sâm đều bị nhốt đơn độc ở trong lồng giam, bọn họ đến từ thế lực Thần tộc đứng đầu, cho dù là Bắc Thần Thần hoàng cũng không dám tùy tiện động vào bọn họ.
Khương Vũ Thần tràn đầy sức lực nói: "Lão già kia, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?"
Cách lồng sắt không xa, cường giả hắc bào ngồi xếp bằng, tên Thần vương kia phụ trách trông coi bọn họ, còn hai vị Thần vương khác không có ở chỗ này.
Thần vương hắc bào nhàn nhạt nói: "Tiểu tử, muốn giữ mạng thì im miệng, nơi này không phải Đông Thần quốc, nếu như lão phu muốn giết ngươi, không ai có thể cứu được ngươi."
"Ngươi là thủ hạ của Bắc Thần Thần hoàng?"
"Hắn cũng xứng?"
Thần vương hắc bào không khỏi cười lạnh.
Khương Vũ Thần cau mày: "Nếu ngươi đã không phải là thủ hạ của Bắc Thần Thần hoàng, vậy há chẳng phải là ngươi muốn đắc tội với tất cả thế lực Thần Vực, thú vị?"
"Thần Vực sắp thống nhất, đến lúc đó những tên Thần hoàng này đều chỉ có thể bò rạp, ha ha ha." Thần vương hắc bào cất tiếng cười to, đám người Khương Vũ Thần cảm giác được hàn ý.
Đột nhiên không gian vặn vẹo.
Viêm Vô Địch bị ném vào bên trong lồng sắt.
Thần vương bạch bào bước ra khỏi không gian: "Vận khí không tệ, nhặt được một tên bị sót."
Viêm Vô Địch nhìn đám người Khương Vũ Thần, trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ, tại sao mọi người đều bị nhốt ở chỗ này?
Thần vương hắc bào lắc đầu: "Số lượng không đủ, muốn mở ra phong ấn, ít nhất phải cần hiến tế hai vị thiên kiêu Thần tộc mới được, lại đi tìm thêm đi."
Thần vương bạch bào lại rời đi lần nữa.
Cuộc trò chuyện của hai người không có cố ý che giấu, bọn họ đã coi đám người Khương Vũ Thần là dê đợi làm thịt.
Nghe được hai chữ hiến tế, thiên kiêu ở đây đều tê cả da đầu, thần lực của bọn họ đã bị phong ấn, ngay cả lồng sắt cũng không ra được, chứ nói gì là chạy thoát thân.
Khương Vũ Thần trêu ghẹo nói: "Hoan m Thần nữ, đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
Lôi Hoan m nảy sinh một chút hảo cảm đối với hắn ta, nhẹ giọng ho khan nói: "Là ta liên lụy ngươi gặp nguy hiểm, nếu như có thể ra ngoài, ta nhất định báo đáp ân tình của ngươi."
Chương 537 Trần Mục Cứu Người (2)
Cơ Trường Sinh không nói chuyện, hắn ta chỉ hy vọng đám người Cơ Thanh Vân có thể chạy thoát, khi ấy hắn ta cũng có cơ hội chạy thoát, dù sao thì trên người cũng có mánh khoé bảo mệnh do Thần hoàng để lại, nhưng bởi vì yểm trợ Cơ Thanh Vân và cả tộc muội, hắn ta lựa chọn ở lại ngăn cản Thần vương bạch bào, sau đó bị bắt sống.
Chu Hành Vân thì là yểm trợ Diệp Hâm Nhiên nên ở lại, La Sâm và Hướng Yên Hà bị đánh lén, trong nháy mắt mất đi sức lực hành động, hiện tại bọn họ chỉ có thể chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Trần Mục lặng lẽ tới gần Cự Thạch Trận, cách ở rất xa cũng cảm giác được thần uy vô cùng mạnh, hơn nữa còn có khí tức của bọn người Khương Vũ Thần, có thể kết luận rằng bọn họ ở bên trong.
Hồng Mông Tử Khí giúp Trần Mục che giấu khí tức, hắn lặng lẽ tới gần Cự Thạch Trận, nhìn thấy Khương Vũ Thần trong lồng giam, Thần vương hắc bào tạo cho hắn cảm giác áp bách mãnh liệt.
Trần Mục thận trọng tới gần, chỉ có một vị cường giả Thần vương, áp lực trên người hắn nhỏ đi rất nhiều.
Thừa dịp Thần vương hắc bào không chú ý, Trần Mục lấy ra Hồng Mông Thạch Tháp, thạch tháp từ trên trời rơi xuống, như là đồi núi, nhưng Thần vương hắc bào phản ứng rất nhanh, hắn ta đưa tay lấy ra một cái pháp chỉ, Hồng Mông Thạch Tháp liền bị dừng ở giữa không trung.
Vào lúc Thần vương hắc bào tìm kiếm Trần Mục, Cự Thần binh xông tới, đánh một quyền vào bộ ngực của hắn ta.
Đùng!
Thần vương hắc bào bị đánh lui.
Khương Vũ Thần hưng phấn nói: "Trần huynh!"
Mặc dù hắn ta còn chưa nhìn thấy Trần Mục, nhưng nhìn thấy Hồng Mông Thạch Tháp và Cự Thần binh liền biết là người nào.
Trong mắt những thiên kiêu khác cũng loé lên ánh sáng, Cơ Trường Sinh và Lôi Hoan m đều đang tìm kiếm bóng dáng của Trần Mục, Chu Hành Vân càng kích động hơn, nói: "Trần huynh, cứu ta!"
Thanh Vân kiếm phá không mà đến, từng cái lồng sắt vỡ tan, toàn bộ đám người Khương Vũ Thần đứng dậy, Trần Mục cũng xuất hiện ở bên cạnh bọn họ: "Đi nhanh lên!"
Trần Mục triệu hồi Thanh Vân kiếm.
Thanh Vân kiếm biến thành vừa dài vừa rộng, thần lực của bọn người Khương Vũ Thần bị phong ấn, chỉ có như thế này mới có thể chạy trốn được, Viêm Vô Địch còn bị nhốt ở bên trong lồng sắt: "Cứu ta với, ta cho ngươi toàn bộ thần hạch."
Trần Mục căn bản không thèm để ý Viêm Vô Địch.
Thần tử La Sâm của Cổ Thần cấm địa lúc đang đến gần Trần Mục thì đột nhiên xuất thủ, bàn tay u ám rơi vào vị trí ngực của Trần Mục, có tầng hào quang tiêu tán mà mắt thường khó thấy được.
Đồng tử của La Sâm đột nhiên rụt lại, thần thông mà hắn ta thi triển vậy mà lại không có tác dụng? Trần Mục giận dữ, lập tức vung quyền phản kích, tiếng quyền giống như tiếng sấm.
Phốc!
La Sâm bị Trần Mục đánh bay ra ngoài rất xa, lồng ngực lún vào, xương ngực gãy nát, ngũ tạng bị thương nặng.
Hướng Yên Hà biết tự hiểu lấy mình, trực tiếp lựa chọn cách xa Trần Mục, đám người Khương Vũ Thần đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ cư nhiên lại không bị phong ấn thần lực!
Mọi người chưa từng hoài nghi Cổ Thần cấm địa chính là bởi vì Hướng Yên Hà và La Sâm cũng bị bắt lại, không ngờ rằng việc này vậy mà lại có quan hệ với Cổ Thần cấm địa.
Trần Mục không rảnh quan tâm mọi người kinh ngạc, hắn để đám người Khương Vũ Thần ngồi trên Thanh Vân kiếm, mang bọn họ thoát khỏi nơi này, thậm chí ngay cả Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp cũng đều không có cơ hội mang đi.
Lôi Hoan m nhìn Cự Thần binh và Thần vương hắc bào chiến đấu với nhau, Hồng Mông Thạch Tháp bị pháp chỉ kim sắc trấn áp: "Trần huynh, hai kiện chí bảo của ngươi!"
"Có thể sống sót là tốt rồi." Trần Mục than nhẹ, hắn vẫn còn có chút không nỡ, dù sao cũng là hai kiện chí bảo, nhưng mà Khương Vũ Thần là đệ đệ của Khương Phục Tiên, Lôi Hoan m cũng là nữ nhi của Thanh Nguyệt Thần hoàng, trưởng bối hai nhà đều đối với hắn không tệ, đương nhiên phải kiệt lực cứu bọn họ.
Nếu như ba vị Thần vương đều ở đây, Trần Mục khẳng định sẽ sử dụng Trấn Thiên Ấn liều mạng, nhưng bây giờ chỉ có một vị Thần vương, Trần Mục quyết định cứu bọn họ ra trước, sau đó lại nghĩ đối sách.
Không lâu sau.
Không gian tê liệt.
Thần vương bạch bào trở về lần nữa, hắn ta cũng lấy ra pháp chỉ kim sắc, Cự Thần binh bị pháp chỉ trói buộc, Hồng Mông Thạch Tháp cũng bị pháp chỉ trấn áp.
Thần vương hắc bào giận dữ hét: "Tên tiểu tử đáng giận, lại dám làm hỏng chuyện tốt của chúng ta!"
Thần vương bạch bào trầm giọng nói: "Thời điểm bắt bọn họ lại đã rút ra một phần huyết mạch Thần tộc rồi, dù cho không bắt được bọn họ thì cũng vẫn còn có biện pháp thay thế."
"Chắc hẳn bọn họ trốn không xa!"
"Hình như bên phía Tôn Dực có biến, hắn ta bóp nát ngọc bài, hẳn là phát hiện tung tích của thiên kiêu Thần tộc."
Thần vương bạch bào trầm giọng nói: "Mang theo tiểu tử kia bên người, chúng ta qua đó xem xem."
Thần vương hắc bào nhìn về phía La Sâm và Hướng Yên Hà: "Mang theo hắn, đi theo bọn ta."
La Sâm và Hướng Yên Hà lập tức làm theo.
Vẻ mặt của Viêm Vô Địch tuyệt vọng, hắn ta bị bắt cuối cùng, nhưng mà tất cả thiên kiêu bị bắt trước hắn ta đều chạy rồi.
La Sâm còn đang không ngừng ho khan, một quyền kia của Trần Mục mặc dù không có lấy mạng của hắn ta, nhưng lại làm cho hắn ta trọng thương, cần thời gian rất lâu mới có thể khôi phục được, hắn ta nghĩ mãi mà không thông, một chưởng thần thông do bản thân mình thi triển hoàn toàn vô hiệu, một quyền tùy ý của Trần Mục vậy mà lại khủng bố như thế.
Bọn họ theo sau hai vị Thần vương rời đi.
Trong sơn động cách Cự Thạch Trận không xa.
Đám người Trần Mục căn bản không có trốn xa, hắn biết chạy trốn mù quáng như thế này chắc chắn không nhanh bằng Thần vương, cho nên trực tiếp tìm sơn động để ẩn thân, trong động tràn ngập sương tím.
May mà Hồng Mông tiên lực của Trần Mục có năng lực của quy tắc tái tạo, tất cả phong ấn trên người đám người Khương Vũ Thần đều được gỡ bỏ, Chu Hành Vân cảm kích nói: "Đa tạ Trần huynh."
Cơ Trường Sinh cũng chắp tay: "Trần huynh, phần ân tình này, Nam Thần quốc bọn ta nhất định sẽ trả lại."
Chương 538 Trần Mục Cứu Người (3)
"Đa tạ Trần huynh, Hoan m vô cùng cảm kích." Lôi Hoan m khom mình hành lễ, thái độ cung kính.
Khương Vũ Thần cười to nói: "Chờ sau khi trở về, sẽ nói cho tỷ ta biết, để nàng thưởng cho ngươi."
Trong sơn động đột nhiên trở nên vui mừng.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Hiện tại bí cảnh bị Thần vương chiếm lĩnh, chúng ta muốn đi ra ngoài rất khó."
Lôi Hoan m trầm giọng nói: "Lúc át chủ bài bảo mệnh trong cơ thể chúng ta mất đi hiệu lực, cường giả các nhà đều sẽ cảm ứng được, tin rằng bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới nơi này."
Chu Hành Vân lắc đầu, thở dài nói: "Thần Khư bí cảnh chỉ cho phép tiểu bối có huyết mạch Thần tộc tiến vào, cường giả Thần hoàng không có cách nào vào được trong này."
Khương Vũ Thần nhướn mày: "Vậy cường giả Thần vương tiến vào cũng được, chúng ta chắc chắn chiếm ưu thế về nhân số!"
Cơ Trường Sinh nhàn nhạt nói: "Vũ Thần, ngươi cảm thấy bọn họ là cảnh giới Thần vương mới tiến vào bí cảnh sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Lôi Hoan m ngưng trọng nói: "Bọn họ là từ lúc còn là thiên kiêu Thần tộc đã tới nơi này, ở trong này vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, chuẩn bị thật đầy đủ."
Trần Mục nghi ngờ nói: "Tại sao bọn họ lại muốn bắt các ngươi, muốn uy hiếp tất cả gia tộc ở Thần Vực?"
Lý do này rất không hợp lý, đắc tội với tất cả các Thần tộc đứng đầu, cho dù là ba vị Thần hoàng cũng phải kiêng dè.
Lôi Hoan m đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Bọn họ chuẩn bị hiến tế, muốn giải trừ một loại phong ấn nào đó."
"Đúng, những tên kia rất xấu xa, còn rút rất nhiều huyết mạch Thần tộc của ta." Chu Hành Vân phẫn nộ nói.
Trần Mục nhíu mày, rắc rối hiện tại không chỉ có ba vị Thần vương nhìn chằm chằm, mà bên trong bí cảnh còn có sinh linh càng đáng sợ hơn, chẳng lẽ trong này có Ma tộc?
Có thể không sợ Thần hoàng, tất nhiên sinh linh bị phong ấn phải mạnh tới đáng sợ, phía sau lưng Trần Mục phát lạnh.
Chu Hành Vân nói bổ sung: "Ta nghe bọn họ nói chuyện , có vẻ như phong ấn ở ngay tại phía dưới Cự Thạch Trận."
Khương Vũ Thần khẽ cười nói: "Sao, ngươi cảm thấy mấy người chúng ta có thể phá hỏng việc bọn họ mở ra phong ấn?"
Cơ Trường Sinh và Lôi Hoan m đều lộ ra nụ cười ngượng ngùng, Trần Mục trầm giọng nói: "Đề nghị này không tệ, mọi người khôi phục trước đi, sau đó nghĩ cách ngăn cản bọn họ."
Nghe thấy Trần Mục lên tiếng, bọn họ có ý kiến cũng phải giữ lại, dù sao thì cũng là hắn cứu được mọi người.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn đang cảm ứng Trấn Thiên Ấn, sở dĩ không có cưỡng ép sử dụng Trấn Thiên Ấn đối phó với Thần vương bạch bào chính là vì vẫn chưa có hoàn toàn nắm giữ được công hiệu của Trấn Thiên Ấn, còn phải tiếp tục nghiên cứu thêm.
Khu vực cách xa hoang địa, không gian tê liệt, Thần vương bạch bào cùng Thần vương hắc bào đồng thời xuất hiện, bọn họ nhìn thấy chiến kiếm gãy nát, nháy mắt liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
"Tên tiểu tử kia, thật sự được lắm!"
Thần vương hắc bào bị chọc tức tới không ổn, đường đường là Thần vương, thế mà lại bị tên tiểu tử còn chưa thành tiên trêu đùa.
Thần vương bạch bào lắc đầu, nói khẽ: "Đừng kéo dài nữa, chuẩn bị tế tự đi!"
"Yên tâm, bọn họ không tạo nổi sóng gió gì, chỉ là nếu như thất bại, chuẩn bị nhiều năm của chúng ta sẽ hóa thành hư không, vẫn phải chuẩn bị đầy đủ chút." Thần vương hắc bào trịnh trọng nói.
Thần vương bạch bào cảm thấy có lý: "Thực sự không được thì chỉ có thể hi sinh bọn họ."
Đáy lòng Hướng Yên Hà và La Sâm lạnh lẽo.
Thần vương hắc bào mỉm cười nói: "Yên tâm, sẽ không lấy mạng của các ngươi."
Hướng Yên Hà và La Sâm lại không vui vẻ nổi, sau khi huyết mạch Thần tộc chảy đi mất, muốn khôi phục khó như lên trời, một khi tước đoạt toàn bộ, không khác nào giáng bọn họ thành phàm nhân.
Bọn họ tiếp tục tìm kiếm thiên kiêu Thần tộc.
Triệu Thiên Thần và Sở Tuyệt đang tìm Trần Mục.
Bắc Hoang, Trần gia.
Ban đêm, ánh sao sáng chói, trong viện có gió nhẹ mát mẻ, Trần Nghiêm và Đường Uyển ngồi ngắm sao cùng nhau, cuộc sống bây giờ của bọn họ rất nhàn nhã, chỉ là mỗi ngày đều ngóng trông Trần Mục có thể bình an trở về.
"Phu quân, đứa trẻ lớn rồi, đều không thích ở trong nhà." Trong mắt Đường Uyển hiện ra ánh sáng, bà ta bỗng nhiên nghĩ đến Trần Mục, không khỏi nhớ nhung.
Trần Nghiêm nắm tay Đường Uyển, nghiêm túc nói: "Uyển Nhi, ta sẽ vĩnh viễn ở bên nàng."
Trong viện vang lên tiếng cười vui rất khẽ.
Trần Dao đột nhiên đến đình viện, nàng ta bây giờ dáng người cao gầy, tóc dài phất phới, người mặc váy trắng sạch sẽ, băng cơ ngọc phu, khuynh quốc khuynh thành, mắt vàng khiến cho nàng ta có thêm ra mấy phần lạnh lùng kiêu ngạo.
Tiểu Hắc lắc lư cái đuôi theo ở phía sau, vẫn còn đang ngáp, nó luôn có dáng vẻ mệt mỏi, chỉ có thời điểm ăn đồ ăn mới có thể hưng phấn.
"Dao Dao."
Đôi phu thê mỉm cười gọi.
Trần Dĩnh mang theo đám Tiểu Bạch và Tiểu Thất đi tới Huyền Châu chơi, đã hơn nửa năm chưa có về nhà, mặc dù Trần Dao ở nhà, nhưng cả ngày đều bế quan, cũng rất ít khi thấy mặt.
Trần Dao hơi nhướn mày, nàng ta nhìn khắp chung quanh, nghi ngờ nói: "Cha, ca có trở về không?"
Trần Nghiêm cùng Đường Uyển bốn mắt nhìn nhau, bọn họ lần lượt lắc đầu: "Hẳn là không trở về đi."
Đường Uyển đứng dậy kéo tay Trần Dao, dịu dàng nói: "Ca ngươi thích ngươi và Dĩnh Dĩnh nhất, nếu như hắn trở về, chắc chắn sẽ đi thăm các ngươi trước."
Đôi mắt của Trần Dao lóe lên ánh sáng, nàng ta ngẩng đầu nhìn tinh không, lẩm bẩm nói: "Nhưng con vừa mới cảm thấy huynh ấy trở về rồi, nhưng lại không cảm nhận được tồn tại của huynh ấy."
Trần Nghiêm không nhịn được mỉm cười nói: "Dao Dao, có thể là ngươi quá nhớ ca của ngươi, mới như vậy."
Trần Dao bĩu môi, dáng vẻ ngạo kiều nói: "Không thèm nhớ huynh ấy, chính là cảm giác lúc đột nhiên thôi."
Đường Uyển bỗng nhíu mày, căng thẳng nói: "Vừa rồi trước khi Dao Dao đến, ta cũng chợt nhớ tới Mục Nhi, liệu có phải là Mục Nhi xảy ra chuyện rồi không!"
Nụ cười trên mặt Trần Nghiêm nháy mắt ngưng trệ, vẻ mặt bắt đầu trở nên căng thẳng, Trần Dao cười nói: "Nương, ca của ta là tu tiên giả lợi hại nhất trên đời này, hắn có thể có chuyện gì, các ngươi không cần lo lắng."
Chương 539 Trấn Giết Thần Vương
(1)
Đường Uyển vẫn không yên lòng: "Phu quân, chúng ta tới từ đường thắp hương xin tổ tiên phù hộ cho Mục Nhi đi."
"Được!"
Trần Nghiêm liền vội vàng gật đầu.
Trần Dao bất đắc dĩ lắc đầu, cung kính nói: "Cha, nương, ta đi cùng với hai người."
Đám người Đường Uyển lập tức đi tới từ đường.
Trước khi Trần Dao đi ra khỏi viện ngoái mắt nhìn lại, trong đình viện không có người, chỉ có Tiểu Hắc đang gãi lỗ tai.
Chờ sau khi Trần Dao rời đi, Tiểu Hắc cũng cấp tốc đuổi theo, trong đình viện trở nên yên tĩnh.
Trần Mục một mình đứng ở trong đình viện, nhìn phụ mẫu cùng tiểu muội rời khỏi đình viện, hắn thử nói chuyện với bọn họ, lại phát hiện không thể giao lưu được, bọn họ cũng không thấy bản thân, nhưng hắn lại có thể nghe được nhìn được.
"Cảm giác vừa rời đi không lâu, không ngờ Trần gia lại có thay đổi lớn như thế." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, ngay cả tiểu muội cũng thành người lớn rồi.
Lúc Trần Mục đang nghiên cứu tác dụng của Trấn Thiên Ấn, ngoài ý muốn trở lại Trần gia, khi đó hắn đang nhớ nhà, muốn trở về nhà xem xem, sau đó thì xuất hiện ở đây.
Đây là một sợi thần niệm của hắn.
Không phải tinh thần thể, cũng không có tần sóng năng lượng, cho dù là tu tiên giả cũng không nhìn thấy.
"Tiểu muội vậy mà có thể cảm giác được ta trở về, chẳng lẽ là cảm ứng tâm linh?"
Trần Mục không rõ, hắn không có cách nào giao lưu được với mọi người, chỉ có thể ở Trần gia nhìn xem.
Diễn võ trường.
Trần Tô và Trần Đồng đang luyện kiếm.
Trần Uy ở gần đó giám sát bọn họ tu luyện.
Xem ra Trần Hạo và Tạ Nhã ở Huyền Kiếm tông.
Trần Mục nhìn dáng vẻ nghiêm túc luyện kiếm của hai đứa nhóc, nghĩ đến mình trước kia, bộ dáng ra sức tu luyện của Trần Đồng giống hệt với Trần Hạo.
Trần Tô cực kì không tình nguyện luyện kiếm, căn cứ vào phỏng đoán cốt linh của bọn họ, hai đứa nhóc này đã sáu tuổi, Trần Mục rời khỏi Trần gia cũng đã sáu năm.
Thời gian của Trần Mục không hề trôi qua sáu năm, càng đi vào chỗ sâu trong tinh không, thời gian trôi càng chậm, hắn quyết định bí cảnh lần này kết thúc, sẽ về Thái Sơ hoàng thành gặp vị hôn thê trước, sau đó về Trần gia, không muốn ở lại quá lâu ở Thần Vực.
Trần Mục còn tới tổ trạch xem gia gia, Trần Thiên Nam vẫn đang tu luyện, thân là chủ của một nhà, ông ta đang cố gắng tăng cao tu vi, không muốn làm mất thể diện của Trần gia.
Gian phòng của Trần Hi vẫn sáng ánh nến, phần lớn công việc của Trần gia do nàng ta và Yến Lang Nguyệt phụ trách, bình thường bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian tu luyện gì.
Đám người Trần Hãn không ở nhà.
Dưới sự gia trì của Trấn Thiên Ấn, cảm nhận của Trần Mục cực kỳ mạnh, trực tiếp cảm ứng được vị trí của bọn họ.
Trần Hãn và Đại Tráng ở phương bắc lịch luyện, Trần Dĩnh mang theo Tiểu Thất, Tiểu Bạch, Tiểu Côn chơi ở Huyền Châu, Trần Hạo cùng Tạ Nhã đang ở Huyền Kiếm tông tu luyện.
Thần niệm của Trần Mục đột nhiên xuất hiện tại Lăng Vân tông.
Cố nhân ở nơi này đều tốt, Triệu Phi Yến xử lý công việc trong động phủ, nàng ta không phát giác ra ánh nhìn của Trần Mục.
Kế tiếp Trần Mục đi vào Lạc Hà phong, bọn tiểu bối cho rằng Tần Nghê Thường uy nghiêm bá đạo, bất cận nhân tình, Trần Mục lại cảm thấy Tần sư tỷ rất đáng yêu, rất thú vị.
Tần Nghê Thường đang bế quan tu luyện.
Cuối cùng Trần Mục đi đến Trích Tinh phong.
Tô Mân vẫn mặc một thân áo bào sạch sẽ mộc mạc kia, già vẫn tráng kiện, ngồi trên chiếc ghế, uống trà.
"Sư tôn." Trần Mục biết Tô Mân không nghe được, nhưng vẫn cung kính hành lễ.
Tô Mân ngẩng đầu nhấp ngụm trà, tự nhủ: "Đạo chỉ vu nhất, cái nhất này, ở đâu?"
Trần Mục ngồi ở bên cạnh Tô Mân, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe sư tôn nói chuyện một mình, người ẩn cư sống một mình thời gian dài, hẳn là đều thích đối thoại với chính mình.
Tô Mân đặt chén trà xuống, sau đó lật chén trà dựng ngược ở bên cạnh lại, sau đó rót nửa chén trà.
Trần Mục hơi kinh ngạc nhìn sư tôn, đáy lòng lẩm bẩm nói: "Sư tôn cũng phát hiện ta rồi?"
Tô Mân đứng dậy, ông ta trở lại nhà trúc nghỉ ngơi, Trần Mục cũng đứng dậy theo, kéo thần niệm về từ trong Trấn Thiên Ấn, chân thân của hắn vẫn trong sơn động.
Trải qua lần lữ hành này, Trần Mục mở mắt ra, tâm trạng của hắn thoải mái rất nhiều, trên mặt hiện lên nụ cười.
Cơ Trường Sinh nhìn ra hắn rất vui vẻ, liền vội vàng hỏi: "Trần huynh, ngươi có đối sách rồi?"
Trần Mục lắc đầu: "Còn chưa có."
Cơ Trường Sinh bán tín bán nghi, nếu như tùy tiện hành động, khẳng định bọn họ sẽ bị diệt toàn quân.
Trần Mục lại mượn sức mạnh của Trấn Thiên Ấn lần nữa, thần niệm xuất hiện tại Thần Vực, hắn đi tới gần Thái Sơ thần tháp, nhưng lại không có cách nào tiến vào Thái Sơ thần tháp.
Cái thần tháp này rất bất phàm, có thể ẩn giấu thiên cơ, Trần Mục muốn đi tới chỗ sâu trong tinh không, nhưng hắn nhìn tinh hải mênh mông, dù cho có Trấn Thiên Ấn, muốn tìm được khu vực tổ tiên đại chiến cũng rất khó, trừ khi có tọa độ.
Trần Mục cử động tâm niệm lần nữa.
Hắn xuất hiện ở Thần Khư bí cảnh, nhờ sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, hắn nhìn thấy tình huống bên trong cực kỳ rõ ràng, phảng phất như mở ra góc nhìn Thượng Đế, bên trong còn có Thần vương thanh y, là một nữ nhân, canh giữ ở chỗ lối ra.
Trần Mục phát hiện Triệu Thiên Thần và Sở Tuyệt kết minh, hắn có thể cảm giác được Sở Tuyệt không đơn giản, hơn nữa bọn họ đang thương lượng làm sao đối phó với Trần Mục.
Sở Tuyệt cười lạnh nói: "Trên người hắn có chí bảo, ta có thể giam chân hắn, ngươi bố trí Thí Thần Trận."
Triệu Thiên Thần chế giễu nói: "Chỉ cần ngươi có thể giam chân hắn, ta tất nhiên có thể bố trí tốt sát trận!"
Trần Mục nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, khóe miệng hơi hơi giương lên, cư nhiên lại còn muốn ám toán ta!
Hắn rất nhanh phát hiện ra Thần vương bạch bào đang đuổi theo Trương Nghịch Trần, thời khắc mấu chốt, át chủ bài bảo mệnh trong cơ thể Trương Nghịch Trần phát động, một đạo hắc ảnh vọt lên trời cao.
Uy áp của Phù Đồ Thần hoàng đập thẳng vào mặt, nhưng Thần vương bạch bào lấy ra pháp chỉ, đạo hắc ảnh kia trực tiếp bị pháp chỉ thắt cổ, Trương Nghịch Trần kinh hãi, tất cả bảo bối hắn ta lấy ra đều bị pháp chỉ của Thần vương bạch bào khắc chế.
Chương 540 Trấn Giết Thần Vương
Thần vương bạch bào dễ dàng tóm được Trương Nghịch Trần, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, pháp chỉ trong tay hắn ta không tầm thường, ngay cả ấn ký do Thần hoàng để lại mà cũng có thể xóa đi.
Hơn nữa trong tay Thần vương hắc bào cũng có pháp chỉ, hắn quan sát pháp chỉ ở khoảng cách gần, phát hiện phía trên là tượng thần, bên trên vẽ tượng thần cổ xưa khôi ngô hung hãn, tựa như sống ở trong tranh, Trần Mục đều bị doạ sợ, người toát mồ hôi lạnh.
Nhưng đôi mắt của đại thần khôi ngô bên trong pháp chỉ đột nhiên trợn tròn, vẻ mặt kinh dị, nháy mắt cả cái pháp chỉ cuốn lại, Thần vương bạch bào có chút buồn bực, bản thân pháp chỉ cũng không có vấn đề gì, hắn ta không quá để ý, thu hồi pháp chỉ tiếp tục tìm kiếm thiên kiêu Thần tộc lạc đàn.
Trần Mục phát hiện ra bất thường, cái pháp chỉ kia cư nhiên lại sợ hãi, hẳn là phát giác được sức mạnh của Trấn Thiên Ấn, dù cho không có pháp chỉ, đối phương cũng là Thần vương, còn là ba vị cường giả Thần vương, muốn đối phó với bọn họ rất khó.
Rất nhanh, Trần Mục phát hiện Cơ Thanh Vân và Cơ Thất Nguyệt bị Thần vương hắc bào bắt lại, bọn họ đang trở về Cự Thạch Trận, chuẩn bị hiến tế thiên kiêu Thần tộc.
Trần Mục trầm giọng nói: "Ta có thể làm cho pháp chỉ mất đi hiệu lực, các ngươi có thể ngăn hai vị Thần vương lại không?"
Đám người đưa mắt nhìn nhau, nếu là trạng thái đỉnh phong, bọn họ liên thủ còn có thể ngăn cản một vị Thần vương, trạng thái hiện tại, một vị Thần vương cũng rất khó khăn.
Khương Vũ Thần cường thế nói: "So với việc bị bọn họ rút khô huyết mạch Thần tộc, không bằng thiêu đốt huyết mạch, huy hoàng ngắn ngủi, liều chết một trận với bọn họ."
Cơ Trường Sinh gật đầu đồng ý nói: "Trốn tránh như thế này không phải là biện pháp, đợi phong ấn được giải trừ, còn có thể trốn hay không rất khó nói, ta đề nghị liều mạng!"
Lôi Hoan m và Chu Hành Vân đều gật đầu đồng ý.
Thần vương bạch bào và Thần vương hắc bào trở lại gần đài tròn ở giữa Cự Thạch Trận, Viêm Vô Địch nhìn thấy Trương Nghịch Trần, tâm trạng tuyệt vọng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đám người Cơ Thanh Vân bị ném ở giữa đài tròn.
Sau đó lão giả hắc bào lấy ra thần huyết đã chuẩn bị xong trước đó, vẩy những huyết dịch thuộc chủng tộc cổ xưa nhất này lên trên đài tròn, trời đất vốn đang yên tĩnh đột nhiên phong vân biến sắc, cuồng phong cuộn vào nhau, cát vàng đầy trời.
Đám người Thần vương bạch bào đứng giữa không trung, nhìn dưới mặt đất xuất hiện đường vân huyết sắc, giống như hoa hồng màu máu nở rộ, trong mắt Hướng Yên Hà mang theo sự sợ hãi.
Trương Nghịch Trần quỳ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, hắn ta khó lòng cử động, chỉ có thể uy hiếp nói: "Nếu như ngươi giết ta, Phù Đồ cấm địa tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi."
Viêm Vô Địch giận dữ hét: "Nếu như bọn ta xảy ra chuyện, Cổ Thần cấm địa cũng phải bị san thành đất bằng!"
Thần vương bạch bào cao cao tại thượng nói: "Các ngươi có thể cống hiến cho việc Cổ Thần trở về, là vinh dự của các ngươi, cái thời đại này cần có dẫn dắt."
"Thất Nguyệt muội muội, là ta vô dụng, không thể bảo vệ ngươi." Cơ Thanh Vân thở dài nói.
Sắc mặt Cơ Thất Nguyệt tái nhợt, miễn cưỡng cười vui nói: "Không sao, chúng ta đời sau gặp lại."
Đùng đoàng!
Bên trong Cự Thạch Trận, vô số thạch trụ cao ngất đang lung lay, vụn đá rơi xuống, để lộ ra từng cột sắt dữ tợn, phía trên điêu khắc đường vân màu đen.
Toàn bộ phía trên Cự Thạch Trận bị mây đen bao phủ, sấm sét vang dội, mà trên đài tròn, ngưng tụ ra đường vân huyết sắc to lớn, đường vân đột nhiên trở nên đen nhánh.
Căn nguyên sinh mệnh bên trong thân thể đám người Cơ Thanh Vân đang không ngừng chảy đi, bị rút khô căn nguyên sinh mệnh từng chút một, cực kỳ đau đớn, loại tuyệt vọng này người thường khó có thể chịu được.
Thần vương hắc bào nhíu mày: "Vẫn chưa đủ, La Sâm, các ngươi cũng hiến chút huyết mạch Thần tộc ra đi."
Bọn người Hướng Yên Hà chỉ có thể tự cứa bàn tay mình, thần huyết rơi xuống liên tục không ngừng.
Đột nhiên mấy đạo thần mang phá không mà đến.
Đám người Khương Vũ Thần và Cơ Trường Sinh giết qua đây, Thần vương bạch bào nhìn thấy bọn họ, không khỏi cười lạnh nói: "Vậy mà lại quay về tìm chết, như các ngươi mong muốn!"
Giây phút Thần vương bạch bào đưa tay, thiên địa ngưng kết, nhưng mà trên người Khương Vũ Thần và Cơ Trường Sinh đốt huyết quang, bọn họ xông phá cấm chế, giết tới gần.
Thần vương hắc bào cười lạnh nói: "Muốn liều mạng?" Ha ha, hắn ta lấy ra pháp chỉ, muốn trấn áp bọn họ.
Pháp chỉ ngang trời, chậm rãi mở ra, Trần Mục xuất hiện ở gần đó, hắn trừng mắt nhìn, cái pháp chỉ kia đột nhiên mất đi tác dụng, sau đó bị Trần Mục tóm vào trong tay.
"Cái gì!"
Thần vương hắc bào kinh hãi!
Thần vương bạch bào không tin, hắn ta cũng lấy ra pháp chỉ, sau đó pháp chỉ lại rơi vào trong tay Trần Mục.
Thần vương bạch bào không ngờ rằng Trần Mục có thể tay không bắt lấy pháp chỉ, đám người Khương Vũ Thần đã vọt tới gần đó, thần binh phóng ra hàn mang, Thần vương bạch bào chỉ có thể ứng chiến.
Lôi Hoan m và Chu Hành Vân thì xông về phía Thần vương hắc bào.
Đại chiến trên trời đột nhiên bùng nổ, trên đài tròn, trong mắt Cơ Thanh Vân dấy lên hi vọng: "Chúng ta còn có thể cứu!"
Trương Nghịch Trần cau mày, trong mắt chứa đựng vẻ kinh ngạc: "Hắn vậy mà lại tới cứu chúng ta?"
Viêm Vô Địch tự giễu nói: "Đừng nghĩ nhiều quá, bọn họ là tới cứu Cơ Thanh Vân và Cơ Thất Nguyệt, sớm biết thì đã không cùng phe với Triệu Thiên Thần, huynh đệ chó má."
Trần Mục xông tới đài tròn, vào lúc tới gần, đột nhiên hắn quay người lấy ra Tổ Long Kim Lân.
Loảng xoảng!
Một thanh thần kiếm phá không lao đến.
Thần vương thanh y tựa như gió mát tới trong chớp mắt.
Cấm chế trên đài tròn không cách nào tuỳ tiện phá trừ, Thần vương thanh y tới gần, không cho Trần Mục cơ hội cứu người.
Trần Mục lựa chọn thôi động Trấn Thiên Ấn, hắn đưa tay lấy ra Trấn Thiên Ấn, bên tai vang dội tiếng rồng gầm.
Giây phút Thần vương thanh y nhìn thấy Trấn Thiên Ấn, phảng phất như nhìn thấy núi non nguy nga, nàng ta bị Trấn Thiên Ấn đánh trúng, hóa thành sương máu tiêu tán ngay tại chỗ.
Trần Mục cũng không ngờ rằng uy lực của Trấn Thiên Ấn lại mạnh như vậy, nhưng hắn cũng đột nhiên thổ huyết, không khỏi nghi hoặc trong lòng: "Đây là cái giá sử dụng Trấn Thiên Ấn?"