“Sáu Út, nghe nói em sắp xuống núi hả?”
“Vâng.”
“Vậy thì tới chỗ nhị sư tỷ đi. Chị cho em tiền nhiều xài không hết, dẫn em đi cua những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục?”
“Đừng tới chỗ nhị sư tỷ, tới chỗ tứ sư tỷ đi, một tuần bồi dưỡng em thành siêu sao, đằng sau có một đám fan girls, thế nào?”
Lại một tin nhắn bắn ra: “Tới chỗ tam sư tỷ làm lính đi. Nam nhi không làm lính sao được? Ngẫm lại nắm giữ mười vạn hùng binh, rong ruổi sa trường có thấy nhiệt huyết không?”
“Sáu Út đừng tới chỗ họ, chỗ họ toàn là đấu đá lẫn nhau, nguy hiểm cận kề, chúng ta đều là người học y, đáng nhẽ phải y giả nhân tâm, đúng không?”
“Ê ê ê, mấy con bé này muốn ăn đòn hả? Dám giành Sáu Út với chị à?” Nhị sư tỷ lên tiếng.
Tứ sư tỷ lập tức không phục: “Nhị sư tỷ đừng ỷ lớn hiếp bé nhé, cạnh tranh công bằng, Sáu Út muốn chọn ai thì chọn!”
“Đúng!”
“Phải thế!”
Mấy phút sau, bốn vị sư tỷ đều gửi mấy dấu chấm hỏi.
Trên thảm cỏ đồi núi, một thanh niên tuấn tú sáng sủa ngậm một cọng cỏ trong miệng, xem chatroom trong di động, khẽ nhếch môi cười. Đây là bốn sư tỷ của Ninh Vũ Phi, đều là trẻ mồ côi, được sư phụ nhận nuôi rồi cùng nhau lớn lên ở đạo quan. Người lớn nhất chỉ lớn hơn Ninh Vũ Phi chưa đầy sáu tuổi, họ xuống núi sớm hơn Ninh Vũ Phi. Nay họ đều đã chiếm lĩnh giang sơn của riêng mình ở thế tục, mỗi người đều là nhân vật lẫy lừng một phương.
Ninh Vũ Phi trở lại đạo quan, vốn định đi gặp sư phụ một lần, nhưng chỉ thấy đạo sĩ trung niên – Vương Chung.
“Chú Vương, sư phụ của cháu đâu?”
“Các cháu rời đi hết rồi, ông ấy khó tránh khỏi thương tâm. Đây là thứ ông ấy đưa cho cháu.” Vương Chung đưa cho anh một cái tay nải. Ninh Vũ Phi mở ra, bên trong là những tờ giấy màu đỏ. Ninh Vũ Phi kinh ngạc nhìn chúng, nghi ngờ vào đôi mắt của mình.
“Không sai, đó chính là bảy hôn ước, trước kia sư phụ cháu sợ cháu không kiếm được vợ nên tìm vợ giúp cháu đấy.”
“Chú Vương, xinh đẹp không?” Ninh Vũ Phi cười hỏi.
Vương Chung cạn lời. Thằng nhóc này vừa nghe có vợ là quên sư phụ, tức giận nói: “Cháu tự xem đi! Chẳng qua với tầm mắt của đạo trưởng thì chắc chắn là không thua năm sư tỷ của cháu đâu.”
“Vậy là được rồi. Cháu đi nhé.”
“Cháu không gặp sư phụ hả?”
Ninh Vũ Phi cười nói: “Cần gì phải nước mắt ròng ròng. Để sư phụ khóc thầm mấy ngày là được. Cháu đi đây!”
Chờ Ninh Vũ Phi rời khỏi cửa đạo quan, một ông lão hơn bảy mươi tuổi chạy ra, giận dữ nói: “Nghịch đồ! Tôi nuôi ong tay áo rồi! Trước khi đi cũng không biết nhìn tôi lấy một lần, tôi không thiết sống nữa!”
Vương Chung chỉ cười không nói. Ông đã quen với cuộc sống của hai thầy trò này rồi.
Ninh Vũ Phi bước lên xe lửa đi về phương xa, nhìn những cô gái xinh đẹp kia. Người ta thường nói thế gian xa hoa trụy lạc, có muôn vàn cám dỗ, cuối cùng mình cũng được kiến thức rồi.
“Ông nội, ông sao vậy? Ông tỉnh lại đi, ông nội…”
Cách Ninh Vũ Phi không xa, một giọng nói nôn nóng vang lên, hình như là có người xảy ra chuyện. Mọi người ngẩng đầu nhìn, Ninh Vũ Phi cũng đứng lên. Mặc dù anh chỉ mới 19 tuổi, nhưng vóc dáng đã cao gần 1m85, đứng lên trông rất nổi bật.