Chẳng lẽ vị chủ tịch luôn bất khả chiến bại của bọn họ không những thua mà còn bị Ninh Vũ Phi hôn sao, như vậy thì Ninh Vũ Phi kia quả thật có chút lợi hại.
Trong đầu mấy người suy nghĩ miên man, nghĩ thầm rằng tên Ninh Vũ Phi này cũng hạnh phúc quá đi, cướp nụ hôn đầu của chủ tịch.
“A… Cậu là đồ xấu xa…. Tôi không chơi với cậu nữa.”
Lúc này, Ninh Vũ Phi mới trực tiếp buông Tiêu Úc Tâm ra, xoa xoa bả vai vừa bị cắn của mình, anh vẫn nên chạy đi thì hơn.
Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, như vậy sẽ chỉ gây hại cho bản thân anh mà thôi.
Cửa vừa mở ra, Ninh Vũ Phi liền chạy nhanh như chớp.
Mấy người nghe lén lúc nãy đi vào thì thấy Tiêu Úc Tâm đang ngồi ngơ ngẩn trên sân khấu.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng, son môi đã nhạt đi, vẻ mặt tức giận, chẳng lẽ cô ấy thật sự bị Ninh Vũ Phi hôn rồi sao?
“Hội trưởng, cậu không sao chứ, không phải cậu thua Ninh Vũ Phi rồi bị cậu ta hôn đấy chứ?”
Bạn học nữ làm một vài cử chỉ hôn, Tiêu Úc Tâm đột nhiên hiểu ý cô ta, nói: "Cậu đang suy nghĩ gì vậy, cậu không thấy Ninh Vũ Phi bị tôi đánh chạy đi hay sao?"
“Thế sao son moi của cậu lại bị loạn thế kia?”
Mặt của Tiêu Úc Tâm đen sì, đẩy đầu của bạn học nữ trước mặt ra, đứng lên: “Cậu bớt suy nghĩ linh tinh đi, tiếp tục tập luyện.”
“Ồ!”
Đương nhiên là Tiêu Úc Tâm sẽ không nói ra rằng vì không đánh lại Ninh Vũ Phi nên cô ấy mới cắn anh, thế nhưng càng không giải thích thì bọn họ lại càng suy nghĩ linh tinh.
Đương nhiên là bọn họ sẽ không lắm miệng mà nói ra, thế nhưng Tiêu Úc Tâm lại là hoa khôi, nếu bị nói là bị Ninh Vũ Phi hôn thì còn mặt mũi đâu mà ra ngoài nữa chứ.
Chỉ thấy Tiêu Úc Tâm tức giận đấm bao cát, còn nói: “Tên khối kiếp, tên thối tha, nhất định sau này tôi phải đánh bại cậu…”
Ninh Vũ Phi bên này lại khá xui xẻo, khi đi vào nhà vệ sinh cởi áo ra thì phát hiện trên vai mình có hai hàng dấu răng.
May mà không bị rách da nếu không thì toi rồi, còn điều phiền phức nhất chính là chiếc áo sơ mi.
Mặt trên là vết son môi của Tiêu Úc Tâm, dùng nước vò kiểu gì cũng không sạch, son của kẻ có tiền đúng là bám lâu thật.
Thế nhưng quan trọng là đây là áo của Tần Minh Nguyệt, biết thế anh đã chẳng đi mượn, giờ thì xong rồi.
Anh giặt trong nhà vệ sinh mất một lúc lâu mà chẳng sạch nổi, cho nên đành phải ra tiệm giặt là để giặt sạch vết son môi.
Lúc này anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, nếu như để cho Tần Minh Nguyệt Minh biết được quần áo của cô ấy cho anh mượn mà bị dính vết son của người phụ nữ khác thì làm sao mà anh giải thích được, chẳng có cách nào để giải thích cả.
Sau khi trở lại biệt thự, Ninh Vũ Phi gọi cho Tần Minh Nguyệt định mời cô ấy qua ăn cơm tối.
Sau đó anh mới biết trưa hôm nay cô ấy đã rời khỏi thành phố Ngọc Trai để tới Đế Đô tham gia hội nghị ở tổng bộ.
“Anh Vũ Phi, anh về rồi à?” Đường Tố Nga cũng đã về nhà.
“Ừ, hôm nay em về sớm vậy.”
Thế nhưng Đường Tố Nga liền phát hiện ra ngay quần áo trên người của Ninh Vũ Phi có chút không đúng, cô ấy cau mày, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Anh Vũ Phi, anh đi mua quần áo mới lúc nào vậy?”
“Quần áo mới?”
Lúc này, Ninh Vũ Phi mới nhận ra rằng rằng quần áo trên người của anh có chút không đúng, giải thích: “Đây không phải là quần áo của anh, mà là của một người bạn của anh.”
“Anh mặc quần áo của người khác như vậy thì không tốt lắm đâu, thế quần áo của anh đâu, em giúp anh giặt nhé?”
“Không cần đâu, chút việc nhỏ ấy cứ để anh tự làm là được rồi.” Ninh Vũ Phi khoát tay.
Thế nhưng khi Đường Tố Nga ngồi ở bên cạnh Ninh Vũ Phi, cô ấy nghiêng người ngửi thử, hỏi: “Tôi hôm qua anh qua đêm ở ngoài, sao không nói với chúng ta một tiếng, sao quần áo này của anh lại có mùi nước hoa của phụ nữ thế?”
“Đâu có, sao lại có mùi nước hoa của phụ nữ được chứ, chắc là không cẩn thận va phải ai đó thôi?” Ninh Vũ Phi giả bộ trả lời qua loa để lừa gạt.