Ninh Vũ Phi nói: “Để tôi xem thử.”
Sau khi đổi chỗ với Tư Đồ Y Nhạn thì Ninh Vũ Phi bắt đầu đàn tấu lưu loát, khiến cho Tư Đồ Y Nhạn ở bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ.
Tại sao ca khúc mà mình phải học rất lâu mới thành thạo, còn Ninh Vũ Phi chỉ nhìn thoáng qua đã có thể đàn ra không khác là bao.
Loại thiên phú vô cùng đáng sợ này đúng là ngoài tầm với của mọi người.
Ninh Vũ Phi sau khi đàn ca khúc này một lần thì kinh ngạc hỏi: “Bản nhạc này là do ai viết vậy?”
“Được sáng tác bởi nghệ sĩ piano trứ danh Hoắc Mỹ Danh ở thành phố Ngọc Trai, đây đều là những tác phẩm gốc do chính bà ấy sáng tác, mỗi cuốn trị giá hàng trăm triệu đấy.”
“Ca khúc này có chút vấn đề, cảm thụ tiết tấu có chút không ổn, hơn nữa đây có lẽ không phải là tác phẩm gốc phải không?” Ninh Vũ Phi nói.
“Làm sao có thể được chứ, đây có sở hữu bản quyền đấy, nếu không phải là tác phẩm gốc của bà ấy thì làm sao có thể xin bản quyền chứ?” Tư Đồ Y Nhạn khó hiểu.
Sau khi lật bản nhạc trong tay, Ninh Vũ Phi cười nói: “Có lẽ là do tôi quá nghiêm túc rồi chăng, cậu có thể thử phương pháp của tôi xem, bởi vì đoạn không khớp rõ ràng này không phải bất cứ thứ gì có thể bù đắp được đâu, vì vậy chỉ có thể sửa đổi một chút bản nhạc này.”
“Vậy được thôi, tôi thử phương pháp của cậu xem sao.”
“Được đấy!”
Ninh Vũ Phi bắt đầu dạy Tư Đồ Y Nhạn làm thế nào để đàn tốt đoạn này.
Lúc này, Tề Diễm Hân đã trở về, khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi và Tư Đồ Y Nhạn nói chuyện cười đùa với nhau thì trong lòng không khỏi dâng trào lên sự khó xử.
Ninh Vũ Phi này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt vậy.
“Chị Diễm Hân, chị về rồi à?” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm! Hai người tiếp tục học piano đi, tôi đi lên nghỉ ngơi trước.”
Sau khi Tề Diễm Hân đi lên lầu thì cô ta muốn tự mình điều tra thông tin của Ninh Vũ Phi một lần nữa.
“Vũ Phi, rốt cuộc cậu làm như thế nào mà có được thiên phú như vậy thế?” Tư Đồ Y Nhạn hỏi.
Ninh Vũ Phi cười và nói: “Cậu cũng đã nói là thiên phú rồi thì tôi còn có thể giải thích gì nữa chứ, không sao đâu, thực ra thì tôi không khuyến khích cậu luyện tập theo phương pháp này của tôi đâu vì dù sao thứ mà mọi người kiểm tra chính là thứ mà giáo viên đã dạy cho.”
“Thôi đi, âm luật này tôi đã tập luyện cả buổi chiều rồi mà cũng không học được, ngày mai tôi đến gặp giáo viên của tôi và hỏi xem.”
“Được đấy!”
Tư Đồ Y Nhạn đàn các ca khúc khác và Ninh Vũ Phi cũng chơi vài bài, hoặc là cả hai người đàn cùng nhau.
Trong phòng khách đều ngập tràn tiếng nhạc du dương cùng tiếng cười vui vẻ.
Bất giác đã đến tối, sau khi dùng bữa xong thì Ninh Vũ Phi đi ra ngoài, chuẩn bị đến nhà hàng Tụ Tiên xem Tô Điềm như thế nào, cũng lâu rồi không đến gặp cô ấy.
Sau khi bắt xe đến nhà hạng Tụ Tiên thì Ninh Vũ Phi bắt gặp Tô Điềm, đột nhiên bước đến trước quầy và nói: “Alo?”
Tô Điềm mặc đồng phục và đang kết sổ, kết quả lại bị Ninh Vũ Phi hù doạ như vậy, suýt chút nữa đã không ghi trên sổ sách.
“Vũ Phi, cậu đến thì đến chứ tại sao lại còn làm tôi giật mình chứ?” Tô Điềm nói.
“Xin lỗi, tôi thấy cậu nghiêm túc quá, sao rồi, gần đây khá bận rộn nhỉ, lần trước tại sao lại xin nghỉ vậy?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Ôi, không có gì cả, chỉ là mẹ tôi bị bệnh nên phải đến bệnh viện chăm sóc bà ấy mà thôi, bây giờ đã ra viện và về nhà nghỉ ngơi rồi, không sao cả.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi!”
Tô Điềm nhìn phía sau lưng của Ninh Vũ Phi rồi kinh ngạc hỏi: “Vũ Phi, cậu đến đây một mình à?”
“Ừm, đến đây thăm cậu.”