Liễu Việt Yến thản nhiên nói: “Minh Nguyệt, thu hồi mấy thứ kia đi, từ nay về sau cắt đứt quan hệ hợp tác với Chu thị, cảnh cáo những công ty khác, nếu dám cả gan hợp tác với Chu thị thì sẽ bị Hằng Vũ đả kích, đây là trừng phạt vì đã làm nhục tiểu sư đệ của tôi.”
“Vâng.”
Nghe vậy, Chu Chính Nam phun ra một búng máu, hôn mê bất tỉnh.
Trong biệt thự xa hoa.
Liễu Việt Yến kéo Ninh Vũ Phi đi vào, gương mặt xinh đẹp không giấu nổi sự vui sướng.
“Nhị sư tỷ, sao chị lại tới đây?”
“Tiểu sư đệ xuống núi, sao chị lại không đến chứ? Sao? Chị tới sớm hơn mấy con bé kia đúng không?” Liễu Việt Yến nhéo má Ninh Vũ Phi: “Tiểu sư đệ của chị bảnh trai quá đi!”
“Ui cha, nhéo nữa bị hủy dung đấy.” Ninh Vũ Phi kêu la.
Hai chị em gặp mặt, chẳng mấy chốc lại cùng nhau đùa giỡn, giống như năm đó. Trong lúc chơi đùa, hai người không cẩn thận ngã xuống sàn nhà, Liễu Việt Yến vừa lúc ngã vào lòng Ninh Vũ Phi. Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Việt Yến nhanh chóng đứng dậy, lại nhéo má Ninh Vũ Phi thầm oán: “Được lắm tiểu sư đệ, sao em dám lén lút ăn bớt của chị hả?”
“Oan cho em quá! Em thật sự không cố ý đâu! Em chỉ cố tình thôi!”
“Thằng nhóc thối tha này, muốn chị nói cho các sư tỷ khác chứ gì?” Liễu Việt Yến nói.
“Có sao đâu mà.”
“Đừng chạy! Chờ chị xử lý chú mày như trước kia!”
Nhất thời, phòng khách tràn ngập tiếng cười sung sướng sau lâu năm mới gặp lại.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự khác có mấy người đang đứng, một ông lão nằm trên giường, thái độ không phối hợp. Người đàn ông trung niên khuyên nhủ: “Ba, ba thành thật khám bệnh đi.”
“Ba đã bảo ba rất khỏe rồi mà, không sao đâu, mấy đứa bay…”
Ông lão này chính là Giang Hoằng Thiên, người được Ninh Vũ Phi cứu trên tàu tốc hành, người sáng lập doanh nghiệp đứng đầu của thành phố Ngọc Trai.
Sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Bệnh tình của cha ngài đã có chuyển biến tốt, tế bào ung thư không còn khuếch tán nữa.”
“Tuyệt quá!” Người nhà họ Giang rất kích động.
Bác sĩ nói với Giang Trấn Hải: “Chỉ có thể nói thế gian này thực sự có cao nhân. Người đã cứu cha ngài trên tàu tốc hành chắc chắn là một vị thần y, nếu tìm được người đó thì có lẽ sẽ cứu được ông ấy.”
“Vâng!”
Sau khi bác sĩ rời đi, Giang Trấn Hải lập tức kéo con gái Giang Vị Noãn lại hỏi: “Con gái, con thật sự không biết người đó hả?”
“Con thật sự không biết mà. Lúc con muốn tìm thì đã không thấy anh ấy đâu.” Giang Vị Noãn đáp.
“Hầy, báo cho mọi người, cần phải tìm được vị thần y này.”
“Vâng!”
Hôm sau, Liễu Việt Yến mặc áo ngủ bằng lụa đi ra, vừa lúc thấy Ninh Vũ Phi đang nhìn mình chằm chằm.
“Sáu Út, càng ngày càng to gan đấy nhỉ, không sợ sư tỷ nữa mà dám nhìn thẳng luôn hả?” Liễu Việt Yến mỉm cười nói.
“Sư tỷ xinh đẹp như vậy, em thích còn không kịp, sao lại sợ chứ.”
Nghe vậy, Liễu Việt Yến trợn trắng mắt, ngồi trên ghế chuẩn bị ăn sáng, nói: “Sáu Út, em học kinh doanh với chị nhé?”