Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sợ cái gì chứ, chỉ là một trận đấu thôi mà.” Ninh Vũ Phi tỏ vẻ không sao cả.



Quả nhiên, bởi vì là thi đấu hai người trong thời gian nửa trận nên hai người có thể trạng tốt nhất là một trung phong và anh chàng da đen kia đã được chọn.



“Hùng Đạo Hưng và Somalia, hai người các cậu mà thua thì cút luôn đi.” Huấn luyện viên Lý nói.



Somalia nhìn Ninh Vũ Phi tay nhỏ chân nhỏ liền cười trào phúng, tuy là thể trạng của Trần Thành Hạo trông cũng ra hình ra dáng, nhưng còn chưa được gọi là một anh chàng cao to.




Không có việc gì lại thích đi uống rượu giả, làm cho cái bụng bia cũng lòi ra hết rồi.



Sau khi trọng tài có mặt, Somalia trực tiếp ném bóng cho Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo, ra hiệu cho họ đánh phát bóng đầu tiên.



“Vậy thì chúng tôi cũng không khách khí.” Ninh Vũ Phi ném bóng vào tay Trần Thành Hạo.



Hai đấu hai vốn Trần Thành Hạo không có gì phải sợ, cứ chơi hết mình là được, nhưng phát bóng đầu tiên cậu ta vẫn truyền cho Ninh Vũ Phi.



“Đánh phủ đầu bọn họ đi.” Trần Thành Hạo cười nói.





Ninh Vũ Phi giơ tay đập bóng xuống, ăn một cú ba điểm, vẫn giống như trước kia.



Cũng không phải là Ninh Vũ Phi thích dùng chiêu ba điểm vào rổ để trấn áp người khác, chỉ vì lần nào đối thủ cũng cho anh cơ hội ăn cú ba điểm, anh mà không tận dụng thì chẳng phải quá có lỗi với đối thủ sao.



Huấn luyện viên Lý phẫn nộ hô lên: “Hai người làm gì vậy? Đớp phải c*t đấy hả? Ép xuống, đừng để cho cậu ta ăn cú ba điểm.”



Màn thể hiện của Ninh Vũ Phi ở khoa Toán học, đám người trong câu lạc bộ bóng rổ bọn họ không hề chú ý tới, bởi vậy không hề biết đến năng lực ném rổ đáng sợ của anh.



Đôi mắt Đỗ Đức Mạnh khẽ nheo lại, những người khác đều khinh thường không chú ý đến các trận đấu của Ninh Vũ Phi ở khoa của anh, tuy cậu ta cũng bỏ lỡ không kịp xem nhưng đã tìm đến xem được trận chung kết cuối cùng của khoa Toán học.



Lúc này mới thực sự làm cho người ta phải bội phục, ở nửa trước của trận đấu Ninh Vũ Phi đã có ba phần kinh người rồi, nhưng đến nửa sau trận thì đã thành trận đấu của riêng anh.



Bởi vậy huấn luyện viên Lý chỉ biết là Ninh Vũ Phi ném rổ rất tốt, nhưng không biết rõ khả năng khống chế bóng, khả năng tiến công và nhịp điệu đi bóng của anh khủng bố thế nào.



Chỉ cần Ninh Vũ Phi muốn nắm giữ nhịp độ trận đấu thì ai cũng không ngăn cản nổi.



“Thành Hạo, cậu đánh một cú đi.”



Ninh Vũ Phi ném quả bóng đã tóm được cho Trần Thành Hạo, cũng không thể để một mình cậu ghi điểm hết chứ.



“Được!” Khả năng đánh trả của Trần Thành Hạo không kém, hoàn toàn đủ khả năng, nhưng chỉ có điều thể lực của cậu ta thế nào cũng không theo kịp tiết tấu.



Somalia và Hùng Đạo Hưng lấy được bóng thì sẽ tấn công mãnh liệt, còn Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo lại chơi rất đơn giản.



Khiến cho mặt của huấn luyện viên Lý đều đỏ bừng vì tức giận, anh ta giận dữ mắng mỏ: “Hai người các cậu đánh có lực hơn một chút đi, đánh gì mà như hai thằng đàn bà vậy.”



Hai người bọn họ khóc không ra nước mắt, ai không muốn chơi sung hơn nữa chứ, nhưng mà Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo căn bản không chơi nghiêm túc, bọn họ chơi không hề dồn sức.



Đó cũng là một loại tiết tấu trận đấu, hai người bọn họ đã sớm bị Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo dắt mũi chạy theo rồi.



Cứ như vậy cho đến khi tỉ số là bốn đều.



Somalia có phần tức giận, cầm bóng trực tiếp xông tới, đột phá lên từ phía sau Trần Thành Hạo rồi trực tiếp nhảy lên, muốn đập thật mạnh bóng vào rổ.



Mà Ninh Vũ Phi chỉ né tránh, không lấy cứng đối cứng.



“Vũ Phi, tự cậu kết thúc trận đấu đi, tôi không muốn chơi nữa.” Trần Thành Hạo chống nạnh thở hổn hển từng hơi.



“Được rồi!”



Ninh Vũ Phi lùi về phía sau một bước, bóng đã đi vào rổ, anh xông lên chặn quả bóng cuối cùng lại, giành lấy thắng lợi trước.



Hai người bọn họ hoàn toàn không theo kịp Ninh Vũ Phi, dù là tốc độ tay đưa lên ném rổ hay là đập bóng qua người thì họ đều không thể tranh bóng nổi.



Bốp.



Huấn luyện viên Lý hung hăng ném bảng theo dõi kết quả xuống đất, giận dữ trách mắng: “Thằng bỏ đi, hai thằng bỏ đi, mau cút cho tôi!”



“Vậy thì, huấn luyện viên Lý à, thầy thua rồi, người nên cút phải là thầy mới đúng chứ nhỉ?” Trần Thành Hạo nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK