"Cái này tôi cũng không rõ, bây giờ chúng ta có nên phái người đi ứng tiếp anh ta một chút không?"
Sau khi Mã Văn Bưu suy nghĩ một lát, nói: "Tôi hỏi xem Ngũ gia định nói thế nào đã."
Sau đó đi đến bên hồ, Ngũ gia đang đi câu cá, sau khi nhận ra Mã Văn Bưu, thản nhiên nói: "Có phải là lại xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Ngũ Gia, Hổ Tứ bị cảnh sát đuổi theo, chúng ta có cần đi tiếp ứng không?" Mã Văn Bưu nói.
"Ừ, bại lộ thì không cần phải trở về nữa, phái người đi giải quyết đi."
"Nhưng mà, anh ta là học trò mà ông hài lòng nhất?"
Bởi Hổ Tứ là đồ đệ của ông Long Ngũ, cũng là một người võ công căn bản rất tốt, thật không ngờ rằng ông Long Ngũ không có bất kỳ tình cảm nào.
"Đệ tử không còn nữa thì chỉ cần đi tìm là xong, đi đi!"ông Long Ngũ nhàn nhạt nói.
Lúc đang nói những lời này, giống như không phải quyết định tính mạng của một người, hay là đang quyết định một sinh mạng của súc sinh, mà có thể thấy rằng ông ấy không có bất kỳ tình cảm gì.
Mã Văn Bưu nói: "Rõ, tôi sẽ đích thân đi."
...
Lúc này, vùng ngoại ô thành phố phía Đông, cuộc đua xe vẫn còn tiếp tục.
Ninh Vũ Phi không ngừng xông lên, thế nhưng mỗi lần xông lên đều bị đối phương chặn lại, mù quáng đâm vào nhau chỉ có kết cục xe hư người chết.
"Chị sĩ quan cảnh sát, cô nghĩ cách đi, dầu trong xe đã không đủ nữa rồi, nhiều lắm chỉ chạy được 5km nữa thôi." Ninh Vũ Phi nói.
Lăng Bảo Châu lấy ra khẩu súng lục của mình, cái đoạn đường này một khi mất dấu sẽ không có cách nào bắt được hung thủ, cho nên dù đối phương chết cũng phải bắt được.
Hạ cửa sổ xuống, Lăng Bảo Châu chui ra nửa người, híp mắt nổ súng về phía trước.
"Ầm!!!"
Đùng!
Một phát súng bắn trúng kính phía sau.
"Chết tiệt!" Hung thủ mắng to.
"Ninh Vũ Phi, cậu lái xe nhanh hơn chút nữa, chúng ta nhất định phải chặn anh ta lại." Lăng Bảo Châu nói rằng.
"Được, giao cho tôi!"
Ninh Vũ Phi cũng mặc kệ dầu không còn bao nhiêu, giờ mà buông tay một cái là xong.
Rầm!!!
Sau đó liền tăng tốc một lần nữa, Lăng Bảo Châu nhằm ngay ở phía trước, mạnh bạo nổ súng.
"Ầm!!!"
Đạn bỗng bắn trúng vào lốp xe, khiến chiếc xe chạy xiêu vẹo, không cân đối, lăn ở trên đường theo quán tính, trực tiếp đâm vào hàng rào phía trên.
Hàng rào bảo vệ hoàn toàn không có cách nào chống được lực này, chiếc xe trực tiếp rơi xuống vách núi.
Kít --
Ninh Vũ Phi đạp phanh xe, Lăng Bảo Châu mau chóng khập khiễng bước qua.
"A, cao như vậy chắc là chết ngỏm rồi chứ?" Ninh Vũ Phi hỏi.
"Sống thì phải thấy người mà chết phải nhìn thấy xác, chúng ta xuống đó xem đã."
"Chân của cô có thể đi được không?"
"Không sao!"
Hai người đi dọc theo phía bên kia, nơi không quá dốc thì nhìn thấy có người từ độ cao 100m rơi xuống.
"Chà chà chà, chiếc xe này cũng thật là cứng mà, rơi cao vậy mà cũng không có biến dạng." Ninh Vũ Phi tấm tắc lấy làm lạ.
"Cậu ở đây đợi nhé!"
Lăng Bảo châu cảnh giác cao đi tới, nhìn toàn bộ không gian bên trong, không có người.
"Chị sĩ quan cảnh sát, anh ta trốn rồi." Ninh Vũ Phi nói.
"Phí lời, tôi cũng đâu phải là người mù, anh ta không ở bên trong."
"Không phải, ý của tôi là anh ta chạy về phía đằng kia rồi, ven đường còn có vết máu đây này."
Nghe vậy, Lăng Bảo Châu đi nhanh đến chỗ Ninh Vũ Phi chỉ, trên đất có vết chân cùng vết máu, rất mới, nói cách khác vừa mới rời khỏi đây không lâu.
"Đuổi theo!"
"Cẩn thận!" Ninh Vũ Phi theo ở phía sau.