Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18


Lệ Khinh Thiền cười quyến rũ, kêu người mang tiền mặt tới cho Ninh Vũ Phi. Ninh Vũ Phi cầm tiền nói: “Vừa rồi chúng mày làm hỏng đồ đạc trong nhà Lưu Lập Quốc, mày biết làm gì rồi chứ?”


“Biết biết, tôi nhất định sẽ chuẩn bị lễ trọng, đích thân đi nói xin lỗi.”


Ninh Vũ Phi không nói gì nữa. Những tên này chỉ là một đám du côn mà thôi, giải quyết là được rồi, không cần phải đổ máu.


“Sáu Út, chúng ta đi thôi.”


“Vâng.”


Lệ Khinh Thiền ôm cánh tay Ninh Vũ Phi, hai người cùng ngồi vào một chiếc Hummer, ngênh ngang rời đi.


Trong xe, Ninh Vũ Phi quan sát Lệ Khinh Thiền: “Sư tỷ, mới sáu năm không gặp, chị đã thành tướng quân rồi à?”


“Đúng vậy, cho nên chị mới kêu em cùng nhập ngũ. Thế nào?” Lệ Khinh Thiền hỏi “Nhị sư tỷ đã thu xếp vị trí đặc chiêu cho em ở đại học Long Diệu rồi, em vẫn ở lại thành phố Ngọc Trai đi học thì tốt hơn.”


“Hừ, bị nhị sư tỷ của em nhanh chân giành trước rồi. Tức quá!” Lệ Khinh Thiền phồng má ghen tỵ: “Sư đệ, chúng ta đi ăn ngon đi.”


“Em định về nhà chú Lưu trước, mặc dù chuyện này đã giải quyết rồi, nhưng nếu không báo cho họ thì họ sẽ lo lắng.”


“Được rồi, chị sẽ đi cùng em.”


Hai người tới nhà Lưu Lập Quốc, Ninh Vũ Phi gõ cửa. Lưu Lập Quốc mở cửa, vui sướng hỏi: “Vũ Phi, cháu đã về rồi à?”


“Cháu về chào tạm biệt chú.”


“Vào nhà đi.”


Vừa vào nhà, đúng lúc thấy mẹ con Trần Ngọc Thủy cũng ở nhà, Ninh Vũ Phi thấy cửa sổ thủy tinh bị đập vỡ, còn có chai rượu vỡ toang.


Thấy Ninh Vũ Phi trở lại, Lưu Hà Đình nói: “Cậu còn tới đây làm gì? Rước phiền phức cho chúng tôi còn chưa đủ hả?”


“Ninh Vũ Phi, tôi van cậu rời khỏi nhà chúng tôi được không?” Trần Ngọc Thủy lại bật khóc. Bởi vì Ninh Vũ Phi vừa đi không lâu thì Chó Đen đã kêu người trả thù nhà Lưu Lập Quốc, chai rượu là do chúng ném vào.


“Xin lỗi, nhưng cháu không muốn thấy mọi người bị đánh.” Ninh Vũ Phi nói.


“Không sao đâu cháu, chuyện đã qua rồi, cho dù cháu không ngăn cản thì nhà chú cũng bị trả thù. Cháu ngồi đi.” Lưu Lập Quốc chưa bao giờ trách Ninh Vũ Phi, chỉ trách mình không có năng lực mà thôi.


“Không được, cháu đến để báo với chú là sau này sẽ không có người tới đòi nợ nhà chú nữa đâu, cháu đã giải quyết chuyện này rồi.” Ninh Vũ Phi nói.


Nghe vậy, Lưu Hà Đình cười khinh bỉ: “Chỉ bằng cậu mà còn đòi giải quyết ư? Dùng nắm đấm của cậu hả? Nếu không phải tại cậu thì nhà tôi sẽ bị họ trả thù sao?”


“Câm mồm!” Lưu Lập Quốc quát.


“Chuyện này đúng là trách cháu. Tạm thời như thế đi.” Ninh Vũ Phi cảm thấy không có gì đáng nói nên cũng chuẩn bị rời đi.


“Vũ Phi, cháu định đi đâu?”


“Chú Lưu, cháu vẫn ở thành phố Ngọc Trai, cháu đi học ở đại học Long Diệu.”


Lưu Lập Quốc giữ Ninh Vũ Phi lại: “Cháu đi học ở đại học Long Diệu ư?”


“Đúng vậy. Mặc dù đã khai giảng, nhưng cháu là sinh viên đặc chiêu nên chuẩn bị ngày mai sẽ đi học.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK