Ninh Vũ Phi vuốt mũi một cái, gật đầu: “Vâng, cháu nhất định sẽ không khách sáo đâu.”
Lúc này, điện thoại di động trong túi của Ninh Vũ Phi vang lên, anh rút điện thoại ra nghe: “Chú Lưu, có chuyện gì vậy ạ?”
Sau khi nghe Lưu Lập Quốc nói xong, Ninh Vũ Phi cau mày, nói: “Vâng, cháu lập tức tới liền.”
Trần Thành Hạo thấy bộ dáng gấp gáp của Ninh Vũ Phi, không hiểu hỏi: “Sao vậy, sắc mặt sao không tốt thế?”
“Tạm thời có việc, thay tôi nói một tiếng với ba mẹ cậu.”
“Gấp như vậy sao, tôi cũng đi.”
“Được!”
Trần Thành Hạo đi vào trong bếp nói với ba mẹ một tiếng, sau đó lập tức cùng Ninh Vũ Phi bắt xe.
“Bác tài, đi đến bệnh viện đứng đầu thành phố!”
Trần Thành Hạo hỏi: “Ninh Vũ Phi, có chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Lưu Hà Đình gặp chuyện rồi.”
“Gì? Lưu Hà Đình? Cái người phụ nữ hám giàu đấy hả?” Trần Thành Hạo thật sự muốn nói một câu: đáng đời.
Ninh Vũ Phi nói: “Lưu Hà Đình mặc dù hám tiền, nhưng ba mẹ cô ta rất tốt, vì vậy tôi phải đến xem tình hình một chút.”
“Ừ!”
Nửa tiếng sau, hai người đi vào trong bệnh viện, đến phòng bệnh trong khu nội trú.
Mở cửa bước vào, Ninh Vũ Phi nhìn thấy Lưu Hà Đình đang nằm trên giường bệnh, còn đeo ống thở oxy, trên mặt và cánh tay đều là vết thương.
“Tiểu Phi, cháu đến rồi à?” Lưu Lập Quốc hai mắt đỏ hoe.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
“Đình Đình bị tên bạn trai giàu có đánh, cấp cứu rất lâu mới cứu lại được, bây giờ…Chú dì cũng không biết phải làm như nào, mới gọi cháu đến giúp đưa ra cho cô chú một ý kiến.”
“Để cháu kiểm tra một chút trước đã.”
Ninh Vũ Phi đi đến, lật mí mắt của Lưu Đình Đình ra, thấy bên trong đều là tơ máu, còn có máu đông.
Hầu hết các mô da trên đầu đều đột ngột rơi xuống, rõ ràng là bị Chu Đống giật ra.
Vết thương trên người, nông có sâu có, dài có ngắn có, là do thắt lưng của đàn ông tạo thành.
Mấy cái này có thể nói là vết thương bên ngoài, nhưng cũng không phải vết thương nghiêm trọng, hôn mê mới là điểm quan trọng.
Ninh Vũ Phi muốn nâng đầu Lưu Hà Đình lên xem một chút.
Trần Ngọc Thủy đang khóc thút thít chặn lại nói: “Cậu muốn làm gì? Đừng có sờ loạn vào con gái tôi!”
“Dì, cháu phải xem vết thương chính của Lưu Hà Đình ở chỗ nào, thì mới có cách cứu chữa được chứ?”
“Xin cậu, con gái tôi đã như vậy rồi, cậu đừng giày vò nó thêm nữa.” Trần Ngọc Thủy khóc ròng nói.
Như thế, Ninh Vũ Phàm cũng chỉ đành hạ tay xuống, có thể hiểu được tâm trạng của một người mẹ là Trần Ngọc Thủy lúc này.
Sau đó quay sang nói với Lưu Lập Quốc: “Vết thương chính ở phần đầu, chắc là xuất huyết não, chú dì đã chụp chiếu cho cô ấy chưa?”
“Đây, đây chính là những gì bác sĩ nói.”
Lưu Lập Quốc đem phim chụp lấy ra, gấp gáp nói cho Ninh Vũ Phi nghe: “Bác sĩ nói, vết thương chính của Đình Đình là bị một cú đánh mạnh vào phần đầu, dẫn đến xuất huyết não. Bây giờ làm phẫu thuật này rất khó, phải thuê bác sĩ giáo sư nước ngoài giá cao mới có thể chắc chắn được, cho nên chú muốn vay tiền cháu tiểu Phi, sau này chú làm trâu làm ngựa…”
“Bây giờ đừng nói mấy lời này nữa, đợi lát nữa rồi hãy nói!”
Ninh Vũ Phi cẩn thận xem xét phim chụp, sau đó nói: “Chú, chú gọi bác sĩ phụ trách vào đây, cháu có chút việc cần hỏi.”
“Được, cháu chờ một lát!”
Trần Thành Hạo đi đến, nhỏ giọng hỏi: “Ninh Vũ Phi, thế nào rồi?”
“Rất khó giải quyết, rất tồi tệ.”
“Vậy phải làm sao, bác sĩ trong nước đều không làm được.”