Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Vũ Phi mỉm cười với hai người ở đây, đổi lại là sự khinh thường của bọn họ.



Bởi vì Ninh Vũ Phi trắng trẻo hồng hào, giống như một thư sinh mặt trắng ở thời cổ đại, ở thời đại này, người như vậy không phải là thư sinh, mà là một tên mặt trắng, chuyên môn ăn bám phụ nữ.



Trong mắt bọn họ Ninh Vũ Phi chính là một kẻ ăn bám như vậy, nên lập tức khinh thường anh.




Mục tiêu của họ tối nay là Vân Liên, dù gì thì Vân Liên cũng là một nữ lão đại trên đường, còn là một cao thủ tầng lớp ám kình.



Chừng ba mươi phút sau, một người mang một ông lão mắt nhỏ bước vào, râu ria hai bên xồm xoàm, đôi mắt như chuột.



“Người này có lẽ là hội trưởng của Hắc Giao hội, đúng không?” Ninh Vũ Phi lẩm bẩm trong lòng.



Sau khi ngồi xuống, ông lão nhìn thấy trên bàn không có trà, liền nói: “Trần Minh Long, bên kia dù sao cũng là hội trưởng của Thiên Hội, tại sao còn không có lấy một bình trà ngon? Đó không phải tỏ ra rằng Hắc Giao Hội chúng ta rất keo kiệt sao?”





“Sư phụ, bây giờ con sẽ đi gay.”



“Được rồi, tôi tin rằng hội trưởng Vân, cô ấy cũng không thích uống trà đâu.”



Vân Liên nói: “Ông không phải là hội trưởng của Hắc Giao Hội, các người có ý gì? Tôi đích thân tới vậy mà hội trưởng của các người lại hèn nhát không dám đến gặp mắt sao?”



“Ha ha… Chủ tịch Vân không cần tức giận, đó là vì hội trưởng của chúng tôi gần đây bị cảm nặng nên không thể đích thân đến, nhưng tôi với tư cách là sư phụ của Hắc Giao Hội, vẫn có năng lực đại diện cho Hắc Giao Hội.” Sư phụ Hồ vuốt bộ ria mép nhỏ. Ra chương nhanh nhất tại [ ТRUМTRUYE N. м E ]



“Sinh bệnh mà còn lo lắng đến lợi ích, không hổ danh là hội trưởng, vậy đừng nói nhảm nữa, các người muốn như thế nào mới buông tha cho ba của tôi?”



Vân Liên đi thẳng vào vấn đề, hiện giờ bản thân đang ở thế bị động, không cần phải hỏi han ân cần với đối phương.



“Nếu như Chủ tịch Vân đã nói như vậy, vậy tôi sẽ nói rõ, rất đơn giản thôi...” Sư phụ Hồ hơi nheo mắt lại: “Chỉ cần Chủ tịch Vân giúp chúng tôi kinh doanh ở thành phố Ngọc Trai là được.”



Nghe vậy, Vân Liên lập tức cười chế giễu: “Ý của các người có phải là muốn lấy được một mảnh của thành phố Ngọc Trai, nhưng các người dùng sai phương pháp rồi, ông cho rằng tôi sẽ đồng ý, mở cửa lớn dẫn sói vào nhà sao?”



Thực tế Hắc Giao Hội chọn Vân Liên là đối tượng thương lượng, một phần là vì nguyên nhân nhà Âu Dương đã bị tiêu diệt.



Họ không thể thông qua lãnh thổ của Thiên Hội, suy cho cùng, con đường tốt nhất và an toàn nhất là vận chuyển đường biển, Thiên Hội ở khu phía Đông đang phụ trách các đầu tàu lớn nhỏ ở tầng bảy thành phố Ngọc Trai, mà khu phía Đông cũng là nơi thịnh vượng, đông dân rất của thành phố Ngọc Trai.



Nếu như có thể thành lập doanh nghiệp của riêng mình ở khu phía Đông, vậy thì chắc chắn sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền, không thua gì thành phố Thạch Anh.



“Không thể nói như vậy, khi chúng tôi đến thành phố Ngọc Trai làm kinh doanh, đương nhiên cũng phải nhìn sắc mặt hội trưởng Vân, giá cả tất nhiên hy vọng có thể thương lượng, không phải sao?” Sư phụ Hồ không vội vàng, chậm rãi nói.



“Vậy sư phụ Hồ cho rằng tôi là phận nữ nhi, không thể chơi qua các vị sư phụ sao?” Vân Liên chế giễu.



Đây không phải là lý do tại bản thân không đồng ý. Người của Hắc Giao hội tiến vào khu phía Đông thành lập cơ sở kinh doanh của mình thì chẳng khác gì lá rụng bén rễ, trong giai đoạn đầu có lẽ còn có thể an phận thủ thường, giữ quy tắc chung sống hòa bình với mình.



Nhưng còn giai đoạn sau, suy cho cùng thì việc làm ăn của Hắc Giao Hội có thể nói không phải là hoạt động kinh doanh hợp pháp, còn có một bộ phần kinh doanh không để cho người khác thấy.



Kẻ ngốc cũng biết rằng loại hình kinh doanh thu được lợi nhuận khổng lồ này không phải là thứ mà các ngành khác có thể so sánh được, theo thời gian sẽ phát triển dần dần, Hắc Giao Hội còn có thể hợp tác với Thiên Hội mới lạ.



Thiên Hội lại có thể đếm tiền mà không cần làm gì cả, ai mà sẵn sàng đưa một nửa số tiền của mình cho người khác?



Không sợ những tên côn đồ này chỉ biết đánh nhau, mà e rằng những ông chủ lớn kinh doanh mà không từ một thủ đoạn nào, chúng còn tàn nhẫn và độc ác hơn những người làm ăn buôn bán kia.



Vân Liên đang suy nghĩ chính là ngày này, Hắc Giao hội thật sự an phận thủ thường làm ăn, thì bản thân còn có thể thương lượng, nhưng bởi vì rất rõ đối phương không an phận thủ thường, cho nên mới không đồng ý.



Lần trước chỉ là có một bộ phận người muốn Thiên Hội bị tiêu diệt, chứ chưa nói đến việc bọn họ muốn thiết lập thế lực trên lãnh thổ của chính mình.



Lúc đó đối phương thực sự muốn động tay, Vân Liên sẽ không có biện pháp nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK