“Không xuống chúng nó đập xe thì sao? Xe này đẹp thế, tôi không nỡ đâu.”
Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng xuống xe, nhưng Tư Đồ Y Nhạn cũng xuống cùng.
“Oắt con, coi như mày giỏi, chúng ta vào ngõ hẻm kia tán gẫu.” Gã đầu trọc khoác tay lên vai Ninh Vũ Phi, cười lạnh dẫn anh vào ngõ hẻm, chỉ để lại một người canh chừng Trần Thành Hạo với Tư Đồ Y Nhạn, để tránh họ báo cảnh sát dẫn tới phiền toái không cần thiết.
“Ninh Vũ Phi là bạn của cậu mà, cậu nghĩ cách đi!” Tư Đồ Y Nhạn sốt ruột nói.
Trần Thành Hạo thảm thiết: “Hoa khôi à, tôi… tôi chỉ là sinh viên thôi, sao là đối thủ của đại ca giang hồ chứ?”
“Hừ! Đồ nhát chết! Cậu không đi thì tôi tự đi!”
“Đừng! Để tôi đi!”
Trần Thành Hạo nhìn tên du côn trước mặt, lấy thuốc lá ra cúi đầu khom lưng cười nói: “Đại… Đại ca, hút điếu thuốc không?”
“Chà, mày cũng hiểu chuyện đấy.” Tên du côn nhận thuốc lá, sung sướng hút thuốc.
Trần Thành Hạo nhìn chung quanh, bỗng kêu lên: “Cảnh sát?”
Tiếng kêu này khiến tên du côn hoảng sợ, phản xạ xoay người nhìn, nhưng làm gì có cảnh sát?
“Mày dám lừa tao hả?”
“Đi chết đi mày!” Trần Thành Hạo nổi dũng khí đá lên eo tên du côn.
“Á!” Tên du côn lập tức ngã xuống ôm eo mình, không phải là Trần Thành Hạo đủ khỏe, mà là eo của tên du côn không được.
“Á!” Lúc này, trong con hẻm cũng truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Trần Thành Hạo nhặt gậy sắt của tên du côn, nổi giận gầm lên thêm can đảm cho mình, xông vào hẻm. Tư Đồ Y Nhạn cũng chạy vào, lỡ Ninh Vũ Phi bị đánh thì sao? Nhưng hai người vừa vào thì trợn tròn mắt, chỉ thấy Ninh Vũ Phi vẫn đứng yên ở đó, hai tên kia một tên quỳ xuống ôm bụng, gương mặt vặn vẹo, tên khác ôm cánh tay ngồi trong góc, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ.
Cục diện này vừa thấy đã biết tiếng kêu vừa rồi không phải là của Ninh Vũ Phi, mà là hai tên kia. Tư Đồ Y Nhạn đi tới kéo tay Ninh Vũ Phi, quan tâm hỏi: “Ninh Vũ Phi, anh không sao chứ? Anh có bị thương không?”
“Không, chúng ta đi thôi.” Ninh Vũ Phi cười khẽ, kéo tay Tư Đồ Y Nhạn đi ra ngoài, vỗ lên lưng Trần Thành Hạo đang sững sờ: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
“Ờ… Ờ.” Trần Thành Hạo vội ném gật sắt xuống, đi theo sau lưng Ninh Vũ Phi, ba người lái xe rời đi.
Trên xe, Ninh Vũ Phi bị truy vấn chuyện vừa rồi, Trần Thành Hạo càng kích động.
“Được rồi được rồi, chuyên tâm lái xe đi, tôi còn chưa làm gì thì chúng nó đã tự ngã ấy chứ.”
Ánh mắt Tư Đồ Y Nhạn lóe lên, thầm nghĩ xem ra cha mình nói đúng, Ninh Vũ Phi thật sự không phải là người đơn giản, có thể đánh lại hai người còn to con hơn mình.
Cuối cùng cũng tới trung tâm thương mại. Trần Thành Hạo tìm chỗ đỗ xe. Hai người xuống xe, Tư Đồ Y Nhạn kéo Ninh Vũ Phi nói: “Ninh Vũ Phi, lát nữa tôi mua mấy món quần áo cho anh nhé?”
“Không được đâu, chúng ta mới quen nhau thôi mà.” Ninh Vũ Phi ngượng ngùng sờ mũi.
Trần Thành Hạo kinh hãi, đường đường là hoa khôi nữ thần lại chủ động mua quần áo cho Ninh Vũ Phi, thử hỏi ai có đãi ngộ này?