Âu Dương Chấn Hùng nói: "Chuyện này tôi giao cho cậu làm, còn có chuyện của Điền Hương Ly thì xử lý tốt một chút. Tôi không muốn cảnh sát phát hiện ra bất cứ điều gì."
"Vâng!"
Người quản gia hỏi: "Ông chủ, vậy còn chuyện của cậu chủ làm sao bây giờ? Việc này hết sức nghiêm trọng. Nếu như sau này nhà họ Âu Dương không có người thừa kế thì làm thế nào?"
"Xem tình hình thế nào, trước tiên tôi muốn xem xem rốt cuộc Ninh Vũ Phi kia có bản lĩnh gì, ra ngoài đi."
"Vâng!"
...
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Tư Đồ Y Nhạn đã khá lên rất nhiều.
Hôm nay Ninh Vũ Phi không đi học, anh cùng Tư Đồ Y Nhạn nghỉ ngơi một ngày, Giang Vị Noãn và Đường Tố Nga cũng không rời đi.
Đúng lúc hôm nay trời nắng rất to, mọi người tranh thủ quét dọn phòng.
Lăng Bảo Châu lại không rảnh rỗi như vậy mà phải tiếp tục đi làm. Dù sao, chuyện tối hôm qua vẫn cần cô ta gửi bản báo cáo kết thúc vụ án.
"Thực ra thì tôi không có vấn đề gì, mọi người không cần chăm sóc tôi." Tư Đồ Y Nhạn ngượng ngùng nói.
Đường Tố Nga nói: "Y Nhạn, không sao đâu. Dù sao thì chương trình học hiện tại cũng không có gì quan trọng. Cậu đừng lo lắng, chúng ta dọn dẹp phòng của cậu trước đi?"
"Đúng vậy, hôm nay coi như làm một ngày tổng vệ sinh."
Ninh Vũ Phi đảo mắt một cái: "Nếu mọi người đã siêng năng như vậy, có thể dọn dẹp giúp tôi một tay được không?"
"Không!"
Giang Vị Noãn và Đường Tố Nga đồng thanh nói, kéo Tư Đồ Y Nhạn đi lên lầu.
"Mọi người không được bỏ đi như vậy. Dù gì cũng phải giúp chủ nhà là tôi đây dọn dẹp một chút chứ?" Ninh Vũ Phi hét lên.
Đáp lại anh là một cây chổi bị ném xuống, ý tứ rất rõ ràng, Ninh Vũ Phi đành phải tự mình quét dọn.
...
Sau khi dọn dẹp nhà một buổi sáng, Ninh Vũ Phi cảm thấy eo mỏi lưng đau như bị chuột rút, mà ba người phụ nữ dọn dẹp phòng của mình xong liền thảnh thơi ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Ninh Vũ Phi dùng giẻ lau nhà chống xuống mặt đất, hí hoáy cái mông lau tới lau lui, đến trước mặt ba người, đáng thương nói: "Ba vị mỹ nữ, xin hãy thương hại tôi, cho tôi nghỉ ngơi một chút được không?"
“Vũ Phi, về lý thì chúng tôi nên giúp anh, nhưng hôm nay tôi đến đây với tư cách là bạn bè thân thích, thật ngại quá!” Giang Vị Noãn nghiêm nghị nói.
"Đúng vậy, anh Vũ Phi, hôm nay em cũng là bạn bè thân thích."
Tư Đồ Y Nhạn nhìn Ninh Vũ Phi rất đáng thương, định bụng giúp đỡ một chút, nhưng ánh mắt của hai người phụ nữ bên cạnh khiến cô ấy đem lời định nói nuốt vào, đổi thành: "Vũ Phi, tôi cũng là bạn bè."
Nghe thấy bọn họ thông đồng, Ninh Vũ Phi tức giận thật muốn nhặt giẻ lau ném xuống đất, hét lớn: Ông đây không làm.
Nhưng thôi vẫn là làm đi, tiếp tục làm bằng tất cả sức lực của mình vậy.
Rốt cuộc cũng biết lúc đó bà Ngô cực khổ thế nào, một mình dọn dẹp cả căn nhà lớn như vậy, quả thực rất mệt mỏi.
Lúc đang dọn dẹp nhà vệ sinh, Giang Vị Noãn hô lên: "Vũ Phi, có bạn học tìm anh này."
"Tới đây!"
Ninh Vũ Phi rửa tay chạy ra ngoài nhận điện thoại, vừa nhìn hóa ra là Trần Thành Hạo, liền nhất nút trả lời: "Thành Hạo, có chuyện gì sao?"
"Vũ Phi, nhà tôi xảy ra chuyện rồi, xin hãy giúp chúng tôi..."
"Có chuyện gì vậy?" Ninh Vũ Phi khẽ nhíu mày.
Sau khi nghe Trần Thành Hạo nói chuyện xong, Ninh Vũ Phi nói với ba cô gái: "Tôi có việc phải ra ngoài, lát nữa quay lại sẽ dọn dẹp nhà vệ sinh sau."
"Có chuyện gì mà gấp vậy Vũ Phi?"