Tề Diễm Hân sau khi thay một chiếc váy liền nhận được điện thoại của Lăng Bảo Châu gọi đến, kéo chiếc vali rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Ba người ở lối ra bãi gửi xe của sân bay gặp nhau, Ninh Vũ Phi nhìn một chút, nghĩ thầm tiếp viên hàng không đúng là không giống nhau, nhan sắc đẹp, vóc dáng đẹp, chân cũng dài.
Trong số người phụ nữ mà Ninh Vũ Phi quen biết, chân của Lăng Bảo Châu cũng tương đối dài, thế nhưng Tề Diễm Hân tiếp viên hàng không này còn dài hơn một chút.
Đôi chân ngọc ngà như vậy ở trên vai của mình nhất định là rất đẹp.
Tề Diễm Hân lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Vũ Phi, lập tức kinh ngạc, nghĩ thầm người này không phải là người ngốc nghếch mà mình phải giải quyết đó sao.
Tuy rằng bớt thời gian của mình đi tìm kiếm, nhưng mà mục tiêu này lại là bạn của chị em tốt của mình, như thế này ra tay có chút khó.
"Bảo Châu, mình nhớ cậu quá, baby!"
Tề Diễm Hân chạy lại ôm lấy Lăng Bảo Châu nói: "Gần đây có nhớ mình không vậy?"
"Đương nhiên là nhớ rồi!"
Ninh Vũ Phi sờ mũi, mình cũng rất muốn được ôm.
"Diễm Hân, cậu không phải nói một tháng nữa mới trở về sao, làm sao lại về sớm như vậy?" Lăng Bảo Châu hỏi.
Tề Diễm Hân nói: "Ôi chao, mình đây không phải là muốn về sớm một chút, sợ cậu một mình cô đơn sao, Bảo Châu, cậu thay đổi rồi."
"Mình thay đổi thế nào?" Lăng Bảo Châu không hiểu.
"Cậu xem cậu đi, một chút cũng không có dáng vẻ gì là nhớ mình, còn dẫn theo một anh chàng đẹp trai, có phải là muốn nói cậu đã tìm được niềm vui mới rồi?"
Tề Diễm Hân có chút ghen nói, còn nhìn Ninh Vũ Phi một chút.
Điều này làm cho Ninh Vũ Phi lúng túng cười cợt, quay người đi không nhìn nữa để tránh cho mình thấy khó chịu.
Lăng Bảo Châu lườm Tề Diễm Hân một cái, nói: "Ăn nói linh tinh gì đấy, Ninh Vũ Phi chỉ là người mà mình có nhiệm vụ phải bảo vệ thôi, không có bất kỳ quan hệ gì mới mình."
Lúc này, Ninh Vũ Phi thưc muốn nhảy tới quát to một tiếng: Tối hôm qua cô không phải còn hôn tôi sao.
Nghĩ lại thì thôi bỏ đi, trừ phi mình không muốn sống nữa.
"Như vậy à."
Tề Diễm hân nhìn Ninh Vũ Phi, mỉm cười: "Hello, anh chàng đẹp trai, độc thân sao?"
"Độc thân." Ninh Vũ Phi gật đầu cười nói: "Người đẹp, tôi tên là Ninh Vũ Phi là chủ nhà của Bảo Châu."
"Chủ nhà?"
Tề Diễm hân không hiểu nhìn về phía chị em tốt của mình, Lăng Bảo Châu nói: "Vì nhiệm vụ mà thôi, mình tạm thời sống ở nơi ở của cậu ta."
"Như vậy à!" Tề Diễm hân nhẹ nhàng nở nụ cười, chủ động đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Tề Diễm Hân, tiếp viên hàng không của Hãng hàng không Ngọc Trai."
"Xin chào, xin chào!"
Ninh Vũ Phi bắt tay một chút, nói: "Chị Tề Diễm Hân, ăn cơm chưa, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi?"
"Được chứ, cậu mời sao?"
"Không thành vấn đề."
Giữa lúc ba người chuẩn bị rời đi, lối ra ở sân bay, một đôi nam nữ đi ra, trong đó một người còn là tiếp viên hàng không, được người đàn ông trung niên đeo kính hút xì gà đi bên cạnh ôm ấp, cười nói đi ngang qua ba người.
Nữ tiếp viên hàng không kia nhìn thấy Tề Diễm Hân, dừng bước nói: "Đây không phải là người mới Tề Diễm Hân sao?"
Trương Thanh này cũng rất xinh đẹp, chính là trang điểm tương đối đậm, không có cảm giác trời sinh quyến rũ xinh đẹp giống như Tề Diễm Hân và Lăng Bảo Châu.
"Ôi chao, Thanh Thanh em biết hai người đẹp này à."