” Viện trưởng Triệu cười nói.
Ninh Vũ Phi có sức ảnh hưởng ở trong giới y học của thành phố Ngọc Trai, nhưng không nghĩ một người đã bị sa thải lại như mình lại được chào đón nồng nhiệt đến vậy.
“Viện trưởng, ông không cần phải khách khí như vậy, tôi chỉ là một người đã bị sa thải mà thôi.
” Ninh Vũ Phi nói.
“Sao có thể thế chứ, đó là người khác, nơi này là Bệnh viện nhân dân, bọn họ không quản lý được chỗ này, chỉ cần anh đồng ý vào đây, tiền lương và đãi ngộ đều dễ nói chuyện thôi.
”
“Tôi có quy tắc riêng của mình trong chuyện trị bệnh cứu người ta, tính tùy tiện cũng quen rồi.
”
“Có nguyên tắc là chuyện tốt mà, tôi đã sớm muốn đưa anh sang đây, chúng tôi nguyện ý dùng số tiền lớn để mời anh.
” viện trưởng Triệu nói.
Ông ta đúng thật là hy vọng Ninh Vũ Phi có thể gia nhập vào bệnh viện của mình, nếu như vậy thì không cần đưa những người bệnh nặng không cách nào cứu được sang cho những chỗ khác nữa.
Một phút trong những lúc như thế này đều rất quan trọng.
Ninh Vũ Phi nói: “Vậy được rồi, viện trưởng Triệu đã nói như vậy, tôi còn có thể nói cái gì được nữa?”
“Thật tốt quá, sau này anh sẽ là bác sĩ trưởng ở đây, tôi nghĩ có lẽ không có người không phục.
”
“Không được, tôi vẫn làm một bác sĩ bình thường thôi, tôi vẫn còn một số ngành học vẫn chưa học xong, còn về mặt đãi ngộ và công việc, hãy dựa theo tiêu chuẩn bình thường của bác sĩ là được, dù sao thì tôi cũng không được coi như một bác sĩ.
”
Viện trưởng Triệu gật gật đầu: “Được rồi, bệnh viện của chúng tôi có thể có anh, những người bệnh cũng có hy vọng được sống.
”
“Không có gì, tôi chỉ là làm hết sức mà thôi.
”
“Một người như anh lại bị sa thải, ha ha, tên viện trưởng Tần vừa mới lên nhận chức kia đã quá sai lầm.
”
“Viện trưởng, người tên Tần Nguyên kia có lai lịch như thế nào?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Viện trưởng Triệu, nói: “Bệnh viện số 1 thành phố chính là bệnh viện thành tốt nhất phố Ngọc Trai, nhưng không phải là bệnh viện công lập, mà là có mấy gia tộc lớn đầu tư, cổ đông lớn nhất chính là nhà họ Tần ở thành phố Bắc Hải, tôi thừa nhận cái người tên Tần Nguyên này ở trên phương diện y học rất xuất sắc, nhưng mục đích của anh ta không phải để cứu được nhiều người bình thường, mà là chỉ cứu những người quyền quý.
”
“Mặc kệ bọn họ đi.
” Ninh Vũ Phi tỏ ra không quan tâm.
Thành phố Bắc Hải này ở ngay phía trên thành phố Ngọc Trai, kinh tế cũng ngang với thành phố Ngọc Trai, có thể nói là giống với thành phố Thạch Anh, đều là thành phố có tiềm lực kinh tế chủ chốt của miền Nam.
Sau khi sắp xếp xong cho anh em nhà Lâm Hải, và biết được Ninh Vũ Phi phải làm giải phẫu, viện trưởng Triệu cũng là lập tức đi sắp xếp.
Bởi vì cần phải sắp xếp lại một lần nữa, Ninh Vũ Phi cũng chỉ đành lại chờ thêm một hai ngày mới có thể phẫu thuật loại bỏ u não cho Lâm Hải, còn tiếp tục kéo dài cũng không phải là cách.
“Anh chính là bác sĩ Ninh à?” Một người nữ y tá trông khá ngây thơ xinh đẹp nói
“Đúng vậy.
”
“Xin chào, tôi tên Phương Mẫn, viện trưởng bảo tôi làm trợ lý cho anh, mong anh dạy bảo tôi nhiều hơn.
”
Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm sao viện trưởng lại còn sắp xếp một trợ lý cho mình, nói: “Đừng lo lắng, mọi người cùng nhau cố gắng.
”
“Ừ!” Phương Mẫn gật gật đầu, có vẻ vẫn cực kì lo lắng.
“Mẫn Mẫn, đang làm gì đó?”
Một người phụ nữ cao gầy đi tới, không phải y tá mà là bác sĩ, trông rất xinh đẹp, đôi mắt có chút giống với Phương Mẫn.
Chỉ là Phương Mẫn trông có vẻ đáng yêu hơn một chút, còn nữ bác sĩ này có chút lạnh lùng.
Phương Mẫn xoay người: “Chị, sao chị lại tới đây?”
“Đi ngang qua mà thôi.
” Phương Tình nhìn về phía Ninh Vũ Phi, có chút kinh ngạc: “Anh không phải là Ninh Vũ Phi của bệnh viên số một thành phố sao?”
“Đúng vậy, cô là Phương Tình làm bác sĩ ở đây?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.
“Sao anh lại biết tên của tôi?”
Ninh Vũ Phi ý bảo biển tên trên ngực áo của Phương Tình, trên đó có viết rất rõ ràng.
“Mắt nhìn của anh thật tốt, tôi là Phương Tình làm bác sĩ ở đây, xin chào.
”.