"Ai da, không phải ba bảo con về nhà cùng với mẹ con rồi sao?"
"Con về rồi, mẹ bảo con ra đây giúp ba."
Hai giọng nói chuyện thu hút sự chú ý của Ninh Vũ Phi. Đây là con gái của ông chủ quầy thịt xiên nướng, bộ dáng rất xinh đẹp.
Cho dù là khuôn mặt hay dáng người cũng đều có thể sánh ngang với Giang Vị Noãn cùng những người khác, cô ấy mặc một cái áo phông in hình phim hoạt hình và một cái quần sooc lửng, duyên dáng gợi cảm, còn có một loại khí chất thoát tục không nói rõ thành lời.
"Ba, hôm nay buôn bán tốt chứ ạ?"
Tô Điềm làm tiếp công việc của ba mình, bắt đầu lưu loát nướng xiên.
"Cũng được, đêm nay lãi được một triệu rưỡi."
"Vậy là tốt rồi ạ!"
Ninh Vũ Phi thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn xiên của mình, mà Trần Thành Hạo chạy đến, hai mắt mở lớn nhìn Tô Điềm.
Sau đó len lén nói với Ninh Vũ Phi: "Tiểu Phi, đây chính là Tô Điềm mà trước tôi có nói với cậu, một trong bốn hoa khôi của trường, hoa khôi bình dân đấy."
"Sẽ không phải trùng hợp đến thế chứ?" Ninh Vũ Phi nói.
"Thật sự đúng là như thế mà. Cậu chưa từng gặp cô ấy, nhưng tôi thì thấy rồi, thật sự đúng là cô ấy đấy, tôi không lừa cậu đâu!"
"Được rồi, thì cứ cho là đúng đi!" Ninh Vũ Phi nhún vai.
Trần Thành Hạo uống rượu, vừa liếc nhìn Tô Điềm, thở dài nói: "Con gái như thế này mới thật sự là nữ thần, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, lại vẫn cứ muốn tay làm hàm nhai, về sau nếu ai lấy được cô ấy, thì chính là phúc phước ba đời nhà đó."
"Thôi được rồi, uống rượu đi, cậu nhìn xem cậu nhìn người ta đến mức người ta xấu hổ rồi kia kìa." Ninh Vũ Phi trêu ghẹo nói.
"Được rồi, uống hai ly."
Khoảng chừng ba mươi phút sau, năm tên lưu manh đi đến trước sạp hàng, một tên trong số đó đá vào xe đồ nướng, hỏi: "Này, ông già, phí bảo kê đâu?"
"Mấy vị tiểu ca, tôi giao ngay."
Ba của Tô Điềm lấy ra sáu trăm nghìn, cung kính đưa cho bọn chúng.
Sau khi cầm lấy sáu trăm nghìn, lưu manh nhướng mày: "Ông đây là đang đuổi ăn mày à? Khách chỗ này đông như thế, chẳng lẽ đêm nay ông chỉ kiếm được có sáu trăm nghìn thôi à?"
"Đúng vậy tiểu ca, hôm nay quán mở cửa muộn, vẫn còn chưa bắt đầu kiếm tiền nữa." Ba của Tô Điềm nói.
"Ha, đám các ông toàn mở miệng ra toàn nói mấy lời dối trá, đưa thêm một triệu rưỡi nữa ra đây, nếu không đêm nay chúng tôi sẽ đập phá quán ông." Lưu manh nói.
"Đừng đừng mấy vị tiểu ca, mấy vị tiểu ca, thật sự là tôi không có tiền, hay là đêm mai các anh đến thu bù?"
Lưu manh đẩy ba của Tô Điềm, nói: "Đừng có mơ, đêm nay không lấy được tiền, thì cái quán này của ông cũng không còn nữa đâu."
"Dừng tay!"
Tô Điềm không nhìn nổi nữa, thu phí bảo kê mình cũng đành chấp nhận, nhưng đối phương rõ ràng là lòng tham không đáy.
"Ui ui, em gái này từ đâu ra đấy, dáng cũng ngon nghẻ phết đấy nhỉ?" Lưu mang cười nói.
"Các anh đừng có quá đáng, có tin tôi gọi điện thoại báo cảnh sát không?"
Tô Điềm lập tức rút điện thoại ra uy hiếp đối phương.
Thế nhưng lưu manh lại giật lấy điện thoại của Tô Điềm, cười nói: "Em gái, em cho rằng cảnh sát có thể giúp được em sao? Nói cho em biết, ở chỗ này, ông đây chính là vương pháp, cảnh sát có đến cũng phải gọi tôi một tiếng ông."
"Anh trả lại điện thoại cho tôi!" Tô Điềm tức giận nói.
"Ha ha, đừng có mơ, trừ phi đêm nay, em tiếp mấy anh đây uống vài chén." Nói xong liền vươn tay muốn sờ mặt của Tô Điềm.
"Cút đi!"
Tô Điềm gạt bàn tay bẩn thỉu của tên lưu manh ra, sau đó bị ba kéo ra phía sau, Tô Kiến Dân nói: "Mấy vị tiểu ca, hay là như thế này đi, đêm nay để tôi nướng thịt cho các anh, thế nào?"
"Tránh ra, đã nói đêm nay không nộp tiền bảo kê sẽ phá quán, các anh em, đập!"
"Đừng đừng đừng mà mấy vị tiểu ca, cầu xin các anh, đừng đập, đây chính mà miếng cơm nuôi cả gia đình tôi."
Lưu manh kiếm chuyện, toàn bộ khách ngồi trong quán đều rời đi, chỉ còn lại một bàn của Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo.