Lăng Bảo Châu quay về phòng lấy điện thoại gọi đến số của Ninh Vũ Phi: “Ninh Vũ Phi, cậu đang ở đâu?”
Lúc này, Ninh Vũ Phi và Hàn Ngục đang ở trong một phòng khám, không ngờ rằng giờ này Lăng Bảo Châu sẽ đến kiểm tra phòng, xong đời rồi.
Trong lòng liền nghĩ ra một kế, nói: “Chị Bảo Châu, tôi đang uống rượu với bạn bè, tối nay không về nữa, mọi người ngủ sớm một chút đi nhé.”
Sau đó véo mũi đổi thành giọng của một người khác nói: “Vũ Phi, Vũ Phi, nhanh qua đây uống rượu đi.”
Sau đó lại đổi thành một người khác: “Đúng đấy, muộn thế này rồi mà sao vẫn có người gọi điện thoại đến thế, nhanh nhanh qua đây uống rượu.”
Lăng Bảo Châu bên kia hoàn toàn tin rồi, nhìn sang Tề Diễm Hân, thấy cô ta lắc lắc đầu, cũng không muốn khiến Ninh Vũ Phi lo lắng, bây giờ Ninh Vũ Phi uống rượu rồi rất dễ xảy ra chuyện.
Lăng Bảo Châu bất lực nói: “Uống rượu, thức khuya uống rượu, cẩn thận ngày nào đó bị đột tử.”
“Không sao đâu, mọi người đi ngủ trước đi, tạm biệt nhé!”
Sau đó nhanh chóng cúp máy, Ninh Vũ Phi khẽ vuốt vuốt ngực trái, thật sự rất lo lắng vừa nãy mình dựng chuyện đã bị sự nhạy bén của Lăng Bảo Châu phát hiện ra.
Hàn Ngục đã ra rồi, vừa nãy nghe thấy bên ngoài có giọng nói của người khác còn cho rằng đã xảy ra chuyện.
Kết quả là vừa đi ra đã nhìn thấy một mình Ninh Vũ Phi đang mô phỏng giọng nói của hai người, giống quá đi, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy cũng chẳng dám tin là thật.
Ninh Vũ Phi thấy Hàn Ngục đi ra, nói: “Đi thôi, tối nay chúng ta bắt buộc phải tìm ra chị Vân Liên và mọi người.”
“Cậu chủ Ninh, cậu thực sự bằng lòng giúp chúng tôi sao?”
“Không thì sao, chị Vân Liên từng giúp đỡ tôi, chuyện này tôi sẽ không ngồi nhìn mà không quản đâu, đi!”
Vừa nãy Ninh Vũ Phi đã nghe được những chuyện xảy ra trong mấy ngày này từ miệng của Hàn Ngục.
Nơi ở của Vân Liên bị tấn công bất ngờ, có điều mọi người đã trốn thoát ra ngoài, còn có chính là Hắc Hổ Đường và Chu Tước Đường của Thiên Hội đã tạo phản rồi.
Hàn Ngục vô tình bị hai người liên thủ đánh cho bị thương, hiện tại cũng không biết cụ thể nơi ở của Vân Liên.
Nhưng sau khi Hàn Ngục nói đến một căn mật thất Ninh Vũ Phi liền hiểu ra rồi, nơi đó chính là căn cứ trực thuộc Lam Thiên Hội, cũng là nơi thu thập các loại tin tức tình báo.
Lần trước Ninh Vũ Phi qua đó còn từng giao thủ với Thanh Long.
Điều mà Ninh Vũ Phi không ngờ đến chính là Hàn Ngục vậy mà lại không biết đến nơi này.
“Cậu chủ Ninh, bây giờ chúng ta phải đi tìm đám người đại tỷ như thế nào đây?” Hàn Ngục hỏi.
“Không cần tìm, tôi đại khái đã biết được chị Vân Liên sẽ ở chỗ nào rồi.”
Hai người biết mất trên đường phố, khoảng một tiếng sau hai người đến Thiên Lam Hội.
Thế nhưng ngoài cửa vẫn có người canh giữ, muốn vào được bên trong rất khó, chỉ có thể chờ cơ hội.
Ninh Vũ Phi liếc nhìn những tên vệ sĩ ra ra vào vào kia, nói: “Ông ở đây đợi tôi, tôi đi lấy chút đồ.”
“Được!”
Mười phút trôi qua, một bộ quần áo được ném lên người Hàn Ngục, Ninh Vũ Phi nói: “Thay quần áo đi, chuẩn bị trà trộn vào, đợi lát nữa trời sáng rồi thì sẽ hỏng bét.”
“Ừm!”
Hàn Ngục không biết lấy quần áo từ đâu ra, cũng không có thời gian để hỏi.
Sau khi mặc quần áo xong, hai người bước nhanh qua đó, hai tên vệ sĩ áo đen ở cửa chỉ liếc nhìn một cái, cũng không hề ngăn cản.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Ninh Vũ Phi, chỉ có thể nói rằng quản lý quá lười biếng.
Sau khi tiến vào thành công, bên trong vẫn kinh doanh như cũ, Ninh Vũ Phi nhìn sang phía thang máy bên phải, bước tới đó.
Nhưng hai tên vệ sĩ ở cửa thang máy đã ngăn Ninh Vũ Phi lại, nói: “Xin hãy xuất trình thẻ hội viên của các người, nếu không nơi này không cho phép các người tiến vào.”
“Các người vẫn chưa có đủ tư cách để hỏi về thân phận của chúng tôi đâu, tránh ra!”
Ninh Vũ Phi ánh mắt lạnh lùng, sau khi nói xong trực tiếp động thủ đấm mỗi người một cái, hỏi: “Các người còn muốn nữa không?”
Hai tên vệ sĩ ôm bụng, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Mời, mời, mời!”
Đối với những người như thế này Ninh Vũ Phi biết rằng một cú đấm có sức thuyết phục hơn bất kì cái thẻ hội viên nào, huống hồ bọn họ đã coi Ninh Vũ Phi và Hàn Ngục là đồng nghiệp của chính mình.
Hàn Ngục âm thầm giơ ngón cái cho Ninh Vũ Phi, ông ta không dám làm như vậy, lỡ đâu sai thì sao đây.
Nhưng tình huống trước mắt xem ra Ninh Vũ Phi đã đúng, hai người thuận lợi tiến vào trong thang máy.
“Nhấn dấu vân tay của ông vào bên trên, nó sẽ quét võng mạc của ông.” Ninh Vũ Phi nói.
Hàn Ngục dù gì cũng là người của Vân Liên, chắc là có thể mở nó ra, nhưng sau khi Hàn Ngục làm như vậy cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
“Sao lại không có tác dụng gì thế, thử của tôi đi.”
Ninh Vũ Phi ấn ngón tay cái lên sau đó ánh đèn xanh lục lóe lên, điều đó có nghĩa là Ninh Vũ Phi có quyền tiến vào.
Sau khi tiến hành quét võng mạc, thang máy bắt đầu hiển thị một mũi tên đi lên, nhưng hai người rõ ràng cảm thấy họ đang đi xuống.
Cùng lúc đó, trong phòng giám sát phía dưới, một tình báo viên nói: “Chị Trương, chị mau lại nhìn xem, có người đi xuống rồi.”
“Có chuyện gì thế, lẽ nào bọn họ phát hiện ra chỗ này rồi? Còn có quyền sử dụng sao?” Trương Mai Dung lo lắng hỏi.
“Không phải, sử dụng quyền hạn bình thường!” Tình báo viên bỏ bảng điều khiển ra.
Hai người liếc nhìn, Trương Mai Dung khẽ nhíu mày: “Ninh Vũ Phi, Hàn Ngục.”
Lúc này, Ninh Vũ Phi và Hàn Ngục đã đến rồi, thời khắc cửa thang máy mở ra liền nhìn thấy một khẩu súng lục đen ngòm.
“Hàn Đường chủ, cậu chủ Ninh?”
Người cầm đầu là Thanh Long, kinh ngạc hỏi: “Các người làm thế nào vào được đây?”
Ninh Vũ Phi không trả lời, hỏi ngược lại: “Chị Vân Liên đâu?”
“Là hai người thì tốt rồi, tình hình của chị Vân Liên bây giờ rất không lạc quan, đi theo tôi đi.” Thanh Long nói.
Thang Long đưa hai người Ninh Vũ Phi cùng vào phòng, Vân Liên đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt trắng bệch, trên mặt lấm tấm đầy mồ hôi.
Ninh Vũ Phi khẽ nhíu mày đi qua đó, nói: “Chị Vân Liên trúng độc rồi!”
“Đúng vậy, nhưng chúng tôi bị mắc kẹt ở đây không ra được, chỉ có thể ở đây chờ đợi, cũng không có cách nào ra ngoài tìm bác sĩ.”
Lật tay trái của Vân Liên ra, lòng bàn tay có một vết thương đen kịt, toàn bộ lòng bàn tay đã bị bao phủ bởi độc tố màu xanh lam.
Sở dĩ Vân Liên có thể tiếp tục được đến bây giờ thứ nhất là do Vân Liên luyện võ, trong cơ thể đã có nội lực, thứ hai là do cô ấy vẫn luôn dùng thuốc mà Ninh Vũ Phi kê cho, những loại thuốc này tạo thành trở ngại nhất định đối với độc tố.
Có điều bây giờ rất nghiêm trọng, cần phải nhanh chóng giải độc mới được, vẫn may là trên người mình có đem theo một cây kim bạc.
“Các người ra ngoài đi, tôi tới tiến hành giải độc.” Ninh Vũ Phi nói.
Một mình Thanh Long không đồng ý, trong lòng anh ta vẫn không thể nào tin tưởng Ninh Vũ Phi được, nói: “Không được, tôi bắt buộc phải ở đây xem xem.”
“Thanh Long, tin cậu chủ Ninh đi, cậu ấy sẽ không làm việc gì bất lợi với đại tỷ đâu.” Hàn Ngục khuyên nhủ.
“Có đèn cồn thì mang vào đây, còn có một chậu nước ấm nữa.”
Ninh Vũ Phi đứng dậy, đối mặt với Thanh Long sau đó nói: “Nếu bây giờ không ép độc tố ra ngoài, chị Vân Liên sẽ càng thêm nguy hiểm.”
“Được rồi!” Thanh Long thỏa hiệp.
Sai người mau chóng chuẩn bị toàn bộ những thứ mà Ninh Vũ Phi cần.
Ninh Vũ Phi lấy ra cây kim bạc mà bản thân vẫn luôn giấu trong người ra, tiến hành tiêu độc, nói với Trương Mai Dung: “Đỡ chị Vân Liên lên.”
“Được!” Trương Mai Dung đáp.
Cô ta nhìn những thủ pháp kỳ lạ của Ninh Vũ Phi, lẽ nào chính là phương pháp trị liệu bằng châm cứu trong truyền thuyết.