Mọi người ồn ào náo loạn hết cả lên, đại sư huynh thua rồi.
Lý Trung Kiện đứng dậy, vẫn tiếp tục đi đến sàn đấu.
"Dừng tay!"
Đột nhiên, Trầm Mặc Như mở miệng làm cho Lý Trung Kiện không dám làm càn.
Trầm Mặc Như không có biểu cảm gì nói: “Lý Trung Kiện, cậu đã thua rồi, không cần bày ra bộ dạng thua không dậy nổi như thế đâu, nếu còn như vậy thì trực tiếp rời khỏi Long Diệu đi.
Nghe vậy, Lý Trung Kiện không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Vũ Phi sau đó bước thẳng vào phòng thay đồ.
“Oa oa, thắng rồi.!"
Trần Thành Hạo và những người trong lớp vô cùng vui mừng vì đã đánh bại được đại sư huynh của câu lạc bộ Karate.
Có người sắc mặt vô cùng khó coi, hung hăng ném dây thắt lưng xuống đất, nói: "Đại sư huynh cái gì chứ, không nghĩ tới lại không độ lượng như vậy, bị đánh cho thua không đứng dậy nổi.”
"Ông đây cũng muốn rời khỏi cái câu lạc bộ Karate đó."
"Muốn làm nên chuyện lớn mà thua lại có cái đức hạnh gì vậy."
Đám người sau khi nhìn thấy hành động của đại sư huynh Lý Trung Kiện trên võ đài liền bắt đầu ồn ào muốn rời khỏi câu lạc bộ Karate.”
Sau khi Ninh Vũ Phi bước xuống võ đài liền nói: "Đi thôi!"
"Đi thôi, hôm nay chúng ta toàn thắng, tôi thật sự muốn xem sau này câu lạc bộ Karate ở trong trường có còn dám hống hách, kiêu ngạo nữa hay không, động tác võ thuật đẹp đến mấy của Nhật Bản ở trên đất của Long Việt cũng vô dụng thôi.”
Lời này của Trần Thành Hạo là cố tình nói cho mấy người trong câu lạc bộ Karate nghe, học được một ít kiến thức ở nước ngoài trở về nước lại diễu võ giương oai, thật là làm cho người khác chịu không nổi.
Giang Vi Noãn đứng dậy nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn uống cái gì đó đi."
“Ninh Vũ Phi này quả thực không phải người đơn giản.” Tiêu Úc Tâm lẩm bẩm một mình, nhìn thấy mấy người Giang Vi Noãn đứng dậy rời đi, cô ta lập tức đứng lên: “Hai người chờ tôi với.”
Rầm rầm rầm!
Trong phòng thay đồ liên tục truyền đến những âm thanh mạnh mẽ, sau khi bị thua lúc này Lý Trung Kiện liếp đánh vào tủ quần áo để trút giận.
“Đại sư huynh?” Một thành viên của câu lạc bộ bước vào.
"Cút ra!"
"Không phải, là hiệu trưởng ra chỉ thị.”
Lý Trung Kiện đi tới, cầm lấy tờ giấy, sau đó trực tiếp vò thành một nắm, tức giận đến mức hung hăng ném vào tủ quần áo.”
"Đại sư huynh, do màn thi đấu vừa rồi của anh trên võ đài nên hiệu trưởng đã ra quyết định giải tán câu lạc bộ."
“Cút.” Lý Trung Kiện hét lên.
Người thanh niên không dám nói thêm nữa, lập tức xám xịt rời đi.
Sau khi trở về nước, anh ta đã có được chút thanh danh, cuối cùng lại gặp phải Ninh Vũ Phi phá hỏng mọi thứ mà anh ta đã dày công xây dựng.
Thù này nhất định phải báo
Sau khi tạm biệt mấy người Trần Thành Hạo, Ninh Vũ Phi liền chuẩn bị cưỡi con xe điện của mình trở về biệt thự.
Hiện tại đã qua thời gian tan học khá lâu, trong bãi xe chỉ có lại mấy chiếc xe.
Mà Ninh Vũ Phi lại nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền đến, anh từ đuôi xe tò mò nhìn ra, hóa ra là một cô gái.
"Đây không phải là Tô Điềm sao, tại sao cậu lại khóc?"
Lúc này, Tô Điềm ở một vừa gạt nước mắt nghẹn ngào, vừa ra sức phá khóa, không phải cô ấy quên mang chìa khóa hay bị mất mà là bị người khác ác ý khóa lại.
“Bạn học Tô Điềm, cậu sao bị làm sao thế?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Sau khi Tô Điềm nhìn lại, thấy là Ninh Vũ Phi cô ấy vội vàng lau nước mắt, đứng dậy trả lời: "Không có gì đâu bạn học Ninh Vũ Phi, sao cậu vẫn chưa về?"
"Vừa rồi có chút việc nên chưa đi, tôi có thể giúp gì cho cậu không?”
"Không… không."
Nhưng Ninh Vũ Phi không tin nên đã đi đến trước xe đạp của Tô Điềm và thấy một ổ khóa khóa xe đạp và cột sắt lại với nhau.
"Cậu không mang theo chìa khóa sao?"
"Tôi không có chìa khóa của cái khóa này."
Vừa nghe nói như vậy Ninh Vũ Phi liền đoán được vài phần, đây là có người cố tình khóa xe của Tô Điềm lại.