Anh lại vội vã ra ngoài, tầm một tiếng đồng hồ sau thì đến đồn cảnh sát, thấy Diêu Dư đang khóc không ngừng.
“Thế nào rồi, Thành Hạo cậu ấy bây giờ ở đâu?” Ninh Vũ Phi hỏi.
"Cậu ấy đang bị chất vấn ở bên trong, tất cả là do lỗi của tôi, lúc nãy đúng ra tôi không nên xuống xe mua nước cho cậu ấy." Diêu Dư vẫn khóc nức nở.
Theo như những gì Diêu Dư nói, trong lúc hai người đang ngồi trên xe để đi về nhà thì Trần Thành Hạo muốn uống nước, nên Diêu Dư đề nghị tài xế ngừng xe để cô xuống mua nước.
Vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi liền gặp bọn lưu manh, thấy Diêu Dư có chút nhan sắc, nên bọn chúng bước đến tán tỉnh, rồi gạ gẫm cô đi chơi.
Trần Thành Hạo sau khi nhìn thấy cảnh này liền xuống xe lao vào đánh nhau với ba người đó, rồi một người bị Trần Thành Hạo đẩy ngã xuống đất, sau đó anh ta không tỉnh lại nữa.
Sau khi tài xế gọi cảnh sát đến, thì người lúc nãy bị ngã dưới đất đã chết rồi.
Vì vậy, Trần Thành Hạo được xác định là nghi phạm đầu tiên và đã bị bắt giữ.
Vì đã gây ra án mạng nên đây là vụ án có tính nghiêm trọng. Nếu Trần Thành Hạo vô tình giết chết anh ta thì sẽ càng rắc rối hơn, hầu như không có cách nào để bào chữa cho anh nữa.
Hiện Diêu Dư đã lập biên bản và lấy khẩu cung, nhưng không có bằng chứng để làm nhân chứng vụ án cho Trần Thành Hạo.
"Vũ Phi, Trần Thành Hạo có phải đi tù không? Tất cả đều là lỗi của tôi?"
“Phải xem tình hình thế nào mới biết được.”
Ninh Vũ Phi chỉ có thể gọi cho luật sư đến để giúp đỡ, nếu không họ sẽ không thể gặp được Trần Thành Hạo.
Luật sư ở đầu dây bên kia nghe nói Ninh Vũ Phi cần giúp đỡ nên ông ta vội vàng chạy tới đồn cảnh sát mà không nói thêm gì nữa.
Không chút chậm trễ, luật sư Hà đến đồn cảnh sát và gặp Ninh Vũ Phi.
"Cậu Ninh, là cậu gặp chuyện hay là ai thế?"
“Luật sư Hà, hiện tôi có chuyện này rất cần ông giúp đỡ, vấn đề tiền bạc chúng ta đều có thể thương lượng.”
Luật sư Hà nói: "Không sao, chuyện của cậu Ninh cũng là việc của tôi, xin hãy nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, tôi muốn tìm cách?"
“Câu chuyện là thế này…”
Kể xong câu chuyện, luật sư Hà cau mày nói: "Tôi e là hơi phiền phức. Thôi tôi phải vào trong để biện hộ một chút và tìm hiểu thêm về tình hình."
“Được thôi.”
Bởi vì có luật sư biện hộ, nên Ninh Vũ Phi cũng có thể vào gặp Trần Thành Hạo.
Một nữ cảnh sát xinh đẹp đi ra, Ninh Vũ Phi và cô ta nhìn nhau.
“Đợi chút.”
Lăng Bảo Châu xoay người, hơi cau mày: "Là cậu sao?"
“Cô biết tôi sao?”
“Cậu bé ngoan, tôi đã tìm cậu lâu lắm rồi, hôm nay cuối cùng tôi cũng gặp được cậu, theo tôi qua đây nói chuyện một chút nào.”
Ninh Vũ Phi cũng nhớ ra, đây không phải là nữ cảnh sát lần trước xuất hiện ở chợ rau sao?
Hóa ra cô ta không phải là một cảnh sát bình thường, mà là một nữ cảnh sát hình sự.
“Uhm, có chuyện gì chút nữa chúng ta nói sau nha, bây giờ tôi cần vào gặp bạn tôi trước.”
Lăng Phi muốn nói gì đó, nhưng cô kìm lại nói: "Được thôi."
Sau khi vào trong, sắc mặt Trần Thành Hạo tái nhợt, vừa nhìn thấy Ninh Vũ Phi, anh ta lo lắng nói: "Vũ Phi, cậu phải tin tôi, tôi thật sự không giết người, thật sự là không có."
“Đừng hoảng sợ, cậu có thể nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra không, có luật sư đây.” Ninh Vũ Phi nói.
Sau đó Trần Thành Hạo kể lại, chỉ là đẩy tên lưu một cái, cũng không hề có chuyện ẩu đả hay động tay động chân nào nguy hiểm dẫn đến mất mạng.
Sau khi nghe rõ sự việc, Ninh Vũ Phi hỏi: "Luật sư Hà, ông nghĩ thế nào?"
"Theo những gì được kể, người chết lúc sinh thời chắc chắn có bệnh tật gì đó, và cũng là do họ kiếm chuyện trước, nhưng nếu chỉ bị đẩy xuống đất mà chết, như vậy sẽ bị kết tội ngộ sát." Luật sư Hà nói.
“Uhm, xem ra để biết được có thể kết tội của cậu hay không, thì phải vào xem cái tử thi đó rồi.” Ninh Vũ Phi cau mày.
Bây giờ còn phải đợi xem chúng ta có quyền vào phòng tử thi hay không rồi hãy tính tiếp.