Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ giá nhà tăng lên mỗi ngày, căn nhà này ít nhất cũng có giá từ 1,5 đến 1,8 tỷ đồng trở lên, giá này còn tính là thấp.



"Haiz, bọn họ chỉ đưa cho nhà chú 300 triệu, tiền để mua một căn nhà tương tự còn không đủ, cho nên chú vốn không hề đồng ý, bọn họ bèn liên tục tới cửa thức giục, còn thường xuyên gây một số động tĩnh trong đêm, vốn dĩ còn có mấy nhà hàng xóm, kết quả là tất cả đều bị bọn họ dọa đi rồi." Tô Kiến Dân thở dài.



"Bây giờ lại còn có loại ép mua ép bán như vậy, chẳng lẽ cơ quan chức năng cũng mặc kệ?" Ninh Vũ Phi hỏi.



"Có tác dụng gì chứ, bọn họ là cùng một phe, cơ quan chức năng bằng lòng tin lời bọn họ hơn cả lời chú nói, chú đi mấy lần rồi mà không có kết quả gì, đã tuyệt vọng rồi."




Tô Kiến Dân nói tiếp: "Haiz, vốn là tối nay muốn gọi con đến ăn một bữa cơm tử tế, đáng tiếc bây giờ..."



Ầm!



Bỗng nhiên, từ bên ngoài cửa sổ có một túi đồ được ném vào, không ngờ bên trong lại chứa xác một con mèo đã thối rữa, giòi bò lổm ngổm, còn có một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.



Khiến cho mấy người vừa ăn cơm xong lập tức dạ dày cuộn trào.



Cả nhà lập tức che miệng lại, Tô Kiến Dân bèn cầm lấy con dao phay trong nhà lao ra ngoài.





"Ba?" Tô Điềm lo lắng kêu lên.



Nhưng bây giờ đối phương đã quá đáng đến thế rồi, là trụ cột gia đình, Tô Kiến Dân không thể chịu được nữa.



"Chú, chú chờ con với!" Ninh Vũ Phi lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên cũng vội vàng đuổi theo.



Dưới nhà, một đám người không ngừng dùng đèn pin với ánh sáng cường độ cao chiếu vào nhà Tô Điềm, còn vừa chiếu vừa cười lớn, hơn nữa những người này đâu phải nhân viên chính quy, nhìn trang phục kia thì biết ngay chỉ là một đám lưu manh.



Người của công ty xây dựng không có cách nào khiến cả nhà Tô Kiến Dân dọn đi, thế là bèn gọi lưu manh tới quấy rối, ép nhà Tô Kiến Dân đi.



Người lái máy xúc là một tên đầu trọc, đang một tay thao tác trục quay, một tay cầm bình rượu để uống.



"Dừng tay, tối nay tao liều mạng với mày!"



Tô Kiến Dân cầm dao phay thở phì phò đi tới, không ngừng vung tới vung lui, cũng mặc kệ có làm người khác bị thương hay không.



Đây chính là sự bất đắc dĩ của người ở tầng lớp thấp nhất, nếu như cơ quan chức năng có thể giải quyết thì cũng sẽ không có nhiều người vì kích động mà phạm tôi như vậy.



"Ông già chết tiệt, còn muốn chém bọn tao à, các anh em, xử ông ta!"



Sau khi nhận tiền thì đám lưu manh này càng trở nên ngang ngược vô lý, cầm xẻng và cây thép vây quanh Tô Kiến Dân.



Ninh Vũ Phi mới vừa đi ra liền quát: "Dừng tay!"



Âm thanh vang dội khiến trong lòng mỗi người đều chấn động một trận, lập tức nhìn về phía vị trí của Ninh Vũ Phi, hiển nhiên là bọn họ bị tiếng dừng tay như vậy dọa đến nhất thời ngơ ngác.



"Vũ Phi, con mau trở về đi, tối nay chú muốn liều mạng với bọn khốn kiếp này, cùng lắm chỉ là một cái mạng thôi." Tô Kiến Dân nói.



Ninh Vũ Phi đi qua bảo Tô Kiến Dân bỏ dạo xuống, thuyết phục: "Chú, chuyện này chúng ta có thể nghĩ cách khác để giải quyết là được, nhưng nếu chú làm người khác bị thương thì chú phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, đây là điều mà chúng ta không gánh vác nổi."



"Nhưng mà..."



"Đừng kích động, cứ giao cho con là được rồi."



Ninh Vũ Phi cầm lấy dao phay, trước hết bảo Tô Kiến Dân đừng nên manh động, đề phòng sẽ gây nên sai lầm lớn."



Sau đó bèn nhìn về phía đám lưu manh hỏi: "Là công ty nào gọi các anh tới?"



"Chúng tôi là người của công ty chúng tôi, tối nay các người có chuyển đi hay không đây, đã nhận tiền rồi còn ăn vạ không chịu đi đúng không?" Một tên lưu manh nói.



Tô Kiến Dân lập tức phản bác: "Nói bậy, vốn dĩ tao không muốn lấy số tiền kia, là chúng mày cưỡng ép gửi vào trong thẻ ngân hàng của tao."



"Nhận tiền là nhận tiền, còn ngụy biện nữa là không hay đâu."



Ninh Vũ Phi nhìn dáng vẻ kia của Tô Kiến Dân thì đúng là không phải đang nói dối, đối phương lại bá đạo như thế, cứ trực tiếp gửi tiền vào thẻ ngân hàng của Tô Kiến Dân.



Như vậy thì cơ quan chức năng sẽ cho rằng Tô Kiến Dân đã đồng ý nhận tiền rời đi, sau đó lại không muốn chuyển đi chẳng qua là muốn lừa thêm tiền bất động sản mà thôi.



"Nếu như các anh đã gửi tiền thì chắc hẳn đã lấy được bìa đỏ của căn nhà này rồi nhỉ, cái này phải cần chủ hộ ký tên đồng ý, lấy ra cho tôi xem một chút nào?" Ninh Vũ Phi nói.



Mấy tên lưu manh bên kia lập tức trở nên mất kiên nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK