Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại phẫu thuật này không khó, cái khó chính là ở chỗ làm thế nào để nối các dây thần kinh lại, khâu mặc máu và làm sạch nguồn lây nhiễm đều là chuyện nhỏ,



Trên thế giới này cách giải quyết lúc nào cũng nhiều hơn sự khó khăn, chỉ là chưa nghĩ ra mà thôi, Ninh Vũ Phi sớm đã chuẩn bị sẵn và mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.



Ca phẫu thuật đã kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ, Ninh Vũ Phi cuối cùng đã giải quyết hết toàn bộ sự việc.



Ở giữa chừng đã xảy ra sự cố nhỏ nhưng rất may là đã kịp thời ngăn chặn.



“Mọi người vất vả rồi.”



“Không vất vả!”



Y tá bắt đầu giúp Tiêu Úc Tâm làm sạch và đẩy ra ngoài.




Ông cụ Tiêu vô cùng biết ơn khi biết được ca phẫu thuật rất thành công, Ninh Vũ Phi nói: “Ông cụ, cháu đã nhờ y tá chuẩn bị thuốc rồi, ông bảo người đem đi nấu đi, một ngày ba lần, khoảng nửa tháng sau thì có thể xuống giường đi lại rồi, có thể vận động thỏa đáng, khi Úc Tâm tỉnh dậy thì ông nhéo vào chân của cô ấy, nếu khôi phục được cảm giác thì tốt, còn nếu vẫn không có cảm giác thì ông hãy gọi cho cháu.”



“Được, tôi chắc chắn sẽ chú ý, Vũ Phi này, thực sự rất cảm ơn cậu.” Ông cụ Tiêu nói.



“Không có gì cả, vậy cháu về trước đây, không cần phải lo lắng, ca phẫu thuật rất thành công.”



“Ừm!”



Ninh Vũ Phi sau khi thay chiếc áo blouse ra và chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, thì anh nhìn thấy trưởng khoa của bệnh viện số ba.



Không cần nói cũng biết đến đây để làm gì, Ninh Vũ Phi trực tiếp bước tới.



“Chúc mừng bác sĩ Ninh, cậu đã cứu sống nửa đời sau của một cô gái.” Trưởng khoa của bệnh viện số ba cười và nói.



“Tạm ổn.” Ninh Vũ Phi đi về phía cửa.



Trưởng khoa của bệnh viện số ba vội vàng nói: “Bác sĩ Ninh, khoan đã, khoan đã.”



“Còn có chuyện gì sao?”





“Chuyện là như vậy, chuyện của hôm nay thực sự rất xin lỗi, tôi đã chỉ trích nghiêm trọng bác sĩ Chung, những thứ này là một chút tâm ý.”



Một dải ruy băng màu đỏ được gửi đến trước mặt của Ninh Vũ Phi, nhìn thoáng qua thì bên trong đều là một số đồ bổ quý giá, món đồ hàng chục triệu.



Ninh Vũ Phi nói: “Quà cáp thì không thôi đi, không muốn bị cách chức điều tra thì vẫn nên làm tốt bổn phận của một người bác sĩ.”



Vì Ninh Vũ Phi không hề có ý nhận quà thì trưởng khoa của bệnh viện số ba cũng không dám nói gì, chỉ có thể không ngừng cám ơn Ninh Vũ Phi đã giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho mình.



Bây giờ là năm giờ ba mươi chiều, Ninh Vũ Phi sau khi mua đồ ăn xong thì vội vã trở về biệt thự.



Quả nhiên, mọi người đều đã trở về, Lăng Bảo Châu tỏ ý cho Ninh Vũ Phi rằng tối nay tự nấu cơm.



“Chị Bảo Châu, mọi người nói chuyện với nhau đi, em đi giúp Vũ Phi.”



“Không được đi, không người nào được đi cả, nhất định phải để anh ấy biết được sai lầm của mình mới thôi.” Lăng Bảo Châu nói.



Hai người không hiểu đều đồng thanh hỏi rằng: “Vũ Phi gần đây đã làm sai cái gì ạ?”



“Hai người đừng quan tâm, để cậu ta biết sai là được rồi.”



Một lúc sau, Tư Đồ Y Nhạn bước xuống, cuối cùng cũng đã khỏe hơn nhiều sau khi uống thuốc và ngủ một giấc.



“Y Nhạn, bệnh của cậu vẫn chưa hết hẳn, cẩn thận chút đấy!” Giang Vị Noãn vội vàng đến giúp đỡ.



“Tớ đã khỏe hơn nhiều sau khi uống thuốc do Vũ Phi nấu rồi.”



Sau khi Tư Đồ Y Nhạn ngồi xuống thì những cô gái lần lượt đi đến sờ vào trán, quả thực đã không còn sốt nữa.



“Các chị à, nếu các chị không khoẻ và ngại nói với một người con trai như Ninh Vũ Phi thì có thể nói với tôi, đừng quên tôi cũng từng học y đấy, chỉ là không giỏi giang giống như Ninh Vũ Phi mà thôi.” Đường Tố Nga nói.



“Được, về sau chúng ta có Tố Nga là được rồi.”



Lăng Bảo Châu lại gần hỏi: “Tố Nga, cô có biết loại thuốc mà Ninh Vũ Phi làm cho tôi là gì không?”



“Biết chứ, anh Vũ Phi có nói cho tôi biết.”



“Vậy thì được rồi!”



Bởi vì tính tình của Lăng Bảo Châu khá mạnh mẽ nên mới không muốn lần sau bà dì đến thăm mà còn đến tìm Ninh Vũ Phi khai đơn.



Nhưng không thể phủ nhận rằng loại thuốc đó của Ninh Vũ Phi thực sự rất tốt, bản thân không cần phải chịu đựng sự giày vò đó nữa.



“Mọi người chơi đi, tôi đi vào giám sát.”



Lăng Bảo Châu đứng dậy và đi vào trong nhà bếp, nhìn thấy Ninh Vũ Phi đang bận rộn và hỏi: “Ninh Vũ Phi, gần đây sát thủ không còn xuất hiện mà thay vào đó có kẻ trộm vào phòng anh ăn trộm, sao nào? Anh có bị ăn trộm mất thứ gì không?”. Tiên Hiệp Hay



“Không có, cây to gió lớn, có thể vì nhà khá lớn nên tên trộm tưởng rằng là người có tiền chăng, phòng của tôi chỉ mỗi cái máy tính xách tay là đáng giá, còn những thứ khác có cho tên trộm thì tên trộm cũng không lấy.”



“Chính là vì tên trộm không có lấy máy tính xách tay của anh nên tôi mới nghi ngờ có phải đến để ám sát anh hay không?”



Sau khi nói xong câu này thì Lăng Bảo Châu nhìn ra bên ngoài một cái, để tránh bị họ nghe thấy.



Ninh Vũ Phi do dự một lúc rồi nói: “Làm sao có thể chứ, lần trước hoàn toàn là một hiểu nhầm, làm sao có thể có sát thủ đến giết tôi chứ?”



Nếu nói là sát thủ thì có thể là ông Long Ngũ, hoặc là nhà họ Lữ của thành phố Thạch Anh, và cả gia tộc Âu Dương, và cũng có thể là thế lực ngầm.



Đừng nói Lăng Bảo Châu không biết, ngay cả chính bản thân Ninh Vũ Phi cũng không biết, có ma nào biết rốt cuộc là ai muốn giết chết mình chứ.



Nhưng những thế lực đắc tội này đều đã im hơi lặng tiếng, Ninh Vũ Phi đương nhiên biết hai tên trộm đó chính là đến lấy cắp Hộp Trường Sinh, nhưng làm sao nói với Lăng Bảo Châu chứ.



“Hôm qua chúng tôi đã phát hiện mười mấy cái xác chết trong một tòa nhà chưa hoàn thành ở ngoại ô, họ ăn mặc đồ vest và mang súng, toàn bộ đều đã chết.” Lăng Bảo Châu nhìn Ninh Vũ Phi.



Trong lòng cứ có một loại cảm giác, mười mấy cái xác chết này có liên quan đến Ninh Vũ Phi, nhưng Lăng Bảo Châu càng hy vọng chuyện này không hề liên quan đến Ninh Vũ Phi.



Ninh Vũ Phi bật cười ha hả và nói: “Có thể là do thế lực ngầm đánh đấu lẫn nhau, ôi, cái thế giới này đúng là loạn thật mà, sớm biết vậy thì tôi đã tiếp tục ở lại trên núi rồi, chị Phỉ Phỉ, mau ăn cơm thôi, đừng nói người chết nữa, xui xẻo.”



“Ừm!”



Lăng Bảo Châu không thể nhận ra gì cả từ trên khuôn mặt của Ninh Vũ Phi, bưng món ăn đến phòng ăn.



“Nào, tối nay mời mọi người ăn gà hầm nấm.”



“Dũng sĩ diệt mồi, linh hồn diệt mồi, diệt mồi đều là những người trên người.” Ba cô gái ca hát nhảy nhót bước đến.



Ninh Vũ Phi nhìn những người đẹp này và nói: “Ăn đi, thử xem tài nghệ của tôi có phải đều giỏi hơn cả Tố Nga và chị Bảo Châu hay không!”



Lăng Bảo Châu nói: “Bình thường thôi, ăn được là được rồi.”



“Chúng tôi chuẩn bị đứng về phía chị Bảo Châu, Vũ Phi, xin lỗi rồi.”



“Biết ngay mọi người sẽ nói như vậy mà.”



Ninh Vũ Phi cắm cúi tiếp tục ăn cơm.



Bên phía bệnh viện đã gọi điện đến nói rằng Tiêu Úc Tâm đã khôi phục lại cảm giác, Ninh Vũ Phi cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.



Sau mười hai giờ, trên một diễn đàn nào đó xuất hiện một bài báo “Trong lớp toán cao cấp, Ninh Vũ Phi đã biết trước đề và gian lận trong cuộc thi toán cao cấp, gian lận đáng nhục!”



Một nhóm cú đêm vẫn chưa ngủ liền lần lượt bắt đầu chuyển tiếp bình luận, và đẩy Ninh Vũ Phi đến thẳng nơi đầu sóng ngọn gió.



Sự việc tiếp tục lên men và trở nên càng lúc càng quyết liệt.



Giang Vị Noãn không có thói quen lướt bình luận nên không biết, huống chi là Ninh Vũ Phi.



Vào ngày hôm sau, khi Ninh Vũ Phi vừa bước vào toà nhà dạy học thì liền bị những người bạn học ở xung quanh chỉ trỏ, và nghe thấy đủ các loại chuyện phiếm.



Ninh Vũ Phi cũng đã nghe thấy vài từ khóa chính: gian lận, đáng xấu hổ, nộp bài trong vòng ba mươi phút.



Sau khi bước vào lớp thì Tống Trung Hữu vội nói: “Vũ Phi, không xong rồi, tối qua có người đăng tải bài cậu đã gian lận trong bài kiểm tra lên diễn đàn trường học, có rất nhiều người đều cho rằng là do cậu đã gian lận nên mới lấy được xếp hạng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK