Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn tưởng rằng là ai dám vào đây để làm cái chuyện này, không ngờ lại là Ninh Vũ Phi đột nhập vào phòng, đối với cô làm ra loại chuyện như vậy.
“Ninh Vũ Phi đáng chết, cậu xong rồi, xong đời rồi!”, Lăng Bảo Châu không những không dừng tay mà lại tăng thêm sức.
Ninh Vũ Phi biết Lăng Bảo Châu nhất định đang hiểu lầm mình, nên nhanh vội giải thích: “Chị Lăng Bảo Châu, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu.

Vừa rồi chị mộng du.

Kỳ thật không có chuyện gì xảy ra.


Em không có âm mưu gì đối với chị.”
“Vớ vẩn, ngay lúc này đây tôi sẽ bẻ đầu cậu xuống.”
Lúc này Lăng Bảo Châu hoàn toàn tức giận, căn bản không nghe được những lời Ninh Vũ Phi nói.
“A...!Cứu mạng aaa...”
Hành động của cả hai lớn đến mức khiến Giang Vị Noãn tỉnh dậy, ngơ ngác bước vào phòng của Lăng Bảo Châu.
Sau khi đến gần hơn, có thể nghe được giọng của hai người rõ hơn, ngay khi cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Giang Vị Noãn không thể tin vào mắt mình liền nói: “Chị Lăng Bảo Châu, hai người?”
Lăng Bảo Châu vội vã quay lại và nói, “Vị Noãn, chuyện này em đừng can dự.

Hôm nay Ninh Vũ Phi nhất định phải trả giá.”
“Chị Bảo Châu, oan uổng cho em quá, nếu không tin thì bên ngoài có máy giám sát.” Ninh Vũ Phi hét lên.
“Cậu còn muốn lừa tôi, Ninh Vũ Phi tôi thật sự nhìn nhầm cậu rồi.”
Lúc này Giang Vị Noãn như hiểu ra điều gì đó, bước vào nói: “Chị Lăng Bảo Châu, chị buông Vũ Phi ra đã, có lẽ thật sự là hiểu lầm.”
“Không được, thằng nhóc này không trung thực, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị.”
“Chị Bảo Châu, chị thật sự đang mộng du.


Em đi theo chị chỉ vì sợ chị gặp nguy hiểm, chị phải tin em.” Ninh Vũ Phi nói.
Giang Vị Noãn nhanh chóng cầm khăn tắm, quấn lấy người Lăng Bảo Châu, nếu không cảnh tượng trước mắt thật sự quá mĩ miều rồi.
“Ninh Vũ Phi, tốt hơn là cậu nên giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không chuyện này sẽ không thể kết thúc.” Lăng Bảo Châu cảnh báo.
“Được, bây giờ chúng ta đi xem video giám sát, nếu không thật sự em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nhục này.”
Ninh Vũ Phi đưa hai người xuống tầng hầm, vẻ mặt cay đắng, nhanh chóng lấy máy ra mở camera giám sát.
Rất nhanh sau đó trên hành lang, Lăng Bảo Châu đã đụng mặt Ninh Vũ Phi, cũng như cảnh Lăng Bảo Châu bước vào phòng của Giang Vị Noãn.
Ninh Vũ Phi nói: “Chị Bảo Châu, mọi chuyện thật sự là như vậy.

Vừa rồi chị còn không tin em.”
“Chị Bảo Châu, chị không nhớ gì sao?”
“Không nhớ?” Lăng Bảo Châu nhíu mày, những hình ảnh trên màn hình cô hoàn toàn không có ký ức.
Thậm chí còn không biết rằng bản thân mình bị mộng du, bởi phần lớn thời gian cô sống một mình, mông du hay không bản thân mình cũng không rõ lắm.
“Tôi thật sự thường mộng du vậy sao?” Lăng Bảo Châu bối rối vỗ trán.
Ninh Vũ Phi nói: “Chị Bảo Châu, không cần quan tân, đây chỉ là thỉnh thoảng một lần thôi, em đoán khả năng chị dạo này bị căng thẳng bởi vì không được đi làm mà phải ở nhà.”
“Có thật như thế không?”

“Cái này em lừa chị làm gì? Chị cũng sống ở đây một khoảng thời gian, mộng du em cũng có thể phát hiện ra”, Ninh Vũ Phi nói.
Giang Vị Noãn tiếp lời: “Chị Bảo Châu, Vũ Phi là bác sĩ.

Cậu ấy nói chắc chắn là đúng.

Gần đây có thể là ở nhà một mình nên lo lắng thái quá.”
“Thôi, muộn rồi, về ngủ đi.”
“Ngày mai, em đi lấy thuốc cho chị, bảo đảm chị ngủ đến tận trời sáng mà không xảy ra chuyện gì.” Ninh Vũ Phi cười nói.
“Ngay mai rồi nói đi, Vị Noãn, đêm nay mình ngủ cùng nhau được không.”
“Được!”
Sau khi hiểu lầm được giải quyết, cả ba về phòng ngủ, cũng may Ninh Vũ Phi lắp đặt thiết bị camera theo dõi, nếu không thật sự giống như anh từng nói, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết tội.
Bảy giờ sáng, Ninh Vũ Phi ngáp dài, bước xuống lầu liền nhìn thấy Lăng Bảo Châu vừa từ bên ngoài trở về trong bộ quần áo thể thao..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK