Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mấy người đang định làm loạn sao, chúng tôi đã chuẩn bị phòng phẫu thuật đầy đủ, mấy người nói không làm là không làm à?”



Ninh Vũ Phi thấy lời bác sĩ này có chút lạ, giống như đang ép mua ép bán, không cho Tiêu Úc Tâm và người nhà có bất kỳ ý định thay đổi nào mà, nhất định phải cắt cụt chi của Tiêu Úc Tâm.



Cắt cụt chi là kết quả tồi tệ nhất, nếu có hy vọng chữa khỏi bằng cách khác thì tất nhiên phải nắm bắt nó.



“Còn có hy vọng cứu được chân của bệnh nhân, tại sao lại phải cắt cụt chi?” Ninh Vũ Phi hỏi.




Bác sĩ trung niên trừng mắt nhìn Ninh Vũ Phi: “Cậu là bác sĩ à? Cậu thì biết cái quái gì? Hiện tại tình hình đã chuyển biến ngày một tệ, nếu bệnh nhân không cắt cụt chi thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”



“Đủ rồi, chúng tôi đã quyết định không cắt cụt chi, chúng tôi sẽ làm thủ tục xuất viện ngay lập tức.”



Ông cụ Tiêu đương nhiên chọn tin tưởng ở Ninh Vũ Phi, dù chỉ là hy vọng nhỏ nhoi cũng phải nắm chặt lấy, ông ấy sẽ không bao giờ quyết định tùy tiện để nửa đời sau của cháu gái phải ngồi trên xe lăn.



Bác sĩ trung niên không cam lòng nói: “Các người muốn xuất viện, nhưng tôi có trách nhiệm với bệnh nhân nên sẽ không bao giờ đồng ý, ai nói rằng bệnh nhân còn hy vọng được chữa trị được? Hả?”





“Đương nhiên là có hy vọng, chỉ cần chỗ nhiễm trùng được làm sạch, nối liền lại dây thần kinh một lần nữa, đùi vẫn có thể bình phục.” Ninh Vũ Phi đáp.



“Thật là vô lý đến cực điểm, đây là dây thần kinh, đó không phải là gân mà cậu có thể nối lại được.”



Đối với loại người này, Ninh Vũ Phi cười chế nhạo: “Thật sự là nực cười, nếu như ông không có năng lực thì thôi không cần làm, chẳng lẽ ông lại không cho phép người có năng lực hơn thực hiện cuộc phẫu thuật này hay sao?”



Bác sĩ trung niên bị á khẩu ngay, nhìn Ninh Vũ Phi nói: “Chàng trai, cậu đang chất vấn tôi à, nhưng tôi học bên nước ngoài, mới vừa về nước thôi đấy,, cậu có tư cách gì mà chất vấn tôi?”



“Đúng vậy, tôi không thể chất vấn về học vấn của ông, nhưng nếu bệnh nhân hy vọng có thể đi lại bình thường, thì nhất định không được tùy ý cắt cụt chi.”



“Cậu?”



Ninh Vũ Phi không để ý tới ông ta, nói với ông cụ Tiêu: “Ông Tiêu, ông cho người đi làm thủ tục, chúng ta lập tức chuẩn bị điều trị.”



“Được!” Ông cụ Tiêu tức tốc đi làm.



Vị bác sĩ trung niên nhìn mấy người như vậy, tức giận trực tiếp đẩy y tá sang một bên, bước ra khỏi cửa phòng bệnh.



Ông ta đẩy cửa phòng làm việc của trưởng khoa sang một bên và giận dữ nói: “Trưởng khoa, tôi không làm nữa.”



“Bác sĩ Chung, có chuyện gì vậy?” Trưởng khoa bệnh viện số ba đẩy kính.



Chung Vũ Đăng nói: “Còn chuyện gì nữa? Một bệnh nhân đáng lẽ phải làm phẫu thuật cắt cụt chi, kết quả có một thằng nhãi ranh không biết tốt xấu đâu chui ra, nói cái gì mà có thể giữ được chân lại, thật nực cười!”



“Người kia là bác sĩ sao? Nhưng anh là một bác sĩ nổi tiếng từ nước ngoài du học về, còn có bệnh nào mà anh không biết ư? Người này đúng là làm bậy làm bạ quá!” Trưởng khoa hỏi: “Vậy hiện tại bệnh nhân đang ở đâu?”



“Mặc kệ họ, tôi đã cho bệnh nhân xuất viện rồi.”



Trưởng khoa đứng lên nói: “Hấp tấp quá, nhỡ đâu liên quan đến mạng người thì sao.”



Mặt bằng chung của bệnh viện số ba không tốt, danh tiếng không tốt, tỷ lệ tử vong cũng cao, nếu như lại xuất hiện bệnh nhân tử vong trong quá trình điều trị, bọn họ khó mà giải thích được



Thật vất vả mới mời được Chung Vũ Đăng vào bệnh viện số ba với mức lương cao để khôi phục danh tiếng.



Kể cả bệnh nhân tử vong sau khi xuất viện, cũng vẫn tính lên đầu bệnh viện số ba.



Trưởng khoa vội vàng chạy đến sảnh lớn của bệnh viện, nhìn thấy Ninh Vũ Phi và những người khác đang chuẩn bị rời đi.



“Đợi đã!”



Mọi người dừng lại, trưởng khoa lo lắng nói: “Người nhà bệnh nhân phải tin tưởng bác sĩ của chúng tôi, nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, không ai trong chúng ta có thể gánh vác được trách nhiệm này đâu.”



“Chúng tôi đã quyết định sẽ không cắt cụt chi, chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng, chúng tôi nhất định phải nắm lấy.” Ông cụ Tiêu nói.



Trưởng khoa lo lắng nói: “Ông phải tin tưởng bác sĩ của chúng tôi, nếu cứ làm mọi chuyện rối tung lên như thế này, nếu xảy ra chuyện, dù có hối hận cũng đã muộn!”



“Chắc ông đang nói về bác sĩ Chung đó đúng không, nếu ông là cấp trên của ông ta, tốt hơn hết ông nên điều tra lại quá khứ của ông ta, có lẽ ông ta không phải chuyên gia, tiến sĩ gì đó du học từ nước ngoài về đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK