Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Ninh Vũ Phi dâng lên tận đầu, nói: "Em đừng xung đột với anh ta, anh trở về ngay đây.”



Không ngờ con trai của bà Ngô lại tìm đến tận cửa, lần trước đã tha cho anh ta đi rồi mà.



Đi taxi nửa tiếng mới trở về tới biệt thự, Ninh Vũ Phi đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng khách.



"Ha ha ha... đây là nhà của tôi, muốn ăn uống gì cũng được…’




Ninh Vũ Phi ở bên ngoài nghe thấy giọng nói của Trương Thanh Phong từ trong phòng khách, lại dám làm càn trong biệt thư của mình.



"Hừ!"



Ngay khi bước vào trong, bầu không khí đã mù mịt khói thuốc. Một nhóm người lạ đang uống rượu và hút thuốc trên ghế sô pha, khạc nhổ khắp nơi, mở âm thanh của TV lên mức to nhất.



Khiến cả căn phòng khách ấm cúng tràn ngập khói thuốc, họ cũng không quan tâm đến Ninh Vũ Phi đang bước vào, tiếp tục chơi với nhau.



Ninh Vũ Phi bước tới cầm điều khiển tắt nhạc trên TV.



Một cô gái mũi đeo khuyên bực bội đứng lên, đẩy Ninh Vũ Phi ra: “Anh làm gì vậy, tắt nhạc đi làm gì, muốn chết à?”





"Bốp!"



Ninh Vũ Phi đưa tay lên, giáng một cú tát khiến cô ta ngã ra ghế sô pha.



Hừ một tiếng, một tên tóc vàng đập thẳng chai rượu xuống bàn, sau đó đưa về phía Ninh Vũ Phi.



Bốp!



Lại một cái tát nữa, Ninh Vũ Phi trực tiếp tát bay chiếc răng cửa của tên tóc vàng.



Nhìn thấy vậy, những người còn lại đều kinh hãi, ở đâu ra tên hung hăng này vậy.



Lúc này, Trương Thanh Phong từ trong toilet đi ra, nói: "Có chuyện gì thế, mau mở nhạc lên lắc đi chứ?"



“Lắc cái ông nội mày ấy!” Ninh Vũ Phi vô cùng tức giận.



Trương Thanh Phong rốt cuộc cũng nhìn ra Ninh Vũ Phi, nhưng anh ta không hề vì đây không phải nhà của mình mà dừng lại, ngược lại còn bất mãn nói: "Anh làm sao vậy? Tôi chơi ở nhà mẹ của mình thì đã sao? Mau tránh qua một bên đi.”



“Anh Vũ Phi, anh về rồi à?” Đường Tố Nga vội vàng đi xuống.



Bà Ngô cũng lảo đảo đi xuống, nói với Trương Thanh Phong: "Con trai, con mau đi đi, đây đâu phải là nhà của con?"



"Tránh sang một bên!"



Không ngờ, Trương Thanh Phong trực tiếp đẩy bà Ngô ngã xuống đất nói: "Bà già đáng chết, nhốt tôi mấy hôm nay, tôi qua đây một chút thì đã sao?"



Bốp!



Một cái tát làm cho Trương Thanh Phong lảo đảo lui về phía sau hai bước, sau đó cả người nhảy dựng lên, hung hăng muốn đánh Ninh Vũ Phi.



Nhưng Ninh Vũ Phi trực tiếp túm chặt lấy cổ Trương Thanh Phong, lôi anh ta đi như lôi một con gà.



"Thằng khốn, thả tao ra, thằng khốn nạn này.”



Bà Ngô hết sức thất vọng, bà chạy vào bếp lấy một con dao ra nói: "Vũ Phi, để bà giết chết tên súc sinh này đi. Sau này nó sẽ không làm phiền cuộc sống của con nữa.”



“Bà Ngô, đừng mà!” Đường Tố Nga vội vàng ngăn cản.



Trương Thanh Phong này vô phương cứu chữa rồi, ngay cả bà Ngô cũng muốn chết cùng anh ta, thật sự là vô vọng.



Nhưng bà Ngô là một người tốt, thật sự không đáng vì tên khốn nạn này mà phải vào tù, Ninh Vũ Phi ném anh ta sang một bên, quát: "Cút đi!"



"Nhóc con, hôm nay tao sẽ không đi, bà già, bà muốn giết tôi, bà muốn giết con của chính mình sao, có gan thì giết đi, ha ha ha!"



Bốp!



Ninh Vũ Phi trực tiếp đá văng Trương Thanh Phong lên trên mặt đất, anh ta ôm bụng suýt nữa nôn ra ngoài.



"Hôm nay tôi sẽ dạy anh làm người như thế nào?"



Bốp!



Lần này cái tát của Ninh Vũ Phi rất mạnh, chỉ cần một cái tát này đã khiến Trương Thanh Phong bật ra mấy cái răng, đau đến nhe răng trợn mắt.



Nhưng Ninh Vũ Phi không hề tỏ ra thương xót, xuống tay tát thêm vài cái.



Bốp bốp bốp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK