Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ, tổ chức cấp cao của nước Đại Xuân đã tiếp quản chuyện này rồi, cũng không còn cách nào khác.



Tuy nhiên, lần này nó đã thu hút sự chú ý của nước Đại Xuân, vì vậy tổ chức sát thủ này có lẽ sẽ không liều lĩnh, bởi vì nước Đại Xuân đối với họ mà nói là khu vực cấm địa để tồn tại.



Lăng Bảo Châu sau khi ăn xong sẽ hoàn thành báo cáo, sau đó mới cùng Ninh Vũ Phi rời khỏi đồn cảnh sát.



Trở về biệt thự đã là ba giờ rưỡi, Ninh Vũ Phi nói nhỏ: "Chị Bảo Châu, không còn nguy hiểm nữa rồi, cô có thể ngủ cả một ngày?"



"Để xem tình hình đã!"




"OK, chúc ngủ ngon!"



Ninh Vũ Phi trở về phòng, lên giường chuẩn bị ngủ.



Nhưng vừa nằm xuống đã cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao bên cạnh lại có người chứ.



Anh lập tức mở chăn bông và thấy Giang Vị Noãn đang nằm thu mình trong chăn bông, ngủ rất say.



"Ối..."



Ninh Vũ Phi nhìn ra ngoài cửa, trong lòng nghĩ rằng đêm nay có lẽ Giang Vị Noãn ngủ một mình sợ quá nên chạy vào giường anh.





Vì vậy Ninh Vũ Phi cũng không đánh thức Giang Vị Noãn, nằm cách ra một khoảng rồi ngủ thiếp đi.



Cho đến ngày hôm sau, Ninh Vũ Phi thức dậy và đi làm bữa sáng như mọi khi.



"A..."



Ninh Vũ Phi đùa cợt, đúng lúc gặp Lăng Bảo Châu đi ra.



"Này, chị Châu Châu, sao đã dậy rồi, không ngủ thêm à?"



"Tôi có chút chuyện cần xử lý luôn."



“Không phải chứ, cô bận thế cơ à?” Ninh Vũ Phi hỏi.



"Chả vậy thì sao."



Câu hỏi tu từ này khiến Ninh Vũ Phi không nói nên lời, Lăng Bảo Châu nói chuyện chính là kiểu vậy, chỉ cần tập quen dần là được.



“Ninh Vũ Phi, vết thương của cậu đã lành chưa?” Lăng Bảo Châu hỏi.



"Khỏi rồi, không sao, cô nhìn thử là biết.”



Ninh Vũ Phi cởi áo khoác ngoài, lộ ra một thân hình cường tráng, phía sau chỉ có vài vết thương nhẹ.



"Sao lại thế được, ba ngày trước cậu còn sống dở chết dở, nhanh thế mà cậu đã không sao rồi á?" Lăng Bảo Châu thật sự không thể tin được.



Vết thương nặng như vậy không có mười ngày nửa tháng thì khó mà lành, nhưng Ninh Vũ Phi thực sự chỉ cần ba bốn ngày là có thể lành lại.



"Kỳ diệu thật."



Lăng Bảo Châu không nhịn được đưa tay sờ sờ lưng Ninh Vũ Phi, lập tức rút tay lại, nói: "Được rồi, mặc áo vào đi, đừng có suốt ngày giở trò lưu manh?"



"Không phải mà, là chị Bảo Châu tự muốn xem mà."



"Biến, tôi đi làm bữa sáng."



Ba người họ ăn sáng xong, ra ngoài mỗi người một ngả.



Giang Vị Noãn không đề cập đến việc cô ấy bí mật đến phòng của Ninh Vũ Phi tối hôm qua và cầm quyển sách lên, trên đó có rất nhiều lời nhắn.



"Vũ Phi, tại sao xe của tôi lại vi phạm?"



Nghe vậy, Ninh Vũ Phi đột nhiên xấu hổ nói: "Tôi... tối hôm qua... gặp một vài tên công tử bột khiêu khích, sau đó liền bị đổ oan."



"Không sao, tôi bảo quản gia nhà tôi giải quyết là được. Đúng rồi, Vũ Phi, tôi làm bằng lái xe cho anh nhé?"



“Được đó, tôi cảm thấy sau này có rất nhiều việc phải dùng đến xe.” Ninh Vũ Phi xấu hổ.



"Vậy anh có cần tôi mua xe cho anh luôn không?"



“Không, không, không, nếu tôi thực sự cần một chiếc xe oto, sau này tôi sẽ tự mua.” Ninh Vũ Phi từ chối.



Đến trường, Ninh Vũ Phi lái xe đến bãi đậu xe, trong đó có một chiếc Lamborghini màu xanh lam dừng lại.



Phía trên là một người đàn ông mặc vest kẻ sọc, tóc nhuộm và đeo kính râm, rõ ràng là một công tử bột thân phận không tầm thường.



“Đây chẳng phải Giang Vị Noãn sao, chẳng lẽ được gặp sao?” Người đàn ông mỉm cười hỏi.



"Lục Phong Thành?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK