“Tôi phải đi trước, các cậu đó, không có việc gì cũng đừng nên ra ngoài.” Lăng Bảo Châu một lần nữa rời đi.
Đối với một người làm việc điên cuồng như Lăng Bảo Châu mà nói thì nói một ngày không làm việc thì toàn thân sẽ khó chịu, Ninh Vũ Phi cũng không có cách nào.
“Các người ở nhà chơi đi, tôi cũng có chuyện cần phải đi ra ngoài một chuyến, tối sẽ quay lại.”
Ninh Vũ Phi cũng chuẩn bị ra ngoài đi tản bộ lang thang một hồi, cứ nhìn đám mỹ nữ vây quanh như thế, trong lòng cũng có chút không chịu nổi.
Sau khi ra khỏi khu biệt thự, Ninh Vũ Phi thản nhiên nói: ”Đã theo tôi ba ngày trời rồi, bây giờ lại muốn đi theo sao?”
Nghe vậy, người đàn ông đằng sau xoay người rời đi, Ninh Vũ Phi cứ đi một đoạn là bọn họ lại thay đổi một người hoặc là thay đổi cách ăn mặc để tiếp tục theo dõi Ninh Vũ Phi.
Nhưng trí nhớ của Ninh Vũ Phi cũng không phải chỉ có bảy giây, đã biết bọn họ cứ thay phiên đổi người theo dõi mình từ lâu.
Người đàn ông này mặc trang phục y hệt như một anh công nhân, sau khi nghe thấy lời của Ninh Vũ Phi thì cũng không quá ngạc nhiên, vẫn tiếp tục chờ xe của mình.
Ninh Vũ Phi cũng không vội vàng, ngược lại là muốn xem một chút là ai muốn nhắm vào mình.
“Nhân vật mục tiêu đang ở ngay tại trước mắt, có thể hành động.”
“Lập tức đến ngay!”
Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở trước mặt Ninh Vũ Phi, ba người đàn ông mang theo khăn trùm đầu bước xuống.
“Các người làm gì đó, định bắt cóc đó à?” Ninh Vũ Phi nói.
Ba người trực tiếp sững sờ, trong lúc đang muốn ra tay thì Ninh Vũ Phi đã ra quyền nhanh như chớp, mấy cái mũi của bọn họ đều bị đánh đến lệch ra.
“Chậc chậc chậc, lần nào cũng không biết rút kinh nghiệm cho tốt, được thôi, đi với các người một chuyến.”
Ninh Vũ Phi chủ động ngồi vào trong xe, ba người trực tiếp trợn tròn mắt, sao lại có loại người tự đưa đầu vào lưới cơ chứ?
“Đi!”
Xe thương vụ chậm rãi đi đến một cái nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô, ba người sau khi xuống xe thì rất e ngại nhìn về phía Ninh Vũ Phi.
“Đến rồi ả?” Ninh Vũ Phi nhảy xuống xe, dáng vẻ lười nhác đi thẳng vào trong.
Bên trong có ba người, trong đó một người chính là người đàn ông làm vệ sĩ cho Lục Văn Thanh, ngay vào lúc anh ta đang hút thuốc thì nhìn thấy Ninh Vũ Phi đi tới, ánh mắt anh ta lập tức khẽ híp một cái.
“Chúng ta có quen biết nhau không?”
Ninh Vũ Phi tùy ý cầm gói thuốc trên bàn rồi lấy ra cho mình một điếu, ung dung thản nhiên hỏi.
Người đàn ông cao to liếc nhìn một cái, mấy tên đàn em lập tức chạy tới vây quanh.
“Thằng nhóc kia, cậu có biết bây giờ cậu đang gặp phải chuyện gì hay không?” Người đàn ông cường tráng híp mắt hỏi.
“Còn có thể là cái gì?”
Ninh Vũ Phi khinh thường nhìn thoáng qua, nói tiếp: ”Chỉ có sáu người các người thôi sao? Mau gọi luôn ông chủ sau lưng các người ra đi, có chuyện gì thì chúng ta cứ nói thẳng ra.”
“Ồ, chỉ sợ cậu còn chưa có tư cách này đâu?”
Người đàn ông cao lớn không biết Ninh Vũ Phi lấy tự tin ở đâu ra, vậy mà lại không có xíu sợ hãi nào, nhưng mà bất kể là ai, đối mặt với súng thì đều sẽ bị dọa đến tè ra quần, huống chi chỉ là một cậu sinh viên.
Thế là anh ta cầm một cây súng nhắm ngay vào trán Ninh Vũ Phi nói: ”Trước khi nói mấy lời này thì tốt nhất là cậu hãy xem cho kỹ xem thứ trong tay tôi là cái gì trước đi?”
Ninh Vũ Phi không nhanh không chậm hút một hơi thuốc, thản nhiên nói: ”Nói thật nha, tôi chỉ muốn gặp ông chủ của các anh tâm sự một chút mà thôi, nhưng anh lại cầm cái đồ chơi này ra thì mọi thứ đã thay đổi, còn nữa, tôi rất ghét người khác cầm súng chỉ vào người tôi.”
“Vậy cậu liền đến thử một chút đi, để cho tôi biết cuối cùng thì cậu có tư cách để gặp ông chủ của chúng tôi hay không?” Người đàn ông cao lớn khinh thường nói.
“Thật ra thì vào cái khoảnh khắc mà anh cầm súng ngắm vào người tôi thì tôi đã biết các người là ai rồi, bởi vì người dám cầm súng chỉa vào người tôi ở thành phố Ngọc Trai này đều đã chết hết cả.”
Ninh Vũ Phi liếc nhìn một cái, búng tàn thuốc trong tay ra.
Búng đến ngay cánh tay của người đàn ông cầm súng, đồng thời mình cũng nhanh chóng ra tay, dùng khuỷu tay đánh vào mặt tên đàn ông cao to kia.