Nghe vậy, nữ thư ký đen mặt, giải thích: “Tôi không phải là vị hôn thê của cậu. Là chủ tịch Liễu phái tôi tới đón cậu. Chị ấy tặng cậu một tòa biệt thự bên biển để cậu còn có chỗ ở.”
“Mới đầu mà đã ở biệt thự rồi, có vẻ không ổn lắm đâu nhỉ?”
“Không có gì không ổn hết.” Tần Minh Nguyệt hết chỗ nói rồi. Cậu nhóc ngây thơ thiên chân này chính là được của mà còn làm màu.
Bây giờ Ninh Vũ Phi còn phải đi dự tiệc sinh nhật của vị hôn thê, cho nên nói: “Tạm thời tôi không tới biệt thự đâu, tôi phải đi dự tiệc sinh nhật của một vị hôn thê, cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.”
“Được rồi, vậy thì chúng ta đi thôi.”
“Cảm ơn chị.”
Tần Minh Nguyệt nhếch môi cười, cậu nhóc này coi như lễ phép.
Ngồi trong xe, Ninh Vũ Phi nhìn chị gái xinh đẹp mặc tây trang, diện mạo cũng trên 80 điểm, hỏi: “Chị ơi, chị bảo chị là thư ký của nhị sư tỷ, tên là gì ấy nhỉ?”
“Tần Minh Nguyệt.”
“Vậy chị biết rốt cuộc chị của tôi đang làm gì không?” Ninh Vũ Phi lại hỏi. Anh thật sự không rõ mấy chị gái của mình đang làm nghề gì.
“Chủ tịch Liễu là người đứng đầu trong mười doanh nghiệp lớn nhất nước Long Việt hiện nay, công ty con đã lan rộng ra toàn thế giới, là tài phiệt đứng đầu nước Long Việt.” Tần Minh Nguyệt kiêu ngạo nói.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi hoảng sợ: “Thì ra nhị sư tỷ của tôi lợi hại đến thế! Tôi phải cố gắng lên mới được, không thì sao có thể cưới chị ấy?”
“Cậu còn chưa mọc hết râu đâu.” Tần Minh Nguyệt khinh thường.
“Chị Tần, chị cũng không thể nói thế, tôi đã sớm mọc hết rồi, không tin chị lại đây mà xem?”
Lời này khiến trán Tần Minh Nguyệt tràn đầy hắc tuyến. Nếu đối phương không phải là tiểu sư đệ của chủ tịch Liễu thì cô thật sự muốn ném cậu ta ra ngoài xe.
Hai người trò chuyện với nhau, cuối cùng cũng tới trước một tòa biệt thự. Ninh Vũ Phi nhìn một lát rồi nói: “Chị Tần, dừng ở đây được rồi nhỉ?”
“Cậu có chắc là cứ thế đi vào được không?”
Bởi vì Ninh Vũ Phi ăn mặc thật sự rất bủn xỉn, tham dự bữa tiệc quý tộc như vậy đúng là không thể nào nói nổi. Nhưng thời gian khẩn cấp, cũng không rảnh mà đi mua đồ mới.
“Không thành vấn đề!”
Sau khi xe dừng lại, Ninh Vũ Phi tự tin bước vào trang viên biệt thự. Tần Minh Nguyệt nhận được điện thoại, nói: “Vâng, tôi sẽ thu xếp ngay.”
Lúc này, trong trang viên biệt thự toàn là các cậu ấm, tiểu thư nhà giàu ăn mặc diễm lệ, thật sự rất bắt mắt. Ninh Vũ Phi ăn mặc rất quê mùa nên thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc. Dù gì nhà họ Chu cũng là gia tộc nằm trong top 10 của thành phố Ngọc Trai, còn chưa đến mức có loại họ hàng nghèo như thế này. Hai bảo vệ cũng thấy Ninh Vũ Phi, trò chuyện với nhau rồi đi về phía Ninh Vũ Phi.
“Chào cậu, xin hỏi cậu là người của gia tộc nào?” Bảo vệ hỏi.
Ninh Vũ Phi chợt hiểu ra, cười đáp: “Tôi được nhà họ Chu mời, Chu Hân Tĩnh là vị hôn thê của tôi.”
Nghe vậy, hai bảo vệ đều há hốc mồm, đã kết luận tên đẹp trai này chỉ là một thằng quê mùa tự tiện xông vào đều ăn chực.
Thấy hai người này không tin, Ninh Vũ Phi lấy ra tờ hôn ước của mình với Chu Hân Tĩnh, nói: “Không tin thì các anh xem đi.”