Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này là lượt lớp 3 cầm bóng, đối với đội Ninh Vũ Phi mà nói điều này vô cùng bất lợi.



Nếu đối phương thực sự là nhân vật lợi hại như vậy, thì người bình thường sẽ rất nguy hiểm.



Trận đấu bắt đầu, mọi người đều nhìn chăm chăm vào những người xung quanh, và nếu họ có thể lấy được bóng, họ có thể đảo ngược tình thế.



Nhưng đối phương vẫn nắm được chỗ trống và có được bóng trong tay.



Sau đó, quả bóng được chuyền cho Chu Lục Đô, cậu ta đập phát bóng cuối cùng.




Thời gian trôi qua, Chu Lục Đô bắt đầu tấn công, trực tiếp cố gắng vượt qua Ninh Vũ Phi.



Nhưng cậu ta thực ra là đang gài bẫy. Một khi Ninh Vũ Phi đến gần, phía dưới bảng rổ chính là thế giới riêng của cậu ta rồi.



Quả nhiên, cậu ta đã chuyền bóng tới tiền đạo số 10 của lớp 3 và ghi bàn, vượt qua Ninh Vũ Phi và những người khác hai điểm.



Thời gian bây giờ còn rất ít, chỉ có một phút nữa thôi.



Lần này gần như không còn hy vọng gì nữa rồi, không thể nào trực tiếp lấy bóng rồi ghi bàn luôn được.



Vì tuyển thủ bên lớp 3 cũng không phải bọn ngốc, bọn họ biết Ninh Vũ Phi ném rổ rất chuẩn, nhất định sẽ kẹp cứng hai bên Ninh Vũ Phi.





Mọi người đều rất căng thẳng, thật ra cũng không còn ôm hy vọng quá lớn vào trận đấu này nữa rồi.



Ninh Vũ Phi bị một tên tiền đạo to con của lớp 3 kẹp chặt cứng, không có cơ hội để chuyền bóng.



Những người còn lại cũng không được, cho dù có lấy được bóng đi chăng nữa thì bọn họ cũng không có cách nào ném bóng vào rổ, cơ hội gần như không có.



Tuyển thủ phát bóng của lớp 1 liếc nhìn Ninh Vũ Phi, quyết đoán chuyền bóng qua.



Ninh Vũ Phi sải một bước ra, nhân cơ hội bóng chưa tới, anh phải nhanh hơn một bước mới được. Đã bắt đầu đếm ngược rồi.



“Bắt lấy cậu ta!” Chu Lục Đô hét lên.



Hai tên tiền đạo nhanh chóng ngăn cản, Ninh Vũ Phi trực tiếp đỡ lấy bóng đồng thời liếc nhìn thời gian, chỉ còn 0.3 giây nữa thôi, anh nhảy lên ném bóng vào rổ, ra tay trong phút chót.



Hết giờ!



Hai tên tiền đạo đụng vào Ninh Vũ Phi đứng trước mặt, ngược lại tự làm mình ngã.



Mọi người cùng quan sát quả bóng rơi vào rổ một cách căng thẳng.



Nhưng Vương Vĩnh Khang lại cười lớn một tiếng: “Thắng rồi thắng rồi! Quả này đã nằm ngoài thời gian rồi, không được tính.”



Những người trong lớp 3 đứng dậy hò reo, và trọng tài cũng cho rằng quả bóng đã quá giờ, không phải là quả ba điểm hợp lệ.



Cả lớp 1 chỉ biết thở dài, họ đã cố gắng hết sức, cuối cùng vẫn thua.



“Haiz, thua rồi!” Đường Tố Nga bĩu môi không vui.



Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn cũng lộ vẻ tiếc nuối.



Ngay khi Ninh Vũ Phi và những người khác chuẩn bị rời sân, trọng tài biên thổi còi, nói: “Quả cuối cùng của lớp 1 được tính.”



“Không thể nào, rõ ràng là quá giờ rồi mà.” Vương Vĩnh Khang hét lên.



“Chúng tôi vừa xem lại toàn bộ video, quả bóng cuối cùng ở lớp số 1 đã rời khỏi lòng bàn tay 0,1 giây trước, vậy là nó được tính.”



“Wow!”



Khi quyết định cuối cùng được tuyên bố, tất cả mọi người trong lớp 1 đều đứng dậy và reo hò phấn khích.



“Không…”



“Hú...” Đường Tố Nga phấn khích lắc tay.



Giang Vị Noãn nói: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, Ninh Vũ Phi tối nay có thể đi ăn mừng rồi.”



“Ừm ừm.”



Bọn họ nhấc bổng Ninh Vũ Phi lên, rất phấn khích và hạnh phúc, họ là những nhà vô địch.



Những người trong lớp 1 đã đi xem lại trận đấu vài lần, và hóa ra là như vậy, quả cuối cùng của bạn học Ninh quả thực sự có hiệu lực.



Từng người một rời sân một cách bất lực. Thua cũng tâm phục khẩu phục.



Sau đó mọi người lần lượt ra về, tối nay bọn họ phải đi ăn một bữa thịnh soạn rồi đi hát mới được.



Nhóm F4 bên trên cười khinh thường, đối với bọn họ, Ninh Vũ Phi xem như không có gì lợi hại, quả cuối cùng chẳng qua là may mắn mà thôi.



Mọi người bao hẳn một phòng riêng lớn trong một nhà hàng.



Ninh Vũ Phi không muốn đến, nhưng nếu không có mình thì tối nay cũng không được. May thay, Giang Vị Noãn cũng đã biết trước.



“Không ngờ, lớp 1 của chúng ta thật sự giành được hạng nhất toàn khoa, dẫn trước mười lớp đứng đầu toàn trường.” Trần Thành Hạo hào hứng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK