“Vẫn là câu nói đó, người nắm quyền lớn nhất của tập đoàn Hằng Vũ tức là sao?”
Tần Minh Nguyệt sải bước đến chỗ Ninh Vũ Phi. Cô liếc nhìn Mã Kỳ Khiết, sau đó không hề báo trước đã giơ tay lên giáng cho cô ta một cái tát.
“Bốp!”
Mã Kỳ Khiết bị đánh bất ngờ, loạng choạng ngã ra đất. Cô ôm lấy mặt nhìn Tần Minh Nguyệt, mặt vẫn chưa tin được, mắng: “Sao cô dám đánh tôi?”
“Dám đánh con gái tôi, cô...” Mã Đức Vũ tức giận vội vàng chạy đến.
Hai nhân viên an ninh ngay lập tức tiến lên phía trước ngăn Mã Đức Vũ lại. Tần Minh Nguyệt là cấp trên của cấp trên của họ, nên giá nào cũng không để người khác gây bất lợi cho chủ của mình.
“Các cậu làm gì vậy, đừng có quên ai là người trả lương cho các cậu?”
“Tổng giám đốc Mã phải không! Bọn họ không nhận lương của tôi, chẳng lẽ là ông đến phát lương cho họ à?” Tần Minh Nguyệt cười nhạt.
Mọi người bây giờ mới biết khách sạn hào hoa này thì ra lại thuộc sở hữu của tập đoàn Hằng Vũ. Quả nhiên làm việc kín đáo khiêm nhường đến không ai biết được.
Tần Minh Nguyệt nói: “Cũng có bản lĩnh thật nhỉ. Muốn tổng giám đốc Ninh của Hằng Vũ Quốc Tế chúng tôi quỳ xuống xin lỗi các người à. Các người đủ tư cách sao?”
“Nực cười, một tên nhà quê mà được làm người nắm quyền của tập đoàn Hằng Vũ sao?” Mã Đức Vũ nói.
“Theo lệnh của chủ tịch Liễu, ai dám gọi tổng giám đốc Ninh là tên nhà quê thì sẽ cho kẻ đó ăn tát.”
Tần Minh Nguyệt vẫy tay một cái, ba vệ sĩ mặc áo đen từ trên lầu đi xuống, túm lấy Mã Đức Vũ.
“Các người muốn làm gì, tôi là Mã...”
Chát!
Mã Đức Vũ còn chưa kịp xưng tên mình ra, đã ăn một cái tát vào mặt.
Cái tát của tên vệ sĩ cũng thật đáng sợ, chẳng khác nào trời giáng. Mã Đức Vũ bị tát đến lệch cả mặt, còn rớt cả hai chiếc răng vàng.
“Chát! Chát! Chát!”
Dù vậy tên vệ sĩ vẫn không ngừng, còn ra sức tát liên tục vào mặt ông ta.
Mã Kỳ Khiết thấy ba mình bị đánh thê thảm như vậy đã sợ đến không dám lên tiếng, trong lòng đã kinh hãi vô cùng. Đến ba cô ta còn bị đánh thành ra như thế, cô ta đã là gì.
“À, còn cô nữa. Miệng của cô cũng cần đánh một chút, để cô ghi nhớ cho kỹ.” Tần Minh Nguyệt nhìn Mã Kỳ Khiết nói.
“Vâng!”
Hai nhân viên an ninh liền học theo ba anh vệ sĩ mà làm, một người tóm Mã Kỳ Khiết đứng dậy, một người bắt đầu quạt vào mồm cô ta liên tục.
Tên nhân viên an ninh phụ trách việc tát thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Những nhân viên an ninh luôn bị đám người thuộc giới thượng lưu này xem thường, bây giờ có thể báo thù rồi.
“Chát! Chát! Chát! Chát!”
Tiếng tát chan chát nhịp nhàng đến nỗi hai cha con không nói được câu nào.
Mấy nhân vật tiếng tăm không ai dám hó hé tiếng nào. Tất cả đều im như thóc. Ai mà biết được thế lực phía sau Ninh Vũ Phi còn lớn cỡ nào, đâu chỉ là mỗi một Hằng Vũ Quốc Tế, đại gia trong nền kinh tế Long Việt này.
Chỉ một mệnh lệnh đưa ra, mấy công ty của họ căn bản là không thể trụ vững. Các doanh nghiệp đại gia tộc có trụ lại được không đến mức đóng cửa thì e là cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Cha con nhà họ Dụ không ra mặt, cũng không định ra mặt. Bọn họ không muốn vì cứu cha con nhà họ Mã mà trở thành mục tiêu của Hằng Vũ Quốc tế.
Có điều Ninh Vũ Phi kia không ngờ lại có thân phận kinh thiên động địa đến như vậy. Nghĩ lại trước đây Trầm Mặc Như chọn Ninh Vũ Phi, quả nhiên là sự lựa chọn đúng đắn.
Một khi nhà họ Thẩm hợp tác với Hằng Vũ Quốc tế, trong tương lai không cần hỏi cũng biết sẽ trở thành tập đoàn giàu có nhất Long Việt.
Giang Trấn Hải và Tư Đồ Minh Hồng cũng kinh ngạc vô cùng. Tên Ninh Vũ Phi này từ lúc nào lại trở thành người nắm quyền của tập đoàn Hằng Vũ như vậy.
Vậy cũng tốt, sẽ giúp cho địa vị của Ninh Vũ Phi càng lúc càng cao.
“Á...”
Bị bạt tai những năm phút, mặt của cha con nhà họ Mã đã sưng to như đầu heo. Mã Kỳ Khiết giờ đây trông xấu xí như quỷ.