Dù sao lần đó khi uống say mình cũng đã bị Ninh Vũ Phi hôn rồi, giờ sợ cái gì chứ.
Vì vậy đôi môi anh đào đã được tô son kỹ càng liền hôn Ninh Vũ Phi một cái, nói: “Được rồi, buông tay, bây giờ tôi đưa cậu về.”
“Không được!”
“Cậu… sao cậu lại còn chơi xấu vậy hả, mau buông tay!” Tần Minh Nguyệt há miệng liền cắn xuống tay Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi thấy vậy liền hét lên: “Chị Tần, sao chị lại còn cắn người hả, đau đau đau.”
Không còn cách nào Ninh Vũ Phi chỉ đành phải buông tay, anh nhìn hai hàng dấu răng trên cổ tay mình, vết cắn còn suýt tí nữa là chảy cả máu.
“Vũ Phi, cậu cẩn thận đi, coi chừng tôi đem chuyện này nói cho sư tỷ cậu biết, hừ!”
“Ờ, không sao cả nha, chị Tần không sợ thì em cũng không sợ.” Ninh Vũ Phi nhún nhún vai nói.
Tần Minh Nguyệt nghe thấy lời này thật đúng là tức đến ngứa răng, nhưng mình không phải đối thủ của anh nên nếu động thủ bản thân chắc chắn sẽ chịu thiệt.
“Sau này đừng hòng ở riêng một chỗ với tôi nữa.”
“Đừng mà, em cũng chỉ là muốn hồi tưởng một chút về nụ hôn ngọt ngào của chị Tần mà thôi, thật sự không có ý gì khác mà.” Ninh Vũ Phi vô tội nói.
“Bớt đi, hừ!”
Tần Minh Nguyệt không nói chuyện nữa, lúc này cô thật hận không thể trực tiếp ném Ninh Vũ Phi ra khỏi xe.
Trên cả đường đi, Ninh Vũ Phi cứ liên tục không ngừng hỏi một số chuyện, Tần Minh Nguyệt cũng vì thế mà cũng liên tục phải trả lời, đối với Ninh Vũ Phi, cô thật sự cạn lời rồi.
Thật ra Ninh Vũ Phi cũng chỉ dám làm vậy với mấy người Tần Minh Nguyệt, Giang Vị Noãn thôi, chứ nếu đổi thành Trầm Mặc Như, thì người nhếch nhác phải bỏ chạy sẽ chính là anh.
Dù sao bây giờ Ninh Vũ Phi cũng chỉ dám hôn một cái, chứ còn tiến sâu hơn thì anh vẫn không dám nghĩ tới.
Cuối cùng cũng về tới biệt thự, Tần Minh Nguyệt nói: “Đến rồi, xuống xe.”
“Chị Tần, dù sao bây giờ cũng trễ lắm rồi, hay là đến chỗ em ngủ lại đi, giường rất lớn, mặc cho chúng ta lăn lộn thế nào cũng được.” Ninh Vũ Phi nói.
Lời này của Ninh Vũ Phi thật sự khiến cho hai mắt Tần Minh Nguyệt như sắp phun ra lửa, cô nhấc chân mình lên liền đạp về phía anh.
Ninh Vũ Phi mau chóng lộn người thoát khỏi, sau đó cười nói: “Chị Tần, lần sau khi đang mặc váy ngắn thì thật sự không nên động thủ, coi chừng bị người ta thấy sạch đấy.”
“Ninh…Vũ…Phi!”
Lúc này Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, cô đã đứng bên bờ vực bùng nổ rồi.
“Khụ khụ, chị Tần, trên đường nhớ cẩn thận nhé, ngủ ngon!” Ninh Vũ Phi nói xong liền chạy biến.
“Nhóc hư đốn, lần sau tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho cậu như vậy đâu.”
Tần Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Ninh Vũ Phi, cô chỉ đành bất lực đóng cửa xe rời đi.
Trải qua tập luyện hơn một tuần, thi đấu của các trường phía Nam cũng đã bắt đầu rồi.
Tối nay chính là trận đấu đầu tiên, Trần Thành Hạo vốn đã mời Diêu Dư cùng đi xem nhưng ai ngờ Diêu Dư không đi, vì vậy khi trời còn tờ mờ sáng cậu ta liền gọi điện thoại cho Ninh Vũ Phi.
Nếu đã là thi đấu thì Ninh Vũ Phi đương nhiên cũng sẽ đi xem thử.
Trong biệt thự không có ai, cũng không rõ Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn đi đâu rồi, hình như bên phía trường học có chuyện gấp gì đó cần giải quyết nên bọn họ đã vội vàng chạy đến đó rồi.
Gần đây hai cô ây đều cứ thần thần bí bí, Đường Tố Nga biết nhưng cũng không nói cho Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi nhìn ra bên ngoài liền thấy được Trần Thành Hạo vậy mà lại mua một chiếc xe mới, hèn gì cậu ta đem chiếc moto đi sửa rồi.
“Thành Hạo, được đó nha, đã mua xe luôn rồi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Phi, cậu giả vờ cũng hay ghê nhỉ, tôi mua xe còn phải tính toán này nọ, cậu mua nhà mua xe đều không cần nghĩ gì luôn, còn dám chọc chuyện tôi mua xe.”
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi: “Chủ yếu là vì tôi không thích lái xe cho lắm, cũng không có bằng lái nên mới không mua xe, thật ra tôi cảm thấy xe moto rất tốt mà.”