Cốc cốc cốc.
Lưu Lập Quốc đi ra mở cửa, nhất thời ngây người, phản xạ hỏi: “Chủ tịch Giang, sao ngài lại tới đây?”
Người này chính là Giang Trấn Hải vội vã chạy tới, hỏi: “Tôi tới tìm cậu Ninh Vũ Phi.”
“Ngài tìm Ninh Vũ Phi ư?”
Giang Trấn Hải biết Lưu Lập Quốc là chú của Ninh Vũ Phi, mặc dù ông ấy chỉ là nhân viên thấp nhất trong công ty mình, nhưng ông ta vẫn khách sáo nói: “Đúng vậy, xin hỏi cậu ấy có ở đây không?”
“Xin lỗi, thằng bé đã đi rồi.” Lưu Lập Quốc thở dài.
“Đi? Cậu ấy đi đâu vậy?”
“Ngài tìm thằng bé có việc gì?” Lưu Lập Quốc không mù quáng nói cho đối phương biết Ninh Vũ Phi đang học ở đại học Long Diệu.
“Chuyện là thế này, cha tôi bị bệnh nặng, chỉ có Ninh Vũ Phi cứu được, cho nên tôi muốn mời cậu ấy chữa bệnh cho cha tôi.”
Lưu Lập Quốc là nhân viên của Giang Trấn Hải nên cũng biết chuyện này. Thấy Giang Trấn Hải không có ác ý với Ninh Vũ Phi, ông mới nói: “Vũ Phi sẽ đi học ở đại học Long Diệu, ngài có thể tới đó tìm thằng bé.”
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn ông.” Giang Trấn Hải nói với thư ký: “Trở về lập tức thu xếp cho anh Lưu lên chức, không được sơ sót.”
“Vâng!”
“Thế này…” Lưu Lập Quốc không hiểu ra sao: “Cảm ơn chủ tịch Giang.”
“Không, đây là tôi nên làm.”
Sau khi tiễn Giang Trấn Hải rời đi, Lưu Lập Quốc quay lại nói với hai mẹ con: “Đây chính là thằng nhóc nghèo, bám váy đàn bà mà hai người nói. Bang Hắc Xà còn không tính là gì, đường đường là chủ tịch tập đoàn Giang Hải cũng phải cung kính với thằng bé. Hai người có thấy đỏ mặt với những gì mình từng nói không?”
Hai mẹ con Trần Ngọc Thủy không dám cãi lại, họ cũng không ngờ chuyện lại là như vậy.
Giang Trấn Hải trở về trong xe, bóp trán nói: “Ngày mai chúng ta tới đại học Long Diệu tìm Ninh Vũ Phi.”
Ông quản gia nói: “Ông chủ, chúng ta có xung đột với Ninh Vũ Phi, rất có khả năng cậu ta sẽ không giúp đỡ đâu.”
“Vậy thì làm sao bây giờ? Tôi tìm từ thành phố Ngọc Trai tới tỉnh Bắc Xuyên, lại tìm từ tỉnh Bắc Xuyên quay về đây, chẳng lẽ phải bỏ cuộc?”
“Thưa ông chủ, Ninh Vũ Phi là đồ đệ của Tiêu Dao đạo nhân Lý Thương Cát, chắc chắn có thể cứu được cha ngài. Nhưng nếu chúng ta đi tìm cậu ta thì chưa chắc cậu ta đã đồng ý. Chi bằng để cô chủ thử tiếp cận cậu ta xem sao?” Quản gia đề nghị.
“Cậu ta thật sự là học trò của người đó ư?”
“Đúng vậy, trăm phần trăm.”
Mắt Giang Trấn Hải sáng lên, nhanh chóng lấy di động ra gọi điện: “Con gái, con đang ở đâu?”
Trong một biệt thự tinh xảo xinh đẹp, Giang Vị Noãn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cặp đùi trắng nõn như ngọc khiến người ta thèm nhỏ dãi. Cô vừa tắm xong, nằm trên giường nghe điện thoại: “Con đang ở nhà. Sao vậy ba?”
“Mai là thứ hai, Ninh Vũ Phi đã cứu ông nội con trên tàu tốc hành sẽ tới trường học. Ba không quan tâm con dùng cách gì, tiếp cận cậu ta, trở thành bạn của cậu ta cho ba.”
Giang Vị Noãn ngồi dậy, khó tin hỏi: “Ba, con sẽ thử. Nhưng ba có ý gì vậy? Muốn anh ấy làm bạn trai con hả?”
“Không phải là bạn trai, mà là bạn bè.” Giang Trấn Hải đen mặt.
“Chỉ là bạn thôi sao?”