” Ninh Vũ Phi lắc lắc cổ tay.
Ba người nhà họ Lý tức đến mức phổi sắp nổ tung, một thằng thanh niên vậy mà dám leo lên đầu lên cổ thích làm gì thì làm như thế, cục tức này không thể nào nuốt trôi được, chắc chắn tổ tiến ẽ phải bò lên từ huyệt để tìm bọn họ không chừng.
Ngay khi ông cụ Lý vừa định nói gì đó, một trợ lý vội vàng bước vào: "Viện trưởng, Hoa Nùng Yêu, giáo sư Hoa đến rồi.
"
"Giáo sư Hoa đến rồi? Ở đâu?"
Chỉ nhìn thấy vài người bước vào cửa, người đi đầu tiên chính là Hoa Nùng Yêu, khuôn mặt xinh đẹp, nhãn lực tinh tường, trên người mặc một chiếc áo khoác màu trắng.
Sau lưng cô ấy là hai vệ sĩ cấp quốc gia, có đặc quyền giết người, chỉ cần ra tay xử lý đối phương.
Người trong phòng họp đều đứng dậy nhìn vị giáo sư y khoa cấp quốc gia này, không ai dám lên tiếng trước.
Viện trưởng Triệu nhanh chóng lau tay sạch sẽ, vội vàng đi tới: "Giáo sư Hoa, sao cô lại ở đây?"
“Không có gì, tôi đến xem chút thôi, các người cứ vui vẻ tiếp đi.
” Hoa Nùng Yêu bình tĩnh nói.
Mặc dù tính cách cô ấy không cứng rắn mạnh bạo như các vị sư tỷ của mình, nhưng trong lời nói thì đều lộ ra khí chất áp bức mạnh mẽ đầy uy hiếp, khiến cho nhóm người hàng đầu của ngành y thành phố Ngọc Trai đều không dám ho he một tiếng gì, thành thật nhịn ở trong lòng
Hoa Nùng Yêu liếc nhìn mọi người, cuối cùng nở một nụ cười tiêu chuẩn với Ninh Vũ Phi, cô ấy biết rằng đàn em nhỏ của mình lại gây chuyện rồi.
“Sáu Út, em đây là bị sao vậy?” Hoa Nùng Yêu cười hỏi.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi: "Dạ sư tỷ, em không sao.
"
“Lại còn nói không sao, em đều đánh người ta ra nông nỗi này rồi, tay của em có đau không vậy?” Hoa Nùng Yêu nói.
Khóe miệng mọi người giật giật, vị bác sĩ trẻ tuổi này hóa ra là đàn em của giáo sư Hoa, chuyện này sao có thể xảy ra? Mọi người đều cảm thấy đầu óc ong ong.
“Giáo sư Hoa, xin chào, tôi là Lý Khôn của nhà họ Lý, cậu ta là đàn em của cô sao?” Ông cụ Lý hỏi.
"Vâng, các người có ý kiến gì không?"
Hoa Nùng Yêu hỏi ngược lại, khiến ông cụ nhà họ Lý giật mình, nuốt nước bọt: "Không có không có, nhưng mà sư đệ của cô nói năng lỗ mãng, còn đánh người của nhà tôi ra nông nỗi này, cô thân là sư tỷ của cậu ta có Nhà họ Lý? Nhà họ Lý tính là cái thá gì chứ?"
"Các người! " Ba người nhà họ Lý vẻ mặt không vui.
Hoa Nùng Yêu khinh thường nói: "Tiểu sư đệ của tôi từ trước đến nay không bao giờ chủ động chọc vào ai cả, em ấy đánh các người chắc hẳn là có lý do cả.
"
Sau đó cô ấy nhìn về phía viện trưởng Triệu và hỏi: "Viện trưởng Triệu, nói cho tôi biết, mục đích của việc các anh tụ tập ở đây, và tại sao sư đệ của tôi lại đánh họ?"
"Vâng!"
Viện trưởng Triệu nhanh chóng giải thích chi tiết của vấn đề.
Trước kia không có bóng dáng to lớn nào chống lưng ở phía sau, bây giờ có Hoa Nùng Yêu ở đây, còn sợ gì nữa.
Một điểm nữa là Ninh Vũ Phi hóa ra là sư đệ của giáo sư Y khoa hàng đầu của Long Việt, điều này thực sự không ngờ, chẳng trách y thuật lại giỏi như vậy.
Bởi vì lần trước Hoa Nùng Yêu và Ninh Vũ Phi cùng nhau giữ bí mật, hầu như không ai biết về quan hệ của họ, dù có biết cũng bị cấm tiết lộ.
Dù sao thì, danh tính của Hoa Nùng Yêu cũng quá quan trọng, mọi hành tung của cô đều được giữ bí mật.
Sau khi biết được chân tướng của vấn đề, Hoa Nùng Yêu hỏi: "Sáu Út, thật sự là như vậy sao?"
“Vâng vâng vâng!” Ninh Vũ Phi vội vàng gật đầu.
Người nhà họ Lý sắc mặt lập tức trở nên xấu xí như vừa ăn phải chuột chết, làm sao có thể nghĩ rằng Ninh Vũ Phi còn có một người sư tỷ mà họ không thể khiêu khích.
“Cô là Lý Thanh Vân, phải không?” Hoa Nùng Yêu hỏi.
"Đúng vậy, cô muốn như thế nào đây, đừng có tưởng là cô là giáo sư cấp quốc gia là có thể! "
Bốp!.