“Hai người đã gọi cảnh sát chưa?” Ninh Vũ Phi không muốn cứ cho qua chuyện như vậy.
“Đã báo cảnh sát rồi, không biết khi nào mới bắt được ba người kia nữa.”
“Hai người đừng quá lo lắng, người Thành Hạo rất khỏe mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bây giờ Ninh Vũ Phi cũng chỉ có thể chờ xem cảnh sát có thể bắt được ba người kia không, còn phải chờ Trần Thành Hạo tỉnh lại mới biết được có phải là thằng nhãi này đã đắc tội với người khác hay không nữa?
Đến ngày hôm sau Trần Thành Hạo mới tỉnh lại, muốn tìm nước uống.
“Con trai, cuối cùng con cũng tỉnh rồi?” Mẹ Trần khóc nói.
“Ai da, con ngủ bao lâu rồi ạ? Khát nước quá đi.”
Diêu Dư lấy một ly nước ấm đưa cho Trần Thành Hạo uống, anh chàng này uống hết một cốc nước, nói: “Thoải mái hơn nhiều rồi.”
“Cậu nói tôi nghe coi sao tự nhiên lại có chuyện vậy, người ta không thể nào vô duyên vô cớ lại đi đánh cậu được?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Ấy! Vũ Phi, sao cậu lại ở đây?”
Trần Thành Hạo bỗng kích động, nhất thời cảm thấy đầu mình như vỡ ra, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Cậu nghĩ lại xem nào, nói xem, sao lại thế này?”
“Tôi cũng không biết, tôi không nhận ra một ai trong đám người đó cả, vì sao đánh tôi thì tôi lại càng không biết.” Trần Thành Hạo bất đắc dĩ.
Nói đến đây, Trần Thành Hạo lại thấy trong lòng phát hỏa, liền nói tiếp: “Mọi người mau nói coi đám nhãi ranh đấy ở đâu, tôi nhất định phải đánh lại chúng nó mới được.”
“Con ngoan ngoãn nằm dưỡng bệnh cho mẹ đi, đã như vậy rồi mà còn muốn đánh nhau, con không thể làm cho mọi người yên tâm được sao?” Mẹ Trần nói.
“Vâng ạ!” Trần Thành Hạo ấm ức đáp lời.
“Cậu chắc chắn mấy ngày nay không hề đắc tội ai phải không?” Ninh Vũ Phi nhất định phải xác nhận lại.
Trần Thành Hạo gật đầu: “Thật sự không có, sau khi tan học ngoài việc về nhà thì cũng chỉ đi hẹn hò với Diêu Dư thôi, không hề làm việc gì khác.”
“Thôi quên đi, cậu mà còn không biết thì mọi người lại càng không biết đối phương là ai.”
Một lát sau, hai cảnh sát đi tới, một người trong đó hỏi: “Cậu chính là người bị đánh, Trần Thành Hạo phải không?”
“Đúng vậy ạ, chú cảnh sát, các chú làm gì vậy ạ?”
“Chúng tôi tới nói cho mọi người biết là hung thủ hành hung cậu đã bị bắt, hiện giờ đang ở đồn cảnh sát, chúng tôi muốn cậu nhìn xem có phải bọn họ không?”
Ngay sau đó người cảnh sát lấy ra ba bức ảnh, yêu cầu Trần Thành Hạo nhận dạng xem có phải hay không.
Trần Thành Hạo nhìn ba người trong ảnh, cau chặt lông mày, nói thật ra thì khi đó cậu ta đột nhiên bị đánh cho một gậy, tầm mắt đã sớm mơ hồ, căn bản không thể thấy rõ.
Nhưng Diêu Dư ở một bên nói: “Là ba người bọn họ, lúc ấy cháu ở ngay bên cạnh nhìn thấy, nhất định sẽ không nhận sai người.”
Ninh Vũ Phi cũng đi qua nhìn thoáng qua bức ảnh, phát hiện ba người này cũng không phải dạng ngông cuồng cục súc như đám giang hồ trên phố, mà ngược lại lại càng giống người thật thà hơn.
Mỗi người trong số họ đều có quầng thâm sâu trên mắt, rõ ràng là do thường xuyên thức đêm, cộng thêm cơ thể người nào cũng hơi béo, Ninh Vũ Phi đoán có lẽ cả đám bọn họ đều là trạch nam.
“Có phải là ba người bọn họ đều thất nghiệp phải không ạ?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Đúng vậy, cậu quen đám này à?” Cảnh sát hỏi lại.
“Không phải do tôi quen biết họ, mà vì đặc điểm của họ quá rõ ràng, điển hình của loại trạch nam có thâm niên.”
Hai cảnh sát đều cảm thấy kinh ngạc vì khả năng quan sát tốt như vậy của Ninh Vũ Phi, họ nói: “Bọn họ đã bị bắt rồi, chúng tôi sẽ tiến hành xử phạt đám người này và yêu cầu họ bồi thường chi phí thuốc men cho gia đình.”
“Đúng rồi chú cảnh sát ơi, vì sao bọn họ lại đánh cháu, cháu đâu có quen biết gì họ?” Trần Thành Hạo nói.
“Bọn họ thú nhận nguyên nhân đánh cậu là bởi vì cậu đã la mắng thần tượng của họ, cho nên họ mới trả thù.”
“Hả, la mắng thần tượng của họ sao?” Đầu Trần Thành Hạo như muốn phình ra gấp hai lần.
Ninh Vũ Phi nói: “Lần trước chúng ta ăn lẩu ở nhà cậu, cậu tới giúp đỡ cụ già nhặt rác rồi la hét cái cô minh tinh kia đấy.”
Anh nói vậy khiến Trần Thành Hạo đột nhiên nhớ ra, đồng thời lại thấy càng tức giận hơn, không ngờ mình lại bị người ta ghi hận chỉ vì chuyện lần đó.