Rất nhiều bác sĩ cũng cảm thấy khó hiểu, trố mắt nhìn nhau lắc đầu.
Viện trưởng Chu sâu xa nói: “Cậu ta có khả năng tập trung cao, có thể nhìn thấy được những đồ vật mà mắt thường chúng ta không thể nhìn thấy, sự quan sát cùng trí nhớ đúng là không thể tưởng tượng được, đây mới đúng là một bác sĩ ưu tú.”
“Đúng đúng đúng!” Mấy bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện chỉ có thể cúi đầu.
Điều này không chỉ bởi vì Ninh Vũ Phi tuổi còn trẻ đã có thể thực hiện ca phẫu thuật có độ khó cao cùng năng lực xuất chúng, mà còn người bọn họ kính ngưỡng trong giới y học, giáo sư Hoa cũng cam tâm tình nguyện làm người hỗ trợ.
Điều này đủ để nói lên được rằng ca phẫu thuật mở hộp sọ này Ninh Vũ Phi vượt trội hơn Hoa Nùng Yêu.
Ninh Vũ Phi cẩn thận, làm việc đâu vào đấy, còn luôn chú ý đến các dữ liệu thể trạng của Lưu Hà Đình, cuộc phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi.
Lúc này, Lưu Lập Quốc ở bên ngoài sốt ruột đi tới đi lui, còn Trần Ngọc Thủy ngồi xổm trên mặt đất khóc, trách móc hành động vừa rồi của Lưu Lập Quốc.
“Khóc cái gì mà khóc, làm như Đình Đình đã chết rồi ấy, có thể cầu nguyện thêm được không hả?” Lưu Lập Quốc nói.
“Lưu Lập Quốc, nếu như Đình Đình thật sự không tỉnh lại, đời này tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”
“Đến lúc đó rồi hãy nói, tôi tin tiểu Phi, nó nhất định sẽ cứu sống Đình Đình.”
Một tiếng trôi qua, Ninh Vũ Phi tiến hành kiểm tra vết thương của Lưu Hà Đình lần cuối, xác nhận không còn bất cứ vấn đề gì nữa mới bắt đầu khâu miệng vết thương lại.
Sau khi khâu xong vết thương, Hoa Nùng Yêu mỉm cười nói: “Tiểu Lục Tử, em giỏi thật đấy.”
“Ầy, em chỉ cố gắng hết sức mà thôi.”
Bây giờ, ca phẫu thuật của Lưu Hà Đình đang diễn ra rất thuận lợi, các số liệu cơ thể hoàn toàn bình thường.
Viện trưởng Chu ở bên ngoài nói: “Ai nói chỉ có những người ở nước ngoài mới có thể thực hiện ca phẫu thuật có độ khó cao? Bây giờ nước ta cũng có thể, mấy người cũng đừng suy nghĩ mù quáng về những người ở nước ngoài kia nữa, phải tin tưởng người trong nước.”
“Vâng!” Các bác sĩ trưởng của bệnh viện hết sức hổ thẹn.
Bởi vì bọn họ nếu gặp phải một ca phẫu thuật khó, suy nghĩ đầu tiên chính là mời giáo sư nước ngoài, mà không hề để ý đến người trong nước.
Sau đó, y tá bước vào dọn dẹp bàn phẫu thuật, rồi đẩy Lưu Hà Đình ra ngoài.
Lưu Lập Quốc nhìn thấy cuối cùng cũng đi ra, sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, như thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi, không có bất cứ vấn đề gì hết.” Y tá nói.
“Tốt tốt tốt quá rồi!”
Lưu Lập Quốc nói liên tiếp ba chữ tốt, sau đó bảo vợ theo Lưu Hà Đình về phòng bệnh trước, mình thì ở lại chờ Ninh Vũ Phi.
Không chỉ riêng Lưu Lập Quốc, viện trưởng Chu và một đám y bác sĩ cũng nhao nhao đứng chờ.
Nhưng một hồi lâu sau, chỉ có một mình Hoa Nùng Yêu bước ra ngoài.
“Giáo sư Hoa, Ninh Vũ Phi đâu rồi?” Viện trưởng Chu gấp gáp hỏi.
Hoa Nùng Yêu tháo khẩu trang xuống, nói: “Cậu ấy đi rồi.”
“Cô gái, tôi là chú của tiểu Phi, sao nó lại chưa nói tiếng nào đã đi rồi?” Lưu Lập Quốc hỏi.
“Chú chính là chú của Tiểu Phi? Cháu là sư tỷ của em ấy. Tình hình của con gái chú bây giờ đã không còn vấn đề gì nữa rồi, chú cứ yên tâm đi!”
“Cảm ơn!”
Lưu Lập Quốc cũng biết lý do Ninh Vũ Phi chưa đi ra.
Về phần viện trưởng Chu và những người khác cũng ý thức được vấn đề này, cho nên cũng không hỏi, chỉ có thể nói mình lúc trước có mắt không tròng.
Lúc này, Trần Thành Hạo đang kéo tay Ninh Vũ Phi kích động hỏi thăm tình hình.
Say khi nghe tin ca phẫu thuật của Lưu Hà Đình hết sức thành công, Trần Thành Hạo đối với Ninh Vũ Phi càng thêm sùng bái: “Ninh Vũ Phi, thực lực của cậu đúng là cao thủ toàn năng luôn, tôi muốn bái cậu làm thầy.”
“Đừng làm loạn, cậu như này tôi cũng không muốn tương lai cậu cầm dao mổ đâu.” Ninh Vũ Phi trêu ghẹo nói.
“Ặc!”