Mục lục
Y Vương vạn Dặm Truy Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên cầm đầu kia nghe Ninh Vũ Phi nói thì lắc lắc đầu: “Tôi không biết tên ông ta, nhưng lúc ông ta nhận điện thoại, tôi thoáng nghe được có người gọi ông ta là tổng giám đốc Mã.”



“Thành Hạo, thả cậu ta ra đi.”



Trần Thành Hạo vứt hắn ta qua một bên, tức giận nói: “Cút, lần sau gặp được mày liền đánh mày một lần, mau phắn xa xa vào.”



“Dạ dạ dạ!”




“Cũng phiền phức thật đấy.” Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi.



Trần Thành Hạo nói: “Phi, chuyện này là sao hả, cái tên Mã gì gì đó muốn dạy dỗ cậu?”







“Ừ, cậu về nhà trước đi, chuyện này cậu cũng không giúp được gì.”



“Được rồi, vậy tôi về trước nhé.” Trần Thành Hạo nói xong liền bắt xe rời đi.



Ninh Vũ Phi cũng ở bên đường bắt một chiếc xe khác, đầu tiên là về biệt thự ăn cơm, nếu Mã Đức Vũ đã muốn chết thì anh liền thành toàn cho ông ta.





Mười giờ tối, trong biệt thự nhà mình, Mã Đức Vũ lúc này đang đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.



Trước đó không lâu ông ta vừa nhận được tin tức do mấy tên mình thuê truyền đến, bọn chúng không chỉ chưa đánh cho Ninh Vũ Phi tàn phế mà ngay cả chuyện ông ta thuê người hành hung cũng bị đối phương biết luôn rồi.



“Ông chủ Mã, hình như ông đang rất bất an hả?” Giọng nói của Ninh Vũ Phi đột ngột vang lên.



“Ninh Vũ Phi?”



Mã Đức Vũ nhìn lại thì lập tức liền bị dọa cho nhảy dựng, tại sao Ninh Vũ Phi lại giống hệt như ma quỷ mà xuất hiện trong nhà mình bạc với tôi sao, vậy nên tôi tới rồi đây.” Ninh Vũ Phi nói.



“Mày mày mày, rốt cuộc muốn đang cực kỳ chột dạ, ông ta sợ Ninh Vũ Phi sẽ đánh cho mình tàn phế, ông ta mới không muốn trở thành một người tàn phế đâu.



“Tôi muốn thế nào? Không bằng trước tiên nói đến chuyện ông thuê người tới giết tôi đi!” Ninh Vũ Phi cười nhẹ một tiếng rồi nói.



Nghe thấy lời này, toàn thân Mã Đức Vũ đều lạnh thấu: “Anh bạn Ninh, tôi sai rồi, đấy chỉ là một suy nghĩ kích ha, thật đúng là giỏi tìm cớ, nhưng chỉ e không phải như vậy nhỉ?”



Sau từng bước chầm chậm áp sát của Ninh Vũ Phi, Mã Đức Vũ lui dần lui dần liền hết đường, ông ta ngã ngồi trên sô pha, lúc này toàn thân ông ta cũng đã bị dọa cho toát mồ hôi hột, giống như vừa mới tắm xong.



“Đừng, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.”



Bốp!



Ninh Vũ Phi tát cho đối phương một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Hai ba con các người cũng thật thú vị, đúng là ba con ruột thịt, đều rất thích ăn hiếp người khác nhỉ?”



“Không phải, không phải, không phải vậy đâu, cậu Ninh, cậu nghe tôi giải thích đã.”



‘Bốp!’



Lại thêm một cái tát nữa, Ninh Vũ Phi tát xong liền lạnh lùng nói: “Giải thích? Loại người như mấy người thì giải thích cái gì? Có ích gì sao? Thật sự cho rằng thành phố Ngọc Trai này không còn ai hả, từ khi nào mà đến lượt một cái nhà họ Mã đã muốn làm gì thì làm rồi?”



Mã Đức Vũ nói: “Cậu Ninh, tôi không dám nữa, tôi không dám nữa.”



“Mã Đức Vũ, sau này ông còn không tém tém bớt lại, thì tôi không ngại giết chết ông đâu!”



Vừa nghe đến cái chữ giết này, Mã Đức Vũ liền cảm thấy toàn thân run lên một cái, Ninh Vũ Phi thật sự sẽ giết mình.



“Vũ Phi, cậu cũng ở đây à?”



Lúc này giọng nói của Tần Minh Nguyệt đột nhiên truyền đến, cô ấy dẫn theo hai vệ sĩ đi đến biệt thự.



“Ôi chao chị Minh Nguyệt, sao chị cũng đến đây vậy?” Ninh Vũ Phi cười hỏi.



“Đến giải quyết chút chuyện, xem ra tự bản thân cậu cũng đã có cách của riêng mình rồi, cậu tự giải quyết đi, chuyện còn lại để tôi xử lý.” Tần Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.



Mã Đức Vũ đương nhiên hiểu rõ cái ‘xử lý’ mà Tần Minh Nguyệt nói đến là gì, ý của câu nói này chính là sau khi mình bị giết thì sẽ có người xử lý sạch sẽ hoàn toàn.



“Đừng mà, cậu Ninh, tôi thật sự không dám nữa rồi.” Mã Đức Vũ đau khổ cầu xin.



“Chị Minh Nguyệt, chị giải quyết đi.” Ninh Vũ Phi nhún nhún vai nói.



“Được thôi!”



Tần Minh Nguyệt biết rằng tội của Mã Đức Vũ không đến mức đáng chết, Ninh Vũ Phi cũng là có ý này, nếu không vừa nãy khi mình bước vào thì thứ nhìn thấy đã là thi thể của Mã Đức Vũ rồi.



“Mã Đức Vũ, ông đã đắc tội với Ninh Vũ Phi, sau này nếu còn dám có bất cứ ý nghĩ gì, thì tôi không ngại lấy nốt cái mạng còn lại của mấy người đâu, tự lo cho tốt đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK