Thấy thế, Ninh Vũ Phi cạn lời, lấy thư đặc chiêu của mình ra: “Anh nhìn đi.”
Không ngờ bảo vệ chỉ nhìn thoáng qua rồi ném vào thùng rác, nói: “Vô ích! Bây giờ là lúc nào? Đã khai giảng một tháng rồi, còn thư đặc chiêu nữa chứ. Cậu cho rằng tôi là bé lên ba hả? Lấy hàng giả ra lừa gạt tôi. Năm nay chỉ có hai sinh viên đặc chiêu thôi, cậu là thứ ba ư?
Tôi nhổ vào!”
Ninh Vũ Phi cau mày. Thì ra bảo vệ nơi này cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì. Nếu giấy báo đã bị vứt vào thùng rác thì anh sẽ không đi nhặt.
Lúc này, bảo vệ đẩy Ninh Vũ Phi ra, đi đến trước một chiếc BMW cười nói: “Viện trưởng, ngài đã tới rồi ạ?”
Viện trưởng là một người đàn ông trung niên hơi mập đeo kính, có khí chất tao nhã. Ông nhìn Ninh Vũ Phi rồi hỏi bảo vệ: “Có chuyện gì vậy?”
“Thằng này là lưu manh bên ngoài, không biết lấy ở đâu ra một phong thư đặc chiêu mà đòi lừa gạt vào trường. May mà tôi lập tức nhận ra đó là đồ giả.” Bảo vệ đắc ý nói.
Trần Bảo Quý cau mày: “Thư thông báo đâu?”
“Bị… bị tôi vứt vào thùng rác.”
“Mau lấy lại đây!”
“Vâng vâng vâng!”
Hôm nay có một sinh viên đặc chiêu tới báo danh, giấy thông báo cũng là do ông đích thân gửi đi. Đó là em trai của một nhân vật có máu mặt, mình không thể để sót được.
Khi bảo vệ cầm bức thư chạy lại, Trần Bảo Quý nhìn ngày tháng trong thư, sợ tới mức suýt nữa làm rơi kính, vội vàng xuống xe đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi: “Cậu chính là Ninh Vũ Phi?”
“Đúng vậy.”
Trần Bảo Quý không bình tĩnh. Đúng là em trai của nhân vật lớn kia. Giấy thông báo này mình mới gửi hồi sáng.
“Ái chà, đúng là cậu à?” Trần Bảo Quý đỡ gọng kính, chỉ vào bảo vệ nói: “Bây giờ cậu có thể đến phòng tài vụ nhận lương từ chức.”
Bảo vệ sợ hãi chân run lên, van xin: “Viện trưởng Trần, hiểu lầm, đây là hiểu lầm thôi.”
Thấy van xin viện trưởng Trần vô ích, bảo vệ lại đổi sang van xin Ninh Vũ Phi: “Cậu Ninh, thật sự xin lỗi cậu, là lỗi của tôi, tôi có mắt không tròng, mong cậu tha thứ cho tôi đi!”
“Viện trưởng Trần, chúng ta vào trường đăng ký tư liệu chứ nhỉ?” Ninh Vũ Phi không thèm để ý tới tên bảo vệ.
“Đi thôi, tôi dẫn cậu vào.”
Trần Bảo Quý đích thân mở cửa xe cho bảo vệ, chờ anh ngồi vào rồi mình lại đích thân lái xe. Cảnh này khiến bảo vệ sững sờ. Viện trưởng Trần là ai? Nhân vật lớn trong ngành giáo dục, theo thể chế thì cũng tương đương với thị trưởng thành phố. Cho dù là người của bốn gia tộc lớn ở thành phố Ngọc Trai gặp Trần Bảo Quý cũng phải cung kính, làm gì được đãi ngộ như thế này. Chỉ có thể nói sinh viên đặc chiêu lần này không tầm thường, cực kỳ không tầm thường.
“Vũ Phi à, sau này cháu chính là một phần tử của Long Diệu, phải chăm chỉ học tập như chị của cháu, có yêu cầu gì thì cứ nói với chú, đừng khách sáo.” Trần Bảo Quý nhiệt tình nói.
“Vâng, chú Trần.”
Ninh Vũ Phi ngồi trong xe nhìn hành lang sân trường bên ngoài, còn rất xinh đẹp.
Diện tích của đại học Long Diệu vô cùng rộng lớn, lái xe mười lăm phút mới tới tòa nhà hành chính. Việc nhập tư liệu rất đơn giản, Trần Bảo Quý nhanh chóng hoàn thành, nói: “Xong rồi. Từ ngày mai cháu có thể đi học môn toán cao cấp của lớp A1 ngành toán học năm tư.”