“Tôi đã từng luyện thiết đầu công đấy!” Người đàn ông nói.
“Đi về phía sau đi.”
Ninh Vũ Phi xua xua tay, để anh ta đi về phía sau, lại lấy một viên gạch vỡ từ dưới đất lên, năm ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái.
Viên gạch giống như một miếng bọt biển bị bóp thành các mảnh vụn.
“Cái gì... viên gạch đó là giả sao?”
“Xì, tôi còn tưởng lợi hại thế nào, thì ra viên gạch là giả à...”
“Chặt ba viên gạch giả ra tôi cũng biết.” Đám người chế nhạo màn trình diễn của người Nhật Bản.
Nhưng chỉ những người có hiểu biết mới biết rằng viên gạch đó là viên gạch thật, nhưng Ninh Vũ Phi chỉ dùng một tay liền có thể bóp nát viên gạch thành nhiều mảnh.
Điều này đòi hỏi lực bàn tay phải rất mạnh, mà người Nhật Bản bên kia cũng biết rằng viên gạch đó là viên gạch thật, chỉ là sức mạnh của Ninh Vũ Phi quá lớn mà thôi.
Chỉ bằng một động tác thôi nhưng cũng đã khiến sự đe dọa của họ biến thành hư không.
Một thư ký của người đàn ông Nhật Bản trung niên ở phía trên chạy xuống lẩm bẩm mấy tiếng trước mặt ba người.
Ba người lập tức cười đắc ý, bởi vì Ninh Vũ Phi muốn khiêu chiến với bọn họ, trong lòng nghĩ đến lúc đó sẽ chỉnh đốn lại người Long Việt không biết tốt xấu này.
Rất nhanh, trọng tài đã đến rồi, công bố quy tắc của cuộc so tài, tuân theo quy tắc của môn võ thuật Long Việt, đánh cho đến cùng.
“Vũ Phi, cậu chắc chắn rằng không có vấn đề gì chứ?” Trần Thành Hạo nói.
“Còn có cách nào khác, lẽ nào lại vứt thể diện của Long Diệu chúng ta xuống đất sao?” Ninh Vũ Phi bước lên.
“Long Diệu, Long Diệu, Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi.” Toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đều hét lên đầy phấn khích.
Người đầu tiên của đối phương lên sàn chính là người biểu diễn chặt gạch, anh ta cười nhăn nhở với Ninh Vũ Phi, nói bằng thứ tiếng Long Việt cực kì vặn vẹo: “Tên Long Việt ngu xuẩn kia, bây giờ cho cậu cơ hội nhận thua, đi xuyên qua đũng quần của tôi, tôi có thể sẽ không đánh cậu?”
“Chặt gạch thì giỏi lắm sao, đừng quên rằng thứ đồ chơi này mấy người làm xiếc trên đường ở nước Long Việt chúng tôi ai ai cũng biết.” Ninh Vũ Phi bình thản nói.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cậu sẽ hối hận.”
Đối phương hét lên một tiếng rồi tấn công qua đó nhưng Ninh Vũ Phi không động đậy, vẫn không động đậy...
“Vũ Phi, cẩn thận!”
Các giáo viên và học sinh trong trường đều cảm thấy tim như thắt lại, trái tim nhỏ bé của Trầm Mặc Như như muốn nhảy lên khỏi cổ họng. ngôn tình hay
Bất ngờ!
Người Nhật Bản không động đậy, nắm đấm chuẩn bị đấm ra cũng dừng lại giữa không trung, toàn thân trực tiếp bị đông cứng lại.
Bùm!
Sau đó người Nhật Bản liền ngã ra trên đất, ngất xỉu.
“Oa...” Toàn bộ người ở sân tập luyện đều phấn khích.
Có người nói: “Mấy người có nhìn thấy Ninh Vũ Phi ra quyền không?”
“Không có, vậy thì chắc chắn là do tốc độ quá nhanh mà chúng ta không nhìn thấy.”
“Dù sao thì chúng ta cũng thắng rồi.”
Trần Thanh Hạo nói: “Tôi khinh, cái gì vậy, đến một quyền của Vũ Phi mà cũng không đỡ được.”
Trọng tài cũng rất ngạc nhiên, không nhìn thấy Ninh Vũ Phi tung đòn khi áp sát mà đối phương ngã xuống rồi.
Phán rằng Ninh Vũ Phi thắng, mười phút sau bắt đầu hiệp hai.
Về phần người đàn ông Nhật Bản bị ngất xỉu được ném trước mặt đồng nghiệp của mình, khuôn mặt của hai người còn lại khó coi đến mức giống như ăn phải mười cân chuột chết.
“Anh lên đi, trực tiếp đánh chết đối phương cho tôi.” Tay vật sumo tức giận nói.
“Được!”
Người Nhật Bản đâm xuyên qua tấm bảng đầy khiêu khích mà đi lên, dùng tay khiêu khích Ninh Vũ Phi một chút.
Ninh Vũ Phi bất lực hai tay ôm lấy ngực, khinh thường nhìn sang, nói: “Có thủ đoạn gì thì mau giở ra hết đi.”
“Cậu sẽ chết thật khó coi.”
Đối phương tiến lên một bước, liên tục đấm vào Ninh Vũ Phi, tốc độ đấm rất nhanh, nhưng vấn đề là Ninh Vũ Phi trực tiếp đứng tại chỗ cho anh ta đánh.
Nhưng nắm đấm của anh ta lại không thể đánh trúng Ninh Vũ Phi, chỉ có thể nói tốc độ né tránh của Ninh Vũ Phi còn nhanh hơn cả cú đấm của đối phương.